Lúc Thời Tiêu nói ra câu đó, bàn tay bê bát canh gà của Diệp Trì chỉ khẽ run lên, ánh mắt chợt sầm xuống, nhìn thẳng vào cô và hỏi: “Tại sao? Tại sao lại ly hôn? Bởi vì chuyện tối qua hay là vì Hứa Minh Chương?
Thời Tiêu cắn chặt môi nhìn anh, không chịu mở miệng. Diệp Trì liền đặt bát
canh lên đầu giường, đứng dậy, nhìn Thời Tiêu rất lâu, cho đến lúc ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cả thân hình anh chìm trong sự ảm đạm, anh mới rít qua kẽ răng hai từ: “Đừng hòng!”
Nói rồi quay phắt người đi, tiếng cửa sập mạnh khiến Thời Tiêu bừng tỉnh.
Nghiệt duyên! Một người luôn tôn thờ chủ nghĩa duy vật như cô đột nhiên lại hiện ra hai từ này trong đầu.
Mặt trời đã khuất dạng, màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ không bật đèn nhưng cũng không đến nỗi tối lắm, rèm cửa không kéo vào, trên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, những vì sao đêm đang sáng lấp lánh.
Trong thành phố hiện đại này, ngắm sao là một việc hết sức xa xỉ, nhưng Thời Tiêu lại thích ngắm sao. Thứ hào quang lấp lánh ấy dường như là đôi mắt của những đứa trẻ tinh nghịch, cứ chớp chớp liên tục.
Ngày xưa sống ở trong những tòa nhà ngang[1], mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng. Mùa đông còn đỡ, đắp thêm vài cái chăn bông, đốt lò sưởi lên là ấm ngay. Nhưng trời nóng thì khỏi nói rồi, chẳng có điều kiện lắp điều hòa, chỉ có một cái quạt nhỏ bật suốt ngày đêm, xua đi không khí ngột ngạt, nóng nực trong phòng. Nóng quá nằm trằn trọc không sao ngủ được, người ngợm cứ ngứa râm ran.
Mỗi lần như vậy, bố lại bế cô, nách kẹp một cái chiếu cỏ, đi cầu thang sắt lên tầng thượng, tìm một chỗ sạch sẽ, rải chiếu để hai bố con cùng nằm ngủ. So với không khí ngột ngạt trong phòng, ở đây không gian thoáng đãng và mát mẻ hơn nhiều.
Ngày ấy Thời Tiêu thường nằm ngửa, cứ mở mắt ra là nhìn thấy những vì sao lấp lánh, nằm mơ thấy ánh sáng của những vì sao. Kể từ lúc ấy, Thời Tiêu đã có một cảm giác quyến luyến đặc biệt với các vì sao. Mỗi lần buồn bã hay u uất, cô thích tìm đến một nơi nào đó để ngắm sao. Về sau xe hơi ngày càng nhiều, đường phố ngày càng huyên náo, việc ngắm sao ngày càng trở nên xa xỉ.
Hồi học đại học, có lần cô và Hứa Minh Chương từng nói đến chuyện này. Ngày hôm sau, anh không biết mượn được ở đâu một chiếc ô tô, chở cô ra ngoại ô, dừng lại dưới một ân núi, kéo cô trèo lên cao. Trèo được lưng chừng thì cô không trèo lên nữa. Thời Tiêu không thích vận động nên thể lực rất kém. Hứa Minh Chương lúc ấy còn cười nhạo cô cả buổi, cuối cùng phải cõng cô lên trên. Đó là một ngọn núi nhỏ không tên, lại không phải vào mùa du lịch, trời đang vào đầu đông, chẳng có bóng dáng một ai. Lúc họ lên đỉnh núi, trời đã tối om. Hứa Minh Chương mở khóa áo khoác ra, ôm chặt cô trong lòng mình, mặc dù vẫn hơi lạnh nhưng trái tim lại ở sát bên nhau, cực kì ấm áp.
Lúc ấy anh chỉ tay lên những vì sao trên trời và nói: “Tiêu Tiêu ơi, em nhìn những vì sao kia kìa, vừa đẹp vừa sáng! Sau này chúng ta kết hôn rồi sẽ không ở trong thành phố mà tìm một nơi non xanh nước biếc, có thể ngắm được nhiều sao, xây một căn nhà, cho dù là mùa đông hay mùa hè, anh đều ôm em ngắm sao thế này nhé!”
Lúc ấy thật là ngốc, thật là ngây thơ. Cô đến giờ vẫn còn nhớ nụ hôn lành lạnh của anh hôm đó, dịu dàng và vương vấn.
Lúc về hai người đều bị cảm cúm, tắc mũi, sổ mũi mất nửa tháng mới khỏi. Lúc ấy Lục Nghiêm còn nói: “Hai người thôi đi, khiếp quá đấy!”
Hứa Minh Chương lúc ấy còn ghé vào tai cô thì thầm: “Lục Nghiêm đang ghen tị đấy, ghen tị vì chúng ta đi ngắm sao mà không cho cậu ta đi làm kỳ đà!”
Tối hôm quyết định chia tay với Hứa Minh Chương, cô đã kéo Tưởng Tiến đến đó một lần. Bảo cô đi một mình cô thấy hơi sợ, không phải sợ không lên được, mà là sợ nhỡ mình nhất thời nghĩ quẩn sẽ nhảy từ trên đó xuống.
Trong cuộc đời của cô không phải chỉ có mỗi tình yêu, còn cả tình thân, không chỉ có một mình Hứa Minh Chương, còn có cha mẹ, vì thế cô không thể làm như vậy. Lúc cô và Tưởng Tiến đến đó là mùa hè. Đêm ấy ông trời không thương tình, cho mây đen vần vũ, ngồi suốt cả đêm mà chẳng nhìn thấy vì sao nào. Lúc ấy Thời Tiêu nghĩ, có lẽ ông trời cũng giống như cô, tâm trạng buồn chán quá nên không muốn kéo rèm ra để cô được ngắm nhìn những vì sao.
Sau đêm đó, Thời Tiêu gần như chẳng bao giờ chủ động đi ngắm sao nữa. Ai ngờ đêm nay vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bầu trời đầy sao. Cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn rất rất lâu, cho đến khi bình minh ló dạng, từng chùm ánh sáng xuyên qua lớp mây mù, cô mới ngồi dậy, mở tủ ra, lấy cái túi to của mình, đưa mắt một lượt khắp phòng, không khỏi cười chua xót, mình đúng là tay trắng. Cô thu dọn mấy bộ quần áo mà mình đã mang đến rồi nhét vào trong túi, dưới đáy tủ là chiếc notebook lâu lắm rồi không sử dụng, cô cũng xách theo. Ngoảnh đầu lại nhìn thấy chiếc iPhone 4 ở trên đầu giường, cô rút sim của mình ra, tìm mất cả buổi mới tìm thấy cái điện thoại cũ của mình, nhét sim vào trong, mở máy lên và gọi: “Quyên Tử, là tớ đây, cậu có nhà không? Ừ, tớ đến nhà cậu bây giờ đây…”
Ngắt điện thoại, Thời Tiêu xách hành lý xuống nhà. Ra đến cửa, cô ngoảnh đầu lại nhìn một lượt, đặt chìa khóa ở tủ giày rồi quay người đóng sầm cửa lại.
Diệp Trì ngủ lại ở hội quán một đêm, sáng dậy vốn định về nhà xem Thời Tiêu thế nào, nhân tiện xem xem mình dịu dàng, ngon ngọt dỗ dành thêm một chút, biết đâu Thời Tiêu lại hết giận. Mẹ kiếp, nghĩ mà ức, mình chẳng khác gì lấy một bà cố tổ về để hầu hạ, thế nhưng anh vẫn không thể từ bỏ cô. Giờ có bảo anh chết anh cũng không thể từ bò cô. Diệp Trì thầm nghĩ, cho dù có chết, xương cốt của anh cũng phải chôn cùng với cô. Vì vậy cô nghĩ quá đơn giản, ai bảo hồi đó cô dính vào Diệp Trì này.
Khó khăn lắm mới tụ tập được nên ba người kia liền lôi Diệp Trì ra ngoại ô đánh golf. Diệp Trì lại nghĩ, cho Thời Tiêu có thời gian bình tĩnh suy nghĩ có khi cô sẽ thay đổi quyết định.
Anh cảm thấy mặc dù Thời Tiêu không yêu anh, nhưng trong lòng vẫn có anh. Điểm này anh dám chắc.
Thời Tiêu thỉnh thoảng có làm mình làm mẩy với anh, nhưng cũng có lúc ngoan ngoãn, nằm bên dưới anh, dịu dàng và mềm mại như làn nước xuân, có thể dìm chết anh bất cứ lúc nào, đôi bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt vào lưng anh như móng vuốt của một con mèo, cào trên lưng anh, miệng rên rỉ gọi tên anh: “Diệp Trì, Diệp Trì… Diệp Trì…”
Tiếng gọi ấy qua tai Diệp Trì còn trở nên dễ chịu hơn cả tiếng đàn, khiến anh càng nghĩ ra nhiều cách để gần cô, để đi vào bên trong cơ thể cô, cuốn lấy cô, cùng bay lên đỉnh cao của cảm xúc.
Những đêm ấy, Diệp Trì cảm thấy trong trái tim cô chỉ có anh, trong lòng cô chỉ biết đến anh.
Mà nói trắng ra, cho dù trong lòng Thời Tiêu không có anh cũng đừng mong rời xa anh. Làm gì có chuyện khiến cho anh động lòng thực sự rồi phủi tay bỏ đi dễ dàng như vậy được!
Diệp Trì c không gọi điện cho Thời Tiêu, để cho cô bình tâm lại, đợi cô nghĩ thông suốt, đợi cô nhớ đến những cái tốt của anh.
Nhưng anh đâu ngờ, người anh lấy là một con “sói trắng”. Thời Tiêu hoàn toàn không nghĩ đến những cái tốt của anh, trong đầu chỉ toàn là những chuyện khủng khiếp, sự sỉ nhục đêm hôm ấy, cô chẳng buồn lưu luyến một chút nào, chỉ mong có thể giải tán luôn với anh.
Quyên Tử ngáp dài chạy ra mở cửa cho Thời Tiêu, nhìn thấy bộ dạng này của cô, lập tức mặt mày trở nên căng thẳng. Chẳng nhẽ thời gian đã đảo ngược, kiểu ăn mặc này có nghĩa là… chẳng khác gì Thời Tiêu trước đây, đâu có giống như một Diệp phu nhân được yêu chiều. Thời Tiêu chẳng khác gì vừa bị “gương chiếu yêu” chiếu phải, trở lại nguyên hình như lúc trước. Hơn nữa còn có vẻ “tiều tụy”, Quyên Tử thực sự chưa từng nhìn thấy điều này trên người Thời Tiêu. Nói một cách chính xác, kể từ sau khi Hứa Minh Chương ra nước ngoài, cô chưa từng nhìn thấy, nhưng giờ Quyên Tử lại lần nữa nhìn thấy vẻ tiều tụy đó ở Thời Tiêu.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Quyên Tử giúp Thời Tiêu xách hành lý vào nhà.
Thời Tiêu cắn chặt môi: “Quyên Tử, tớ muốn ở tạm chỗ cậu một thời gian, tớ sắp ly hôn!”
- Ly hôn?
Quyên Tử ngẩn người, hồi lâu mới bừng tỉnh.
“Sao thế? Diệp Trì nói ra hả? Anh ta có mới nới cũ, cặp với con khác rồi chứ gì?”
Thời Tiêu lắc đầu: “Là tớ đòi ly hôn, tớ không thể sống với anh ta được nữa. Quyên Tử, anh ta không phải là người, mà là ma quỷ! Cậu đừng hỏi, tớ mệt rồi, tớ phải ngủ một lát, toàn thân khó chịu quá, hai hôm nay không biết làm sao mà khó chịu kinh khủng!”
Nói xong cô đi thẳng vào phòng bên cạnh.
Quyên Tử ngây người hồi lâu, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt Thời Tiêu quả thực không được tốt, mặt trắng bệnh, cắt chẳng còn giọt máu.
Cô vò đầu bứt tai, định đợi Thời tiêu nghỉ ngơi dậy sẽ hỏi kỹ.
Quyên Tử về phòng ngủ một giấc thật đẫy, đến trưa nhận được điện thoại liền ra ngoài, hơn năm giờ chiều mới về nhà, vừa ra khỏi thang máy, đến hành lang đã thấy Diệp Trì đứng ở ngoài cửa nhà cô, hùng hổ gõ cửa, bộ dạng như một con sư tử bị chọc tức, đang nhe nanh múa vuốt, chẳng còn chút phong độ hàng ngày.
Quyên Tử cũng thấy hơi sợ. Diệp Trì đập cửa kiểu này, Thời Tiêu ở trong phòng cho dù có là thần ngủ cũng chẳng thể ngủ nổi, nhưng nhất định không chịu mở cửa, chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.
Quyên Tử lặng lẽ lùi lại sau mấy bước, ra chỗ cầu thang gọi điện cho Tả Hồng.
Mười phút sau, Tả Hồng đến, có cả thợ khóa đi cùng.
Diệp Trì vốn nghĩ cứ để cho Thời Tiêu có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, về nhà hai người sẽ nói chuyện tử tế, cùng lắm anh xin lỗi cô, viết một cái thư đảm bảo chuyện này không bao giờ xảy ra nữa. Chẳng phải các bộ phim trong tivi cũng thế hay sao?
Nào ngờ bốn giờ chiều về đến nhà, cô đã thu dọn sạch trơn đồ đạc của mình, lại nhìn thấy chùm chìa khóa trên tủ giày, cơn giận khó khăn lắm mới lắng xuống của anh lại bùng lên.
Thời Tiêu đúng là quyết tâm chia tay anh rồi. Diệp Trì mở tủ ra, tất cả quần áo anh mua cho cô đều còn nguyên, thậm chí cả điện thoại, đồ trang sức, giày dép đều còn nguyên vẹn, cô không hề lấy của anh bất cứ thứ gì, rõ ràng đến đáng sợ.
Diệp Trì nổi đóa, cầm điện thoại ném thẳng xuống đất rồi lao ra ngoài.
Thời Tiêu có thể đi đâu Diệp Trì biết rất rõ. Muốn ra đi cũng phải hỏi xem anh có đồng ý không đã!
[1]Một kiểu kiến trúc của Trung Quốc