Còn tôi một đêm này, bị điểu lão đầu “mời” vào Tinh Nhu Các, chờ Lạc Diên đế xử trí.
Cũng trong cái đêm hơi lạnh bức người này, tôi rốt cuộc hiểu được diệu dụng của Tinh Nhu Các.
Bản công chúa vào đình chưa tới nửa canh giờ, liền phát giác có gì đó không đúng, vừa bước ra nhìn, mới phát hiện nước ao đã tràn qua chóp sen, qua cả bậc thang lên lầu, hồ sen ánh trăng biến thành “Thủy mạn Kim Sơn tự*”, Tinh Nhu Các lại nằm ở giữa ao, trước mắt nếu muốn vào bờ, chỉ có hai biện pháp:
Một, lội; hai, chèo thuyền.
(*) Thủy mạn Kim Sơn tự là một tình tiết đặc sắc trong Truyền thuyết Bạch xà.
Cả hai biện pháp này khả năng thực hiện được lại không lớn, hơn nữa bờ bên kia còn có gia vệ tới tới lui lui, tôi lúc này mới chợt hiểu ra được nổi khổ tâm của điểu lão đầu, Tinh Nhu Các – làm chỗ để yêu đương hẹn hò là giả, làm tòa thủy lao mới là thật.
Tôi bị, triệt triệt để để giam lỏng.
Tự giễu mà ngoéo ngoéo khóe miệng một cái, tôi đẩy cửa sổ, sao trời ngàn dặm, giống như trời quang ngàn dặm của sáng nay.
Chỉ là mấy canh giờ, phút chốc cứ như một thế hệ…
Sáng nay, tiếng pháo đinh tai nhức óc của Văn phủ tựa như còn ở bên tai, trong phủ ngoài phủ đều được trang trí rất khang trang hoành tráng, đến cả hai con sư tử to đùng trước cửa Văn phủ cũng được tắm rửa sạch sẽ, đội hoa đỏ thắm.
Văn phủ từ Văn gia lão tử cho tới mấy tên sai vặt kiệu phu, đều mặc trang phục màu đỏ, hân hoan vui sướng, ngay đến cả Mặc Ngọc công tử anh tuấn tiêu sái, trước giờ chỉ có đồ trắng cũng vận một bộ hỉ phục màu đỏ, đón tân nương về phủ.
Dưới ánh mắt chúc phúc của khách khứa, đi thẳng vào đại sảnh, có một người chủ sự hô to:
“Nhất bái thiên địa…”
“Nhị bái cao đường…”
Tôi ngồi ở vị trí khách quý, cẩn thận nhìn một màn này.
Hơn nửa năm trước tôi cũng từng trải qua cảnh thế này, tiếc ở chỗ là bái đường với gà trống. Nhớ đến điều này, tôi không khỏi thầm nhếch khóe miệng một cái, màn kịch vui như vậy làm sao có thể thiếu bản công chúa được? Chỉ ngồi làm khách quý chẳng phải là phụ đi thanh danh “đồ Man di” của Hạp Hách công chúa quá sao?
Đại sảnh, lễ bái đường, mọi người chỉ nghe:
“Tam bái…”
“Chậm đã!”
Chủ sự của buổi lễ còn chưa kịp rống xong câu, miệng vẫn còn giữ ở tư thế há to, bản công chúa không nặng không nhẹ mà bồi hết câu.
Thanh âm không lớn, lại kéo đến ánh mắt của mọi người.
An Lăng Nhiên ở bên cạnh kỳ quái nhìn tôi, bàn tay cầm tay tôi trống rỗng, tôi đã từ chỗ ngồi đứng dậy.
Văn Mặc Ngọc con ngươi trong suốt thấy đáy, dừng lại động tác âm thầm dõi theo tôi, Nguyệt Nhi vẫn tuân theo nữ tắc như cũ, chỉ cúi đầu hai tay xoắn mảnh lụa đỏ trong tay.
Tôi dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, lửng thững đi tới trước mặt Văn Mặc Ngọc, trầm giọng nói:
“Văn Mặc Ngọc, ta chỉ hỏi ngươi một câu, thất tịch đêm đó, ngươi ta thề nguyền dưới ánh trăng, những lời thề ấy chẳng lẽ không còn ý nghĩa gì hết sao?
Nói xong, Văn Mặc Ngọc tạm thời không phản ứng, nhưng cả phòng lại bùng nổ.
Người đâu tiên kinh hô chính là Văn phu nhân, Văn phu nhân dịu dàng mềm mỏng chắc là chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là quá quen mặt, nghe vậy lập tức chỉa vào người tôi trợn mắt há hốc mồm nói:
“Ngươi, ngươi… đừng có nói bậy!”
Tiếp theo là người đỡ cô dâu An Lăng Nguyệt:
“Ai nha nha, cô nãi nãi của ta ơi, ngài còn chưa khỏe sao? Đây là đại hôn của tiểu thư!”
Dần dần, càng có nhiều thanh âm quét đến.
“Chậc chậc, uống rượu mừng thôi cũng lời quá rồi. Tẩu tử cùng muội phu tương lai, ha ha! Mấy tiết mục thế này đến kể chuyện trong quán trà cũng không nghe được.”
“Giỡn chơi sao? Đường đường là công chúa của một quốc gia, không lo giúp chồng dạy con cho tốt, lại đi câu dẫn tướng công của em chồng nhà mình?”
Tôi nhắm mắt mặc nhận, tình cảnh này, trong mộng đã diễn tới diễn lui không biết bao nhiêu lần, nếu như đã quyết rời khỏi Lạc Vân quốc, bản công chúa cũng chẳng màng gì đến chuyện thanh danh.
Tôi sau cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn tiểu ngu ngốc, cười tự giễu ra tiếng.
Hắn vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt thâm thúy quan sát tôi.
Tôi không khỏi siết chặt tay, cả đời này… tôi sợ vẫn là không quên được ánh mắt ấy. Có điều có ánh mắt để nhớ lại, cũng đủ rồi.
Một lúc sau, Văn Mặc Ngọc rốt cuộc cũng cười đáp, kéo suy nghĩ của tôi lại.
“Công chúa có phải nhận sai người rồi không?”
Tôi giả vờ kinh ngạc, “Sao có thể được?!”
Văn Mặc Ngọc cười đến mức hờ hững, “Đêm thất tịch đó, ta với Thất điện hạ, Mục vương cùng các chư vị uống rượu suốt cả buổi tối, làm sao lại có thể, hẹn hò với công chúa ở dưới ánh trăng đây?”
. . . . . . . . . . . .
Chuyện phía sau không cần nói tới.
Bị giày vò như vậy, Văn Mặc Ngọc mặc dù có chứng cứ chứng thực không phải “gian phu”, nhưng tội danh “vụng trộm” của bản công chúa lại thật. Vì vậy, tôi bị bắt giữ ném vào Tinh Nhu Các, làm công chúa gặp nạn.
Bên kia Văn phủ, bị loạn như thế, qua giờ lành, va phải xui xẻo “vụng trộm”, hôn lễ cũng đương nhiên vô phương tiếp tục, nghe nói, không hẹn duyên sau.
Từ đó, tôi và Văn Mặc Ngọc, các an thiên mệnh, thầm nghĩ chuyện đã thành.
Tất cả mọi chuyện, đều là do tôi và Văn Mặc Ngọc tự biên tự diễn. Hắn cần, là đào hôn, tôi vì, là hưu thư.
Hôm ấy, Văn Mặc Ngọc đến quý phủ nói chuyện một hồi, từng nói: “Biết tại sao cô cầu có một hưu thư, mà tới ba lần thất bại không?”
“Bởi vì sai lầm mắc phải không quá lớn, ngòi nổ không đủ ác, bị Mục vương phi phản chưởng, cũng liền trôi qua thôi.
Tôi bừng tỉnh, cầu hưu thư, thứ nhất là phải để cho mọi người đều biết, làm cho tất cả mọi người đều chống mắt chờ xem điểu lão đầu lên tiếng nói thế nào mới thắng được tiền; thứ hai, phải thật oanh động, nổi tiếng thật nổi tiếng.
Văn Mặc Ngọc khua khua cây quạt nói: “Trong thất xuất chi điều, người khó được sự tha thứ nhất là hồng hạnh ra tường, nếu công chúa có thể trùng hợp ở hôn lễ của Mặc Ngọc nháo một phen, thật là… không gì tốt bằng.”
Một phen mưu kế, tôi với tên tiểu tử Mặc Ngọc này đều đôi bên có lợi, sắp đặt vở diễn này.
Mặc dù “hồng hạnh ra tường” là vở kịch hay, nhưng nếu giữa đường bị phản gián, chỉ sợ là dù thân phận của tôi và Văn Mặc Ngọc có cao tới đâu, cũng nhất định có kết cục ngâm lồng heo. Vì vậy, tôi lại bắt chước theo tiểu ngu ngốc – giả ngốc, ra vẻ hồng hạnh ra tường, lại không biết chính là tiểu ngu ngốc của công chúa.
Kể từ đó, cho dù Mục vương phủ, Lạc Diên đế có muốn điều tra gian phu là ai, tôi cứ một hỏi – ba không biết, khăng khăng làm bộ như tên gian phu kia giả làm Văn Mặc Ngọc tiếp cận bản công chúa, thế là lâu ngày sinh tình. Bọn họ tra không ra lý do, hơn nữa tôi dù sao cũng là công chúa của nước bạn, lâu quá không giải quyết được gì, thả tôi về Hạp Hách quốc cũng không chừng.
Chỉ là, còn có một khả năng.
Mục vương An Lăng Tiêu này là một tên vũ phu, “tiện nhân” như tôi thứ nhất làm cho con ông ta mất mặt, thứ hai là làm hỏng tiền đồ tốt của con gái ông ta, ông ta nổi giận giết bản công chúa xong, sau đó lại bẩm lên Lạc Diên đế nói tôi sợ tội tự sát cũng rất có thể lắm.
Cho nên mới nói, đây hoàn toàn, hoàn toàn là một nước cờ hiểm.
Chẳng qua, tôi cho là cơ hội đều sinh ra từ trong nguy hiểm, ngày đó Văn Mặc Ngọc nhắc đến, liền đáp ứng luôn.
Nghe vậy, Văn Mặc Ngọc ngược lại có chút kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi tôi:
“Không suy nghĩ kỹ lại à? Cũng không sợ mấy lời vừa rồi đều là hù cô nhập cuộc sao?”
Tôi cười nhạt, “Mặc Ngọc công tử chẳng phải đã đi một nước cờ hiểm này rồi sao? Cũng có thể, Lạc Diên đế tức giận, giết ngươi trước rồi bố cáo thiên hạ không chừng?”
Văn Mặc Ngọc giật mình, không đáp lời.
Tôi pha trò nói: “Thật rất muốn biết, rốt cuộc là người phương nào có mị lực lớn đến nỗi có thể làm cho Mặc Ngọc công tử bất chấp mạng sống đào hôn đây?”
Khuôn mặt của Văn Mặc Ngọc không nằm ngoài dự đoán trắng bệch, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Chuyện này… không nằm trong mưu kế.”
Tôi chán nản thở dài, không truy hỏi nữa.
Văn Mặc Ngọc mạo hiểm đào hôn là vì tình, tôi mạo hiểm cầu hưu thư cũng vì trốn tránh chữ “tình” này. Ngay lúc tiểu ngu ngốc cho rằng bản thân đã giữ được tôi, tôi ở lúc được lơi lỏng nhất, quấy tung Mục vương phủ, nói không chừng còn phá hủy đại sự kết giao đồng minh của Văn phủ và Mục vương phủ.
Quả thật, tôi từng nghĩ tới, nói không chừng Lệ phi được Lạc Diên đế kề gối, chính là một quân cờ lớn nhất mà An Lăng Tiêu hoặc là Văn lão gia tử an bài ở trong cung.
Từ trước tới nay, Lạc Vân quốc phân chia làm ba thế lực, An Lăng Tiêu, Văn gia các phụ tá một vị điện hạ, cộng thêm thế lực hoàng gia của Lạc Diên đế, mới giữ được thiên hạ thái bình. Mà Lệ phi lại ngu ngốc đề nghị để cho thế lực hai bên làm thông gia, lại nghĩ tiếp nữa, thật là không thể tưởng tượng.
Còn Văn Mặc Ngọc, An Lăng Nguyệt hai đứa nhóc chưa bao giờ gặp mặt này lại thành quân cờ của cuộc hôn nhân chính trị mới đáng buồn nhất, sau khi chuyện xảy ra, Nguyệt Nhi vẫn chưa hề vén khăn trùm lên nhìn tôi, thẳng đến khi tôi bị người của Mục vương phủ kéo đi, Nguyệt Nhi cũng biểu hiện vô cùng trấn tĩnh.
Cô ấy đứng cạnh bà đỡ, chân tay luống cuống mà xoắn miếng vải đỏ trong tay.
Nói thật, sau khi diễn xong, tôi cũng không cảm thấy thẹn với bất cứ ai. Duy mỗi Nguyệt Nhi, trong lòng giống như có cái vướng mắc, tháo không được cũng tan không được, cứ như vậy mà ẩn ẩn đau.
Tới Tinh Nhu Các cho đến giờ, tôi vẫn luôn ngờ rằng Nguyệt Nhi nhất định là hận tôi thấu xương.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Nguyệt Nhi chân chính đứng trong Tinh Nhu Các, bản công chúa vô cùng kinh ngạc.
………
Điểu lão đầu “mời” tôi tới Tinh Nhu Các, chỉ nói việc này phải chờ Thánh thượng định đoạt, rồi quay đi.
Tôi bị nhốt trong thủy lao cao cao, ngay đến cả Kỳ Nhi cũng không được gặp, chỉ có hai lão bà tử mỗi ngày đi thuyền sang mang cho tôi chút đồ ăn, Túc Phượng vẫn còn tốt, đồ ăn dù có hơi lạnh chút, nhưng so với bình thường cũng không khác gì.
Qua ba ngày, tôi ở trong Tinh Nhu Các thật sự nhàm chán vô cùng, còn đang nghĩ đợi lão bà tử đưa cơm tới đây, khẩn cầu bọn họ mang đến cho tôi thêm vài quyển sách để giết thời gian, không ngờ Nguyệt Nhi lại đến.
Đây cũng chính là người đầu tiên tới thăm tôi, tôi rất là kinh ngạc.
Đứng cạnh mép giường, không biết nên nói gì với cô ấy.
Một lát sau, Nguyệt Nhi mới hỏi:
“Chị dâu dạo này khỏe không?”
Giọng nói dịu dàng ôn nhuận, không giống như khóc, ánh mắt cũng trong suốt thấy đáy, không thấy một tia hồng.
Tôi nói: “Khỏe, chỉ là hơi nhàm chán.”
Nguyệt Nhi sờ cằm, mở miệng định hỏi gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói.
Tôi đối với tình huống bên ngoài cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa ngóng trông muốn giết muốn chém gì cũng phải sớm có kết quả rồi chứ, cũng khỏi phải suốt ngày làm tổ ở Tinh Nhu Các, liền nói bóng nói gió hỏi vặn tới lui.
Chuyện Văn Mặc Ngọc không biết, tình hình Văn phủ thì không nói được, thái độ của điểu lão đầu cũng không được đụng vào, nói tới nói lui, tôi chỉ biết được chút ít về tình hình của An Lăng Nhiên gần đây.
Nguyệt Nhi nói, ba ngày nay ca ca đều tự nhốt mình trong thư phòng, không biết đang nghĩ gì.
Tôi theo phản xạ hỏi lại, “Tuyệt thực?”
Nguyệt Nhi lắc đầu, chỉ nói, ăn thì vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, hơn nữa còn nghe nói ăn rất nhiều, mới nãy còn nghe huynh ấy bảo Vương mụ mụ hầm canh gà. Mọi người trong phủ nói, ca ca lại có chút điên.
Dứt lời, Nguyệt Nhi thúc thít một hồi, khiến tôi tốn hơi thừa lời cả buổi.
Đây chính là cái gọi ngụy biện?!
Mấy ngày trước, tên vương bát đản này còn nào là yêu nào là thân thiết với tôi, cho dù có thu hồi lại cũng không cần nhanh thế chứ? Lúc vạch kế, tôi còn do dự, còn cảm thấy có lỗi với tiểu ngu ngốc, cảm thấy cho dù hắn có tính kế với tôi, thì dù sao đối với tôi cũng có tình cảm, nhưng bây giờ…
Lòng người dễ thay đổi a!
Nguyệt Nhi thấy thế, kéo tay tôi có chút xúc động.
“Chị dâu, sao chị hồ đồ thế? Ca ca không tốt sao?”
Tôi nghe xong lời này, nghĩ đến Nguyệt Nhi đang ‘bi xuân thương thu’, đáy lòng thầm vì hôn sự của mình mà bi ai, liền an ủi vài câu, ai ngờ còn nói chưa xong, Nguyệt Nhi liền rung đầu, trâm hoa ngọc lung lay trên đầu cứ như sắp rớt.
Cô ấy nói: “Chị dâu, không phải. Thật sự không phải.”
“Trước kia muội vẫn nghĩ lời nương nói mới là đúng, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (mệnh do cha mẹ, lời theo mai mối), trước giờ hôn sự của nữ nhi nên nghe theo cha mẹ. Giờ muội nhìn thấy chị dâu, mặc dù tiếc chị và ca ca có duyên không phận, nhưng cũng ngộ ra được chút đạo lý, nữ nhi không nhất thiết phải nhẫn nhịn chịu đựng, chúng ta cũng có thể lựa chọn tình cảm cho chính mình.”
“…”
Tôi phồng to mắt nhất thời không nói được gì, nói như thế, Nguyệt Nhi không hận tôi, ngược lại còn kính nể tôi? Tôn sùng tôi?
Tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, “muội, muội” nửa ngày mới nặn ra được một câu:
“Nguyệt Nhi ý muội là gì?”
Nghe vậy, Nguyệt Nhi đột nhiên bộp bộp quỳ gối xuống.
“Chị dâu, trước kia Nguyệt Nhi không dám nhớ không dám nghĩ, nhưng hành động của chị dâu ở Văn phủ đã khiến cho Nguyệt Nhi hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Chu lang song túc song tê, mong chị dâu giúp đỡ!”
Nói xong, lại bụp bụp đập đầu vang hai cái.
Tôi quá ngạc nhiên, đến ngay cả sức lực đỡ Nguyệt Nhi lên cũng không có.
Gian phu của tôi là giả, Nguyệt Nhi có “Chu lang” lại là thật.
Vậy, vậy… nếu chỉ là phá hủy cuộc nhân duyên này của Nguyệt Nhi, điểu lão đầu có thể sẽ không giết tôi, hiện tại, tôi lại làm hư con gái của bà ta đến nông nỗi này, có khi nào bà ta bắt đầu có tà niệm rồi không?
Nguyệt Nhi khóc đến hai mắt đẫm lệ, còn ôm chân của tôi cúi đầu nói gì đó.
Tôi thở dài, ngồi xổm xuống ôm Nguyệt Nhi khóc lớn.
Nha đầu này, chẳng lẽ ngươi không biết chị dâu ngươi giờ vẫn đang khẩn cầu Bồ Tát, bản thân còn khó bảo toàn sao?
Chu lang kia của ngươi, rốt cuộc là nhân sĩ phương nào?