Một đường chạy như điên xuống lầu Tư Mộ không dám lơi lỏng, cô thở hổn hển chạy ra khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà.
Tuy bây giờ đã là rạng sáng, nhưng những chỗ ăn chơi của thành phố phồn hoa, đèn đuốc vẫn sáng trưng, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, gần đó người qua lại rất nhiều, nhìn thấy dáng vẻ đó của Tư Mộ lại còn chạy từ khách sạn ra, khiến người khác phải liếc mắt nhìn.
Cô vốn buộc tóc đuôi ngựa bây giờ rối tung, vài cộng xõa xuống, vội chạy ra ngoài nên cũng không thèm buộc lại, áo sơ mi nam trên người mặc dù cô đã thiết kế lại, lên cũng có thể cho là đẹp, nhưng chỉ cần nhìn qua một cái là có thể biết đây là áo sơ mi nam. Cứ như vậy, cô liền khiến người khác có ý nghĩ không tốt.
Thậm chí bên cạnh còn vang lên tiếng cười của lưu manh, một người có gương mặt thô bỉ đến gần: "Hắc, em gái đi đâu vậy? Đêm nay anh sẽ bao em!"
Khuôn mặt Tư Mộ thanh thuần ngọt ngào, dáng người thon dài nhỏ mảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì thở gấp, còn có đôi mắt to hoảng sợ... người đàn ông bình thường đều không thể chống lại sự dụ hoặc này.
Nếu không phải chân Tư Mộ đã mỏi đến nỗi mềm nhũn, nhất định cô sẽ đạp người đàn ông thô bỉ này một phát!
"Cút! Em gái cái đầu anh ấy! Biết điều thì tránh xa tôi một chút, nếu không tôi sẽ la lên!" Trị an ở đây rất tốt, dù ban ngày hay buổi tối đều có cảnh sát đi tuần tra, cô không tin người này có can đảm làm ra chuyện xấu gì với cô.
"Hắc! Anh đây không tin em sẽ kêu người đến!" người đàn ông bỉ ổi càng hứng trí, anh ta nhìn Tư Mộ cười nói: "Đến đây, dùng cổ họng la lên, để anh nghe xem giọng của em có mất hồn như dáng vẻ của em không. Ha ha!"
"Anh hai, cô gái này rất phù hợp. Đúng lúc mấy ngày nay rảnh rỗi, anh em đi tìm phụ nữ, có thể chơi cho đỡ chán!"
Anh ta không đi một mình, bên cạnh còn có vài thiếu niên cách ăn mặc giống như côn đồ, cho nên anh ta không sợ. Nếu có người nhiều chuyện muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân xen vào việc của người khác, vậy cũng xử luôn là xong.
Tư Mộ nhìn mấy người đó đến gần, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Bình thường không phải có rất nhiều cảnh sát tuần tra qua đây sao?
Các anh cảnh sát, thần hộ mệnh của người dân, hãy hiện thân đi, nhân dân đang cần các anh! Tư Mộ bất lực chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng trời cao có thể nghe thấy tiếng kêu tha thiết của cô.
Nếu trước mắt chỉ có một người, miễn cưỡng cô có thể kháng cự một chút, tốt xấu gì cô cũng có đi theo Sở Kỳ học võ. Nhưng bây giờ một đám, mà tất cả còn là côn đồ nhiệt huyết, cô làm sao có thể thoát đây?
"Rốt cuộc các người muốn thế nào?" Tư Mộ bắt mình phải tỉnh táo lại, chú ý xung quanh, muốn tìm người giúp, nhưng mà ngoại trừ có hai ba người qua đừng dừng lại xem, thì căn bản không có ai tình nguyện ra mặt giúp cô. Lòng cô lạnh run, tay đổ mồ hô nắm chặt điện thoại, tay run rẩy đưa ra sau lưng, dựa vào trực giác muốn gọi điện thoại cầu cứu.
"Vốn là không muốn gì, nhưng hiện tại thế nào... anh đây muốn em cùng mấy anh em chơi đùa một chút, em thấy có được hay không?" Người đàn ông bỉ ổi nở nụ cười âm hiểm, giống như chuyện này quá quen thuộc với anh ta, tiện tay đùa giỡn phụ nữ, không hề không quen.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu nhưng không có người bắt máy, chắc Sở Kỳ đã ngủ quên rồi.
Khi cô định tìm cách khác để tự giúp mình, thì điện thoại trong tay hơi rung, cô thở phào nhẹ nhõm, hét to với bọn họ: "Nơi này là cửa khách sạn Autumn, nếu tôi nói không chẳng lẽ mấy người sẽ bắt tôi đi à?"
Kỳ thật cô không dám ôm hy vọng quá lớn, nếu như Sở Kỳ từ nhà chạy đến, thì ở đây chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi, cô chỉ hy vọng Sở Kỳ có thể ở gần đây, mau chóng chạy đến. (Truyện chỉ được đăng tải ở Diễn đàn Lê Quý Đôn.)
....
Ngôn Mặc Bạch nhìn dãy số trên di động, sửng sốt một lúc lâu mới bắt máy.
Không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, vậy mà lại lưu số di động của mình vào máy cô ấy. Không phải cô muốn nhanh chóng chạy trốn sao? Tại sao lại có thể chủ động gọi điện cho anh? Hình như cô không biết đây là số của anh!
Vừa mới nhấn phím nghe, liền nghe thấy tiếng của cô bên kia, hơi xa, không phải nói với điện thoại: "Nơi này là cửa khách sạn Autumn, nếu tôi nói không chẳng lẽ mấy người sẽ bắt tôi đi à?"
Anh đăm chiêu cau mày, Lôi Ngạo ở bên cạnh nhìn dáng vẻ do dự của anh, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngôn Mặc Bạch không trả lời, tắt điện thoại, sau đó nhấn một dãy số khác, lạnh lùng ra lệnh: "Kêu mấy anh em đến cửa chính xử lý những người đang gây sự ở đó đi!"
Tiểu Trang nhận được điện thoại thì hơi sửng sốt, rồi nhận lệnh mà đi. Nhưng khi xuống lầu thấy mấy tên côn đồ đang vây quanh đùa giỡn một cô gái, thì đầu óc anh ta thật sự không hiểu.
Trong lòng buồn bực: Từ khi nào thì Ngôn thiếu nhiều chuyện vậy, bắt đầu quan tâm đến chuyện mấy tên côn đồ đùa giỡn một cô gái, loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô bé này cùng Ngôn hiếm có gian tình?
Không thể nào? Anh làm thủ hạ cho Ngôn thiếu cũng được ba năm rưỡi rồi, từ trước đến giờ anh vẫn chưa gặp qua cô bé này, bên ngoài đồn anh ta thích đàn ông, khi đó nhìn mấy anh em có diện mạo đẹp thì anh âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho bọn họ nha!
Nhưng mà nếu Ngôn thiếu đã cố ý gọi điện thoại đến căn dặn, dựa theo thủ đoạn của Ngôn thiếu, "xử lý"... anh không nắm chắc rồi.
Theo pháp luật thì đùa giỡn phụ nữ cũng không coi là phạm tội lớn, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô bé này còn xuất hiện ở đây nữa chứ, không bị đùa giỡn mới là lạ đó! Nhưng mà nếu cô bé này có gian tình với Ngôn thiếu, thì chuyện liền khác rồi. Ra tay sẽ thấy máu!
Tiểu Trang tiến lên, thấy rõ mặt cô bé kia, đây không phải cô bé mới vừa rồi Ngôn thiếu gửi hình qua bắt mình điều tra sao?
Mới vừa rồi Ngôn thiếu cùng cô bé này giải "thuốc" đây mà!
Không suy nghĩ nhiều, anh giơ tay lên kêu người phía sau, "Lên! Trước tiên đánh chết người cầm đầu!"
Mấy người này đều trải qua huấn luyện, thân thủ rất tốt, dùng để đối phó với loại côn đồ này, quả thực là một sỉ nhục với bọn họ mà!
Tiểu Cửu nhíu nhíu mày. "Anh Trang, Ngôn thiếu kêu chúng ta tới giải quyết đám côn đồ này sao? Anh xác định không có nhầm lẫn chứ?"
Tiểu Trang nghiêm trang gật đầu: "Không sai! Cô gái kia có quan hệ với Ngôn thiếu."
Tiểu Cửu nghe thấy vậy phấn khởi hẳn, ánh mắt sáng lên, bẻ tay phát ra tiếng răng rắc rồi xông lên, dám đùa giỡn người của Ngôn thiếu? Quả nhiên là muốn chết mà!
Tiểu Trang vừa thấy điệu bộ này của Tiểu Cửu, vội vàng ở phía sau kêu lên: "Ai ai... các người xuống tay cũng có chừng mực thôi, đừng để bọn chúng chết hết!"
Anh thật sự lo lắng đám tiểu tử này không biết chừng mực, đánh chết hết bọn họ ở cửa chính khách sạn Autumn, ngày mai được lên trang bìa, Ngôn lão gia không nổi điên mới là lạ!
Tư Mộ đang suy nghĩ biện pháp ngăn họ lại, đợi Sở Kỳ đến cứu viện, cũng không biết khi nào cô ấy mới đến. Nhưng rõ ràng những tên côn đồ trước mặt đang có ý định ra tay với cô, trong lòng cô rất gấp đó!
Đột nhiên mấy người mặc đồ đen thân hình cao lớn không biết từ đâu lao ra, không nói nhiều lời, liền tiến lên động thủ. Rõ ràng bọn họ có trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, ra tay hung dữ, đều là một chiêu chế địch, hơn nữa còn không hề lưu tình.
Người đàn ông bỉ ổi kia bị đánh thảm nhất, bị một người đàn ông gầy gò đánh một quyền vào mặt, dùng lực mạnh đến nỗi khiến anh ta văng xa ba mét, rớt xuống bậc thềm, sau đó ói ra máu, răng cũng rụng mấy cái, lập tức ngất xỉu. Nhưng người đàn ông gầy gò kia vẫn không bỏ qua cho anh ta, tiếp tục đi lên, nhấc anh ta lên dùng đầu gối thúc vào mặt anh ta, liên tục mấy chục cái, khuôn mặt thô bỉ be bé máu với thịt khiến không ai dám nhìn.
Hình ảnh máu me như vậy liền dọa Tư Mộ sợ tới mức ngẩn người. Trong lòng cô nghĩ rằng phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng đôi chân lại không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy đứng im tại chỗ, dùng sức cắn môi, khiềm chế không để mình hét ra tiếng.