Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Chương 13. Sương lạnh phủ nơi nơi

Chương 13. Sương lạnh phủ nơi nơi
Rời khỏi Vũ Hoa các của Đoan Phi, trong tay tôi có thêm một giỏ củ ấu đỏ mọng,

mỗi củ đều chĩa ra hai cái sừng nhọn hoắt với phần thịt non mềm, thơm ngậy. Lời của Đoan Phi vẫn văng vẳng bên tai: “Củ ấu tuy ngon nhưng nhất đinh phải bẻ gãy hai cái sừng, lại lột đi phần vỏ cứng thì mới có thể nếm phần thịt bên trong, bằng không sẽ dễ bị thương, được chẳng bằng mất.”

Tôi mỉm cười, con người chính là như vậy, muốn có được thứ gì thì trước tiên phải né tránh chỗ lợi hại của nó đã.

Mặt trời đỏ rực lên cao, bầu trời lại trong xanh vạn dặm, sự nóng nực bất giác càng tăng thêm mấy phần. Tôi sợ nhất cái nóng, trên người đã bắt đầu rỉ mồ hôi, liền cùng Lưu Chu chọn một con đường râm mát bóng cây mà quay về Nghi Phù quán.

Đi tới chỗ Ngọc Đái Đồng Âm, hai bên đường đều ngợp bóng ngô đồng, phủ kín mặt đất, khiến người ta có cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Nơi đây cảnh sắc tươi đẹp, lại không nóng nực, tôi bèn dắt tay Lưu Chu vừa ngắm cảnh vừa chậm rãi bước đi, lúc ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Hoa Phi dẫn theo Tào Tiệp dư và Kiều Thái nữ, phía sau còn một đám cung nữ và thái giám, đang rầm rộ bước lại.

Hoa Phi vốn đang trò chuyện hăng say, nói cười giả lả, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Từ sau khi ả ta được khôi phục ngôi vị, tôi cố hết sức tránh gặp mặt chính diện và phát sinh xung đột với ả ta. Tôi vì ả ta mà mất con, thất sủng, ả ta vì tôi mà mất ngôi, thất sủng, nỗi thù hận dành cho nhau đều khắc cốt ghi tâm, không thể phai nhòa.

Chỉ là lúc này đường hẹp gặp nhau, địa vị của tôi lại thấp hơn ả ta một mức, không thể né tránh coi như không gặp, mà tôi lại từng đồng ý với Huyền Lăng, vì đại cục sẽ tạm thời nhẫn nhịn.

Thế là cố kìm nén tâm trạng có chút rối loạn, tôi cung kính nhún gối hành lễ. “Xin thỉnh an Hoa Phi nương nương!” Tào Tiệp dư và Kiều Thái nữ bên cạnh ả ta cũng hơi khom người chào hỏi.

Hoa Phi không bảo tôi đứng dậy ngay, trong ánh mắt thoáng vẻ dò xét và lo nghĩ. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bầu không khí xung quanh hết sức tĩnh lặng, đến tiếng chim hót cũng chẳng thể nghe thấy. Tôi nhớ tới việc phải quỳ lâu trong Mật Tú cung ngày xưa, trong lòng không kìm được căm hận, cắn chặt môi cố gắng kiềm chế không để bản thân lộ ra vẻ hận thù, ngoài mặt vẫn giữ nguyên bộ dạng điềm nhiên, hờ hững.

Hồi lâu sau, ả ta mới nói: “Đứng dậy đi!”

Ả ta chăm chú nhìn tôi, thần sắc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, có căm hận, có kiêng dè, có chán ghét, có coi khinh, có khiêu khích, tất cả như hòa làm một. Ả ta cười tủm tỉm, nói: “Ngươi có từng nghĩ đến có ngày bản cung được khôi phục ngôi vị như hôm nay không?”

Tôi giữ nguyên thần sắc khiêm nhường tránh qua một bên, điệu bộ kính cẩn, nói với giọng bình tĩnh: “Nương nương hậu phúc vô biên, thần thiếp há có thể đoán biết trước được.” Rồi tôi lại khom người hành lễ với ả ta lần nữa, nói: “Còn chưa kịp chúc mừng nương nương được khôi phục ngôi vị, thần thiếp xin có lời chúc tại đây.”

Ả ta lạnh lùng nói: “Thôi khỏi! Bản cung không dám nhận cái lễ này của Hoàn Quý tần.” Ả ta đưa mắt liếc tôi, vẻ chán ghét lộ rõ qua từng lời nói, sau đó chợt nhíu đôi mày dài. “Ngươi càng ngoan ngoãn, bản cung lại càng cảm thấy ngươi đáng sợ.”

Tôi không hề tỏ vẻ không vui, chỉ cười nhạt, nói: “Hoa Phi nương nương nói đùa rồi, lẽ nào nương nương thích tần thiếp bất kính với nương nương, trực tiếp nói lời phạm thượng?” Tôi hơi cúi đầu, nói tiếp: “Thần thiếp không dám tùy ý mạo phạm nương nương đâu.”

Vẻ khinh miệt của ả ta không hề che giấu, lộ rõ nơi đầu mày cuối mắt. “Quý tần thực khách sáo quá, không dám mạo phạm thì cũng mạo phạm rồi, bản cung tuyệt đối không quên việc ngày xưa đâu.”

Giọng nói của ả ta vô cùng sắc bén, mọi người xung quanh thấy khí thế ấy thì đều câm bặt, không dám ho he.

Tôi vẫn giữ thái độ đúng mực, cất giọng cứng đờ: “Nương nương dạy dỗ rất phải, tần thiếp xin được thường xuyên lắng nghe lời dạy bảo của nương nương.”

Hoa Phi thấy tôi tỏ ra như vậy thì thực không có chỗ nào để bắt bẻ, không kìm được giận dữ nói: “Ngươi muốn thường xuyên lắng nghe, nhưng bản cung lại không muốn thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi.”

Đương lúc Hoa Phi tức giận, bên cạnh ả ta chợt có một giọng nữ vang lên: “Nương nương chớ nên tức giận, người là tấm thân ngàn vàng, tức giận vì một cung phi nhỏ bé thực không đáng chút nào. Trên thế gian này sang hèn phân rõ, sao có việc người tôn quý phải tức giận vì kẻ hèn mọn, như thế thì thực là xem trọng kẻ hèn mọn ấy quá.”

Những lời này vô cùng cay nghiệt, hơn nữa, còn hiển nhiên có ý nhằm vào tôi. Tôi thầm kinh ngạc, với lập trường của Tào Tiệp dư ắt hẳn sẽ không nói ra những lời như thế, vậy thì… Khi ngẩng lên, tôi quả nhiên nhìn thấy một nữ tử ăn mặc theo lối cung tần bước ra, chính là Kiều Thái nữ vừa được tiến phong. Chỉ thấy cô ả thân hình nhỏ nhắn, dung nhan cũng khá yêu kiều, vì có xuất thân là thị nữ hầu cận của Hoa Phi nên khá được Huyền Lăng sủng ái. Lúc này, cô ả đang ra vẻ rất mực cung kính đỡ tay Hoa Phi, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, tựa như một người thị nữ rất biết nghe lời.

Lưu Chu cả giận, sắc mặt biến đổi hẳn, định thay tôi phản bác lời của Kiều Thái nữ. Tôi vội vàng kéo nàng ta lại, nở một nụ cười hiền hòa, nói: “Đây không phải là Kiều muội muội đang được Hoàng thượng sủng ái sao? Những lời vừa rồi của Kiều muội muội rất có lý, trên thế gian này sang hèn phân rõ, muội muội đã nói năng hùng hồn như vậy, nhất định là xuất thân danh môn, phải làm một Thái nữ hạng bét đúng là đáng tiếc, bản cung nhất định sẽ giúp muội muội dâng lời với Hoàng thượng, người như muội muội ít nhất cũng phải ở vào ngôi tần hoặc là quý nhân thì mới xứng với thân phận.”

Cô ả vốn xuất thân cung nữ, nghe tôi bề ngoài thì khen nhưng thực ra là ngầm giễu cợt, không khỏi đỏ bừng mặt, hậm hực trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, quả đúng là tôi cần nhịn Hoa Phi nhưng Hoa Phi cũng cần biết mà phải kiêng dè tôi mấy phần. Kiều Thái nữ một lòng muốn nịnh nọt Hoa Phi cũng đành nhưng không ngờ lại không biết trời cao đất dày mà dám cất lời bất kính với tôi như thế.

Tào Tiệp dư vốn chỉ khoanh tay đứng nhìn, thấy tình hình này liền vội mỉm cười, bước lên, nói: “Hoàng thượng mời nương nương và tỷ muội chúng ta tới Ngọc Kính Minh Cầm quán nghe kịch, nghe nói đã chọn vở Nương tử quan mà nương nương thích nhất, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian dây dưa với người khác giữa trời nóng nực thế này.”

Hoa Phi khẽ “hừ” một tiếng, dắt Kiều Thái nữ nghênh ngang rời đi. Tôi khẽ nói: “Lưu Chu, chúng ta về thôi!”

Tôi vừa về đến nơi, Hoán Bích lập tức dẫn người ra đón, lại thay cho tôi bộ đồ mặc trong nhà, rót một chén trà lạnh đưa tới, nói: “Nô tỳ thấy bên ngoài nóng quá mà nương còn chưa về, đang định phái người đi xem thử xem sao đấy!”

Tôi cười, bảo: “Chỉ ở trong hành cung thôi, có thể có việc gì được?”

Lưu Chu hậm hực kể với Hoán Bích: “Cô không biết đấy thôi, hôm nay đúng là tức chết, không ngờ lại gặp phải Hoa Phi và ả Kiều Thái nữ vừa mới đắc sủng kia, khiến nương nương nhà chúng ta phải chịu ấm ức quá chừng!”

Hoán Bích ngạc nhiên hỏi: “Chuyện là thế nào vậy? Bây giờ nương nương đang rất được lòng Hoàng thượng, bọn họ không biết kiêng dè chút nào sao?”

Lưu Chu cười lạnh một tiếng, giận dữ nói: “Hoa Phi thì thôi cũng đành, xưa nay luôn gây khó dễ cho nương nương, đây là việc mà ai cũng biết. Nhưng nực cười thay cho ả Kiều Thái nữ kia, chỉ có xuất thân cung nữ mà cũng dám nói lời giễu cợt với nương nương nhà chúng ta.” Nói rồi liền trề môi phàn nàn với tôi: “Nương nương cũng dễ tính quá! Chúng ta không cần để ý tới Hoa Phi, lẽ nào cứ để mặc cho ả Kiều thị đó nghênh ngang nói càn sao? Nếu mà là nô tỳ, vừa rồi nhất định nô tỳ sẽ tát cho ả hai cái thật mạnh, rồi bẩm lên Hoàng thượng, đưa ả vào Bạo thất một phen cho biết mặt.”

Tôi chỉ tay vào Lưu Chu mà quay sang nói với Hoán Bích: “Ngươi xem đó, nha đầu này mồm miệng càng lúc càng lợi hại rồi, cứ thế này thì về sau ai mà nói lại được.” Kế đó bèn ngừng cười, nghiêm túc nói với Lưu Chu: “Tính ngươi cũng thật bộp chộp, nhưng cứ nóng nảy như vậy thì có thể làm được việc sao? Ta đã dặn các ngươi là đừng cãi vã với Hoa Phi, bây giờ lại nhắc nhở thêm một câu nữa, đó là đừng đấu khẩu với người bên cạnh ả ta, cứ ứng phó qua loa là được… Thời gian sau này còn dài, vội vã làm gì chứ?”

Lưu Chu cắn chặt răng, hậm hực nói: “Kiều Thái nữ cất lời giễu cợt nương nương ngay trước mặt mọi người như vậy, lẽ nào nương nương dễ dàng buông tha cho ả thế sao?”

Tôi hái một bông sơn chi trắng muốt trong chậu lên mân mê ngắm nghía, cất tiếng hỏi Hoán Bích: “Ngươi nghĩ sao?”

Hoán Bích thoáng im lặng rồi trả lời: “Chi bằng hãy nhẫn nhịn, chờ ngày sau báo thù.”

Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ nở nụ cười: “Lúc này thì quả đúng là cần phải nhẫn nhịn, nếu ta lập tức trở mặt, ra tay với ả, người ngoài ắt sẽ nói ta không có khí độ của một phi tần, mà trong thời gian này, ta chớ nên trêu chọc Hoa Phi. Hơn nữa, ta cũng không thèm ra tay với hạng người như Kiều thị, có điều nhịn Kiều thị không có nghĩa là không có hành động gì với người khác.” Tôi vứt bông hoa trong tay xuống bàn, nói tiếp: “Sở dĩ Kiều Thái nữ dám ngông cuồng như vậy là vì có Hoa Phi chống lưng, các ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào ả mà dám cất lời như vậy sao? Ả chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu tốt không đáng nhắc tới mà thôi.”

Hoán Bích có chút ngập ngừng: “Ý của nương nương là…”

Tôi cài bông hoa lên vạt áo, ung dung hỏi: “Trong bài Tiền xuất tái thứ sáu, Đỗ Phủ đã nói thế nào?”

Lưu Chu thoáng trầm ngâm, buột miệng nói: “Bắn người bắn ngựa trước tiên, bắt giặc bắt tướng đương nhiên công thành!”

Tôi gỡ bông sơn chi xuống, “cạch” một tiếng, bẻ nó gãy làm hai nửa, vứt vào trong chiếc bình hoa tráng men lớn đặt trên bàn, nở một nụ cười lạnh lẽo.

Đương lúc chiều tối, làn gió mát từ mặt hồ thổi vào, mang theo mùi thơm thanh tân của hoa sen và những làn hơi nước ẩm ướt. Bánh xe gió chầm chậm xoay đều, những ống tay áo rộng viền mỏng thêu hoa lúc bay lên khi hạ xuống. Vì tôi sợ ồn ào nên sớm đã có thái giám dùng sào trúc dán keo ở đầu bắt sạch đám ve sầu cả ngày phát ra tiếng kêu khó chịu, trong Nghi Phù quán ngập tràn mùi thơm của hoa huệ và hoa nhài, khung cảnh tĩnh lặng khiến lòng người thư thái.

Tôi nằm trên chiếu trúc mà vẫn còn cảm thấy hơi nóng liền thay sang bộ đồ the mỏng tang, lại bỏ hết những thứ đồ trang sức nặng nề xuống. Tinh Thanh và Bội Nhi đứng một bên phe phẩy quạt cho tôi, Hoán Bích thì đi chuẩn bị hoa quả dầm băng, thỉnh thoảng lại trò chuyện với tôi đôi câu.

Đang tán gẫu, tôi ngẩng lên, nhìn thấy Huyền Lăng đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ. “Hoàng thượng!”

Y dùng hai tay đỡ tôi dậy, nói: “Nàng quả là tiêu dao tự tại thật.”

Tôi với y dắt tay nhau ngồi xuống, đoạn cười hì hì, nói: “Thần thiếp cũng chẳng có việc gì làm, tranh thủ nghỉ ngơi một chút thôi!” Tôi cầm một miếng dưa hấu đã cắt sẵn lên đưa tới bên môi ý, nói: “Bây giờ thời tiết mát mẻ hơn rồi, Hoàng thượng vừa từ Thủy Lục Nam Huân điện tới đây sao?”

Y hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười hờ hững, cắn miếng dưa hấu, nói: “Ta vừa từ Phi Vũ quán tới đây.”

Ngọc Nhuận đường lúc trước vốn là nơi ở của My Trang nhưng bây giờ Lăng Dung đã ở đó. Lần này, My Trang và mấy vị phi tần khác cùng tới, Hoàng hậu liền an bài cho nàng ta tới Phi Vũ quán.

Tôi thấy Huyền Lăng có vẻ khá hờ hững, sắc mặt còn thoáng nét không vui, bèn dè dặt mỉm cười, cất tiếng hỏi dò: “Bánh hoa quế bột củ sen ở chỗ My tỷ tỷ là tuyệt nhất, ăn vào mùa này cũng rất hợp, Hoàng thượng đã nếm thử chưa?”

Y nhìn tôi, cười, nói: “Bánh hoa quế bột củ sen đúng là rất ngọt, đáng tiếc người đã không còn ngọt nữa. Mỗi lần trẫm đến, cứ ba lần thì có hai lần nàng ấy thoái thác không muốn gần gũi với trẫm.” Y khẽ lắc đầu, nói tiếp: “Chẳng lẽ nàng ấy vẫn còn canh cánh trong lòng việc năm xưa trẫm trách nhầm nàng ấy sao?”

Tôi nghe ra ý trách móc trong lời của y, vội vàng trịnh trọng quỳ xuống, khấu đầu thưa: “Xin Hoàng thượng ngàn vạn lần chớ nên trách My tỷ tỷ, đều tại thần thiếp không tốt.”

Huyền Lăng hỏi với giọng khó hiểu: “Trẫm đâu trách gì nàng ấy, sao nàng lại đi nhận lỗi trước thế này?”

Tôi nói: “My tỷ tỷ sao có thể vì chuyện năm xưa mà oán trách Hoàng thượng được.” Tôi thầm suy xét xem nên dùng lời lẽ thế nào, sau đó mới mỉm cười, nói tiếp: “Kỳ thực đều tại lúc trước thần thiếp nói nhiều lời không đúng. My tỷ tỷ từ nhỏ đã giao hảo với thần thiếp, lại cùng nhau vào cung nên cả hai đều hy vọng có thể mãi mãi bầu bạn bên Hoàng thượng. My tỷ tỷ xưa nay luôn lo lắng cho thân thể của Hoàng thượng, vì nếu sủng phi nhiều rồi, ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng cho long thể, do đó khi trò chuyện riêng với thần thiếp, tỷ ấy tỏ ra khá lo lắng. Hoàng thượng gần đây dường như thương yêu thần thiếp và An muội muội nhiều hơn một chút, do đó, My tỷ tỷ quyết định học theo Hiền Phi thời cổ, chỉ cầu Hoàng thượng long thể an khang chứ không tranh giành ơn mưa móc, thế nên mới có hành động như vậy.”

Huyền Lăng cười, nói: “Vậy ra Thẩm Tiệp dư rất quan tâm tới trẫm.”

Tôi gật đầu, thưa: “Dạ, việc này thì thần thiếp không bằng được My tỷ tỷ.”

Y hơi nhướng mày, ra vẻ hứng thú hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Tôi thấy y một tay đỡ má nằm nghiêng người trên chiếu trúc, dưới ánh trăng dìu dịu trông phi phàm xuất chúng vô cùng, không khỏi đỏ bừng hai má, thấp giọng thưa: “Vì thần thiếp không làm được như Hiền Phi, thần thiếp muốn ở bên Hoàng thượng nhiều một chút.”

Huyền Lăng vui mừng ra mặt, ôm lấy tôi vào lòng. “Hiền Phi tuy tốt nhưng có nhiều rồi thì thành ra mất đi cái lạc thú chốn phòng the. Không được như nàng…”

Tôi khẽ đẩy y, thẹn thùng nói: “Hoàng thượng thật không biết thẹ thần thiếp mắc cỡ lắm!”

Huyền Lăng hôn lên má tôi, nói: “Chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta thôi, để ý tới người khác làm gì.”

Tôi thấy y có tâm trạng vui vẻ, không còn giống như lúc đến, bèn cầm bát hoa quả dầm băng cùng ăn với y, đồng thời dịu dàng khuyên nhủ: “My tỷ tỷ tính tình thẳng thắn, khi nói năng hay làm việc khó tránh khỏi đắc tội với kẻ tiểu nhân, nếu ngày sau có người nào nói xấu tỷ tỷ trước mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy soi xét tinh tường, chớ nên vội trách tội.”

Huyền Lăng đưa tay xoa nhẹ bờ vai tôi, dải tua dài, mảnh trên chiếc bông tai bằng bạc khảm trân châu của tôi chạm vào cánh tay y, mang tới cảm giác lành lạnh. Y quấn một lọn tóc của tôi vào ngón tay, khẽ nói: “Nàng sợ người khác nói xấu Thẩm Tiệp dư trước mặt trẫm, nhưng lại không biết rằng hôm nay đã có người nói xấu nàng với trẫm trước rồi.”

Tôi thầm cảm thấy lạnh nhưng bình tĩnh lại ngay, mỉm cười hỏi: “Là Hoa Phi nương nương sao?”

Y nhìn tôi vẻ thương yêu, khẽ xoa bờ má tôi, nói: “Trẫm biết nàng đã phải cố sức nín nhịn thế nào!”

Tôi cố gắng gật đầu thật mạnh, vành mắt hơi ươn ướt. “Hoàng thượng sẽ không tin đâu, đúng không?”

Y nắm chặt bàn tay tôi, đáp: “Đúng vậy!”

Tôi tựa người vào ngực y, trong lòng bất chợt trào dâng cảm giác ấm áp lạ thường. Huyền Lăng ôm chặt lấy tôi. “Nhưng Hoa Phi tính tình hống hách, không đạt được mục đích quyết không chịu ngơi tay. Hôm nay nàng ta tới chỗ trẫm tố c nàng bất kính với nàng ta, còn cùng Kiều Thái nữ khóc lóc không ngừng. Nàng ta nhất định sẽ chĩa mũi nhọn vào nàng đến cùng đấy.”

Tôi khẽ “ồ” một tiếng, chỉ hỏi: “Vậy Hoàng thượng định thế nào?”

Trong mắt y lóe lên tia sáng, rất nhanh đã biến mất giữa màn đêm âm u vô tận, khẽ ghé tai tôi thì thầm vài câu.

Tôi im lặng một lát, chợt buồn bã nói: “Thần thiếp vào cung đã được ba năm, mùa thu tới lại là đợt tuyển chọn tú nữ, Hoàng thượng có người mới như hoa bên cạnh, nhất định sẽ nhanh chóng quên thần thiếp thôi.”

Y cất giọng vô cùng trịnh trọng: “Dù chốn hậu cung có muôn ngàn giai lệ, trong lòng Tứ lang vẫn chỉ có duy nhất một Hoàn Hoàn thôi, không ai có thể thay thế được.” Y nói với vẻ rất nghiêm túc, tôi nghe mà thầm chấn động, tựa đầu vào ngực y, ngước đầu ngắm trời sao, chỉ thấy dải ngân hà bao la, rực rỡ nhưng lại xa biết bao nhiêu, duy có y là ở gần bên.

Tôi khẽ thở dài buồn bã. “Chỉ là huynh trưởng của thần thiếp càng lúc càng đi lại, gần gũi với phe phái Nhữ Nam Vương hơn rồi.”

Mấy ngày sau đó, Hoa Phi và Kiều thị có vẻ hết sức đắc sủng, Huyền Lăng thường xuyên qua đêm ở chỗ bọn họ. Hoa Phi thì không sao nhưng với Kiều thị, các phi tần đều ôm lòng oán giận.

Buổi tối hôm đó, Huyền Lăng mở tiệc bên ngoài Thủy Lục Nam Huân điện, trên đình đài lầu các đều treo đèn lồng khiến mặt hồ Phiên Nguyệt nhuốm màu đỏ tươi như môi các nữ tử lúc say rượu, ánh nước lóng lánh đong đưa, diễm lệ vô cùng.

Các hậu phi có mặt, bắt đầu từ Hoàng hậu lần lượt nâng chén chúc mừng Huyền Lăng, khung cảnh chìm trong sự hòa hợp khó miêu tả bằng lời. Hoa Phi ngồi cạnh Huyền Lăng, tươi cười lả lướt, phong thái sảng khoái, xinh đẹp tuyệt trần, dường như những ánh hào quang trong điện đều bị ả ta đoạt lấy hết cả. Cặp mắt tôi bỗng trở nên mờ ảo, khung cảnh như trở lại năm xưa, khi ả ta chưa từng gặp phải bất cứ trắc trở gì, vẫn là một sủng phi phong quang hết mực. Tôi đưa tay áo lên che miệng, uống một ngụm rượu, dường như chỉ trong khoảnh khắc, chúng tôi đã phải trải qua vô số chìm nổi bấp bênh.

Tôi cố trấn định tâm thần, ngước mắt nhìn đi nơi khác rồi đứng dậy quay qua phía Huyền Lăng, nói: “Hôm nay các tỷ muội trong cung đều ở cả đây, thần thiếp xin kính Hoàng thượng, Hoàng hậu một chút, chúc Hoàng thượng, Hoàng hậu thánh thể an khang, phúc hưởng muôn đời.”

Hoàng hậu gật đầu, mỉm cười thư thái. Huyền Lăng cũng rất vui vẻ, nâng chén một hơi uống cạn. Chợt thấy Hoa Phi nhếch mép nở nụ cười hờ hững, ánh mắt liếc xéo về phía Kiều Thái nữ.

Kiều Thái nữ hiểu ý, lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Huyền Lăng, cười quyến rũ, nói: “Hoàng thượng vạn phúc an khang. Rượu mạnh hại người, thần thiếp đã cẩn thận chọn một đĩa hoa quả ngon, toàn bộ đều là tinh phẩm tuyệt vời, xin dâng lên để Hoàng thượng tráng miệng.”

Huyền Lăng nhón lấy một quả nho trắng sữa, bỏ vào miệng, hờ hững nói: “Không tệ.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn Kiều Thái nữ, cười nói: “Kiều muội muội đã ‘cẩn thận’ chọn hoa quả cho Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng lại chẳng khen không ngớt lời, đủ thấy muội muội còn cần ‘cẩn thận’ suy xét tâm ý của Hoàng thượng thêm nữa.”

Kiều Thái nữ đang đắc sủng, sao chịu nỗi những lời như vậy, khuôn mặt lập tức trở nên tím tái, lúng túng nói: “Nương nương dạy rất phải!” Nhưng kế đó vẫn không chịu nhận thua, lại tiếp: “Tần thiếp mới ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ được hơn một tháng, thực có rất nhiều sai sót, mong được nương nương chỉ dạy thêm cho. Có điều, tần thiếp tuy không hiểu thánh ý như nương nương, nhưng với mọi việc của Hoàng thượng đều luôn cẩn thận hết mực.” Sau đó, lại quay sang cúi đầu hành lễ với Huyền Lăng, nói: “Thần thiếp ngày đêm đều lo nghĩ cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng minh giám.”

Huyền Lăng khẽ “ồ” một tiếng, nói: “Nàng yên tâm, trẫm biết!”, rồi liền chăm chú đưa mắt nhìn tôi, nói tiếp: “Có trẫm ở đây, không ai dám nói nàng như vậy.”

Huyền Lăng xưa nay luôn hậu đãi tôi, rất ít khi lên tiếng vì một cung tần mới được thăng tiến như vậy. Tôi sa sầm nét mặt, miễn cưỡng đổi sang vẻ tươi cười, ôn tồn nói: “Muội muội nói rất đúng, tâm ý của Hoàng thượng có ai mà không phải từ từ suy xét từng chút, tất cả đều dựa vào một tấm lòng nóng bỏng với Hoàng thượng đấy thôi!” Nụ cười của tôi càng thêm nồng đượm. “Có điều, muội muội phải cố gắng lên đấy!” Tôi vạch ngón tay tính toán, ba chiếc hộ giáp bằng vàng khảm ngọc lấp lánh ánh sáng khiến mấy chiếc hộ giáp bằng đồng mạ vàng lốm đốm mấy chấm phỉ thúy của Kiều Thái nữ ảm đạm hẳn đi. “Bây giờ đã là tháng Bảy rồi, đến đầu tháng Tám thánh giá sẽ về cung, mà dịp Trung thu chính là đợt tuyển chọn tú nữ ba năm một lần, tới khi đó, người mới xuất hiện nhiều vô kể, muội muội tha hồ mà bận rộn.”

Tuy tôi và Kiều Thái nữ chuyện trò náo nhiệt nhưng Huyền Lăng vẫn không hề để ý đến, chỉ chuyên tâm tán gẫu với Hoa Phi, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười thân mật. Tôi chỉ giả bộ như không nhìn thấy, lại liếc qua phía My Trang, thấy tỷ ấy đang nắm chặt chén rượu trong tay, nhìn Hoa Phi đến ngơ ngẩn.

Lời phản kích của Kiều Thái nữ nhanh chóng vang lên, ả ta khẽ cười nhưng ánh mắt lại dữ dằn mà cao ngạo: “Tần thiếp ít tuổi, mới chỉ mười sáu, có rất nhiều việc còn chưa hiểu được. Quý tần nương nương lớn hơn tần thiếp hai tuổi, lại được Hoàng thượng yêu mến, tất nhiên có thể dễ dàng chỉ dạy cho những tỷ muội có tuổi tác xấp xỉ với tần thiếp rồi.”

Sau khi lớp người mới kia vào cung, tuổi tác của tôi tất nhiên không thể coi là trẻ nữa. Dù rằng trong gương vẫn là một nhan sắc thanh xuân, nhưng cặp mắt long lanh kia đã nhuốm màu trần tục, không còn sự trong veo của thời thiếu nữ. Mà trong cung, ai cũng kiêng nhắc đến tuổi già, kiêng nhắc đến sự thất sủng. Dùng hết mọi thủ đoạn chẳng qua cũng chỉ muốn làn da của mình mịn màng hơn một chút, nõn nà hơn một chút, để có thể được ánh mắt quyến luyến của đấng quân vương dừng lại lâu hơn.

Lời của Kiều Thái nữ câu nào câu nấy đều chạm vào điều đại kỵ của các nữ tử trong cung, tôi thu lại nụ cười, vẻ khinh miệt hiện rõ nơi khóe mắt, cao giọng nói: “Quả đúng là vậy. Nghe nói người chăm chỉ thường không dễ già, trước đây muội muội làm việc vất vả ở chỗ Hoa Phi nương nương, nhất định là chăm chỉ hơn bản cung. Huống chi muội muội có thể hầu hạ cho Hoa Phi nương nương vui vẻ đến mức sẵn lòng dâng muội lên cho Hoàng thượng, đủ thấy muội giỏi quan sát ý bề trên thế nào. Nếu là bản cung thì tuyệt đối không làm được như vậy.”

Lời này vừa dứt, khung cảnh lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đàn sáo ở xa cùng tiếng gió thổi vi vút trên mặt hồ.

Mọi người trong cung đều biết Kiều Thái nữ xuất thân cung nữ, địa vị thấp hèn, lại vì cô ả rất được ân sủng mà tiếng oán than sớm đã vang khắp nơi nơi. Mà Kiều Thái nữ vốn kỵ nhất việc bị người ta nói đến xuất thân của mình, xưa nay luôn lảng tránh nhưng lại không ngăn được miệng của mọi người trong cung.

Quả nhiên, sắc mặt Kiều Thái nữ lúc đỏ lúc trắng bệch, thở phì phò một hồi, cuối cùng bất ngờ “oa” một tiếng, phủ phục xuống bàn khóc nức nở.

Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo, tôi vẫn giữ nguyên vẻ coi thường, lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ả. Các phi tần đều ngưng uống rượu cười đùa, ánh mắt nhất loạt nhìn về phía tôi và Kiều Thái nữ, thần sắc mỗi người một khác.

Huyền Lăng xoay người, sắc mặt có chút lạnh lùng, chỉ đưa mắt liếc qua nhìn tôi và Kiều Thái nữ, dửng dưng không nói một lời.

Hoa Phi bật cười khúc khích, người còn chưa động đậy, mấy viên ngọc treo trên búi tóc đã va vào nhau, phát ra những âm thanh giòn tan, nghe vui tai vô cùng. Ả ta đưa mắt liếc qua phía tôi, mỉm cười, nói với Huyền Lăng: “Hoàng thượng ngồi yên không để ý tới sao?”

Huyền Lăng vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng như chẳng buồn để tâm, quay sang hỏi Hoàng hậu: “Hoàng hậu thấy thế nào?”

Hoàng hậu cười, đáp: “Nữ nhân tụ tập nhiều, khó tránh khỏi có sự hơn thua về miệng lưỡi, hôm nay mọi người đang vui, lại uống hơi quá chén, nhất định không có ý gì đâu, đợi lát nữa tan tiệc, thần thiếp sẽ gọi bọn họ lạirò chuyện một chút.” Hoàng hậu nói như vậy hiển nhiên là có ý chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua.

Huyền Lăng vốn đã có ba phần ý say, nghe Hoàng hậu nói vậy thì đột nhiên biến sắc. “Hoàng hậu thường ngày thay trẫm quản lý hậu cung như vậy sao? Chẳng trách trong hậu cung lại không ngớt xuất hiện phong ba!”

Hoàng hậu thấy Huyền Lăng định phát tác, vội vàng quỳ xuống hành lễ. “Hoàng thượng bớt giận, đều là lỗi của thần thiếp.”

Hoàng hậu vừa khuỵu gối, mọi người lập tức quỳ xuống theo. Tôi cũng không để ý tới cơn giận với Kiều Thái nữ nữa, vội vàng quỳ xuống đất.

Huyền Lăng đã ngà ngà say, Hoa Phi vội vàng đỡ lấy y, nói: “Hoàng thượng cẩn thận.”

Huyền Lăng gạt tay ả ta ra, cất tiếng trách cứ Hoàng hậu: “Nàng có biết lỗi của nàng là ở chỗ nào không? Đến việc các nữ tử trong cung tranh cãi với nhau mà cũng không thể dẹp yên, há chẳng phải là bất tài?”

Hoàng hậu rất ít khi thấy Huyền Lăng nói chuyện với mình bằng giọng như vậy, thân thể bất giác hơi run rẩy, vội dập đầu xuống đất. Kiều Thái nữ biết việc này vốn là do sự tranh chấp giữa tôi và cô ả mà ra, sợ đến nỗi không dám khóc nữa.

Hoàng hậu không ngừng thỉnh tội, nhưng Huyền Lăng chẳng buồn để tâm, lạnh lùng gọi: “Hoàn Quý tần.”

Tôi cả kinh, vội lê gối lên phía trước, sợ hãi cúi đầu thưa: “Có thần thiếp.”

Y lạnh lùng nói: “Đi đi!”

Sau khi uống rượu, thân thể tôi nóng rực, tâm trạng lúc này chắc hẳn là ngẩn ngơ và sợ hãi, vội cất tiếng gọi y: “Hoàng thượng…”

Y cầm lấy bàn tay Hoa Phi, xoay người, chẳng buồn để tâm đến. My Trang vốn chỉ hờ hững khoanh tay đứng nhìn, lúc này thấy tình hình không hay, rốt cuộc đã không kìm được cất tiếng: “Ý của Hoàng thượng là…”

Huyền Lăng nâng chén rượu lên, Hoa Phi ân cần rót cho y một chén Lê hoa bạch đầy, khẽ nở nụ cười rạng rỡ. “Hoàng thượng xưa nay luôn công chính nghiêm minh, tất nhiên sẽ không thiên vị ai cả.”

Huyền Lăng đưa ngón tay tới miết nhẹ bờ má trắng nõn nà của ả ta, chẳng buồn ngẩng lên, chỉ cất giọng lạnh lùng: “Hoàn Quý tần Chân thị thất lễ trước mặt vua, nói năng ngạo mạn, trái với y đức của một phi tần, ngày mai hãy đưa tới Vô Lương điện đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không có lệnh triệu không được ra ngoài.”

Nước mắt tôi không kìm được chậm rãi tuôn rơi. Vô Lương điện nằm tại trung tâm của hồ Phiên Nguyệt, bốn phía chẳng có đường đi, chỉ có thể lui tới bằng thuyền nhỏ, chính là nơi mà Chiêu Hiến Thái hậu dùng để giam lỏng Thư Quý phi năm xưa, cực kỳ hẻo lánh, đã lâu không có người ở. Hơn nữa trong điện không có xà, dù quá đau khổ, muốn treo cổ tự vẫn cũng chẳng được. Khi trước, Thư Quý phi bị nhốt ở đó từng phải chịu không ít khổ sở.

Tôi đưa tay níu lấy ống tay áo y. “Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng đã được ba năm, tuy có chỗ thất lễ nhưng xin Hoàng thượng hãy niệm tình thần thiếp xưa nay luônết mực tận tâm mà tha thứ cho thần thiếp lần này.” Tôi thút thít nói: “Thần thiếp không dám tái phạm nữa đâu.”

Huyền Lăng gạt bàn tay tôi ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét. “Vừa rồi khi nói chuyện với Kiều thị, không phải nàng nói ra những lời cao ngạo lắm sao? Ngay trước mặt trẫm mà nàng còn dám nói ra những lời đố kỵ như vậy, ở sau lưng sẽ còn điêu ngoa tới mức nào, trẫm đúng là đã nhìn nhầm nàng rồi!”

Tôi biện bạch: “Thần thiếp đâu có… Hoàng thương biết mà, thần thiếp xưa nay vốn mau mồm mau miệng.” Y không hề nghe tôi giải thích. Tôi làm ra vẻ vừa giận dữ vừa hối hận, chỉ biết cúi đầu khóc lóc.

Kính Phi đánh bạo đứng ra cầu xin giúp tôi: “Hoàng thượng liệu có thể…”

Thế nhưng nàng ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hoa Phi cắt ngang: “Hoàng thượng đã ban ý chỉ, lẽ nào Kính Phi còn muốn phản bác?”

Huyền Lăng cũng đưa mắt liếc nhìn Kính Phi, hờ hững nói: “Vô Lương điện rộng rãi, Kính Phi có phải cũng muốn tới đó không?” Kính Phi cả kinh, chỉ đành nhìn tôi với vẻ hết cách, kế đó cúi rạp đầu xuống.

Hoa Phi nở nụ cười hết sức hài lòng, khẽ cất tiếng: “Kiều Thái nữ đã phải chịu ấm ức rồi…”

Huyền Lăng hiểu ý, nụ cười lập tức bao phủ lên khuôn mặt vốn đầy vẻ khó chịu, ôn tồn nói: “Vậy hãy tấn phong Kiều thị là Tuyển thị tòng thất phẩm đi.”

Huyền Lăng nháy mắt ra hiệu một cái, Lý Trường lập tức bước lên phía trước. “Mời nương nương, nô tài sẽ cho người đưa nương nương đến Vô Lương điện ở tạm đôi ngày.”

Tôi biết đã không thể vãn hồi, liền vái một cái thật sâu, nói: “Thần thiếp cáo lui.”

Không ai dám cầu xin giúp tôi, vừa rồi Hoàng hậu bị liên lụy, Kính Phi cũng bị trách phạt, tất nhiên đã khiến mọi người kinh sợ. Trong mắt bọn họ, lần này tôi đã thất bại hoàn toàn.

Hoa Phi mỉm cười, nói: “Hoàn Quý tần đi cẩn thận.”

Kiều Thái nữ, không, bây giờ đã là Tuyển thị rồi, cô ả sớm đã đổi khóc thành cười, bộ dạng hết sức đắc ý. “Tần thiếp bất tài, chỉ có thể thay nương nương bầu bạn bên Hoàng thượng thôi. Quý tần đi cẩn thận nhé!”

Tôi lẳng lặng đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng và yếu ớt. My Trang buồn bã ngoảnh đầu đi, cố hết sức che giấu nỗi lưu luyến trong mắt, có điều tuy tỷ ấy ngoảnh đầu rất nhanh nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt đó.

My Trang, rốt cuộc vẫn quan tâm đến tôi.

Nghi Phù quán sớm đã trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc lóc của các cung nữ và thái giám vang lên, chỉ có Cận Tịch là dẫn theo Lưu Chu, Hoán Bích giúp tôi thu dọn đồ đạc, bên ngoài thì có Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử đã chuẩn bị sẵn xe ngựa. Tôi ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ, khẽ phe phẩy cây quạt trong tay.

Lưu Chu sắp xếp xong mấy bộ đồ quan trọng mặc trong mùa hè, lại cầm lấy một chiếc váy dài mặc trong mùa thu, do dự hỏi Cận Tịch: “Cái này có cần mang theo không?”

Hoán Bích trừng mắt nhìn cô nàng một cái, vội vàng nói: “Tất nhiên là không cần rồi. Hoàng thượng có thể giận nương nương nhà chúng ta mấy ngày được chứ, chẳng bao lâu nữa nhất định sẽ lại đón nương nương về thôi.”

Giọng nói tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy, bèn chậm rãi nói: “Cứ mang theo đi, còn cả áo mùa đông nữa…”

Hoán Bích chần chừ nói: “Nương nương…”

Cận Tịch chỉ khẽ lắc đầu, cầm lấy chiếc lược sừng tê và hộp đựng đồ phấn son, trang sức mà tôi thường dùng trên bàn trang điểm, khẽ cất tiếng thở dài. “E là Hoàng thượng thực sự tức giận rồi, nếu không sao lại bắt nương nương tới Vô Lương điện chứ. Nương nương đang yên đang lành sao lại chọc giận Hoàng thượng đến mức này?”

Tôi cất tiếng ngăn Cận Tịch, nói tiếp: “Đâu phải là đang yên đang lành, có kẻ cố tình thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn đó thôi!”

Đương lúc thu dọn đồ đạc, Lý Trường bước vào, sau khi thỉnh an tôi liền nói: “Nương nương, xe và thuyền đã chuẩn bị xong, Vô Lương điện cũng đã được quét dọn sạch sẽ, xin nương nương khởi hành thôi.”

Tôi không nói gì, chỉ lặng im, một lát sau mới khẽ hỏi: “Hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?”

Lý Trường cụp đôi mắt vẫn luôn nguyên vẻ kính cẩn của y xuống, nói: “Hoa Phi nương nương.”

Tôi hiểu ra, khẽ thở dài một tiếng, cất bước ra ngoài trong bộ đồ mộc mạc, ngoài sân hoa lá rơi đầy.

Thế nhưng vừa mới buông rèm xe xuống, một giọng nói trong trẻo, mềm mại chợt vang lên: “Chân tỷ tỷ xin dừng bước.”

Nguồn: truyen8.mobi/t128646-hau-cung-chan-hoan-truyen-chuong-13-suong-lanh-phu-noi-noi.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận