“Chân Chân này, lần trước thấy em nói nghỉ hè ở nhà rất chán, có muốn đến chỗ chị trông coi văn phòng giúp chị một thời gian không? Dạo này chị với Trịnh Đạc bận lắm, thật sự là chỉ hận không phân thân được, văn phòng bừa bộn như cái chuồng lợn ấy”.
“Chị à, vậy thì người chị cần là nhân viên vệ sinh”. Chân Chân cười hì hì nói.
“Nhân viên vệ sinh không biết nghe điện thoại, sắp xếp tài liệu giấy tờ. Hơn nữa chỗ chị có rất nhiều tài liệu về khách hàng, chị không tin được các nhân viên vệ sinh bình thường. Em đến đi, đến giúp chị. Sau khi xong việc chị tặng em một chiếc túi Gucci chính hiệu, hàng xách tay luôn”.
“Không cần túi xách đâu, chị cứ quy ra tiền cho em là được. Em cần tiền”.
“Được rồi, em giúp chị một tháng, chị trả em hai ngàn tệ được không?
Bao điều hòa bao hai bữa mỗi ngày?”.
“Ok, nhưng em không làm theo thời gian cố định được”.
“Thì vốn công việc ở chỗ chị cũng có theo thời gian cố định đâu. Em đến làm nhé”.
“Vâng, tám giờ sáng ngày mai chị nhé!”.
Xem ra Chân Chân thật sự thiếu tiền, nếu không cô nàng này tuyệt đối sẽ không chê chiếc túi xách Gucci đáng giá hơn hai ngàn tệ nhiều. Trước đây Chân Chân có bao giờ phải nghĩ tới những vấn đề cơm áo gạo tiền như thế này đâu.
Thấy Lâm Gia Mộc đang suy nghĩ miên man, Trịnh Đạc tiện tay đặt một tập tài liệu lên bàn Lâm Gia Mộc: “Cậu em rể họ của em không chỉ phải lo cho hai em trai, một em gái. Xem ra chính sách kế hoạch hoá gia đình không có giá trị gì đối với khu vực miền núi cả”.
“Cái gì?”. Lâm Gia Mộc lật xem tài liệu. Cậu em rể họ mà Trịnh Đạc nói đó năm nay hai mươi chín tuổi, họ Hạ, tên Khánh Phong. Gia đình ngoài bố mẹ, hai em trai, một em gái còn có một chị gái. Chị gái hắn tên là Quế Chi, mười sáu tuổi đã nghỉ học đi làm thuê để em trai được ăn học. Tiền sinh hoạt và học phí của Hạ Khánh Phong khi học đại học đều là chị gái cho. Sau đó hai đứa em trai đều đi học, để có thể nuôi được các em, chị gái đã lấy chồng, nhờ có tiền sính lễ nên cả ba đứa em trai đều không đứa nào phải thôi học.
“Hạ Khánh Phong cũng coi như có lương tâm, hằng năm đến sinh nhật cháu trai đều gửi tiền cho chị. Dù không nhiều, hai trăm tệ thôi, nhưng đây cũng là thứ duy nhất cả nhà hắn cho chị gái hắn, ngoài ra đều là chị gái không ngừng gửi tiền cho em trai em gái, đến tận lúc Hạ Khánh Phong bắt đầu có thể tự cấp tự túc. Cũng vì thế nên bà chị gái này có địa vị rất cao, có quyền nói một không hai trong nhà họ Hạ”.
“Tài liệu này nói bà chị gái đó đang ở thành phố A?”.
“Ờ, mở một quán bán hàng ăn sáng, địa điểm hơi xa trung tâm, đi xe buýt đến đây phải đổi xe hai lần”.
Lâm Gia Mộc suy nghĩ một chút: “Xem ra chúng ta sẽ phải bao Chân Chân cả bữa sáng luôn”.
“Ý em là…”.
“Xem Chân Chân có thành ý với người nhà này đến mức nào”. Lâm Gia Mộc nhìn ảnh Hạ Khánh Phong trong tài liệu, ngoại hình không thể nói là rất đẹp trai, nhưng da trắng, đeo kính, nhìn rất thư sinh. Nếu không biết trước thì không ai có thể đoán được hắn là người miền núi.
Sáng sớm hôm sau Triệu Chân Chân đến làm, quả nhiên tay xách túi đồ ăn sáng: “Chị, em mua đồ ăn sáng đến rồi”.
Lâm Gia Mộc sờ thử: “Ơ, nguội hết rồi. Quán cô Vương dưới lầu bán đồ ăn sáng ngon lắm, hằng ngày em đi qua mua luôn là được. Không cần trả tiền, cứ ghi sổ, mỗi tuần chị xuống trả một lần luôn thể”.
“À, quán này gần nhà em mà, bánh bao ở đó ngon lắm. Chị ăn thử xem”.
Lâm Gia Mộc cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng. Cũng tạm được, ngang với các quán ăn sáng thông thường, nhưng tuyệt đối không đến mức nhất định phải mua ở đây rồi mang từ xa đến: “Được rồi, em nhớ bảo họ viết hóa đơn, mỗi tuần chị thanh toán cho em một lần”.
“Vâng ạ”.
Lúc này Trịnh Đạc vừa từ trong phòng tắm ra. Anh ta rất hay ra mồ hôi, lại có thói quen tập luyện mỗi sáng sớm, ngày nào cũng tập võ từ sáu giờ đến bảy giờ rồi lại chạy bộ từ chỗ ở đến văn phòng tư vấn nên việc đầu tiên anh ta làm khi đến văn phòng chính là đi tắm. Trịnh Đạc mặc quần thể thao màu xanh lam ngang bắp chân và áo may ô bó sát người, sau khi nghe thấy tiếng Triệu Chân Chân bên ngoài, anh ta khoác một chiếc áo sơ mi vào, nhưng hình ảnh anh ta xuất hiện ngoài cửa phòng tắm vẫn tương đối ấn tượng.
Trịnh Đạc đi chân đất, cơ bắp chạy từ bắp chân đến khắp toàn thân, chiếc áo may ô bó sát người không che được sáu múi cơ bụng rắn chắc. Cùng với động tác lau tóc của anh ta, dáng người khỏe mạnh thỉnh thoảng lại lộ rõ dưới lớp may ô.
“Em…”. Triệu Chân Chân đỏ mặt quay đi.
“Chú ý tác phong trong văn phòng”. Lâm Gia Mộc lại rất tán thưởng dáng người của Trịnh Đạc, cô nói câu này chỉ là theo thói quen.
“Có đồ ăn sáng à?” Trịnh Đạc tiện tay ném chiếc khăn mặt vừa lau tóc vào nhà tắm rồi đưa tay cầm cốc sữa đậu nành.
“Anh làm bẩn phòng tắm thì phải tự dọn dẹp”.
“Ăn sáng xong dọn dẹp sau”. Trịnh Đạc thờ ơ nói, uống một ngụm sữa đậu nành rồi nhíu mày: “Không phải sữa của quán cô Vương à?”. Bó tay, không ngờ con bé Triệu Chân Chân này sáng sớm lại đổi hai tuyến xe buýt đi mua đồ ăn sáng ở quán chị gái người yêu thật.
“Mua ở quán dưới lầu nhà em, thế nào, mùi vị cũng được đấy chứ anh?”.
“Cũng được”. Được cái quái gì mà được, vừa uống đã biết là nước pha bột đậu rồi. Trịnh Đạc uống mấy ngụm rồi đặt xuống luôn: “Hơi nguội, anh đi đun cà phê đây”.
Nói thật lòng, Triệu Chân Chân là một người có ngoại hình xinh xắn, hơi thấp hơn Lâm Gia Mộc một chút, da rất trắng, ngũ quan thanh tú, khí chất đoan trang, nhìn đã thấy là một cô gái ngoan, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc. Trịnh Đạc làm nghề này đã nhiều năm nên cũng tương đối am hiểu về thời trang của phụ nữ. Chẳng hạn như bộ đồ Triệu Chân Chân đang mặc bây giờ, cho dù là mua hàng giảm giá thì giá cả cũng không thấp. Chiếc vòng tay pha lê Swarovski trên cổ tay cô cũng không rẻ. Đôi xăng đan da cừu dưới chân rõ ràng là hàng hiệu, túi xách hình như cũng là một nhãn hiệu các cô gái trẻ rất thích. Có thể thấy cô ăn mặc theo phong cách xinh xắn gọn gàng, chính vì vậy nên sợi dây bạc giá rẻ trên cổ cô càng có vẻ không hợp.
Sau khi Trịnh Đạc quay đi, Triệu Chân Chân ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Mộc: “Chị, anh ấy là bạn trai chị thật à?”.
“Đúng vậy”, Lâm Gia Mộc cười ha ha.
“Dáng chuẩn, có điều hơi cơ bắp quá nên nhìn có vẻ thô bạo”.
“Anh ấy hiền lắm”, Lâm Gia Mộc vuốt tóc Triệu Chân Chân: “Cần tiền à?”.
“Em có dành dụm bao giờ đâu, bây giờ chuẩn bị cưới nên đương nhiên phải có ít tiền. Ôi… Mấy thứ này của em lại không thể bán được”.
“Em nhận lương tháng nào tiêu hết tháng đấy, dượng còn phải cho thêm. Thế mà tự nhiên lại trở nên hiểu chuyện thế này, không biết là ai có thể làm em trở thành ngoan ngoãn như vậy nữa”. Dượng Năm của Lâm Gia Mộc vốn cũng là giáo viên, tiền lương hằng tháng là cố định, sau đó áp lực quá nặng nên mới thôi việc ở trường, ra ngoài mở nhà sách. Bây giờ mở nhà sách rất khó làm ăn, đã đóng cửa từ năm năm trước, có điều trước đó dì dượng cô đã mua được cửa hàng đó, bây giờ tiền cho thuê cửa hàng cũng khá cao. Ngoài ra dượng cô còn dựa vào quan hệ cũ để đến các trường học tiếp thị đồ dùng học tập, cũng kiếm được không ít tiền. Có lẽ là bởi vì cảm thấy mắc nợ vợ con nên ông cực kỳ nuông chiều Triệu Chân Chân.
Triệu Chân Chân đỏ mặt: “Đương nhiên là anh ấy”. “Anh ấy là ai?”.
“Mẹ em còn chưa gặp anh ấy…”.
Ánh mắt Lâm Gia Mộc trở nên lạnh lùng. Đã bàn chuyện cưới xin, nói đến vấn đề nhà cửa, mẹ vợ tương lai còn đổ bệnh, Triệu Chân Chân sáng sớm phải đi mua đồ ăn sáng để lấy lòng chị người yêu rồi mới đổi hai chuyến xe buýt đến công ty Lâm Gia Mộc, vậy mà đến bây giờ hắn vẫn chưa từng xuất hiện, lối ăn ở của gã này thật là khó chấp nhận: “Mẹ em đã kể không ít chuyện về nó…”.
Triệu Chân Chân kéo giãn khoảng cách với Lâm Gia Mộc: “Mẹ em nói gì vậy?”, cô cao giọng.
“Mẹ em nói nó có triển vọng, không dựa vào ai cả mà bây giờ đã là giám đốc kinh doanh, nghe nói tiền lương và phần trăm hoa hồng rất cao. Làm kinh doanh thì chắc hẳn khả năng ăn nói cũng rất tốt”.
Sắc mặt Triệu Chân Chân dễ coi hơn một chút, cô cho rằng mẹ cô không nói thật với Lâm Gia Mộc vì muốn giữ thể diện: “Gia đình anh ấy hơi nghèo một chút”.
“Nhà nghèo không phải vấn đề, chỉ cần bản thân nó tốt là được. Nhà em chỉ có một mình em, nếu nó hiếu thảo thì dì dượng cũng coi như có thêm một đứa con trai”.
“Anh ấy cũng nói như vậy… Anh ấy nói sẽ hiếu thảo với bố mẹ em như với bố mẹ anh ấy, anh ấy vốn cũng là một người rất hiếu thảo, tiền kiếm được đa số đều gửi về cho người nhà”.
Trịnh Đạc bưng cà phê nóng ra, trên tay còn có một đĩa bánh bao: “Anh đã bỏ vào lò vi sóng quay một lát, ăn nóng sẽ ngon hơn”.
“Xin lỗi, ngày mai em sẽ đựng đồ ăn vào cặp lồng giữ nhiệt để mang đến cho anh chị”.
“Không sao đâu mà…”. Vậy là vẫn nhất định phải đi đường vòng mua đồ ăn sáng… Lâm Gia Mộc vuốt tóc Triệu Chân Chân, cô em họ này của mình đúng là mê tít thằng kia rồi.
Lâm Gia Mộc không phải chờ lâu để nhìn thấy Hạ Khánh Phong. Ngày thứ hai Triệu Chân Chân đến văn phòng tư vấn làm thêm, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc vừa đi hẹn với khách hàng bên ngoài về, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một thanh niên cao gầy đeo kính mặc sơ mi trắng quần đen đang đeo tạp dề lau nhà.
“Cậu là…”, Lâm Gia Mộc cười tủm tỉm hỏi, mặc dù khi vừa nhìn thấy gã đeo kính này, Lâm Gia Mộc đã nhận ra hắn chính là Hạ Khánh Phong.
Hạ Khánh Phong đặt cây lau nhà xuống, đẩy kính lên, lau tay vào tạp dề rồi đưa tay ra bắt tay Lâm Gia Mộc: “Chào chị, em là Hạ Khánh Phong”.
Lâm Gia Mộc vừa bắt tay hắn đã biết người này mặc dù xuất thân nông thôn nhưng lại chưa bao giờ làm việc đồng áng, bàn tay còn mềm mại hơn tay cô một chút: “Đây là Trịnh Đạc”.
“Chào anh rể”. Hạ Khánh Phong lại đưa tay về phía Trịnh Đạc.
Trịnh Đạc cười ha ha bắt tay hắn, người này không hổ là dân kinh doanh, khả năng bắt chuyện thật sự rất khá: “Sao cậu lại lau nhà? Chân Chân đâu?”. Trịnh Đạc cũng đóng vai anh rể kiêm ông chủ luôn thể.
“Chân Chân đi mua thức ăn rồi, cô ấy bảo gọi cơm tốn kém”. “Nó biết nấu cơm à?”. Triệu Chân Chân mà biết nấu cơm?
“Em biết nấu cơm, còn Chân Chân phụ giúp em. Mong chị và anh rể đừng chê”.
Khó trách Triệu Chân Chân lại say đắm như thế, Lâm Gia Mộc mới tiếp xúc với hắn hơn nửa tiếng đã phát hiện lời ăn tiếng nói của gã này rất kín kẽ, hơn nữa rất giỏi tạo không khí. Chỉ cùng ăn một bữa cơm gia đình mà cô có cảm giác như mọi người đã quen biết nhau cả chục năm rồi. Ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt Chân Chân tràn ngập vẻ sùng bái, hơn nữa hắn đối với Chân Chân cũng rất tốt. Chân Chân không thích gỡ xương cá, hắn nhặt từng cái xương cho Chân Chân rồi lại dỗ Chân Chân ăn rau dưa. Lúc nói đến tương lai của mình, hắn càng tỏ ra đầy tự tin, làm mọi người có cảm giác hắn nhất định sẽ có ngày hóa rồng.
Sau khi tiễn hắn và Chân Chân về, Lâm Gia Mộc thở dài: “Nếu là mười năm trước thì em cũng sẽ bị nó dụ dỗ”.
“Đùa à? Mười năm trước em ngây thơ đến thế sao?”.
“Ha ha”. Lâm Gia Mộc cười cười: “Ấn tượng của anh đối với nó như thế nào?”
“Có triển vọng, đáng tiếc là quá coi trọng công danh lợi lộc. Với khả năng của nó, em họ em có bị nó bán có khi cũng vẫn ngồi đếm tiền cho nó”.
“Bản thân nó bị bán thì kệ, nhưng em sợ dì dượng Năm cũng bị bán luôn”. Lâm Gia Mộc khẽ bóp trán: “Ăn no quá, ra ngoài đi dạo một chút”. Những vụ dính dáng đến người thân của mình quả thật là quá hại nơ ron thần kinh.