Chương 10 Cửu U liên minh Địa Tuyệt viện - Lâm hiểm cảnh đành bỏ mệnh bài Cũng uy hiếp một người trong tay giống hệt lão họ Tống đang uy hiếp Tiểu Quặt, mụ Trác Bách Hoa ung dung cười với Điền Phương là người đang bị mụ bắt giữ:
- Không cần hỏi cũng biết chính ngươi mấy ngày trước đã giở trò toan hại bổn nương nương tại Giao Thiên động. Ngươi to gan thất đấy, kể cả lời từng hứa với bổn nương nương, ngươi vẫn ngang nhiên bội tín, cứ tìm cách gây bất lợi cho tiểu tử kia là kẻ được ta bảo hộ. Đúng như thế chăng? Hay ngươi sẽ có cách phủ nhận hành vi đáng tội chết của ngươi?
Nhìn thấy mụ, thoạt tiên Tiểu Quặt không dám kêu. Nhưng vừa nghe mụ có mấy lời như thế với Điền Phương, Tiểu Quặt lập tức vùng vẫy và tru tréo:
- Nương nương mau cứu đệ tử!
Lão họ Tống kinh ngạc đến sửng sờ:
- Tiểu oa nhi ngươi vẫn không bị dược vật làm cho u mê?
Mụ Trác Bách Hoa cũng có nguyên do để sững sờ kinh ngạc:
- Dược vật? Có phải Tống lão huynh muốn ám chỉ Thất Hồn Tán đã có lần muội giao cho Tống lão huynh? Ngươi đã bị họ phục dược vật vào người thật sao, Dương Cần?
Tiểu Quặt nhăn nhó khổ sở:
- Đã ba ngày rồi, Điền Phương cứ nhân lúc đệ tử hôn mê…
Đang nói, mọi thanh âm của Tiểu Quặt chợt bị nghẹn lại chỉ sau cái chạm khẽ vào người do lão họ Tống thực hiện. Đồng thời chính lão lại lên tiếng:
- Đã đến lúc chúng ta nói thẳng tất cả. Nhị muội có ý gì khi đường đột hạ thủ và bắt giữ tệ đồ?
Trác Bách Hoa cười lạt, hỏi ngược lại:
- Muội cũng muốn hỏi minh bạch Tống lão huynh một câu. Đó là vì ý gì Tống lão huynh đột ngột chuyển dời toàn bộ, chọn địa điểm này để đào luyện Thập Nhân Can?
Lão họ Tống đáp một cách bình thản:
- Nhị muội không nhận thấy địa điểm cũ vì quá gần Giao Thiên động, rất dễ bị mọi người phát hiện mọi mưu toan của nhị viện liên minh sao? Lão huynh chọn địa điểm này, há lẽ chỉ vì thế nhị muội phiền lòng?
Trác Bách Hoa bảo:
- Muội sẽ không phiền nếu Tống lão huynh trước lúc chuyển hoặc ngay sau đó chịu khó nói cho muội biết một tiếng. Trừ phi Tống lão huynh cố ý không muốn cho muội biết.
Lão Tống thở dài:
- Nhị muội đừng làm khó lão huynh. Nếu chẳng phải lúc tình cờ gặp nhau tại Giao Thiên đỉnh, nhị muội đừng vội tiến vào Giao Thiên động, có lẽ lão huynh đã kịp cho nhị muội biết mọi chủ trương. Nhung dù sao, đằng nào thì nhị muội cũng đã đến, như thế là tốt rồi. Thôi thì tội của tệ đồ là do lão huynh giáo huấn bất nghiêm, nếu nể mặt, mong nhị muội tha cho hắn một lần.
Trác Bách Hoa lạnh giọng:
- Đâu dễ như thế, Tống lão huynh. Vì nếu nghe kỹ những gì vừa thoạt đến muội đã nói, ắt hẳn Tống lão huynh cũng biết cũng vì lệnh đồ khiến nhị muội suýt mất mạng, chí ít cũng suýt bị sinh cầm vĩnh viễn tại Giao Thiên động. Tội trạng đó của lệnh đồ, thể chấp thuận theo ý Tống lão huynh.
Lão cau mặt:
- Tệ đồ suýt làm nhị muội mất mạng? Không thể có chuyện đó một khi bản lãnh của tệ đồ là thế nào, nhị muội cũng như lão huynh đều biết rất rõ. Tệ đồ tuyệt đối không thể có một bản lãnh như thế, càng không khi nào dám có ý nghĩ gây bất lợi cho nhị muội vốn là hảo bằng hữu thâm giao duy nhất của lão huynh?
Trác Bách Hoa giải khai huyệt đạo cho Điền Phương:
- Ngươi tuân lệnh ai, chôn hỏa dược phá hủy Giao Thiên động? Chỉ cần ngươi nói, ta lập tức tha cho ngươi.
Điền Phương tái nhợt sắc mặt:
- Mong Trác cô cô tha mạng. Tiểu điệt không hề chôn hỏa dược và càng không có ai sai khiến.
Trác Bách Hoa biến sắc, nhất là khi nghe lão họ Tống bật cười đắc ý:
- Nhị muội vậy là đã nhìn lầm người. Huống hồ từ khi có chủ trương di chuyển chỗ đào luyện Thập Nhân Can, chính tệ đồ vì tất bật lo toan bộn bề, dù muốn cũng không có thời gian chôn hỏa dược như nhị muội nghi ngờ. Thôi thì hãy để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. Nhị muội nên buông tha cho tệ đồ lần này. Ha… Ha…
Trác Bách Hoa chợt tủm tỉm cười:
- Tống lão huynh khoan đắc ý vội. Vì muội có chủ ý này và nếu được Tống lão huynh ưng thuận, muội đoan chắc có thể khiến mọi người minh bạch.
Đến lượt lão họ Tống biến sắc:
- Nhị muội lại có chủ ý gì?
Trác Bách Hoa lại điểm huyệt chế ngự Điền Phương:
- Rất dễ, chỉ cần Tống lão huynh giải khai á huyệt cho tiểu tử trong tay. Chỉ như thế thôi là đủ.
Lão họ Tống vụt hiểu, lập tức hất Tiểu Quặt ngã sấp mặt xuống đất và còn lấy chân đè lên:
- Nếu Nhị muội muốn như thế cũng không khó. Chỉ cẩn buông tha tệ đồ, lão huynh lập tức thực hiện đúng theo ý nhị muội.
Trác Bách Hoa cũng đặt ngay một tay lên đỉnh đầu Điền Phương:
- Có phải Tống lão huynh đang cố tình đẩy muội vào tình thế đối đầu? Muốn vậy cũng được, chúng ta hãy công bằng trao đổi, một mạng đổi một mạng, hoặc sống hoặc chết. Sau đó sẽ đến lượt Trác Bách Hoa này nguyện cùng Tống viện chủ lĩnh giáo tuyệt học.
Lão họ Tống đảo xoay tròng mắt, sau đó đột ngột hỏi:
- Nhị muội đã có chuẩn bị, quyết không thể đường đột xuất hiện?
Trác Bách Hoa phá lên cười:
- Những ngày qua, Tống viện chủ luôn dò xét tung tích của Trác Bách Hoa này. Vì thế, trước khi lẻn bám theo Tống viện chủ đến đây, Trác Bách Hoa thừa biết sắp phải dấn thân vào một chỗ như thế nào, dĩ nhiên không thể không có chút ít chuẩn bị. Há lẽ Tống viện chủ cho Trác Bách Hoa vì chỉ là nữ nhân nên không thể đa mưu túc kế bằng người? Xin chớ nghi như thế mà lầm. Ha Ha…
Tống lão vội đưa mắt nhìn khắp nơi:
- Trác viện chủ có bằng hữu là cao nhân? Điều này quả là mới lạ so với tính khí luôn không thích kết giao của viện chủ. Hoặc giả Trác viện chủ chỉ giả vờ để tự tăng uy thế, tăng đởm lược? Vì nếu có viện binh, sao Tống Thanh Đạt này không thể phát giác, dù chỉ là một động tĩnh nhỏ?
Trác Bách Hoa hất hàm:
- Có hay không, chỉ cần Tống viện chủ tỏ cho biết một thái độ minh bạch sẽ có ngay mọi hư thực. Thế nào? Tống viện chủ muốn đổi người sống hay chỉ muốn cả ngọc đá đều nát tan ra?
Tống Thanh Dạt ngập ngừng:
- Muốn đổi người không khó, chỉ cần Trác viện chủ cho biết vì sao tỏ ra quá quan tâm đến một tiểu oa nhi bất tài vộ dụng?
Trác Bách Hoa cau mặt:
- Tống viện chủ nếu muốn dùng kế sách này để kéo dài thời gian, chẳng hóa ra quá xem thường Trác Bách Hoa đến thế sao? Xin đừng quên, từng thủ đoạn dù nhỏ của Tống viện chủ, vì chúng ta từng là bằng hữu thâm giao như Tống viện chủ vừa đề cập, thế cho nên Trác Bách Hoa đều tỏ tường. Hãy đáp thẳng vào chính đề thì hơn.
Tống Thanh Đạt quả nhiên đang có ý kéo dài thời gian:
- Tống mỗ hỏi chỉ vì lấy làm lạ. Hay ở tiểu oa nhi này đã có ưu điểm gì đó khiến Trác Viện Chủ để lọt mắt?
Trác Bách Hoa gằn giọng:
- Đừng nhiều lời nữa. Hoặc đáp ứng thì thả người, nhược bằng ngược lại, Trác Bách Hoa sẽ chỉ chờ ba tiếng đếm, nếu Tống viện chủ khăng khăng không đáp ứng, cả hai chúng ta cứ đồng loạt hạ thủ. Thử xem ai trong chúng ta bị tổn thất nhiều hơn? Trác Bách Hoa chỉ mất một tiểu tử vô dụng như lời Tống viện chủ vừa bảo, so với Tống viện chủ chắc chắn sẽ mất một đệ tử đích truyền thì dường như Trác này có lợi hơn. Phải thế chăng Tống viện chủ?
Tống Thanh Đạt đang dần dần thất vọng:
- Kỳ thật Tống mỗ không tài nào hiểu nổi. Một tiểu oa nhi vô dụng như vậy cớ sao lại đáng để cho một nhân vật như Trác viện chủ quan tâm?
Trác Bách Hoa bắt đầu đếm:
- Một! Tống viện chủ nên chuẩn bị sẵn là vừa.
Tống Thanh Đạt bối rối:
- Chúng ta dù sao vẫn còn một lời ước hẹn sẽ liên minh. Lẽ nào nhị muội cứ cố tình đẩy lão huynh vào tình thế khó xử?
Trác Bách Hoa vẫn lạnh lùng đếm:
- Hai! Chỉ còn một lần đến nữa thôi, xin nhắc để Tống viện chủ đừng quên.
Chân của họ Tống từ từ nhấc khỏi đầu Tiểu Quặt:
- Cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng. Có thật Trác Bách Hoa ngươi luôn là một nữ nhân như thế, cứ tuyệt tình và trở mặt bất kỳ lúc nào cao hứng?
Trác Bách Hoa phẫn nộ, buông nhanh tiếng đếm sau cùng:
- Chính Tống viện chủ đã đẩy Trác Bách Hoa ta trở thành những như thế. Ba!
Lập tức có tiếng Tống Thanh Đạt hốt hoảng kêu to:
- Chậm đã!
Nhưng thật lạ, tiếng kêu của lão Tống như có hồi âm vang lại, cũng phát thành tiếng kêu tương tự:
- Chậm đã!
Hồi âm này không chỉ làm Trác Bách Hoa sửng sốt, kể cả lão họ Tống cũng có trạng thái như vậy. Và không hẹn mà đồng, Trác Bách Hoa cùng Tống Thanh Đạt lập tức đều giương mắt nhìn chung về một phía.
Từ phía đó, đúng như cả hai đang dõi mắt nhìn, xem ai là nhân vật đã phát thành tiếng kêu tương tự như Tống Thanh Đạt, một văn nhân trung niên có dáng dấp thật hào hoa, tuấn tú đã điềm nhiên xuất hiện. Không chậm hơn văn nhân trung niên chút nào, còn có thêm bốn lão nhân cũng mặc cẩm y như nhau cũng xuất hiện.
Tống Thanh Đạt sau một thoáng kinh ngạc bỗng tỏ ra vui mừng trước sự xuất hiện của năm nhân vật này:
- Nam Cung lão đệ sao bỗng dưng đại giá quang lâm cùng Tứ Tuyệt Hộ Thủ thế này? Tống lão huynh chậm tiếp nghinh, mong viện chủ Địa Tuyệt viện Nam Cung lão đệ lượng thứ.
Trác Bách Hoa tuy cũng có phần kinh ngạc nhưng rồi cũng vừa mừng vừa trách văn nhân trung niên:
- Vẫn chưa đến lúc khẩn trương, Nam Cung viện chủ xuất hiện sớm thế này phải chăng vì nôn nóng hay đã cảm thấy có điều bất ổn?
Văn nhân trung niên có phong thái thật đỉnh đạc, cứ chắp hai tay ở phía sau, đứng nguyên vị và cười cười. Đồng thời không những không lý gì đến bốn lão nhân cẩm y có vẻ đang đứng hầu phía sau, mà văn nhân trung niên còn không mở miệng để hoặc đáp lại tiếng kêu vui mừng của Tống Thanh Đạt hay biện bạch trước lời Trác Bách Hoa.
Nhưng văn nhân trung niên không lên tiếng cũng phải. Vì Tống Thanh Đạt một lần nữa lại kêu:
- Nghĩa là sao? Không lẽ viện thủ định giúp Trác Bách Hoa chống lại Tống mỗ chính là Nam Cung lão đệ?
Trác Bách Hoa lúc bấy giờ mới nhoẻn miệng cười thật tươi:
- Tống viện chủ đừng tỏ ra quá kinh ngạc như thế. Vì nếu viện thủ của Trác Bách Hoa không là Địa Tuyệt viện viện chủ và Tứ Tuyệt Hộ Thủ thì sự mai phục của họ ở quanh đây dễ gì không bị Tống viện chủ phát hiện? Giờ thì thế nào? Ắt hẳn Tống viện chủ đã ưng thuận việc đổi người?
Tống Thanh Đạt vẫn giữ vẻ kinh ngạc sửng sốt, nhất là vì cứ nhìn văn nhân trung niên nên hầu như không nghe hoặc không muốn đáp lại câu hỏi của Trác Bách Hoa.
Trác Bách Hoa giận dữ nạt lớn:
- Thực lực của song phương thế nào, Tống viện chủ ắt thừa biết rồi. Việc chần chừ không chịu đổi người này có phải Tống viện chủ muốn tận mắt mục kích lệnh đồ thảm tử nhưng sau đó vẫn phải ngoan ngoản giao người theo đúng đề xuất của bổn nương nương? Nếu là vậy, bổn nương ương sẽ không khách sáo mãi. Xem đây!
Toan xuống tay hạ thủ đoạt mạng Điền Phương, chợt Trác Bách Hoa nghe văn nhân trung niên cất giọng bảo:
- Tiên tử xin đừng vội. Bằng không, lẽ nào sự xuất hiện đường đột của Nam Cung Hoàng này là vô ích? Không gợi chút lưu tâm nào từ phía tiên tử?
Trác Bách Hoa tái mặt:
- Nam cung viện chủ nói như thế là ý gì? Không lẽ Trác Bách Hoa mời viện chủ đến chỉ để tăng thêm khó khăn cho bản thân mình?
Nam Cung Hoàng điềm nhiên điểm nụ cười:
- Đã hứa giúp tiên tử, Nam Cung Hoàng này quyết không sai lời. Nhưng vì có một điều cần minh bạch nên Nam Cung mỗ đành đường đột hiện thân, mong được tiên tử lượng thứ và chỉ giáo.
Trác Bách Hoa nôn nóng thở hắt ra:
- Còn gì nữa mà bảo là chưa minh bạch? Điền Phương theo chủ ý của lão Tống, suýt tiễn Trác Bách Hoa này vào Quỷ Môn quan. Hắn còn to gan cướp mất một người bổn nương nương đang cần. Bấy nhiêu đó há lẻ chưa đủ lý do để Nam Cung viện chủ vẫn giữ lời là giúp bổn nương nương đòi lại công bằng?
Nam Cung Hoàng gật đầu:
- Những lý do này hoàn toàn có sức thuyết phục. Tuy nhiên vẫn có một điểm vì chưa thật rõ khiến Nam Cung mỗ không thể không hỏi.
Trác Bách Hoa đành miễn cưỡng khi cố giữ nhẫn nại:
- Nam Cung viện chủ muốn hỏi gì?
Nam Cung Hoàng đưa tay chỉ vào Tiểu Quặt, lúc này đã được Tống Thanh Đạt nhấc lên và giữ trong tay:
- Nếu Nam Cung mỗ nhớ không lầm thì tiên tử từng tiết lộ chính tiểu oa nhi kia đã một lần mạo phạm đến tiên tử?
Trác Bách Hoa vì muốn sớm kết thúc nên ứng tiếng đáp ngay:
- Không sai, và điều duy nhất Trác Bách Hoa đang cần là…
Nam Cung Hoàng nhẹ nhàng xua tay ngắt lời:
- Nam Cung mỗ chưa hỏi xong. Nghĩa là vì muốn xử trị tiểu oa nhi, tiên tử đang rất cần đoạt tiểu oa nhi lại?
Trác Bách Hoa thở dài ngao ngán:
- Đấy là điều Trác Bách Hoa toan nói và vẫn nhớ lời đã nói. Hà tất Nam Cung viện chủ cứ hỏi đi hỏi lại mãi điều này.
Nam Cung Hoàng đến bây giờ mới cố tình để lộ một khuôn mặt giả vờ kinh ngạc:
- Vậy thì có gì khác nếu tiên tử cứ để Tống Thanh Đạt lão huynh thay tiên tử hạ thủ tiểu oa nhi?
Trác Bách Hoa lạnh giọng:
- Vì ta chỉ muốn tự tay xử trị y. Nói như thế đã rõ chưa?
Nam Cung Hoàng bật cười:
- Rõ thì có rõ nhưng mỗ vì luôn tự hào là thông tuệ nên càng muốn hiểu rõ thêm về ẩn ý thật của tiên tử. Có thật tiên tử chỉ muốn xử trị y hay còn có ý nào khác? Và điều này tiên tử đừng bao giờ mong giấu diếm được mỗ. Ha ha…
Trác Bách Hoa giật mình:
- Nam Cung viện chủ sao lại cười?
Nam Cung Hoàng chợt nghiêm giọng:
- Hãy nói thật đi. Có phải tiểu oa nhi đã mạo phạm rất nghiêm trọng đối với tiên tử? Có hay không?
Trác Bách Hoa một lần nữa lại thở dài:
- Biết y có mạo phạm là đủ rồi. Hà cớ gì Nam Cung viện chủ cứ khăng khăng muốn hỏi thật rõ và kết quả chỉ làm Trác Bách Hoa bẽ mặt?
Giọng của Nam Cung Hoàng càng nghiêm trọng và quan tâm hơn:
- Có thể khiến tiên tử bẽ mặt, điều này cho thấy tội mạo phạm của tiểu oa nhi đã vượt quá mức cho phép. Đúng không?
Trác Bách Hoa đỏ mặt, đành gật đầu:
- Nói như thế cũng không sai.
Nam Cung Hoàng chợt biến sắc nhưng không vì tức giận tội mạo phạn của Tiểu Quặt mà là vì một nguyên nhân khác. Nam Cung Hoàng hỏi Trác Bách Hoa bằng giọng bỗng khàn khàn đi:
- Tiên tử ắt vẫn chưa quên chuyện đã xảy ra giữa chúng ta mười hai năm trước?
Trác Bách Hoa thở ra nhè nhẹ:
- Chuyện đã trôi qua đã lâu, Nam Cung viện chủ hà tất nhắc lại, nhất là vào lúc không mấy thích hợp này.
Nam Cung Hoàng cười buồn:
- Ta không thể không nhắc đến, trái lại vẫn nhớ mãi từng lời tiên tử dùng để khuyên nhủ ta, và nhất là khước từ tấm tình si ta luôn dành cho tiên tử.
Trác Bách Hoa lại tỏ ra sốt ruột, chỉ muốn sớm kết thúc câu chuyện với Nam Cung Hoàng:
- Khước từ những tấm chân tình, nào phải Trác Bách Hoa chỉ khước từ một mình Nam Cung viện chủ. Còn có rất nhiều người như vậy, chỉ vì chẳng ai trong họ đáp ứng cùng một lúc đủ hai sở nguyện của Trác Bách Hoa.
Nam Cung Hoàng gằn giọng:
- Tiên tử cần một phu quân là nhân vật có bản lãnh đủ cho tiên tử khâm phục, đồng thời còn phải là một đồng nam.
Quá chán nản, Trác Bách Hoa xua tay:
- Dĩ nhiên phải như thế. Và thật đáng tiếc, kể cả Nam Cung viện chủ cũng như nhiều người, đã thiếu mất một trong hai. Chúng ta đã có thể kết thúc chưa?
Nam Cung Hoàng bỗng cười lạt:
- Chưa đâu. Vì tiên tử hẳn còn nhớ có một lần vì say men rượu lẫn men tình, chỉ suýt nữa ta đã đắc tội với tiên tử?
Trác Bách Hoa cũng cười lạt:
- Đừng nhắc nữa, một khi Trác Bách Hoa này vì đã hứa lời lượng thứ nên bao lâu nay quyết không bao giờ nhớ đến.
Nhưng Nam Cung Hoàng vẫn nhắc:
- Ta vẫn phải nhắc. Nhờ đó, ta tình cờ nhớ lại, cũng lần đó tiên tử từng nói, phải chi ta đủ bản lãnh biến câu chuyện ra tình thế ván đã đóng thuyền thì bản lãnh đó cũng có thể khiến tiên tử ưng thuận, nhận ta làm phu quân. Đúng không?
Trác Bách Hoa biến sắc:
- Đủ rồi. Những lời sỗ sàng đó, lẽ ra Nam Cung Hoàng ngươi phải mãi mãi quên đi mới đúng. Còn bây giờ, nếu ngươi vẫn còn ý muốn giúp ta như thoạt đầu đã hứa thì một là xin đừng xen vào, hai là thay ta, buộc lão Tống phải giao hoàn tiểu tử kia cho ta.
Nam Cung Hoàng bỗng cười khan:
- Giúp tiên tử ư? Để tiên tử dù đã ngoài tứ tuần vẫn không biết xấu hổ, quyết nhận tiểu oa nhi kia là phu quân và tận tình chăm sóc, lấy tinh mẫu tử thay cho nghĩa phu thê ư? Thật là nực cười. Ha ha…
Trác Bách Hoa rúng động, nhưng lập tức đanh giọng, quát bảo Tống Thanh Đạt:
- Nếu muốn lệnh đồ toàn mạng, phiền lão Tống ném ngay tiểu tử ở trong tay qua cho ta. Mau!
Miệng thì quát bảo nhưng tay của Trác Bách Hoa lại lập tức vỗ nhẹ một lượt vào ngực Điền Phương, khiến Điền Phương trợn ngược hai mắt, bất ngờ thổ hộc ra một búng huyết tươi như sắp chết đến nơi:
- Ọe!
Tống Thanh Đạt biến sắc, vội ném ngay Tiểu Quặt khỏi tay:
- Mau nhận lấy và tha cho tệ đồ.
Trác Bách Hoa đắc ý, cũng ném Điền Phương đi, tay thì giang ra chỉ cần Tiểu Quặt bay đến là đón đỡ.
Chợt có tiếng Nam Cung gầm dữ tợn:
- Để tránh cho tiên tử khỏi tự chuốc sỉ nhục, ta đành thay tiên tử hạ sát tiểu oa nhi thúi tha.
Nam Cung Hoàng bật lao ra, tiếp cận Tiểu Quặt thật nhanh và thần tốc quật vào mặt Tiểu Quặt một lực đạo cực mạnh.
“Ào…”
Trác Bách Hoa phẫn nộ, cũng gầm vang:
- Nam Cung Hoàng ngươi dám? Vậy đừng trách ta không lượng tình. Đỡ!
Nhưng Trác Bách Hoa vừa nhích động thì bốn lão cẩm y vẫn đứng phía sau Nam Cung Hoàng cùng một lúc động thân lao ra, ngăn cản mọi động tác của Trác Bách Hoa. Họ còn nhẹ nhàng bảo:
- Xin Trác viện chủ bình tâm, đừng để bọn lão phu vì tuân mệnh chủ nhân nên phải có điều đắc tội. Xin dừng lại cho.
Vừa lúc đó có tiếng chấn kình vang lên.
“Ầm.”
Và ai ai cũng nhìn thấy Tiểu Quặt do lãnh nhận trọn vẹn lực đạo của Nam Cung Hoàng nên bị chấn bay thật xa, sau đó nặng nề gieo xuống và nằm yên bất động.
“Huỵch.”
Trác Bách Hoa thất kinh, chạy ngay đến chỗ Tiểu Quặt, cũng may là không bị bốn cẩm y lão ngăn cản.
Nam Cung Hoàng cũng cảm thấy không cần ngăn cản Trác Bách Hoa, trái lại còn hả hê vì mắt vẫn nhìn thấy tiểu oa nhi Tiểu Quặt cứ bất động nằm mãi.
Chợt có tiếng Tống Thanh Đạt hô hoán:
- Tiểu oa nhi chưa chết dễ như thế đâu. Nếu Nam Cung lão đệ vẫn quyết tâm loại bỏ tình địch thì mau ngặn lại, đừng để tiểu oa nhi được tiện nhân họ Trác cứu thoát đi.
Nam Cung Hoàng giật mình. Và khi nhìn thấy Tiểu Quặt chỉ sau vài lượt vỗ về giải huyệt của Trác Bách Hoa, lại vẫn bình yên vô sự đứng lên, Nam Cung Hoàng phẫn nộ quát:
- Hóa ra tiên tử vì ưu ái, đao trao ban Thiên Tằm Bảo Y cho tiểu oa nhi, vốn là tặng vật của Nam Cung Hoàng này chỉ dành cho một mình tiên tử?
Trác Bách Hoa đã đứng cạnh Tiểu Quặt, bĩu môi cười lạt trước thái độ giận dữ của Nam Cung Hoàng:
- Ngươi đừng hồ đồ. Nhìn đây, xem y có mặc gì ở bên trong hay không?
Tiểu Quặt cảm thấy ngượng khi bị Trác Bách Hoa giữa chỗ đông người bỗng vạch phanh phần y phục thân trên của nó ra. Tuy vậy, Tiểu Quặt cũng phần nào hả dạ lúc nghe Trác Bách Hoa lại tiếp tục giễu cợt Nam Cung Hoàng là nhân vật vừa tỏ ra độc ác, toan sát hại Tiểu Quặt. Trác Bách Hoa bảo:
- Riêng về Thiên Tằm Bảo Y kỳ thực không hề là tặng vật của ngươi. Trái lại đó chỉ là lễ vật, ta đành nhận để gọi là tha thứ cho thái độ vô lễ, toan mượn rượu làm càn của ngươi độ nào. Hạng thiếu bản lãnh và hồ đồ như ngươi, nếu có so sánh với tiểu tử này thì ngươi thật sự kém xa. Ha ha…
Nam Cung Hoành kinh nghi khôn xiét, nhìn Tiểu Quặt như nhìn quái vật:
- Y đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân?
Tống Thanh Đạt chợt kêu lên:
- Đừng chần chờ nữa, Nam Cung lão đệ, không được để đôi cẩu nam cẩu nữ thoát, kẻo kế sách liên minh giữa ta và lão đệ thế nào cũng bị tiết lộ.
Trác Bách Hoa giật mình:
- Liên minh? Không lẽ một mình Tống lão đã giở trò ma mỵ, bắt cá hai tay, ngoài mặt thì vờ liên minh với ta nhưng kỳ thực bên trong lại ngấm ngầm cấu kết Địa Tuyệt viện?
Nam Cung Hoàng cười ngạo nghễ:
- Tiện nhân ngươi là hạng nữ nhân vô tình, luôn cao ngạo và không xem ai vào mắt. Tống lão huynh liên kết với ngươi chỉ là mượn dịp để đắc thủ Thất Hồn Tán hầu sử dụng cho mục đích bọn ta. Và bây giờ, ngươi đừng mong toàn mạng thoát khỏi nơi đây. Hãy xem lại tình thế đơn độc của ngươi lúc này thì biết. Ha ha…
Cẩm y lão tứ Tuyệt Hộ Thủ Địa Tuyệt viện lập tức động thân, từ tứ phía xông vào Trác Bách Hoa.
Tiểu Quặt chợt nghe Trác Bách Hoa thì thầm vào tai:
- Chúng ta phải thoát. Nhưng muốn thế, đây là lúc ta cần đến bản lãnh khác của ngươi. Đừng giận nếu ta buộc phải dùng hạ sách này.
Chưa hiểu ý mụ muốn nói gì, Tiểu Quặt lập tức nghe tứ lão cẩm y cùng quát vang:
- Đành thất lễ. Vì chỉ cần Trác viện chủ chịu khó lưu lại, ắt mọi can qua không thể xảy ra.
Mụ chộp vào Tiểu Quặt, nhấc lên và đặt lên nằm trên lưng mụ. Đồng thời mụ xuất thủ, nhắm vào mỗi một lão cẩm y duy nhất và xông ào đến:
- Ai ngăn cản ta phải chết. Mau tránh!
“Ào…”
Đối thủ của mụ cũng lập tức xuất lực đối phó:
- Sao Trác viện chủ không biết tự lượng sức? Hãy dừng tay thì hơn!
Cũng lúc này có vài lực đạo uy mãnh vì nhắm vào mụ từ phía sau nên cứ ào ào quật vào Tiểu Quặt.
“Ào… ào…”
Chấn kình phát lên vang dậy.
“Ầm… ầm…”
Tiểu Quặt bị kích thật mạnh, khiến Trác Bách Hoa vì cõng Tiểu Quặt trên lưng nên cũng bị hất bay ra phía trước. Nhờ đó, khí thế mụ lao vào lão cẩm y càng thêm mãnh liệt, khiến lão đó thất kinh vội tạt bộ nhảy tránh qua một bên.
Có lẽ đó là cơ hội đang được Trác Bách Hoa chờ đợi, mụ lao vút qua, miệng khẽ hỏi vọng lại phía sau với Tiểu Quặt:
- Ngươi vẫn ổn chứ?
Tiểu Quặt chỉ biết nhăn nhó:
- Dùng đệ tử để hứng đòn thay, nương nương có biết hành động này là quá đáng lắm không?
Mụ vẫn lao đi vùn vụt, cười đắc ý vì phát hiện sẽ chẳng lo ai đuổi kịp:
- Ta đã có lời nói trước rồi, sao ngươi tỏ ý giận ta? Hãy yên tâm, chỉ cần chúng ta thoát, ta hứa sẽ không trách gì ngươi nữa về những điều đã từng xảy ra giữa ta và ngươi. Huống hồ lần này chính là nhờ ngươi nên cả hai chúng ta cùng toàn mạng? Cứ như thế nha. Ha ha…
Nhưng bất chợt mụ dừng lại, sau đó đột ngột chuyẻn hướng và lao tiếp.
“Vút.”
Tiểu Quặt hoài nghi:
- Sao nương nương đổi hướng? Hoặc giả ở hướng đó có mai phục?
Mụ vừa thi triển khinh công vừa hậm hực đáp:
- Nam Cung Hoàng quả nhiên đã có sẵn dự mưu. Ta đã ngây thơ, không nhận biết giữa hắn ta và lão Tống có những cấu kết ngấm ngầm. Và thay vì chỉ đưa theo ít người như chính miệng hắn trấn an ta, hóa ra hắn đã điều động nhân mã, đưa hầu hết thuộc hạ Địa Tuyệt viện của hắn cùng đến. Nếu phen này thoát, mai hậu ta quyết cho hắn biết thế nào là lợi hại. Hừ!
Tiểu Quặt cũng cảm thấy lo lo:
- Vậy sao nương nương cứ phải lụy người cầu cạnh ngoại nhân? Thuộc hạ Thiên La viện của nương nương đâu, sao không điều đến?
Mụ cười cười:
- Để cứu ngươi, nói thật, ta đâu có thể muối mặt sai phái thuộc hạ Thiên La viện. Nhỡ bọn chúng vặn hỏi ta vì sao phải cứu ngươi, thật bất tiện nếu chưa gì ta đã bảo vì ngươi là phu quân ta.
Tiểu Quặt rúng động:
- Nương nương quả thật có ý định như thế sao?
Mụ thở dài:
- Thân ta chỉ có thể ô uế vì một người. Nếu không nhận ngươi là phu quân thì dù ta có hạ sát ngươi, thân ta cũng không thể hết ô uế. Có chăng chỉ còn cách tự vẫn, vậy thì ích gì?
Tiểu Quặt bàng hoàng:
- Nhưng so về niên kỷ…
Mụ gằn giọng:
- Đừng viện lý do này nọ đối với ta, chỉ vô ích thôi. Hãy nói xem. Ta và ngươi có cùng chung huyết thống, có cùng họ Trác hoặc họ Dương của ngươi hay không?
Tiểu Quặt lí nhí:
- Vậy thì không. Nhưng…
- Không nhưng gì cả. Ngươi là đồng nam, ta hãy còn xử nữ, trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại không cùng chung huyết thống, cũng không bị ràng buộc bởi bối phận sư đồ hoặc trưởng bối với thế điệt. Cớ sao ta cùng ngươi không thể gá nghĩa phu thê.
Tiểu Quặt đỏ mặt:
- Chỉ vì niên kỷ quá chênh lệch.
Mụ cười lạt:
- Chênh lệch có bằng những lão già lọm khọm đã quá tuổi đáo tuế nhưng vẫn nạp thứ thiếp đều là người tiều cô nương mơn mởn tuổi có khi chưa đến tròn trăng chăng? Hay ngươi bảo điều đó chỉ nam nhân mới có quyền, riêng nữ nhân như ta thì không?
Tiểu Quặt đuối lý, đành chống chế:
- Nhưng đệ tử bất quá chỉ đáp ứng có một trong hai điều kiện của nương nương, làm gì có đủ tư cách để nương nương miễn cưỡng nhận là phu quân?
Mụ cười:
- Ngươi nghĩ như thế là lầm. Vì ở ngươi ngay lúc này có thể kể như đã tạm hội đủ cả hai điều kiện của ta.
Tiểu Quặt đâu muốn làm phu quân của mụ:
- Nương nương xin chớ nói đùa. Vì đệ tử làm gì có bản lãnh khiến nương nương bái phục?
Mụ quả quyết:
- Ngươi có đấy. Thứ nhất, đó là ngươi nhờ ngẫu nhiên nên vô tình có tấm thân đao thương bất nhập, một bản lãnh độc nhất vô nhị, trên đời này ngàn trước không có, mãi mãi ngàn sau cũng không thể nào có.
- Ngẫu nhiên? Ý nương nương bảo đã tự hiểu vì sao đệ tử bỗng có thể chịu nỗi nhiều lực đạo kích vào nhưng không tán mạng?
Mụ bảo:
- Dù mơ hồ nhưng ta quả quyết có thể hiểu. Huống hồ ngươi sau đó, dù còn bé vẫn đủ bản lãnh suýt đặt ta vào tình thế ván đã đóng thuyền, là một điều có thể bảo đã có rất nhiều người mong muốn được ăn thịt thiên nga như Nam Cung Hoàng chẳng hạn, vậy mà chẳng có ai đủ bản lãnh thực hiện thành công. Ta nói như thế có lẽ đã quá rõ?
- Ăn thịt thiên nga là sao?
Mụ nhất thời lúng túng, khiến cước lực chợt chậm lại.
Chợt ở phía trước xuất hiện lố nhố nhiều bóng người, Tiểu Quặt nhìn thấy liền hô hoán:
- Chúng ta vấp phải mai phục.
Mụ dừng lại:
- Chỉ là lũ thuộc hạ vô dụng của lão Tống. Ngươi yên tâm, đối phó chúng, một mình ta là đủ.
Chợt có tiếng Tống Thanh Đạt cười xa xa ở phía sau:
- Trác Bách Hoa, ngươi thật sự qua đuợc trận địa Cửu U Vạn Âm công của bổn viện chủ ư? Hãy thử xem nào. Ha ha…
Nhưng bóng người lố nhố phía trước xuất hiện rõ dần. Và Tiểu Quặt thấy trên tay họ đề có cầm mỗi người một não bạt nhỏ một màu đen ma quái.
Phát hiện bọn họ chực vỗ loạn những não bạt vào nhau, Trác Bách Hoa biến sắc kêu vang:
- Dừng tay, cũng đừng vội phát động.
Nhờ đó, Tống Thanh Đạt và Nam Cung Hoàng có cơ hội từ phía sau chạy đuổi đến. Tống Thanh Đạt cười đắc ý:
- Nếu ngươi muốn thương lượng thì bây giờ muộn rồi. Vì ngươi kể như đã biết khá nhiều những bí ẩn lẽ ra ngươi thà không biết thì hơn. Hoặc giả như ngươi đang có lời trăn trối trước khi chịu nạp mạng? Ha ha…
Nam Cung Hoàng cũng cười ngạo nghễ:
- Vẫn còn một cách để Tiên Tử tự bảo lưu sinh mạng. Đó là tự hiến thân cho ta, sau đó mãi mãi là thê thiếp chịu ta sai khiến hoàn toàn. Thế nào? Ha ha…
Trác Bách Hoa chợt tái nhợt sắc diện, nhìn quanh:
- Sao vẫn chưa thấy mụ Âm Ma đệ nhất độc xuất đầu lộ diện?
Đáp lời Trác Bách Hoa, một thanh âm the thé phiêu phiêu hốt hốt đưa đến:
- Được Trác Bách Hoa Tiên Tử thừa nhận Kiều Đại Mỹ này là thiên hạ đệ nhất độc quả là tam sinh hữu hạnh. Trác tiên tử muốn gặp mặt ta ư? Đến ngay đây.
Một lão bà đầu tóc bạc trắng liền xuất hiện, khiến Tiểu Quặt kinh tâm khẽ kêu:
- Giới võ lâm thật là kỳ quặc, lại có hạng xấu xa, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ đến thế sao?
Lão bà vụt quắc mắt, bắn xạ hai tia nhìn xanh biếc chiếu vào Tiểu Quặt:
- Dám thốt một lời như thế, tiểu oa nhi thật đáng tội chết.
Lão bà cất tay, xòe rộng những ngón có để móng dài va co quắp, chộp hư không vào Tiểu Quặt. Từ đó phát xạ ra năm tia khói nhạt mờ ảo.
“Xì…”
Trác Bách Hoa thất kinh, kéo Tiểu Quặt dịch qua một bên:
- Không được hại phu quân ta. Mau dừng tay và hãy nghe ta nói mấy lời.
Nam Cung Hoàng tái mặt:
- Ngươi vừa gọi tiểu oa nhi là gì?
Còn lão tự xưng là Âm Ma Kiều Đại Mỹ thì phát lên tràng cười hăng hắc:
- Ả gọi là phu quân. Nam Cung huynh không lẽ nghe chưa rõ? Thế thư huynh nên vỡ mộng là vừa. Ý trung nhân đã là hoa đã có chủ, tốt hơn huynh nên nhận thức rõ và đừng khước từ nữa tình muội dành cho huynh. Hé hé…
Tiểu Quặt rùng mình vì rợn người, không thể ngờ một mụ xấu xa như thế lại không biết tự soi gương, dám ngang nhiên thốt ra những lời say đắm đối với Nam Cung Hoàng vốn thật là nhân vật hào hoa tuấn tú.
Tiểu Quặt suýt chút nữa là bật nói ra lời bình phẩm này nếu như lúc đó không có tiếng Trác Bách Hoa cất lên đề xuất:
- Tấm chân tình của Âm Ma Kiều Đại Mỹ dành cho Nam Cung viện chủ, Trác Bách Hoa này vì cùng phận nữ nhi nên hiểu và nhất mực thán phục. Cứ như thế đi, Nam Cung viện chủ xin đừng đeo đuổi ta mãi, nhất là khi ta đã tự định đoạt xong phận thuyền quyên.
Thay vì thế, nếu chấp nhận tấm chân tình của Âm Ma Kiều Đại Mỹ, Trác Bách Hoa này không những rất tán thành mà còn cung hỉ, nguyện là khách mừng đầu tiên, có chút lễ mọn, cầu mong nhị vị bách niên giai lão, mãi mãi bền duyên cầm sắt.
Nhưng lúc Trác Bách Hoa tự lấy trong người ra một vật, Nam Cung Hoàng không cần nhìn, cứ phẫn hận hét toáng lên:
- Trác Bách Hoa ngươi đã sắp mất mạng đến nơi, sao còn to gan, dám dùng những lời như thế xúc phạm, cố tình hạ nhục Nam Cung Hoàng ta?
Lão bà Âm Ma Kiều Đại Mỹ vừa nghiến răng bật ra tiếng rít thịnh nộ:
- Nam Cung Hoàng, ta yêu ngươi là chân thành. Nhận hay không nhận tùy ngươi. Nhưng sao ngươi dám miệt thị, cho lời của Trác viện Ccủ là cố tình hạ nhục ngươi? Ý ngươi muốn nói, nhận lời yêu ta sẽ làm ngươi mất thể diện, đúng không?
Tống Thanh Đạt không lường trước sẽ xảy ra diễn biến này, lập tức lên tiếng dàn hòa:
- Nam Cung lão đệ và Âm Ma Kiều muội sao lại như thế? Há lẽ không nhận biết đấy chỉ là kế ly gián của Trác Bách Hoa? Xin đừng quên, mối kết minh giữa nhị viện Cửu U, Địa Tuyệt cùng với Nhất Ma là một đại sự không thể vì bất kỳ tiểu tiết nào làm cho thất bại.
Trác Bách Hoa đang cố ý nâng cao một vật:
- Lão Tống xin chớ ngộ nhận biến những lời đầy thành ý của ta trở nên kế ly gián. Hãy nhìn đây. Ta đã nói quyết giữ lời. Chỉ cần Nam Cung viện chủ ưng thuận cùng Âm Ma Kiều Đại Mỹ kết duyên Tần Tấn, đây là bảo vật duy nhất ta tìm thấy ở Giao Thiên động, ngay lập tức sẽ biến thành lẽ vật mừng của ta hiến tặng cho tân lang tân nương.
Tiểu Quặt động tâm nhìn lên và không dừng được tiếng kêu kinh ngạc:
- Vương Mệnh bài có khắc họa đồ của Tề Thạch công, chân mạng đế vương?
Tống Thanh Đạt cứ nhấp nháy hai mắt:
- Có thật đấy là vật nhị muội nhờ quay lại lần thứ hai nên phát hiện ở Thạch Hương đàn?
Trác Bách Hoa xoay Vương Mệnh bài cho ai ai cũng nhìn thấy những nét khắc ở mặt sau:
- Không như Kim Khôi của Kim Khôi Ma Đao, hoặc đóa kim liên cắm trên chóp thiền trượng của Kim Liên thượng nhân, Vương Mệnh bài này dù sau không biết bao nhiêu lần bị hiện tượng Quang Hội Chiếu phát sinh xuất hiện vẫn giữ nguyên hình dạng và nhất là vẫn tồn tại ngay trên đỉnh Thạch Hương đàn. Một bảo vật tự thân nó cũng vô giá là thế, liệu Trác Bách Hoa nguyện ý hiến tặng gọi là lễ mừng thì có xứng đáng chăng? Nam Cung viện chủ và Âm Ma Kiều Đại Mỹ?
Nam Cung Hoàng đã chú mục từ lâu để nhìn vào mảnh Thiết Bài màu đen không chớp mắt:
- Có thể để Nam Cung mỗ xem qua một lượt trước khi quyết định được chăng?
Trác Bách Hoa nhún vai, vẻ thản nhiên:
- Điều đó đâu khó. Được, nhận lấy.
Nhưng chưa kịp ném Vương Mệnh bài cho Nam Cung Hoàng, Trác Bách Hoa chợt nghe Âm Ma Kiều Đại Mỹ gọi ngăn lại:
- Đừng vội như thế. Vì vị tất hắn chấp thuận tình ta một khi đã chiếm được Vương Mệnh bài vào tay.
Trác Bách Hoa nhờ đó kịp giữ Vương Mệnh bài trở lại, sau đó tỏ ra khó xử, nhìn lão bà Âm Ma:
- Hay là Âm Ma cứ nhận lấy và chỉ khi nào Nam Cung viện chủ thuận tình, sau này sẽ tùy nghi cùng trượng phu độc chiếm Vương Mệnh bài, kèm theo cả một kho tàng bảo vật được bức họa đồ chỉ điểm nơi cất giấu?
Tống Thanh Đạt chợt lên tiếng bằng giọng mơn trớn lấy lòng Trác Bách Hoa:
- Ta quả có lỗi và đáng bị khiển trách vạn lần. Do trước kia, vì chưa hiểu hết về nhị muội nên đúng là có giấu chuyện ngấm ngầm cùng Địa Tuyệt và nhất ma liên minh.
Trác Bách Hoa chăm chú nghe:
- Dường như Tống lão huynh đang có chủ ý mới?
Tống Thanh Đạt gượng cười:
- Thú thật, qua những gì vừa mục kích, ta rất khâm phục nhị muội. Không những nhị muội đủ dũng cảm để thú nhận việc sẽ nhận tiểu oa nhi kia là phu quân mà còn rộng lượng sẵn sàng tác hợp cho nhất ma cùng Nam Cung lão đệ nên duyên tấn tần. Dũng khí này, nếu tam viện cùng nhất ma hợp thành một đại kết minh, lo gì đại sự của ta không có ngày thành tựu. Nhị muội nghĩ có phải không?
Tiểu Quặt vội vàng lên tiếng:
- Nương nương đừng nông cạn để bị lão lừa. Chỉ vì muốn chiếm hữu Vương Mệnh bài nên lão mới nhanh chóng thay đổi thái độ. Nương nương chớ có tin lão.
Trác Bách Hoa gật đầu nhìn Tiểu Quặt:
- Vậy theo ý ngươi ta phải làm gì?
Tiểu Quặt bảo:
- Dùng Vương Mệnh bài làm lễ mừng như nương nương vừa đề xuất là hay nhất.
Trác Bách Hoa thoáng cau mặt:
- Vậy nên trao bảo vật này cho ai? Vì nếu trao cho Nam Cung viện chủ, ngươi đã nghe rồi đó, Âm Ma Kiều Đại Mỹ không bao giờ chấp thuận. Còn như giao cho Âm Ma, liệu lão Tống và Nam Cung viện chủ có tán đồng hay không? Điều này thật là nan giải.
Tống Thanh Đạt chợt bảo:
- Địa điểm này nếu được dùng để tân lang và tân nương làm lễ bái đường thành thân thì rất thích hợp. Sao nhị nương không giao bảo vật cho ta để sau khi họ thành thân, vì là Nguyệt Lão, tự tay ta sẽ trao cho họ?
Lập tức cả Âm Ma Kiều Đại Mỹ cùng Nam Cung Hoàng đều lên tiếng bác bỏ:
- Không thể trao cho lão!
Trác Bách Hoa chợt tủm tỉm cười:
- Nhưng dù sao, vì ta đã hứa quyết sẽ dùng Vương Mệnh bài làm lễ vật, thế cho nên không thể không giữ lời. Bây giờ ta ném bổng Vương Mệnh bài lên cao, xin tùy chư vị, ai có đủ bản lãnh thì được quyền chiếm giữ. Xem đây.
Trác Bách Hoa nói thế nào làm thế ấy. Và Vương Mệnh bài liền từ tay Trác Bách Hoa bay bổng lên cao, và phương vị không hề xa so với vị thế đứng của bất kỳ ai trong ba nhân vật Tống Thanh Đạt, Nam Cung Hoàng, Kiều Đại Mỹ.
Nhưng ba nhân vật này như cố ý ghìm nhau, chẳng ai chịu động thân lao lên để mong chếm đoạt Vương Mệnh bài.
Trác Bách Hoa bật cười:
- Hay là chư vị chê lễ vật của Trác Bách Hoa là bất xứng? Nếu vậy, ta đành thu hồi. Ha… Ha…
Và Trác Bách Hoa vươn tay, một cử chỉ cho thấy là sẵn sàng nhận lại nếu Vương Mệnh bài cứ từ từ trên cao rơi thẳng xuống.
Nhưng lúc Vương Mệnh bài sắp rơi trở lại trong tay Trác Bách Hoa, ba nhân vật nọ không hẹn mà đồng, cùng nhau phi thân xông vào cướp đoạt.
Trác Bách Hoa đang vươn tay, vụt phát xạ một lực đạo mảnh như sợi tơ cho chạm vào và khiến cho Vương Mệnh bài vừa rơi xuống lại bay bổng lên cao.
“Keng.”
Đồng thời với động thái đó, Trác Bách Hoa còn lẹ tay kéo Tiểu Quặt lùi lại.
Đến khi đó, Tiểu Quặt mới nhận ra ba nhân vật kia tuy cùng lao vào nhưng thay vì tranh đoạt bảo vật thì họ lại hợp nhau xuất lực đánh vào Trác Bách Hoa.
Nhưng giờ đây tình thế đã biến đổi. Bởi Trác Bách Hoa không những kịp lùi mà còn có cách làm cho Vương Mệnh bài tiếp tục bay bổng lên cao, thế cho nên lúc này cả ba nhân vật nọ một lần nữa lại có cùng chung một động thái, là đồng loạt uốn tung người bay lên như những cánh chim điêu, tranh nhau xem ai sẽ là người bay cao nhất để đắc thủ Vương Mệnh bài.
Và vì họ có thân thủ bản lãnh xấp xỉ bằng nhau nên có ba bàn tay cùng một lúc thò ra, đều hướng đến Vương Mệnh bài.
Tiểu Quặt vì chưa từng mục kích cảnh này bao giờ, những nhân vật biết bay cao như chim, nên cứ dán mắt nhìn mãi. Chợt có tiếng Trác Bách Hoa nói khẽ vào tai Tiểu Quặt:
- Ngươi thấy thủ đoạn của ta chưa? Rất tiếc là ta không thể để ngươi tiếp tục nhìn cảnh họ tranh giành xâu xé nhau như những kẻ thù không đội trời chung. Vì chúng ta đã đến lúc phải thoát đi cho thật xa.
Trác Bách Hoa lập tức đưa Tiểu Quặt vun vút lao đi và dĩ nhiên có những thanh âm náo loạn liền vọng đuổi theo sau họ.