Qua cửa sổ xe ô tô nhìn lên tầng hai của khu nhà, nghĩ đến khuôn mặt ghê gớm, cau có của bà chủ nhà, Vi Vi không kiềm chế nổi, cảm thấy dưới chân như có lửa đốt. Trong khi đó, Nam Huyền vẫn đang phì phò ngủ say ở hàng ghế phía sau.
“Phải làm sao bây giờ?” Chỉ tay về phía Nam Huyền, Lục Vi lên tiếng hỏi. Dù sao cũng không thể đưa Nam Huyền vào phòng trước mặt bao nhiêu người được.
Dạ Ly vừa kéo khóa áo khoác vừa nói: “Ờ, cứ để cậu ta ngủ đi. Chỉ cần trong phạm vi năm dặm có mùi hương của cô thì cậu ta sẽ không kích động mà làm bừa đâu, đến khi cậu ta tỉnh dậy, sẽ tự lên trên tìm cô.”
Lục Vi thấy Dạ Ly bỗng dưng cởi áo khoác, cô bất giác ngồi dịch lại phía sau một chút, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh lại định giở trò gì vậy?”
“Ai da, bảo bối của tôi ơi, đừng căng thẳng thế chứ!” Vừa dứt lời, trước mặt Lục Vi, Dạ Ly đã cởi phăng áo khoác, chiếc áo len và quần jeans đang mặc trong nháy mắt cũng không cánh mà bay, thay vào đó là một bộ âu phục màu đen vô cùng lịch lãm.
“Anh…” Lục Vi chỉ tay về phía Dạ Ly, tròn mắt kinh ngạc. Ở bên những anh chàng đẹp trai có sức cám dỗ đặc biệt như Nam Huyền, Dạ Ly, Lục Vi cứ tưởng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý để ứng phó nhưng không hề lường trước có lúc anh ta lại chẳng thèm kiêng nể, cứ thản nhiên ở trước mặt cô mà diễn trò “siêu nhân biến hình” như thế, điều này đã khiến trái tim vốn mỏng manh, yếu ớt của Lục Vi phải hứng chịu những đòn đả kích nặng nề.
Dạ Ly không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Lục Vi, anh ta giả bộ đáng thương ôm lấy ngực, thầm thì nói: “Thời buổi khủng hoảng kinh tế, vật giá leo thang như hiện nay, tình hình kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, cho nên tôi phải kiêm cả nghề bán thân, hô hô…”
Lục Vi trầm mặc, từ một anh chàng chuyển phát nhanh đến ông chủ cửa hàng thú cưng, giờ lại biến thành một anh chàng ưu tú chốn công sở. Đại ca, nghề chính của anh có phải là cosplay không vậy?
“Anh hóa trang như thế này, chuẩn bị kiêm nhiệm thêm chức vụ gì nữa đây? Bảo vệ hay là quản lý đô thị?”
“Ừ!” Dạ Ly thản nhiên đáp, kéo gọng kính xuống, không biết anh ta lại kiếm đâu ra một cặp kính trắng nữa rồi. Mắt kính che khuất những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt phượng, ánh mắt bỗng trở nên vững vàng, điềm tĩnh hơn nhiều. Dạ Ly lặng lẽ nhìn ngó xung quanh một lát, ngay cả ngữ khí cũng trở nên trang trọng, trầm ổn hơn. Anh ta vừa mở cửa xe vừa nói: “Đợi thêm một lát nữa, cô sẽ biết ngay thôi.”
Sau khi hai người bước vào khu nhà, vừa lên đến tầng hai đã nhìn thấy hàng xóm láng giềng, công nhân xây dựng, ký giả của các tờ báo đang đứng thành một vòng tròn lớn, chỉ có bóng dáng của hai vị cảnh sát kia là không nhìn thấy đâu. Lục Vi thầm than vãn: “Các chú cảnh sát vì dân mà bận bịu quá!” Ngay sau đó, Lục Vi liền nhìn thấy bà chủ nhà tên Quý Tinh trưng bộ mặt đầy vẻ hăm dọa, hung hăng bước tới.
Thực ra, căn hộ này là của cháu trai Quý Tinh, chỉ có điều người chủ nhà này dường như rất bận bịu, tới nỗi từ khi thuê nhà ở đây, Lục Vi chưa nhìn thấy mặt mũi anh ta ngang dọc thế nào, vì thế anh ta mới giao toàn bộ căn nhà này cho cô mình toàn quyền quản lý.
Vừa trông thấy Lục Vi, lửa giận trong người Quý Tinh được dịp bùng phát dữ dội, tựa như muốn xông tới thiêu đốt đến sợi lông tơ cuối cùng trên người Lục Vi: “Tiểu Lục ơi Tiểu Lục, cô bảo tôi phải nói với cô thế nào nữa đây? Một người con gái như cô sao có thể vô ý đến như vậy cơ chứ, để kẻ gian lẻn vào nhà mà không hề hay biết. Cô xem tôi mới cho cô thuê nhà được mấy tháng? Vậy mà cô đã để tường nhà bị phá tan hoang như thế này à! Cũng may mà căn hộ này không phải nằm trên tầng mái, nếu không, có khi tên trộm đã dỡ cả mái mang đi chưa biết chừng.
Đúng, người ta cũng có yêu cầu phá dỡ nhưng còn lâu mới phá, hay là căn nhà này cô thuê rẻ quá, lại còn gần chỗ cô làm việc quá, nên cô không hài lòng! Cho dù có ngàn vạn lý do không hài lòng thì cô cũng không thể vì thế mà trút giận lên tường nhà nhà tôi! Cô xem, bây giờ phải làm sao mới được đây, giường cũng đã gãy rồi!!”
Lục Vi liên tục cúi người nhận lỗi, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng lên. Phải tức giận đến mức nào thì bà chủ nhà mọi ngày vốn ôn nhu, hòa nhã, hôm nay lại lớn tiếng mắng cô sa sả như thế? Tinh thần đang treo ngược cành cây, Lục Vi liền nghe thấy một giọng nam ấm áp vang lên: “Cô à!”
Vi Vi ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa bước đến mà trong lòng kêu “cộp” một tiếng, giống như buổi sáng trong thang máy, hai gò má bất giác đỏ bừng một cách đáng ngờ. Đây… chẳng phải đúng như lời người xưa thường nói “trong họa có phúc” đó sao? Ở đây cũng có thể gặp được Quý Vân ư?
Quý Vân bắt gặp cái nhìn ngạc nhiên của Lục Vi thì khẽ gật đầu, dường như đối với anh, cô chỉ là một “người xa lạ quen thuộc”, không để lại trong anh chút ấn tượng gì. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Xin chào, tôi là Quý Vân – chủ nhà. Nghe nói tối hôm qua chính cô đã báo cảnh sát?”
Dưới cái nhìn trực diện của Quý Vân, Lục Vi ngừng thở một giây, lát sau mới chậm rãi gật đầu, nói: “Vâng…”
“Vậy lẽ ra ngay từ tối hôm qua cô nên cảnh giác hơn mới phải!” Quý Tinh còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị cháu trai cắt ngang, nói: “Để đảm bảo an toàn, tôi đã gọi mấy người thợ này đến, trong ngày hôm nay, họ sẽ xây lại tường và sửa cửa chống trộm cho cô.”
Quý Tinh nghe thấy thế thì vội vã lên tiếng: “Nhưng tiền làm lại cửa chống trộm và xây tường…”
Quý Vân gật đầu: “Cháu sẽ chịu hết mọi chi phí.” Sau khi vấn đề được giải quyết ổn thỏa, Quý Vân nhìn người đứng phía sau Vi Vi, nói: “Dạ tiên sinh, ngài đến rồi đó ư?”
Lục Vi lúc này mới nghĩ đến đi cùng mình còn có cả Dạ Ly, đang định nói gì đó thì Dạ Ly đã đi lướt qua cô rồi cùng Quý Vân bước về phía hành lang đối diện.
_ _ _ _ _ Tôi là đường phân cách không rõ ràng giữa nam chính và nam thứ_ _ _ _ _
Quý Vân nói với Dạ Ly vài câu xã giao rồi cùng Quý Tinh rời đi. Đến khi không còn nghe thấy tiếng xe của Quý Vân ở dưới lầu nữa, Lục Vi mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn quay lại trạng thái lo lắng ban đầu. Những tiếng “Dạ tiên sinh” vang lên bên tai đã thôi thúc máu điều tra trong người cô.
Một đám người già trẻ lớn bé bỗng chốc chen chúc nhau, vây lấy anh ta, tiếng chào tiếng hỏi ríu rít không ngừng.
“Ồ, anh chính là Dạ tiên sinh vô cùng lợi hại đó sao? Tôi biết anh, chả trách Quý Vân lại chịu chi tiền mời anh đến. Phải rồi, chúng tôi ở đây cũng không có vấn đề gì về phong thủy, chỉ có điều thực sự không được sạch sẽ cho lắm.”
“Đúng thế, đúng thế ! Anh xem, xung quanh nơi này đều đã bị phá dỡ gần hết rồi, chỉ còn chừa lại mỗi khu nhà xập xệ của chúng tôi. Haizz, những người có tiền đều đã chuyển đi hết rồi, chỉ có mấy lão già không sợ trời, không sợ đất như chúng tôi là vẫn cố bám trụ lại đây thôi…”
“Anh nhìn xem, lỗ hổng trên bức tường kia cũng thật kỳ lạ, ở nơi hẻo lánh, nghèo nàn này làm gì có trộm cơ chứ, nhất định là có một thứ gì đó rất kỳ lạ xảy ra.”
“Đúng rồi, không hiểu sao anh con trai của Quý gia đó lại có thể mời được thầy phong thủy đến đây vậy? Nghe nói cha của Quý Vân…”
“Hừm hừm! Đừng nói nữa, đó là một người vô cùng kinh khủng.”
“…”
Bất luận đám người đó có ồn ào, nhốn nháo đến thế nào, Dạ Ly vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung, điềm đạm, mọi câu nói của họ anh ta đều… ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ tay. Cảnh tượng này khiến Lục Vi đứng bên cạnh không khỏi tròn miệng trợn mắt, nhìn anh ta hoàn toàn khác so với trước kia. Được rồi, Dạ Ly anh thật sự đã thắng. Còn mày, con nhỏ ngốc nghếch này, mày đúng là coser[1]tuyệt đối, là coser chuyên nghiệp nhất, duy nhất, chứ không phải là “một trong những… “ nữa rồi. Cái tính cách lúc thì tinh nghịch, nhắng nhít như một đứa trẻ, lúc thì điềm tĩnh nhưng lòng dạ đen tối đó, nếu không phải là một kẻ tâm thần phân liệt thì sao có thể mô phỏng giỏi như thế được kia chứ?
[1] Coser: viết tắt của Cosplay-er, chỉ những người trong hội nhóm cosplay, hóa trang thành các nhân vật truyện tranh hoặc phim hoạt hình của Nhật Bản.