TÔI Ở LẠI BỆNH VIỆN CẢ ĐÊM với Jannie. Tôi chưa bao giờ buồn và sợ như thế cả; nỗi sợ hãi là một thực thể hiển hiện siết chặt ngực tôi. Tôi ngủ một lát, nhưng không nhiều. Tôi nghĩ đôi chút về các vụ cướp nhà băng - chỉ để lái tâm trí mình đến một nơi nào khác. Những người vô tội đã bị sát hại dã man, và điều đó đã tác động mạnh đến tôi và tất cả những người khác.
Tôi cũng nghĩ về Christine. Tôi yêu nàng, không thể nào khác được, nhưng tôi tin nàng đã đi đến quyết định về mối quan hệ của hai chúng tôi. Tôi không thể thay đổi điều đó. Nàng không muốn ở bên một nhân viên điều tra hình sự, còn tôi hầu như không thể làm gì khác.
Cả Jannie và tôi đều tỉnh giấc vào khoảng năm giờ sáng hôm sau. Phòng của nó trông ra một cửa chớp thưng kính rộng rãi và một vườn hoa nhỏ. Chúng tôi ngồi lặng lẽ và quan sát bình minh qua cửa sổ. Cảnh tượng tuyệt vời và thanh bình đến độ nó lại khiến tôi buồn bã. Chẳng lẽ đây là bình minh cuối cùng bên nhau của chúng tôi sao? Tôi không muốn nghĩ như vậy, nhưng tôi không thể nào xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
“Đừng lo, ba à,” Jannie nói, nó quan sát khuôn mặt tôi như cô đồng nhỏ, như đôi lúc nó có thể làm. “Trong đời con sẽ còn nhiều bình minh diễm lệ... dẫu vậy con cũng hơi lo sợ. Thật đấy.”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Đó là cái cách nó luôn luôn tồn tại giữa chúng ta.”
“Vâng. Vì thế mà con sợ,” Jannie khẽ đáp.
“Ba cũng thế, con gái bé bỏng ạ.”
Chúng tôi cầm tay nhau và nhìn lên vầng dương rực rỡ màu da cam. Jannie im lặng. Tôi phải thu hết ý chí để không bị suy sụp. Tôi bắt đầu nghẹn thở và che giấu nỗi sợ hãi của mình bằng cái ngáp giả tạo mà tôi chắc không phỉnh phờ được nó.
“Chuyện gì xảy ra sáng hôm nay hả ba?” Cuối cùng Jannie thì thầm hỏi.
“Cuộc chuẩn đoán cuối cùng trước khi phẫu thuật,” tôi đáp. “Có lẽ là một lần thử máu nữa.”
Nó chun mũi lại. “Ở đây họ là lũ ma cà rồng. Đó là lý do con bắt ba ở lại đêm qua.”
“Quả là một ý nghĩ hay ho. Ba đã cưỡng lại vài cơn bột phát hèn nhát lúc sớm tinh mơ. Ba không muốn đánh thức con. Chắc chắn người ta sẽ cắt tóc của con trước.”
Jannie đặt cả hai tay lên trên đầu. “Không!”
“Chỉ cắt một ít ở phía sau. Trông sẽ đẹp thôi.”
Jannie tiếp tục có vẻ sợ hãi. “Phải rồi. Ba nghĩ vậy ư? Sao ba cũng không cắt phần tóc sau đầu ba chứ? Lúc đó ba con mình trông đều đẹp cả.”
Tôi phá lên cười với nó. “Ba sẽ cắt, nếu con muốn.”
Bác sĩ Petito bước vào phòng và nghe thấy cha con tôi đang chọc nhau.
“Cháu là số một trong danh sách của chúng tôi,” ông mỉm cười nói với Jannie
Jannie hít phồng lồng ngực nhỏ của nó. “Thế ạ? Cháu là số một.”
Vào lúc bảy giờ năm phút sáng người ta đưa Jannie rời xa tôi.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !