Chuyện của My Trang khiến Huyền Lăng vô cùng tức giận, thêm chuyện quân tình của Tây Nam khẩn cấp, liên tục mấy ngày liền, y không hề bước vào hậu cung nửa bước. Chiến sự ngày một căng thẳng, Huyền Lăng ở lì trong Thủy Lục Nam Huân điện, ngày ngày bàn luận chính sự với các vương công đại thần, đến bữa ăn hàng ngày cũng do Ngự thiện phòng đưa thẳng vào trong. Đừng nói là tôi, đến Hoàng hậu muốn gặp y một thoáng cũng không được.
Tôi vô cùng sốt ruột, lại không biết tình hình dạo này của My Trang thế nào. Bị giam lỏng trong Ngọc Nhuận đường, bổng lộc chi tiêu và số cung nhân hầu hạ bị giảm bớt là chuyện tôi đã lường trước được. Nhưng người trong cung trước giờ luôn thượng đội hạ đạp, tát nước theo mưa. My Trang vốn đang lên như diều gặp gió, chỉ trong chớp mắt lại mang tội thất sủng, dù Hoàng đế không làm khó tỷ nhưng đám cung nhân kia có mấy ai biết điều, chẳng biết My Trang bị bọn họ hành hạ đến mức nào nữa đây? My Trang tâm tính cao ngạo, ngộ nhỡ có lúc nghĩ quẩn… Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Lăng Dung sốt ruột chuyện của My Trang, một ngày chạy sang chỗ tôi ba, bốn lần nhưng cuối cùng cũng đành bó tay, không nghĩ ra được cách gì. Nàng ta vốn nhờ My Trang nên mới có thể đến Thái Bình hành cung, trước mắt chỉ e sẽ bị liên lụy. Tôi vội dặn dò Tiểu Doãn Tử chọn một nơi ở khác cho nàng ta, cách thật xa Ngọc Nhuận đường, cố gắng không để người khác để ý đến.
Một buổi hoàng hôn nọ, tôi buồn bực, khó chịu liền ngồi trên chiếc thuyền trước Nghi Phù quán hóng mát. Chiếc thuyền nhỏ nấp mình dưới bóng hoa cỏ xanh um, mát mẻ như nước, gió mát lướt qua lá xanh sen hồng trên hồ, mang lại thêm chút hương thơm trong trẻo. Lúc này, ánh tà dương chiếu rọi mặt hồ, chói lọi như vàng ròng, phản chiếu lên bức bình phong lưu ly cửu long ven hồ, phát ra những tia sáng lấp lánh, chói mắt.
Tôi ngồi trên thuyền, thuận tay hái một đài sen vừa chín tới, tách từng hạt. Cận Tịch thấy vậy bèn khuyên: “Tiểu chủ đừng tách hạt sen nữa, móng tay trắng ngần vừa để được hai tấc, hỏng thì uổng lắm.” Tôi khẽ buông tiếng thở dài, thuận tay ném luôn đài sen xuống hồ, tõm một tiếng đã chìm hẳn tới đáy.
Cận Tịch thưa: “Tiểu chủ trong lòng phiền não, nô tỳ chẳng thể nào khuyên giải được. Chỉ xin tiểu chủ tha cho nô tỳ tội lắm miệng, trước mắt đã chẳng còn cách nào giải quyết, tiểu chủ đừng ấm ức quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Tôi dùng sức bấm vào lá sen, lá sen lập tức lưu lại vết móng tay cong cong như hình trăng non. Nhựa lá xanh ngắt loang lổ trên móng tay đỏ hồng, tôi khẽ nói: “Tình hình đã đến nước này, ngươi bảo ta sao không sốt ruột được kia chứ!”
Cận Tịch hạ giọng thưa: “Nô tỳ kém cỏi, không giúp tiểu chủ được việc gì, sao tiểu chủ không đi nhờ Phương Nhược cô cô nhỉ? Dù gì cô cô cũng là người ở ngay dưới chân Hoàng thượng.”
Tôi tháo chiếc vòng vàng trên tay xuống, lệnh cho Cận Tịch: “Chiếc vòng này vốn là một đôi, ta từng tặng cho bà ta một chiếc, giờ đưa nốt cho bà ta để hợp thành một cặp vậy. Ngươi lặng lẽ đi tìm bà ta, nói là ta nhờ bà ta giúp đỡ, tốt xấu gì cũng nhớ đến tình cảm ngày trước từng dạy dỗ ta, nhờ bà ta nghĩ cách chiếu cố My Trang nhiều một chút, khuyên bảo giúp My Trang giải sầu.”
Cận Tịch đón lấy vòng vàng rồi rời đi.
Cận Tịch vừa đi, Lưu Chu đã hấp tấp chạy lại, vui sướng thưa: “Tiểu thư, Kính sự phòng đưa khẩu dụ đến, nói Hoàng thượng tối nay sẽ ghé qua, xin tiểu thư chuẩn bị trước.”
Cuối cùng cũng chịu đến rồi.
Thân thuyền chòng chành, tôi vịn vào tay Lưu Chu, đứng dậy, lên bờ: “Giúp ta trang điểm chuẩn bị tiếp giá.”
Lưu Chu bới tóc tôi thành búi, điểm xuyết thêm một ít trang sức hạt châu rồi thưa: “Khó khăn lắm Hoàng thượng mới chịu đến đây, hay tiểu thư tìm cơ hội đề cập đến chuyện của My Trang tiểu chủ, khuyên nhủ Hoàng thượng một chút!”
Tôi xua xua tay, nói: “Càng vào thời điểm này thì càng không thể khuyên được. Chỉ có thể đợi Hoàng thượng bớt giận rồi mới từ từ bày mưu tính kế sau.”
Lưu Chu túm phần tóc xõa trước trán tôi, vén ra sau. “Với tình hình hiện giờ, tiểu thư muốn bảo vệ mình cũng đúng thôi. Hoàng thượng mấy ngày liền không tới, khó nói là không phải vì chuyện của My Trang tiểu chủ mà giận lây sang tiểu thư người.”
Tôi đứng dậy, bước tới bên cửa sổ: “Cũng chưa hẳn là thế. Nếu có thẻ cứu được tỷ ấy thì sao ta không chịu mở miệng kia chứ. Ngươi đưa mắt khách quan nhìn khắp chốn hậu cung này xem, ai mà chẳng chờ mong ta không kìm được đi cầu xin Hoàng thượng, tốt nhất là Hoàng thượng giận lây sang ta, tống ta vào thẳng Ngọc Nhuận đường nhốt lại. Ta sao có thể giúp cho ước mơ của bọn họ thành hiện thực được chứ!” Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp: “Vốn ta và My Trang có thể hỗ trợ lẫn nhau, nay tỷ ấy thất thế, Lăng Dung lại là kẻ chỉ biết khóc lóc mà chẳng biết làm gì. Chỉ còn một mình ta cô độc, đành phải ở yên, động không bằng tĩnh vậy.”
Lưu Chu thưa: “Nếu có thể tìm được chứng cứ chứng minh My Trang tiểu chủ vô tội thì tốt quá rồi!”
Tôi khổ não thốt lên: “Ta biết My Trang bị người ta hãm hại, chỉ hận là hiện giờ không có chứng cớ, dù ta có ngàn vạn biện pháp cũng không thể dùng được.” Đột nhiên đầu tôi nảy ra một ý hay, tôi quay sang bảo Lưu Chu: “Đi gọi Tiểu Liên Tử lại đây!”
Tiểu Liên Tử vâng dạ tiến vào, tôi dặn dò hắn ta: “Ngươi đích thân rời cung, cầm theo thư của ta lần lượt đến Chân phủ nhà mẹ đẻ của ta cùng nhà ngoại của My Trang tiểu chủ ở kinh thành, bảo bọn họ điều người đi tìm bằng được Lưu Bản về đây. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tôi siết chặt chiếc khăn tay, bình tĩnh nói: “Ta không tin một người sống sờ sờ có thể lẩn trốn mà không để lộ chút tung tích nào!”
Đưa mắt nhìn quanh, tôi bắt gặp cây hoa lựu trồng trong chậu sứ đặt dưới cửa sổ, hoa nở đỏ rực như màu máu nhưng đã tàn lụi quá nửa, ủ ê xám xịt, nhìn qua đã thấy nản.
Trong lòng tôi trào dâng bao nỗi chán ghét, tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàng Quy Toàn ở phủ Nội vụ ngày càng giỏi, hoa thế này mà cũng đem đến cung của ta.”
Tiểu Liên Tử và Lưu Chu không dám tiếp lời, hồi lâu sau mới thưa: “Tên tiểu nhân đáng chết đó chỉ giỏi mỗi trò thượng đội hạ đạp, Hoa Phi nương nương được sủng ái trở lại, My Trang tiểu chủ thất thế, Hoàng thượng lại không đến chỗ chúng ta nữa. Hay nô tài bảo bọn họ khiêng chúng đi chỗ khác để khỏi làm gai mắt tiểu chủ.”
Tôi càng nghe càng buồn bực, vừa được phong làm Tiệp dư, tôi đã bị đối xử thế này. Chỗ My Trang thì càng đừng nhắc đến. Nếu cứ nhẫn nhịn mãi thì sẽ khiến người khác sinh lòng khinh nhờn, không thể để bọn chúng coi thường chúng tôi được. Ngẫm nghĩ một lát, tôi nói: “Chẳng cần đâu. Sáng sớm mai, lúc mặt trời chưa mọc, hãy đưa mấy cây lựu này đến chỗ nào dễ trông thấy nhất. Để bọn chúng sẽ lại có chỗ dùng đến.”
Trời đã tối đen nhưng vẫn chưa nghe động tĩnh gì là Huyền Lăng sẽ đến.
Tôi ngồi bên điện phụ đọc sách, Tiểu Liên Tử tiến vào khuỵu gối hành lễ rồi thưa: “Chuyện tiểu chủ dặn dò, nô tài đã lo liệu xong, hai phủ đều nói sẽ tận tâm tận sức làm theo ý tiểu chủ, xin tiểu chủ yên tâm.”
Tôi gật đầu, “ừ” một tiếng rồi tiếp tục đọc sách.
Tiểu Liên Tử lại cười, thưa: “Xin chúc mừng tiểu chủ!”
Tôi lúc này mới ngẩng lên, hỏi hắn: “Đang yên đang lành, có chuyện gì đáng mừng?”
Tiểu Liên Tử thưa: “Đại nhân và phu nhân bảo nô tài thưa với tiểu chủ rằng cả nhà vẫn mạnh khỏe, xin tiểu chủ an tâm. Ngoài ra có tin đại công tử gửi về, nói là Tết Nguyên tiêu sang năm sẽ hồi triều thăm thân, lão gia phu nhân muốn định việc hôn nhân cho công tử, đến lúc đó, xin tiểu chủ đứng ra lo liệu giúp.”
Tôi vừa nghe nói anh trai sẽ quay về vào dịp Tết Nguyên tiêu, lại sắp định việc hôn nhân, trong lòng bất giác vui mừng, luôn miệng nói: “Tốt, tốt lắm! Ta không gặp ca ca cả năm nay rồi, lần này trở về nếu có thể sớm ngày thành gia thất thì đúng là chuyện mừng lớn cho nhà họ Chân.” Tôi thuận tay cầm lấy chiếc nhẫn mã não đặt trên bàn, đưa cho Tiểu Liên Tử: “Thưởng cho ngươi!”
Tiểu Liên Tử vội tạ ơn rồi xin lui xuống.
Cận Tịch quay về, chỉ thấy Tiểu Liên Tử đang lui ra, bốn bề chẳng có ai, bèn bước lại gần tôi, thưa: “”Nô tỳ vừa thưa chuyện với Phương Nhược cô cô, Phương Nhược cô cô nói sẽ cố hết sức nhưng vật này xin trả lại cho tiểu chủ.” Nói xong nàng ta lấy chiếc vòng vàng từ trong tay áo ra. “Phương Nhược cô cô nói tiểu chủ coi trọng mình, vốn đã không có gì để báo đáp, nay không thể tiếp tục nhận đồ của tiểu chủ nữa.”
Tôi gật đầu nói: “Cũng khó cho bà ta. Việc này vốn không dễ nhúng tay vào, lại đang trong lúc nước sôi nửa bỏng, người khác muốn tránh còn không kịp nữa là.” Ngẫm nghĩ một lát, tôi nói tiếp: “Chỉ có điều, tuy Phương Nhược là người hầu hạ Hoàng thượng nhưng muốn chiếu cố cho My Trang cũng phải đút lót cả trên cả dưới, chỉ sợ bà ta phải chịu tốn kém.”
Cận Tịch thưa: “Chuyện này nô tỳ cũng đã nói với Phương Nhược cô cô rồi, nếu cần đến tiền bạc, thì cứ cử một người đáng tin đến Nghi Phù quán để lấy.”
Tôi tủm tỉm cười, khen: “Ngươi làm vậy đúng lắm. Chỉ có điều, nói vậy thôi chứ chưa chắc nàng ta chịu đến lấy, ngươi phải để ý thêm một chút.”
Cận Tịch vâng dạ tuân theo rồi khẽ thưa: “Hoàng thượng đến giờ này vẫn còn chưa đến, chỉ e không đến nữa đâu, hay tiểu chủ nghỉ sớm đi vậy!”
Ánh nến hơi ảm đạm, tôi rút cây trâm bạc trên tóc xuống khêu lại tim rồi đậy chụp lại như cũ, chậm rãi đáp: “Không cần!”
Lúc Huyền Lăng đến chỗ tôi thì đã là nửa đêm. Mặt y lộ vẻ mệt mỏi, vẫy vẫy tay với tôi: “Hoàn Hoàn, trẫm mệt quá!”
Tôi đích thân bưng một chén canh anh đào mật ong cho y, lại đi đến gốc ngọc lan bên ngoài điện, hái hai đóa hoa vừa nở, đính trên móc màn, mùi hương thoang thoảng vấn vít quanh người. Tôi tủm tỉm cười, thưa: “Canh này đã được ngâm sẵn trong băng rồi, không quá lạnh đâu. Đêm khuya uống đồ quá lạnh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lại cho thêm một ít mật ong, tứ lang uống vào bảo đảm sẽ bớt mệt, ngủ ngon.”
Nói xong, tôi lệnh cho người hầu giúp Huyền Lăng đi tắm rửa, thay quần áo.
Xong việc, mọi người đều im lặng lui ra ngoài.
Như thường lệ, tôi nhàn nhã ngồi trước bàn trang điểm, xõa tóc, gỡ trâm.
Huyền Lăng ngồi dựa trên giường ngắm tôi, hồi lâu sau mới hỏi: “Nàng không có gì để nói với trẫm sao?”
Tôi “vâng” một tiếng rồi chỉ vào đóa hoa giữa trán, quay đầu hỏi y: “Hiện giờ khi trời mỗi lúc một nóng nực, hoa bằng vàng bạc quá chói lọi, hoa cả mắt, lại tục khí nữa, nếu đính hoa bằng xương cá thì màu sắc giống như bạch ngọc nhưng chẳng nổi bật chút nào. Tứ lang giúp Hoàn Hoàn nghĩ xem, nên dùng san hô hay dùng ngọc đen thì tốt hơn?”
Huyền Lăng ngẩn người, nói: “Đây là chuyện khẩn cấp mà nàng cần hỏi hay sao?”
Tôi hỏi lại y: “Chuyện này không khẩn cấp hay sao? Chưa nói đến trang điểm đẹp đẽ, đàng hoàng là bổn phận của phi tần, chỉ cần một câu “Nữ nhi vì người yêu mà trang điểm”, thế không phải là chuyện gấp hay sao?”
Huyền Lăng phá lên cười ha hả. “Đúng, đúng vậy, quả là chuyện lớn, quan trọng hàng đầu. Theo trẫm thấy, chi bằng nàng hãy dùng san hô đi, Hoàn Hoàn nhan sắc trắng trong hơn tuyết, nếu giữa trán lấp lánh một điểm đỏ thì càng thêm phần tinh nghịch, đáng yêu.”
Tôi duyên dáng mỉm cười với y. “Đa tạ tứ lang!”
Đêm tuy mát mẻ nhưng thắp nến nên bên trong điện vẫn cảm thấy oi bức, tôi bèn cho đổi sang đèn hạt gạo, ánh đèn màu tím tỏa ra thứ ánh sáng âm u, mờ mờ trong bóng đêm.
Đêm dần yên tĩnh, gió mát uể oải thổi vào khiến tấm màn bằng sa giao trong điện khẽ tung bay. Thỉnh thoảng lại vang lên một hai tiếng ếch nhái kêu vang, ngược lại còn khiến đêm thêm tĩnh mịch và sâu lắng. Huyền Lăng thấy tôi không nhắc gì đến chuyện của My Trang, chỉ dựa vào người y rồi chìm vào giấc ngủ, bèn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Cuối cùng y cũng không kìm được, cất tiếng hỏi tôi: “Nàng không cầu xin cho Thẩm thị sao?”
“Tứ lang đã có quyết định rồi, nếu Hoàn Hoàn tiếp tục cầu xin cho My tỷ tỷ thì chẳng những vô ích mà còn khiến tứ lang phiền lòng. Tục ngữ có câu “đường dài biết sức ngựa, ngày dài biết lòng người”, nếu trong chuyện này có khúc mắc kỳ quái thì nhất định sẽ tìm ra được dấu vết mà thôi.”
Y hơi trầm ngâm. “Ai cũng nói nàng và Thẩm thị rất thân thiết, chuyện của Thẩm thị nhất định là có dính dáng đến nàng. Vì sao nàng lại không tự biện giải cho mình cơ chứ?”
“Đương nhiên Hoàn Hoàn biết rõ thứ gọi là “ba miệng thành hố”, thế nào là “người nói xói vàng, giọt nước xói xương” nhưng tứ lang là bậc minh quân, lại hiểu rõ tâm tính của Hoàn Hoàn, đương nhiên sẽ không tin lời nói một bên.” Tôi khẽ cất tiếng cười: “Nếu tứ lang nghi ngờ Hoàn Hoàn thì chỉ e bây giờ, Hoàn Hoàn đã không thể cùng tứ lang chung gối trò chuyện thâu đêm rồi, có phải vậy không?”
Y thở dài. “Nàng thực lòng tin tưởng trẫm không hề nghi ngờ nàng chút nào sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt y rồi lập tức dịu giọng thỏ thẻ: “Sao lại thế? Vào giờ phút này, nơi này, tứ lang là người chung gối với Hoàn Hoàn, nếu đến người chung gối với mình mà cũng không tin tưởng được thì trong cả hậu cung to lớn này, Hoàn Hoàn có thể tin tưởng được ai, dựa dẫm vào ai?”
Y hạ giọng thở dài, ôm chặt tôi vào lòng, ba phần hổ thẹn, bảy phần âu yếm, gọi tôi: “Hoàn Hoàn…”
Tôi gối đầu lên cánh tay y, thẽ thọt: “Chuyện của My tỷ tỷ, tứ lang đã có quyết định rồi, Hoàn Hoàn cũng không tiện nói thêm điều gì. Chẳng phải tứ lang sớm đã dặn dò Hoàn Hoàn rằng sau khi Hoa Phi được sủng ái thì có thể Hoàn Hoàn sẽ phải chịu chút uất ức hay sao? Hoàn Hoàn sẽ không khiến tứ lang phải khó xử đâu.” Nói xong, tôi hạ giọng khuyên: “Mấy ngày nay, việc triều đình bận bịu, tứ lang ngủ sớm đi.” Tôi không nói thêm gì nữa, rúc mình vào lòng y.
Chỉ có điều, Huyền Lăng ơi, chàng đã là người chung gối với thiếp, nhưng cũng là người chung gối với bọn họ. Hiện giờ, tình thế đã đến mức này, dẫu chàng yêu thiếp, sủng thiếp nhưng thử hỏi làm sao không nghi ngờ chút nào chứ?
Tuy chàng từng nổi giận, quát mắng lời gièm pha lỗ mãng của Tần Phương nghi trước mặt mọi người nhưng nếu chàng thực sự hết lòng tin tưởng thiếp thì sau khi xử lý My Trang xong, đã vội vã đến thăm thiếp, an ủi thiếp. Nhưng chàng đã không làm như vậy.
Nếu lúc này thiếp cố ý cầu xin cho My Trang hoặc ra sức bào chữa cho bản thân thì càng không ổn chút nào. Chẳng bằng vẫn quan tâm, chăm sóc chàng như thường lệ, nói với chàng rằng dẫu Hoa Phi làm gì thì thiếp cũng sẵn sàng chấp nhận mọi uất ức, thế mới có thể khiến cho chàng thực sự đau lòng, thương xót, ra sức bảo vệ thiếp, không để thiếp chịu chút thương tổn nào.
Nếu như đêm nay, thiếp không cố ý nói những lời này ra, chỉ e không thể làm tan biến chút nghi ngờ không nên có của chàng. Giữa phu phụ mà phải dùng đến tâm kế quân thần, thiếp thực sự không muốn làm vậy chút nào nhưng… sao tránh được đây?
Nói cho cùng, cũng may là lòng tin của chàng dành cho thiếp vẫn chiến thắng.
Trong lòng chầm chậm dâng lên tiếng thở dài lặng lẽ, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lúc tôi tỉnh lại thì Huyền Lăng đã rời đi. Sau khi trang điểm xong, theo lệ, tôi đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Về đến Nghi Phù quán, tôi thấy hoa cỏ trong vườn đã được đổi mới chăm sóc tinh tươm, sum suê tươi tốt, chẳng còn thấy bóng dáng của mấy chậu hoa lựu tàn úa nữa, lòng tôi đã đoán được tám chín phần rồi.
Quả nhiên Tiểu Doãn Tử hớn hở chạy lại, thưa rằng: “Tiểu chủ không biết đâu, Hoàng Quy Toàn ở phủ Nội vụ làm hỏng việc, sáng sớm đã bị tống đến Bạo thất phục dịch rồi. Đám hoa cỏ này là do Khương Trung Mẫn, tổng quản mới của phủ Nội vụ, đích thân cho người mang đến đó!”
Tôi ngồi xuống, dùng một ngụm đá bào, hỏi: “Vậy sao?”
Tiểu Doãn Tử thấy tôi chẳng có vẻ gì là đặc biệt cao hứng, bèn nghi hoặc hỏi: “Tiểu chủ đã biết từ sớm rồi sao?”
Tiểu Liên Tử đứng bên nói xen vào: “Đêm qua tiểu chủ lệnh cho nô tài bày mấy cây hoa lựu tàn úa ra chỗ dễ nhìn nhất thì đã sớm dự đoán được chuyện hôm nay rồi!” Tiểu Doãn Tử chưa kịp nói gì, Hoán Bích đã hối hả hỏi tới: “Đêm qua tiểu thư đã nói rõ nguyên do với Hoàng thượng rồi sao? Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ tiểu chủ có dính dáng gì đến chuyện My Trang tiểu chủ giả có thai nữa phải không?”
Tôi đón lấy cây quạt tròn do Cận Tịch đưa tới, phe phẩy mấy cái. “Việc gì phải cố ý giải thích cơ chứ? Nếu ta khăng khăng biện giải thì gượng ép quá, càng giải thích càng đáng nghi ngờ. Chỉ cần khéo xoay chuyển tình thế là ổn ngay thôi!” Thấy bọn họ nghe mà chẳng hiểu gì, tôi mỉm cười giải thích thêm: “Sự tin tưởng của Hoàng thượng được quyết định bằng một ý niệm. Ta chỉ cần làm tốt bản phận của mình là được, việc gì phải khiến người mất vui kia chứ!”
Mọi người nhất thời vẫn chưa hiểu, chỉ có mỗi Cận Tịch cụp mắt, rủ mày, không có vẻ vắt óc suy nghĩ như những kẻ khác, tôi biết nàng ta thông minh, hẳn đã hiểu rõ ý tứ của tôi, bất giác càng thêm coi trọng nàng ta.
Tiểu Doãn Tử vỗ đầu, hớn hở kêu lên: “Nô tài hiểu rồi, vì Hoàng thượng vui vẻ cho nên mới để ý đến chuyện có người khiến tiểu chủ không được vui. Cho nên, khi thấy hoa lựu do phủ Nội vụ đưa đến đã tàn lụi, Hoàng thượng mới tức giận đến vậy, cho rằng bọn họ coi thường tiểu chủ, bèn ra tay trừng phạt Hoàng Quy Toàn.”
Tôi tủm tỉm cười, gật đầu: “Không tồi, coi như cũng tiến bộ được đôi chút rồi đấy!”
Cận Tịch lên tiếng: “Hoàng Quy Toàn có họ hàng xa với Hoa Phi, chuyện này ai ai cũng biết. Chiêu này của Hoàng thượng gọi là giết gà dọa khỉ, cố ý đánh cỏ động rắn.”
Tôi “ừ” một tiếng đồng ý, Hoán Bích thưa: “Vậy thì Hoàng thượng hiện giờ chắc chẳng còn nghi ngờ gì tiểu chủ nữa rồi!”
Tôi tủm tỉm cười: “Ước chừng là thế. Chỉ khi nào ta củng cố được địa vị như trước đây thì mới có biện pháp lo liệu cho My Trang.”