Tiêu Bố Y ra khỏi núi, dọc theo đường đi lại hơi nhíu mày, khó có thể che dấu sự kinh hãi trong lòng.
Lão ẩu đương nhiên nhìn không thấy được lòng bàn chân của Tiêu Bố Y. Nhưng Tiêu Bố Y trong lòng lại biết rõ ràng.
Khi chứng kiến ba nốt ruồi son trong lòng bàn chân của Văn Vũ Chu, hắn thật sự vạn phần kinh ngạc, chỉ là mấy năm lịch lãm đã làm cho hắn thành thục rất nhiều, đừng nói là chứng kiến ba nốt ruồi son trong lòng bàn chân, cho dù đối phương có chém qua một đao mặt cũng không đổi sắc, nên ão ẩu muốn từ trên mặt hắn mà nhìn ra dấu vết thật ra là không thể được.
Tiêu Bố Y người ở trên lưng ngựa, nhưng rất rõ ràng trong lòng bàn chân mình đích xác có ba nốt ruồi son, vốn lòng bàn chân có nốt ruồi cũng xem như tầm thường, hắn chưa từng đặt ở trong lòng, làm sao nghĩ đến lại cùng Vũ Văn gia Bắc Chu lại có quan hệ?
Hồi tưởng lại mấy năm ở chung với Tiêu Đại Bằng, hắn một câu cũng không có nhắc tới thê tử, không khỏi có chút cổ quái. Lại nghĩ đến lão ẩu nói Thiên kim công chúa có ba tỷ muội, Tam muội thất lạc dân gian, Tiêu Bố Y lại âm thầm thở dài, hắn làm của của một thổ phỉ, nhưng nằm mơ cũng không ngờ Tiêu Đại Bằng cũng có bí ẩn đến như vậy, lúc này hắn hận không thể lập tức đi Dương Châu tìm kiếm Tiêu Đại Bằng, hỏi mẫu thân của mình rốt cuộc là ai để giải bí ẩn này. Hắn cự tuyệt lão ẩu, không muốn nhận thân thì nguyên nhân cũng có rất nhiều. Thứ nhất là không thể xác định, thứ hai là rõ ràng Bắc Chu đã sớm không được ủng hộ, bị các sĩ tộc lãng quên, nếu khởi cờ hiệu Bắc Chu, chỉ sợ cái được không bù đắp đủ cái mất… Mà một điểm mấu chốt nhất là, binh của thảo nguyên không thể mượn, nếu không sẽ dưỡng hổ di hoạn, hậu hoạn vô cùng. Đương nhiên cũng còn một số điểm nhỏ, Quan Lũng tuy là chỗ không ít quân chủ đã xuất binh từ đó, nhưng hắn lại nửa điểm căn cơ cũng không có ở đó, cùng lão ẩu hợp tác, có nghĩa là sẽ nằm trong lòng bàn tay của bà ta. Cái hai lớn hơn cái lợi, không thể không cẩn thận.
Đương nhiên nghe lão ẩu kể xong chuyện của Thiên kim công chúa. Nếu Tam muội thật là mẫu thân của hắn, lúc này lão ẩu là di mẫu của hắn, cũng không thể trở mặt, cho nên Tiêu Bố Y mặc dù cảm thấy lão ẩu tính tình có chút nóng nảy, nhưng vẫn tất cung tất kính.
Không đợi tới Mông Trần tộc, thì đã thấy được một con ngựa chạy vội đến, đúng là Mông Trần Tuyết.
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, "Tuyết Nhi. Làm sao vậy?"
Mông Trần Tuyết trên mặt có vẻ khác thường, vung lên một phong thư nói: "Bố Y, thiếp vẫn ở nơi này chờ chàng, Tương Dương có thư khẩn cấp!"
Tiêu Bố Y khẽ nhíu mày, tiếp nhận thư mở ra xem, rồi lẩm bẩm nói: "Có người đã nhẫn nại không nổi, bắt đầu có chủ ý đánh Giang Hạ, Từ Thế Tích xin ý kiến của ta, có nên tiên hạ thủ vi cường hay không".
Mông Trần Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, "Bố Y. Vô luận như thế nào, thiếp cảm thấy chàng nên lập tức quay về Tương Dương mới được. Không nên chậm trễ nữa. Ở thảo nguyên, tạm thời sẽ không có vấn đề gì lớn".
Nàng mặc dù có chút không muốn, nhưng ý chí vẫn kiên định. Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Tuyết Nhi, khổ cực cho nàng rồi".
Mông Trần Tuyết nhoẻn miệng cười, "Bố Y. Có những lời này của chàng, có khổ cực cũng đáng giá. Đúng rồi, nếu gặp Bùi tỷ tỷ, Xảo Hề muội muội, thay thiếp thăm hỏi, còn nữaó, chàng nhất định phải bảo trọng. Thiếp không thể đi theo bên cạnh chàng, chỉ có ở tại thảo nguyên, trợ giúp đối với chàng mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ không chia lìa, chỉ mong ngày đó sớm tới".
Tiêu Bố Y trong mắt lộ ra vẻ cảm khái, nhìn mây trắng ở phía chân trời, lẩm bẩm nói: "Lúc nào, thiên hạ mới có thể thái bình?"
***
Khi Vương Nhân Cung tỉnh lại, thật ra cảm thấy thiên hạ vẫn rất thái bình.
Một đoạn cuộc sống gần đây, quân Đột Quyết tới làm phiền đột nhiên ít đi rất nhiều, điều này làm cho Vương Nhân Cung nhiều ít cũng có chút vui mừng khôn xiết.
Hắn đã già, sớm đã không còn dũng khí năm đó, thầm nghĩ bình an mà sống sót, an hưởng tuổi già là tốt rồi, hắn tọa trấn biên thùy, qua một ngày thì tính một ngày.
Nhưng một đoạn cuộc sống gần đây hắn lại có chút thoải mái, nhìn cô gái trẻ đang ở trong chăn mền ở bên người, Vương Nhân Cung cảm giác được, mình còn chưa có già, ít nhất hắn vẫn có dục vọng, hắn đột nhiên phát giác, mình trước kia đánh Đông dẹp Bắc mà sống cũng có chút ngu xuẩn, hưởng thụ nhân sinh đã có chút chậm trễ.
Hắn bây giờ còn nằm ở Thiên Hương phường, ánh nắng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng mà tiến vào, cả phòng đầy ánh xuân, hắn hiện tại chỉ hy vọng, hôm nay quân Đột Quyết đừng tới, như vậy sẽ không có người đến quấy rầy hắn…
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài có một trận hỗn loạn, có binh sĩ gấp giọng nói: "Lưu giáo úy. Vương đại nhân còn đang nghỉ ngơi, người không thể đi vào".
Thanh âm của Lưu Vũ Chu truyền vào, "Ta có chuyện quan trọng cần báo cho Vương đại nhân, tránh ra".
Vương Nhân Cung nhíu mày, cảm giác được Lưu Vũ Chu ngữ khí bất thiện thì trong lòng bất mãn, vốn người phụ nữ bên người đều là do Lưu Vũ Chu chuẩn bị cho hắn, không biết hắn hôm nay tìm mình vì chuyện gì?
Không đợi phân phó, cửa phòng ầm một tiếng đã bị phá ra. Lưu Vũ Chu đi trước, phía sau đi theo hơn mười thủ hạ.
Người phụ nữ trên giường Vương Nhân Cung la to lên một tiếng, vội quấn lấy mền tràn đầy vẻ sợ hãi. Vương Nhân Cung tức giận nói: "Lưu Vũ Chu, ngươi muốn làm gì?"
Hắn thân mặc áo ngủ, chân trần ngồi ở trước giường, uy nghiêm vẫn không giảm. Lưu Vũ Chu trên mặt đã không có sự cung kính cùng mỉm cười, nghiêm mặt nói: "Vũ Chu xin Thái Thú đại nhân khai thương phóng lương".
Vương Nhân Cung cả giận nói: "Lưu Vũ Chu, ngươi muốn làm gì, muốn tạo phản sao?"
Lưu Vũ Chu nhẹ thở dài một hơi, "Hiện nay dân chúng đói kém, thây nằm đầy đất. Mà Thái Thú đại nhân đến bây giờ còn không chịu khai thương phóng lương, làm cho dân chúng ở Mã ấp quận chết đói vô số, chuyện này là chuyện của quan phụ mẫu nên làm sao?"
Vương Nhân Cung tức giận dâng trào, "Ngươi có biết đang cùng ai nói chuyện không? Lưu Vũ Chu, ngươi cũng biết, chỉ bằng lời của ngươi hôm nay. Ta nếu bẩm cáo lên Thánh thượng, ngươi chính là tội chém đầu không?"
Lưu Vũ Chu phá lên cười, "Tráng sĩ há có thể ngồi chờ chết. Dân không sợ chết, Thái Thú cần gì phải lấy cái chết để àm uy hiếp? Lưu Vũ Chu ta hôm nay vì dân chúng mà xin lệnh. Chết thì có là gì?"
Hắn nói lời lẽ chính nghĩa, thủ hạ phía sau ầm ầm kêu đúng, bên ngoài Thiên Hương phường vẫn lạnh ngắt như tờ.
Vương Nhân Cung kinh sợ trôi qua, một luồng hơi lạnh xông thẳng lên sống lưng. Lưu Vũ Chu lại vung tay lên, phía sau đi lên một tráng hán, năm kéo cánh tay của Vương Nhân Cung mà nói: "Vương Thái Thú. Xin mời!"
"Trương Vạn Tuế, ngươi muốn làm cái gì?" Vương Nhân Cung tức giận đứng lên, dùng sức phất tay, người nọ đã lảo đảo lui ra phía sau. Người lại bắt Vương Nhân Cung tên là Trương Vạn Tuế, vốn là thủ hạ của Lưu Vũ Chu.
Vương Nhân Cung là Thái Thú Mã ấp, nhưng là lấy chiến công mà lập nghiệp, người mặc dù đã già, nhưng bản lãnh vẫn còn, Nam chinh Bắc chiến có chút dũng mãnh. Trương Vạn Tuế chỉ là một Giáo úy, cũng không thể bắt được hắn.
Vương Nhân Cung đẩy lui Trương Vạn Tuế, đột nhiên lên tiếng hô to: "Lưu Vũ Chu làm loạn, nhanh cho người tới bắt".
Hắn cao giọng hô ra ngoài, trừ hơn mười người trước mắt vẫn lạnh lùng theo dõi hắn, thì không có một tiếng vang nào khác, cả một Thiên Hương phường rộng lớn, trầm mặc một cách chết chóc.
Vương Nhân Cung tới nơi này phong lưu, có thể nói là thân không tấc sắt, đối mặt mọi người đeo đao cầm kiếm, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Hít sâu một hơi dài, Vương Nhân Cung ngưng giọng nói: "Lưu Vũ Chu. Ngươi phải biết rằng hậu quả của làm loạn chính là tru diệt cửu tộc? Lưu gia ngươi ở tại Mã ấp cũng là đại hộ, bởi vì một mình ngươi làm loạn mà toàn bộ phải đền tội, ngươi có thể nhẫn tâm thế sao?"
Trong khi hắn nói chuyện, hai mắt cũng đã liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lầu hai, mặc dù hơi cao, nhưng lấy thân thủ của hắn nhảy xuống, chỉ cần tới rồi đường phốở bên ngoài, Lưu Vũ Chu đối với hắn cũng không thể làm gì.
Lưu Vũ Chu tiếng thở dài, "Thái Thú lời ấy sai rồi, ta không phải làm loạn, mà là vì dân chúng mà suy nghĩ, đã như vậy, tại sao nhẫn nại mà không nói. Lên đi. Trần Bình, Chu Chánh, Hồ Phong, Chung Điện. Thái Thú suy nghĩ không rõ, bắt lấy để cho hắn ngẫm lại cho tốt".
Bốn người phía sau Lưu Vũ Chu tiến lên một bước, "xoạt " một tiếng rút yêu đao ra. Đây cũng là bốn thủ hạ đắc lực của Lưu Vũ Chu.
Vương Nhân Cung cũng không do dự, hét lớn một tiếng, tay chụp lấy cái ghế đang ngồi, chỉ xoay một vòng, mọi người đều lui ra. Vương Nhân Cung nhìn thấy đã có không gian, lắc mình ném cái ghế ra đập bể cửa sổ, tung người nhảy xuống. Hắn đối với địa hình nơi này cũng xem như quen thuộc, biết dưới lầu là bụi hoa, rơi xuống cũng không có thương tổn.
Nhưng người còn đang ở trong không trung, chỉ thấy được trong bụi hoa ở phía dưới ánh đao chợt lóe, hắn ở trong không trung không thể trốn tránh, bi thảm kêu một tiếng, đã bị chặt đứt hai chân, ánh đao lại lóe lên, Vương Nhân Cung trong không trung ôm lấy cổ họng, té ngã trên đất, không có tiếng động.
Lưu Vũ Chu chậm rãi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy người cầm đao, mỉm cười nói: "Uất Trì huynh đao pháp như thần, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay vì Mã ấp trừ đại hại, khai thương phóng lương không còn trở ngại, dân chúng Mã ấp nhất định sẽ cảm ân đức này".
Uất Trì Cung sắc mặt như thường, "Lưu đại nhân nói quá lời rồi. Đây bất quá là bổn phận của ta".
Lưu Vũ Chu nhìn Vương Nhân Cung đã chết, cất tiếng tiếng thở dài, "Người đâu, đem đầu của Thái Thú đại nhân cắt xuống thị chúng. Sau đó mở kho trợ giúp thiên tai, phát hành hịch văn".
Mọi người gọn gàng đi làm, bên ngoài lại có một kỵ sĩ vọt đến, Lưu Vũ Chu nhìn thấy người nọ, mỉm cười nói với Uất Trì Cung: "Uất Trì huynh, người chém kẻ thủ ác, đương nhiên là công đầu. Những việc nhỏ còn lại do chúng ta làm là được rồi, nay xin mời về nghỉ ngơi".
Uất Trì Cung gật đầu rời đi, nhận ra người nọ là Uyển Quân Chương, cũng chính là muội tế của Lưu Vũ Chu, mấy ngày này thật ra không gặp. Không đợi rời Thiên Hương phường, Uyển Quân Chương đã lo lắng nói với Lưu Vũ Chu: "Đại ca, việc lớn không ổn, kế hoạch của chúng ta có biến. Về phia Khả Hãn chỉ có thể mua ngựa, không thể xuất binh".
Hắn nói thanh âm hơi lớn, Lưu Vũ Chu âm thầm cau mày, đưa mắt ra hiệu nói: "Quân Chương. Trước tiên khai thương phóng lương, để sau hãy nói".
Hai người dẫn theo thủ hạ, mang theo đầu của Vương Nhân Cung rời Thiên Hương phường, trực tiếp hướng tới nha thự mà Vương Nhân Cung xử lý chính sự mà đi tới, trong ánh mắt nhiều ít cũng có chút kích động.
Vô luận như thế nào, bọn họ thật sự đã chuẩn bị lâu lắm rồi, tên đã giương cung, không thể không phát.
Bọn họ đi rồi, lại không có chú ý tới trong hẻm nhỏở phía sau đi ra Uất Trì Cung, mày cau lại, lẩm bẩm nói: "Khả Hãn không thể xuất binh?"
Hắn công phu tinh thuần, nhĩ lực tự nhiên mạnh mẽ. Uyển Quân Chương tuy đã đè thấp thanh âm, nhưng hắn lại nghe rõ ràng, không khỏi thất vọng.
Nhưng thất vọng thì thất vọng, dù sao cũng không thể lập tức rời đi, mới nghĩ tới quay về chỗở mà đi ngủ, còn chuyện khởi nghĩa là đại sự ra sao, trong mắt hắn dĩ nhiên không có chút ý tham dự nào.
Đi tới trong một cái hẻm nhỏ, nhìn thấy đối diện đi đến một bán khoai chiên, Uất Trì Cung chỉ có thể tránh sang một bên.
Người bán khoai chiên lại dừng ở bên người Uất Trì Cung, mỉm cười nói: "Vị tiên sinh này, có mua một mẻ khoai chiên mới ra lò không?"
Uất Trì Cung cẩn thận quan sát tay chân người nọ, nhìn thấy hắn cả người dầu mỡ, các vết chai trên tay cũng lấp lánh vết dầu, đích xác là một người bán khoai chiên, không khỏi cười nói: "Ngươi xem ta có giống người mua khoai chiên không?"
Người bán khoai chiên lắc đầu nói: "Không giống".
Khi hắn đẩy xe khoai chiên đi ngang qua bên người Uất Trì Cung, dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn nói: "Dạ bán ngư sí, có người hẹn với ngươi tại Kiều Công sơn Vọng Phong đình".
Hắn sau khi nói xong những lời này, không dừng lại, trực tiếp đi vào ngõ nhỏ.
Uất Trì Cung cũng không có hành động gì khác thường, chậm rãi đi về phía ngõ nhỏ đối diện. Hai người đi ngang qua nhau, thoạt nhìn hết sức bình thường.
Đi tản bộ ra ngoài thành, chỉ nghe khắp nơi đều là tiếng hoan hô, tiếng chiêng trống vang trời, dân chúng đến nhận lương nối liền không dứt, hiển nhiên Lưu Vũ Chu trước khi giết Vương Nhân Cung, đã bố trí an bài cẩn mật, đem thanh thế truyền đi rộng khắp.
Uất Trì Cung ra khỏi thành, quay đầu lại nhìn xác nhận không có người nào theo dõi, lúc này mới bước nhanh về phía Kiều Công sơn. Hắn cũng không tận lực chạy vội, chỉ là cước bộ phiêu phiêu, giống như ngự phong vậy.
Ngoại ô hoang dã, dần dần người rất thưa thớt. Uất Trì Cung hít sâu một hơi, lúc này mới chạy nhanh đi.
Cây cối hai bên đường không ngừng bay ngược ra sau. Mặt đất xanh nâu xen lẫn, đã là đầu xuân, trong sựấm áp cõ xen lẫn chút ít hơi lạnh, nhưng Uất Trì Cung trong lòng lại hưng phấn không cần nói cũng biết.
Trên đời này nếu còn có người có thể nói ra bốn chữ dạ bán ngư sí, vậy không thể nghi ngờ chính là Tiêu Bố Y!
Tiêu Bố Y tới tìm hắn. Hắn gần đây thế nào rồi? Nghĩ tới đây, Uất Trì Cung trong lòng dâng lên tình cảm ấm áp.
Hắn thật ra cùng Tiêu Bố Y thời gian ở chung cũng không nhiều. Tiêu Bố Y mời hắn ăn mấy bữa cơm, hắn dạy Tiêu Bố Y một bộ đao pháp. Sau đó khi gặp lại, Tiêu Bố Y đã thành tướng quân, hắn biến thành thủ hạ của Tiêu Bố Y. Nhưng hắn biết, Tiêu Bố Y lại không chút nào kiêu căng, vẫn đối đãi với hắn như huynh đệ. Loại cảm giác này, chỉ cần có trái tim, tất nhiên có thể cảm giác được. Lưu Vũ Chu đối với hắn vẫn đều cung kính, nhưng hắn rõ ràng, giữa hai người vẫn có sự cách trở.
Chạy thẳng một lèo đến rừng cây ở dưới chân núi, Uất Trì Cung lúc này mới chậm bước lại, Vọng Phong đình hắn cũng biết, ngay ở sườn núi. Tiêu Bố Y ở đây gặp hắn, Uất Trì Cung không cảm thấy hắn kiêu ngạo, mà chỉ cảm thấy hắn là một người cẩn thận.
Nhưng mới nhấc chân muốn lên núi, trong rừng cây đã đi ra một người mỉm cười nói: "Uất Trì huynh, đã lâu không gặp?"
Tiêu Bố Y nói tuy văn vẻ, nhưng trong mắt lại ôn tình vô hạn, Uất Trì Cung khóe miệng rốt cuộc đã xuất hiện nụ cười. Hắn trong khoảng thời gian này rất ít khi cười!
"Bố Y, ngươi… ngươi ăn cơm chưa?"
Vốn muốn hỏi Tiêu Bố Y có chuyện gì hay không, nhưng lời tới bên miệng. Uất Trì Cung đã thay đổi đề tài, mọi người đều không sao là tốt rồi.
Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Vẫn chưa. Ta ở tại Vọng Phong đình nướng một con thỏ, nhàm chán đến cực điểm, lúc này mới xuống núi chờ ngươi".
Hai người nói tuy lãnh đạm, nhưng tình cảm nồng đậm ở trong đó, không thể hóa giải.
Uất Trì Cung gật đầu nói: "Tốt, ta cũng chưa ăn cơm, ngươi cần phải cho ta nhiều một chút, ngươi cũng biết sức ăn của ta luôn luôn không nhỏ!"
"Đương nhiên không thành vấn đề" Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Cả con thỏ cho ngươi cũng không thành vấn đề".
Hai người đều cười to, sóng vai đi lên sườn núi, ở đó đã có sẵn một đống lửa lớn, một bên đặt hai bình rượu, Tiêu Bố Y đem con thỏ đã nướng chín đem nướng qua một lần nữa, cho đến khi vàng rộm lên, thì đưa cho Uất Trì Cung.
Uất Trì Cung cười cười, đưa tay xé ra rồi đưa một phần cho Tiêu Bố Y, rồi lại mở một vò rượu, ném cho Tiêu Bố Y, trông phi thường tùy tiện. Tuy xa cách đã lâu, thoạt nhìn ngược lại vẫn rất thân cận. Tiêu Bố Y nâng vò rượu lên uống, Uất Trì Cung cầm lấy một vò rượu khác, đối ẩm một ngụm, bất giác lại thở dài.
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Uất Trì huynh sao lại thở dài?"
Uất Trì Cung ngồi ở trong đình, nhìn về phía núi xa nói: "Ngày tháng trôi qua, chúng ta lại đã lâu không gặp, Bố Y, ngươi cũng vì sao mà thở dài?"
Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Ta thở dài là bởi vì người trong giang hồ, thân bất do kỷ".
Uất Trì Cung im lặng một hồi lâu, "Ngươi đến tìm ta, không biết vì chuyện gì?"
"Ta từ khi bị Trương tướng quân đuổi giết, một đường chạy trốn. Gần đây vẫn ở tại Tương Dương" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Vốn ở đó bận rộn không thể rời đi được. Trọng ban Quân điền lệnh, dân chúng cũng vui vẻ, sĩ tộc cũng rất ủng hộ. Nhưng bởi vì thảo nguyên có việc phải xử lý, lúc này mới tranh thủ đi thảo nguyên. Vừa mới vội vàng quay trở về, đơn giản là vì có người muốn đoạt địa bàn của ta, trước ta một bước đi tấn công Giang Hạ, đám người Bùi Hành Quảng, Ngụy Chinh hỏi chủ ý của ta, ta nói bọn họ không nên nóng nảy, ta cũng nói bọn họ nên tấn công đạo phỉ Giang Hạ. Phía nam Trường Giang ta đã định, không được phép người khác nhảy vào!"
Hắn nói tuy bình thường, nhưng lại thể hiện ra sự tự tin. Uất Trì Cung chăm chú nghe, lại thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Nếu địa bàn của ngươi bị lấn chiếm, ngươi thật sự không nên ở chỗ này mà chậm trễ thời gian".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta một đoạn đường từ thảo nguyên quay về, khi đi ngang qua Mã ấp, đột nhiên nghĩ đến, Uất Trì huynh ở chỗ này, nếu như đi qua, ngày tháng trôi qua, thật không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, nên lúc này mới đến đây. Giang sơn có lẽ quan trọng, bằng hữu cũng như thế".
Uất Trì Cung đang cầm vò rượu lên uống, buông vò rượu xuống mới nói: "Nếu như có thể lựa chọn lại một lần. Ta tình nguyện lúc đầu cùng ngươi đi thảo nguyên. Hôm nay oanh oanh liệt liệt cùng ngươi ở tại Giang Nam đánh lấy thiên hạ một phen! Nhưng Bố Y, Lưu đại nhân đầu tiên là ở tại Mã ấp giúp ta giải vây, sau đó lại một lần nữa cứu tính mạng của ta. Ta không thể bỏ hắn mà đi! Ngươi nói không sai, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Có một số việc, vô luận như thế nào, cũng phải đi làm. Mong ngươi thứ lỗi!"
Trong ánh mắt của hắn có sự thống khổ, Tiêu Bố Y lại nở nụ cười nói: "Uất Trì huynh nói ra lời ấy, đủ có thể thấy nhân phẩm. Bất quá ta lần này đến, nói cho huynh hành tung của ta là có một mục đích. Thật ra ta còn muốn nói cho huynh một chuyện ở thảo nguyên".
Uất Trì Cung nghi hoặc nói: "Chuyện ở thảo nguyên, cùng ta có quan hệ gì?"
Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Hiện nay thiên hạ đại loạn, đều tự làm chủ. Mọi người đều tích cực dựng cờ nghĩa tạo phản, sớm một bước mà củng cố thế lực. Đầu xuân là lúc ngựa ở thảo nguyên có thể xuất ra, đúng là thời cơ tốt để khởi nghĩa. Ta sau khi tới thảo nguyên, thì phát hiện ít nhất có ba cỗ thế lực đến thảo nguyên cầu ngựa. Thứ nhất là Đậu Hồng Tuyến con gái của Đậu Kiến Đức, thứ hai là Lương Sư Đô đệ đệ của Lương Lạc Nhi,cỗ thế lực thứ ba là Uyển Quân Chương muội tế của Lưu Vũ Chu".
Uất Trì Cung than nhẹ một tiếng, "Thì ra là như thế".
Tiêu Bố Y nói tiếp: "Ta đối với những người này thật ra cũng không biết một chút. Vào lúc mấu chốt, dân tộc đại nghĩa cũng không thể bỏ qua, nếu như các thế lực này đều mượn binh của Đột Quyết nam hạ, ta chỉ sợ không cần bao lâu. Trung Nguyên nằm dưới vó của thiệt kỵ Đột Quyết, nên lúc này mới bức Thủy Tất Khả Hãn phát thệ, bắt hắn hứa trong lúc còn sống, sẽ không đến xâm lấn Trung Nguyên".
Uất Trì Cung thần sắc biến đổi, than thở nói: "Bố Y, loại chuyện này nam nhi đương nhiên nên làm!"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Nhưng ta cũng biết lời hứa là như thế nào, ai cũng không thể bảo đảm được Thủy Tất Khả Hãn có thực hiện lời hứa hay không, ai cũng không thể phù hộ Thủy Tất Khả Hãn sống lâu trăm tuổi. Ta chỉ có thể bảo đảm Đột Quyết nhất thời sẽ không xâm phạm, cũng không thể bảo dảm cả đời. Nhưng hiện nay những người tới mượn binh đều phải tay không mà về. Ta nghĩ, Lưu Vũ Chu cho muội phu đi thảo nguyên mượn binh, cũng dấu Uất Trì huynh?"
Uất Trì Cung trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói: "Ngươi đoán cũng không sai".
Tiêu Bố Y lại uống một ngụm rượu, đem vò rượu quẳng ra bên ngoài, nghe vù một tiếng, rồi chậm rãi đứng lên nói: "Ta khâm phục Uất Trì huynh nghĩa khí sâu nặng, biết huynh lúc này không thể rời Lưu Vũ Chu. Điều này vốn nằm trong dự liệu của ta, ta lần này đến chỉ muốn cùng Uất Trì huynh nói hai chuyện".
"Ngươi cứ nói" Uất Trì Cung cũng không đứng lên, chỉ ngóng nhìn Tiêu Bố Y. Hắn hiện tại đột nhiên phát hiện. Tiêu Bố Y hữu tình cũng không có đổi, nhưng lại càng thêm tự tin, rất hào tình.
"Chuyện thứ nhất chính là, Lưu Vũ Chu nếu đã giấu diếm Uất Trì huynh, nói vậy đối với Uất Trì huynh cũng không hoàn toàn tin tưởng. Uất Trì huynh sau này cũng phải lưu ý nhiều hơn. Ta có lẽ là lấy lòng tiểu nhân mà xét dạ quân tử. Bất quá nếu muốn nói, thì cũng đã nói".
Uất Trì Cung gật đầu, "Ta biết rồi, còn chuyện thứ hai?" Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Có lẽ là ta quá lo xa, có lẽ là ta sẽ cùng Lưu Vũ Chu sớm muộn cũng đánh một trận. Nhưng hắn nếu phụ thuộc Đột Quyết mà xâm chiếm Trung Nguyên, Tiêu Bố Y không hứa được nhiều, nhưng cũng phải dốc dức mà tiêu diệt. Đến lúc đó Uất Trì huynh nếu…"
Uất Trì Cung khoát khoát tay, ngăn lời Tiêu Bố Y lại, uống một ngụm rượu rồi ném vò rượu ra, "phành" một tiếng vang lớn, vò rượu đã vỡ tung, rượu chảy đầm đìa.
"Bố Y, đa tạ ngươi hôm nay đã nói với ta như vậy. Ta chỉ muốn nói một câu, nếu có người thật dựa vào người Đột Quyết hung tàn mà đến tàn sát Trung Nguyên, vọng tưởng xưng hùng. Uất Trì Cung ta cũng không hứa được nhiều, cũng không thể tru diệt, nhưng cũng không cùng hắn mà chảy một dòng".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, tươi cười sáng lạn giống như mặt trời vậy, "Có lời ấy của Uất Trì huynh, ta cũng không uổng công hôm nay tới đây, huynh đệ ta ở Tương Dương còn có chuyện quan trọng, sẽ không trì hoãn. Uất Trì huynh, núi cao nước xanh, sau này còn gặp lại".
Uất Trì Cung đột nhiên lại hỏi: "Bố Y, ngươi nói có người tấn công Giang Hạ, không biết là đạo nhân mã nào?"
Tiêu Bố Y nói: "Nghe nói là Thao Sư Khất, tự xưng Nguyên Hưng vương. Đạo phỉ này cũng đã tụ chúng được mấy vạn, hôm nay đã phá được Dự Chương, toàn lực tấn công Giang Hạ. Giang Hạ nếu bị hắn chiếm cứ, sẽ ngăn trở đại kế ta đông tiến, nên phải cẩn thận mà làm việc".
"Thao Sư Khất?" Uất Trì Cung nhẹ giọng nói: "Nghe nói người này võ công cũng không kém, Bố Y ngươi cũng phải cẩn thận, chớ để lật thuyền trong cống rãnh".
Tiêu Bố Y gật đầu, mới đi được mấy bước, đột nhiên xoay người nói: "Uất Trì huynh, cánh cửa ở Tương Dương lúc nào cũng mở rộng đối với huynh. Nếu muốn tìm ta, cứ trực tiếp đến đó".
Nhìn thấy Uất Trì Cung gật đầu, Tiêu Bố Y cũng không nói nhiều, sải bước xuống núi, khi tới dưới chân núi thì chúm môi huýt một tiếng, một con ngựa chạy đến, lông trắng như tuyết, tốc độ như gió, đúng là Nguyệt Quang.
Tiêu Bố Y trở người lên ngựa, hướng tới Uất Trì Cung vung tay chào rồi thúc ngựa phóng đi. Uất Trì Cung nhìn Tiêu Bố Y đi xa, lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh mây trắng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Tiêu Bố Y phóng ngựa như bay, trong lòng cũng phấn chấn.
Lần nói chuyện này cũng trong dự liệu của hắn, nghe được Uất Trì Cung vào lúc mấu chốt cũng tuyệt không hàm hồ, không khỏi trong lòng phấn chấn, thầm nghĩ Lưu Vũ Chu nếu không mượn lực từ Đột Quyết, thì khó mà lấy Quan Lũng. Nhưng nếu mượn lực Đột Quyết lực, mình ít nhất cũng không cần lo lắng cùng Uất Trì Cung đối địch.
Hắn phóng ngựa nam hạ, đi ngang qua Thái Nguyên cũng không có ý dừng lại, muốn nói thì đã sớm cùng Lý Tĩnh nói qua, hán tử này nói một lần là cũng đã tự có lựa chọn, cũng không cần nói đi nói lại.
Thuật cỡi ngựa của hắn rất tốt, trên đường lại càng không có trì hoãn, dọc theo đường đi chạy vội, chỉdùng ba ngày đã đi được mấy ngàn dặm, tới quận Tương Dương.
Từ bắc đến nam, núi xanh đất nâu ít đi, màu xanh trải khắp mặt đất, đường sông từ từ nhiều lên, đầu xuân phương nam bừng bừng sinh cơ.
Qua Hán Thủy, khi tiến vào thành Tương Dương, Tiêu Bố Y nhớ tới tất cả những phát sinh trong mất ngày nay, thoáng như cách cả thế giới.
Tuy là loạn thế, nhưng thành Tương Dương thoạt nhìn cũng không có có hoảng loạn, ngược lại có chút phồn hoa.
Bên trong thành người ở đong đúc, người lui tới trên đường, mỗi người trên mặt đều tràn đầy vẻ no đủ, bình thường thấy thái bình thì cũng không có gì lạ. Nhưng ở trong loạn thế, mới biết được thái bình thật sự là chuyện khó được.
Tiêu Bố Y phóng ngựa qua con đường cái bằng đá xanh, nhìn phố xá phồn hoa trong lòng khó tránh khỏi có chút tự hào. Vô luận phân tranh như thế nào, hắn cuối cùng vẫn dốc hết năng lực bản thân mà làm chuyển đáng tự hào nhất, tuy rất nhiều người căn bản là không hiểu, nhưng hắn không thẹn với lương tâm.
Cuối con đường cái bằng đá xanh, chính là phủ đệ của Quận thủ Đậu Dật, hôm nay đã bị đám người Từ Thế Tích, Ngụy Chinh trưng dụng, Đậu Dật cũng không phản đối.
Tiêu Bố Y đầu đội mũ da, bình thường vào thành, không có khiến cho dân chúng chú ý. Hắn trực tiếp đi tới trước Quận thủ phủ, đã có binh sĩ tiến lên cản đường hỏi, "Người kia, có chuyện gì tới đây? Nơi này không thể tùy tiện đi vào như vậy".
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Bố Y rất là khả nghi, nên tiến lên ngăn đón hỏi. Tiêu Bố Y còn chưa cởi mũ da, một người ở ngay phía sau hắn đã nói: "Các ngươi nhận không ra Tiêu tướng quân, ít nhất cũng có thể nhận ra Nguyệt Quang ngày đi ngàn dặm của người chứ".
Người nói chuyện có chút linh hoạt, Tiêu Bố Y tháo mũ da xuống, quay đầu nhìn lại, thì thấy khuôn mặt đang cười nhăn nhở của Lý Thế Dân!
Tiêu Bố Y tới Tương Dương, người muốn gặp thì rất nhiều. Từ Thế Tích, Ngụy Chinh, Bùi Bội hoặc là Đỗ Như Hối mới tới, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, vừa tới Tương Dương đã đụng phải Lý Thế Dân.
Các binh sĩ nhìn thấy người tới đúng là Tiêu Bố Y, đều quỳ một gối xuống cao giọng hô: "Tiêu tướng quân thứ tội, chúng tôi đều không có nhận ra Tiêu tướng quân, thật sự là tội đáng chết vạn lần!"
Sớm có binh sĩ đi vào phủ đệ thông báo cho đám người Từ Thế Tích, Tiêu Bố Y trở người xuống ngựa, ngạc nhiên hỏi, "Thế Dân, ngươi sao còn ở nơi này?"
Lý Thế Dân thở dài một hơi, "Ta đương nhiên ở chỗ này chờ tỷ tỷ của ta".
Tiêu Bố Y đầu có chút lớn lên, hết lần này tới lần khác đối với tiểu tử này không thể tránh được.
Lý Thế Dân không có sự lão thành như Lý Kiến Thành, khuôn mặt luôn tươi cười làm cho hắn muốn xua đuổi cũng cảm thấy không có ý tứ.
"Vậy ngươi sao không có ở Ba Lăng quận mà chờ, sao lại chạy tới Tương Dương? Còn ở trước cửa Quận thủ phủ chờ. Chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi bấm ngón tay tính toán, sẽ biết ngươi ở chỗ này, sẽ trực tiếp đến đây?"
Tiêu Bố Y nhiều ít có chút đùa cợt, biết Lý Thế Dân ở tại chỗ này quá nửa là chờ mình, cũng có chút bội phục sự kiên nhẫn của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân lại nghiêm mặt nói: "Tiêu tướng quân quả nhiên thần cơ diệu toán, lại có thể đoán trúng tâm tư của tỷ nhà ta, các người là ông trời tác hợp. Tuyệt không thể tả…"
Tiêu Bố Y thiếu chút nữa một cước đem hắn đá ra khỏi thành Tương Dương, "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Lý Thế Dân cười hì hì nói: "Tiêu tướng quân quá nửa còn chưa biết, gia mẫu cũng họ Đậu".
Tiêu Bố Y trợn mắt nói: "Ngươi đừng có nói với ta, Đậu Dật là cữu cữu (chú) của ngươi!"
"Mặc dù không trúng, cũng cách không xa" Lý Thế Dân xoa tay cười lớn, "Ta mấy ngày trước đây bái phỏng Đậu Thái Thú, cùng hắn cẩn thận nói về bối phận gia phả, lúc này mới phát hiện Đậu Dật Thái Thú thật ra là đồng tông cùng với gia mẫu. Nếu xét ra thì xem như là nương cữu (chú – em của mẹ) của ta. Mẫu thân cữu đại, ta không tới nơi này thì còn đi nơi nào? Đúng rồi, tỷ nhà ta nói vậy cũng có thể biết điểm ấy, dưới sự thương tâm có lẽ sẽ tìm đến chỗ của nương để kể khổ. Ta lúc này mới ở chỗ này chờ, thật không ngờ gặp phải Tiêu tướng quân, cái này thật đúng là có duyên cho dù ngàn dặm cũng có thể gặp gỡ, nếu có thể nhìn thấy Tiêu tướng quân, ta nghĩ thấy tỷ nhà ta cũng không còn xa".
Tiêu Bố Y thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Xem ra ngươi và ta thật sự có duyên".
Lý Thế Dân sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, tinh thần đại chấn, thầm nghĩ một phen cực khổ chờ đợi cuối cùng cũng không có công không, đè thấp thanh âm nói, "Tiêu tướng quân, ta thấy người có chí hồng hộc, có tài của Lưu Bang, Hạng Võ, nhưng Quan Trung dù sao nhân sinh cũng không quen, nếu như…"
Hắn lời còn chưa dứt, Quận thủ phủ đã có người ra đón, Lý Thế Dân vội vàng dừng nói, hắn dù sao cũng là người cẩn thận, có thể cùng Tiêu Bố Y nói về chuyện liên hợp lấy Quan Trung, cũng không thể ai cũng có thể nghe được.
Người cầm đầu đúng là Đậu Dật. Lý Thế Dân lôi kéo tay của Tiêu Bố Y, thân thiết kêu lên: "Nương cữu, ta lại tới ".
Đậu Dật nhìn hắn cùng Tiêu Bố Y nắm tay, trên mặt rốt cuộc cũng có chút tươi cười, "Lý công tử, sao đột nhiên lại xưng hô như vậy? Tiếng nương cữu này, ta thật sự thẹn không dám nhận".
Tiêu Bố Y liếc nhìn Lý Thế Dân, thầm nghĩ tiểu tử này nói hưu nói vượn, không có chút nào chuẩn cả!
Đi theo phía sau Đậu Dật đúng là Từ Thế Tích, Ngụy Chinh, Bùi Bội còn có Khổng Thiệu An, các đầu lĩnh của thành Tương Dương cơ bản đều ở đây, nhưng lại ít đi Đỗ Như Hối.
Bùi Bội nhìn thấy Tiêu Bố Y quay trở về, trong mắt đầy vẻ vui mừng khó ngăn được, nhưng lại thấy mọi người đều ở tại đó, nên chỉ hé miệng mỉm cười, tới giúp hắn dẫn ngựa, vỗ vỗ đầu Nguyệt Quang, nhẹ giọng nói: "Nguyệt Quang, ngươi đã trở về, ta nhớ ngươi chết được".
Nàng thanh âm nhẹ nhàng, Tiêu Bố Y nghe xong trong lòng ấm áp, thầm nghĩ Bùi Bội nhớ tới Nguyệt Quang cũng có khả năng, nhưng đa phần lại là hướng tới mình mà nói.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, tinh thần phấn chấn. Thầm nghĩ Tiêu Bố Y đã về, lúc này đã có thể mưu đồ đại kế.
"Bùi tỷ tỷ nhớ tới Nguyệt Quang cũng có khả năng, bất quá là càng nhớ tới Tiêu huynh" Lý Thế Dân ở một bên thở dài nói: "Thật ra tỷ nghĩ như vậy, ta nghĩ tỷ tỷ của ta cũng vậy, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy".
"Ngươi không cần nói, cũng chưa có người nào đem ngoại sanh (cháu trai) như ngươi bán ra" Bùi Bội không nhịn được trừng mắt.
Lý Thế Dân mỉm cười, "Ta chỉ sợ Đậu Quận thủ không xem ta làm ngoại sanh thôi".
Tiêu Bố Y chỉ có thể thở dài thầm nghĩ Lý Thế Dân này da mặt dày, cũng là độc nhất vô nhị, "Thế Dân, chúng ta còn có chuyện muốn thương lượng, không biết ngươi có thểchờ ta hay không? Ta sau khi thương lượng xong sẽ tới tìm ngươi?"
Lý Thế Dân tinh thần rung lên, "Tiêu huynh nhất ngôn cửu đỉnh, ta trở về chờ đợi người".
Hắn thật ra nói đi là đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu, lại dẫn mọi người tiến vào phủ đệ. Mọi người ngồi xuống, Tiêu Bố Y giản lược đem chuyện ở thảo nguyên kể lại một lần. Mọi người mặc dù bồ câu truyền tin đã biết được tin tức này. Nhưng nghe được chính miệng Tiêu Bố Y nói ra, cũng không khỏi hồ hởi.
Khổng Thiệu An đứng lên thi lễ nói: "Tiêu tướng quân ngàn dặm bôn ba, chỉ vì thiên hạ chúngg sinh. Bực trí tuệ này, Thiệu An thật sự bội phục sát đất".
Đậu Dật cũng lên tiếng phụ họa nói: "Thiệu An nói không sai. Bực trí tuệ như Tiêu tướng quân, nếu có thể tiếp tục chưởng quản Tương Dương, thật sự là phúc của dân chúng Giang Nam".
"Tiêu tướng quân mặc dù quang minh lỗi lạc, nhưng có những người lại không như vậy" Từ Thế Tích ở một bên cau mày nói: "Vốn ta đợi đại kế chính thức triển khai, trước lấy Nghĩa Dương, Tương Dương, Ba Lăng ba quận, sau đó lại mưu đồ An Lục, Vũ Lăng, Lễ Dương, Trường Sa các nơi này, đợi sau khi củng cố phát triển, lại đi lấy hai quận Giang Hạ, Dự Chương! Nếu hai quận này tới tay, chúng ta đã trấn giữa một nửa đường thủy của Trường Giang, đến lúc đó thuận Trường Giang mà xuống, có thể thẳng bức Lịch Dương, Đan Dương, đến lúc đó Giang Nam quá nửa sẽở trong lòng bàn tay của chúng ta. An Lục, Vũ Lăng các quận này hiện nay cũng đang hướng về, theo ta quan sát, chỉ cần thời cơ thành thục, Tiêu tướng quân giơ cao cờ nghĩa, bọn họ tất sẽ quy phục. Chỉ tiếc Tiêu tướng quân nghĩ cho dân chúng Trung Nguyên, Thao Sư Khất lại trước chúng ta một bước chiếm lĩnh Dự Chương, mưu đồ tấn công Giang Hạ, nếu để cho bọn họ đắc thủ, thanh thế đại chấn, quá nửa sẽ trở thành sự cản trở cho sự đông tiến của chúng ta! Bọn họ đối với chúng ta vẫn rất có kiêng kỵ, không dám tấn công Ba Lăng, nhưng lại bắc thượng trước lấy Giang Hạ. Loại chuyện này không thể khiêm nhượng được, nên hiện nay chúng ta đều đợi Tiêu tướng quân quay về định đoạt".
Tiêu Bố Y cười nói: "Thế Tích nói rất đúng. Giường nhỏ sao ngủ chung! Địa bàn cũng không phải là nhường nhau mà có, mà phải dựa vào nắm tay đánh mà ra!"
Hắn lời vừa nói ra, tất cả mọi người tinh thần đều chấn hưng, cảm thấy phấn chấn.
Từ Thế Tích tinh thần rung lên, lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân nói rất đúng. Giường nhỏ sao ngủ chung! Chỉ với một câu này, chúng ta cũng đã không thể không cùng Thao Sư Khất khai chiến".
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Thiên hạ hiện nay, xuống tay trước không nhất thiết là đắc thủ trước, không cần sốt ruột" Hắn thái độ bình tĩnh, tất cả mọi người đều gật đầu. Bùi Bội ở một bên nói tiếp: "Bố Y nói không sai, xuống tay trước thì thế nào? Trước không nói Thao Sư Khất có thể lấy được Giang Hạ hay không, cho dù hắn đánh được, chúng ta cũng phải đoạt lại".
Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn mọi nơi, không nhịn được hỏi, "Ngụy tiên sinh, Đỗ Như Hối đâu, ta nghe nói hắn đã tới Tương Dương rồi mà?"
Ngụy Chinh cười nói: "Hắn tốt lắm, xin tướng quân cứ yên tâm. Như Hối tới Tương Dương, đối với Tiêu tướng quân khen không dứt miệng, chỉ hận là thân thư sinh, không thể góp sức, Từ tướng quân nhìn thấy hắn cấp bách, đã mời hắn đi tới ba quận huyện chọn lựa tài tuấn, vì ngày sau sử dụng".
"Đó cũng là do Ngụy tiên sinh nói ĐỗNhư Hối có khả năng nhận biết người, nếu không ta thật không cũng không biết quản lý như thế nào" Từ Thế Tích cười nói.
Tiêu Bố Y nhìn về phía Từ Thế Tích, nhìn thấy hắn cũng nhìn về phía mình mà mỉm cười gật đầu, ăn ý không cần nói cũng biết.
Tiêu Bố Y lúc này mới gõ nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: "Thao sư KHất tấn công Giang Hạ, người nào thủ Dự Chương?"
"Là Lâm Sĩ Hoằng" Bùi Bội ở một bên nói.
Tiêu Bố Y sửng sốt, "Lâm Sĩ Hoằng?" Hắn đương nhiên nhớ kỹ Lâm Sĩ Hoằng là người nào. Lúc trước người này ái mộ Viên Xảo Hề, sau lại biết được Viên Lam kiên trì đem Viên Xảo Hề gả cho hắn, lúc này mới phẫn nộ rời đi, không biết hành tung, làm sao nghĩ tới bây giờ muốn mưu đồ Giang Nam thì trận đầu tiên là phải cùng Lâm Sĩ Hoằng khai chiến.
Từ Thế Tích đột nhiên nói: "Tiêu tướng quân, ngươi chẳng lẻ muốn đi Dự Chương trước, dùng phép vây Trụy cứu Triệu, trên đường trừ đi Thao Sư Khất".
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Thế Tích lời ấy rất hợp với ý ta, nghĩ tới Thao Sư Khất lấy Dự Chương làm căn bản, lấy Lâm Sĩ Hoằng trấn thủ. Chúng ta nếu cấp bách công Dự Chương, Thao Sư Khất nhất định quay về cứu viện. Chúng ta tại yếu đạo phục kích Thao Sư Khất, có thể phá được đại quân của bọn họ".
Bùi Bội ở một bên cười nói: "Như vậy là anh hùng ý kiến cũng giống nhau, Từ tướng quân cũng có suy nghĩ như thế. Bất quá Bố Y, huynh sợ rằng còn có một việc chưa biết, thật ra tấn công Dự Chương cũng không phải chỉ có chúng ta".
Tiêu Bố Y mặt nhăn mày cau, "Còn có lộ binh mã nào muốn đánh Dự Chương?"
Bùi Bội đưa tay chỉ Đậu Dật, "Điều này chàng cũng phải cảm ơn Đậu Quận thủ, hắn ở chỗ này cũng có công lao không nhỏ".
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc nhìn Đậu Dật nói: "Không biết Đậu Quận thủ có diệu sách gì?"
Đậu Dật vuốt vuốt chòm râu mỉm cười nói: "Ta bất quá chỉ là tận tình theo bổn phận mà thôi, khi Bố Y không có ở đây, ta cho người khẩn cấp thông báo cho Dương Châu, bẩm cáo cho Thánh thượng, nói Dự Chương bị đạo phỉ chiếm lĩnh. Triều đình tức giận, căn cứ theo tin tức đáng tin, Thánh thượng đã phái Ngự Sử Lưu Tử Dực tấn công Dự Chương, chỉ sợ không mấy ngày sẽ khai chiến. Đến lúc đó chấu chấu bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Chúng ta chỉ cần tĩnh xem kỳ biến, đợi cho bọn hắn một kích trí mạng là tốt rồi".
"Hay cho một chiêu mượn đao giết người!" Tiêu Bố Y nghe đến đó, tinh thần rung lên, "Thì ra mọi người còn có diệu kế bực này, hại ta một đường lo lắng, ăn ngủ cũng khó an".
Mọi người đều cười, Tiêu Bố Y lại chấn hưng tinh thần, "Chúng ta bây giờ nghiên cứu kế xuất binh, phải đánh một trận thành công!"