Hồng Rực Đỏ Chương 59-60


Chương 59-60
Cuối cùng, hắn quyết định rời khách sạn Hilton. Hắn đi tới Renaissance Mayflower - hiện trường của tội ác khủng khiếp. Đó là nơi sự kiện chính sẽ diễn ra.

 

CHƯƠNG 59

HẮN ĐI LẠI GIỮA MỌI NGƯỜI trong cái tiền sảnh đông đúc và những hành lang rộng thênh thang chẳng dẫn tới đâu bên trong khách sạn Capitol Hilton. Không ai trong số họ biết chuyện gì đang xảy ra, đó đúng là điều hắn thích. Chỉ có hắn mới có câu trả lời cũng như câu hỏi.

Hắn đã nhận ra các đặc vụ FBI và nhà thám tử đô thành Cross khi họ đến. Họ không thấy hắn, đương nhiên, nhưng ngay cả khi họ nhận ra thì hắn cũng không thể bị chặn lại và bị bắt. Chuyện đó đơn giản không thể xảy ra.

Đây là một sự kết hợp không tương xứng đến khó tin - trí tuệ và kinh nghiệm của hắn tương phản với của họ. Đôi khi nó thậm chí không có vẻ gì là một thử thách đối với hắn. Trở ngại, vấn đề duy nhất hắn có thể thấy là: Nếu hắn trở nên quá ngán ngẩm và khinh suất thì có lẽ họ đã có cơ hội tóm hắn.

Hắn để ý đến một đội hộ tống nhỏ, diện mạo lo lắng và căng thẳng, đi qua tiền sảnh và hướng về phía các phòng họp. Đấy là nơi FBI đã hạ trại. MetroHartford đã vi phạm lời cảnh cáo của hắn, nhưng hắn đã biết họ sẽ làm như thế. Điều đó thực ra không quan trọng. Hắn muốn FBI và Cross tham gia vụ này.

Cuối cùng, hắn quyết định rời khách sạn Hilton. Hắn đi tới Renaissance Mayflower - hiện trường của tội ác khủng khiếp. Đó là nơi sự kiện chính sẽ diễn ra.

Và đấy cũng là nơi tên Trùm muốn có mặt. Hắn muốn chứng kiến, muốn có mặt ngay tại đó.

 

CHƯƠNG 60

 

NHỮNG KẺ BẮT CÓC cuối cùng cũng gọi cho ban giám đốc MetroHartford vào lúc một giờ mười phút. Chỉ còn ba mươi lăm phút nữa là đến thời hạn chót.

Chúng tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi lỡ mất thời hạn chót. Hoặc nếu những kẻ bắt cóc lỡ, cho dù chúng làm điều đó có chủ đích.

Betsey và tôi vội vã tới khách sạn Mayflower. Chúng tôi có hai cơ may nho nhỏ, nhưng căn cứ vào đường hướng phát triển của sự việc cho đến lúc đó thì chúng tạo cảm giác lớn hơn nhiều. Cơ may thứ nhất là cửa phục vụ của gian bếp dẫn tới một cầu tàu chất hàng và một con hẻm. Khi Clinton đọc diễn văn nhậm chức, Cơ quan Tình báo đã đóng ở đó. Chúng tôi sử  dụng con hẻm để đột nhập vào bên trong mà không bị phát hiện. Cơ may thứ hai là các đặc vụ FBI trong khách sạn đã biết rằng căn phòng nơi hội đồng MetroHartford đang nhóm họp, phòng Trung Hoa, có thứ duy nhất có thể hữu ích đối với chúng tôi. Ở phía sau căn phòng đó có một cầu thang hẹp bằng kim loại. Cầu thang này dẫn tới một lối đi hẹp phía trên hành lang. Ở đó có những lỗ quan sát nhỏ vì thế chúng tôi có thể theo dõi và nghe ngóng mà không bị phát hiện.

Betsey và tôi vội vã đi lên lối đi hẹp và nép mình tít bên trên phòng họp. Lẽ ra chúng tôi không cần phải lo lắng.

Những kẻ bắt cóc vẫn giữ liên lạc.

“Chúng tôi cho rằng FBI và có thể cả cảnh sát Washington lúc này đang can thiệp,” giọng của một kẻ bắt cóc vang lên qua chiếc micro trong phòng Trung Hoa. “Chúng tôi không phản đối. Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng điều đó. Trên thực tế, chúng tôi chào mừng Cục. Chúng tôi đã đưa các người vào kế hoạch.”

Betsey và tôi chia sẻ với nhau cái nhìn bực bội. Tên Trùm đang làm chúng tôi trông thật tệ hại. Tại sao chứ? Chúng tôi vội vã xuống lầu và nhập cùng những người khác trong phòng Trung Hoa. Đầu tôi đang quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Tên Trùm rất giỏi trong việc làm chúng tôi lúng túng. Quá giỏi là đằng khác.

“Trước hết, tôi sẽ nhắc lại yêu cầu của chúng tôi về tiền,” giọng nói đã biến dạng nói qua micro. “Việc này rất quan trọng. Làm ơn hãy làm theo chỉ dẫn. Như các người đã biết, năm trong số ba mươi triệu cần phải ở dạng kim cương thô. Kim cương phải được bỏ vào túi có dây rút. Không được có quá tám túi. Tiền mặt phải là những tờ 20 và 50 đôla. Không có tờ 100 đôla. Không bó tiền nào được đánh dấu. Không được gắn bất kỳ loại thiết bị theo dõi nào. Thế nào, tôi đang nói với ai đây?”

Betsey tiến lại gần chiếc micro. Tôi cũng làm như vậy. “Đây là đặc vụ đặc biệt Elizabeth Cavalierre. Tôi là đặc vụ phụ trách của FBI.”

“Tôi là Alex Cross, cảnh sát Washington và hợp tác với Cục.”

“Tốt cho các người. Tôi đã quen với tên tuổi, danh tiếng của cả hai người. Tiền của chúng tôi đã sẵn sàng như được yêu cầu chưa?”

“Rồi, đã sẵn sàng. Tiền và kim cương đang ở đây, tại khách sạn Mayflower này,” Betsey đáp.

“Tuyệt! Chúng tôi sẽ liên lạc.”

Chúng tôi nghe thấy tiếng lách cách khi gã cúp máy.

CEO của MetroHartford nổi cáu. “Chúng đã biết các vị ở đây! Ôi Chúa ơi, chúng con đã làm gì thế này! Chúng sẽ giết các con tin mất thôi!”

Tôi đặt mạnh tay lên vai ông ta. “Bình tình nào. Làm ơn đi. Tiền chuộc có được thu xếp đúng như chúng yêu cầu không?” tôi hỏi.

Ông ta gật đầu. “Dĩ nhiên. Kim cương sẽ đến đây bất kỳ lúc nào. Tiền thì đã tới rồi. Chúng tôi đang làm phần của mình, tất cả những gì chúng tôi có thể. Người của các vị đang làm gì hả?”

Tôi tiếp tục nói bằng giọng ôn tồn. “Và không ai tại MetroHartford nghe được lời nào về việc tiền và kim cương sẽ được giao ở đâu chứ? Đây là câu hỏi quan trọng đấy.”

Giám đốc hãng bảo hiểm tá hỏa, và có lý do chính đáng. “Anh đã nghe gã đàn ông nói qua điện thoại rồi đấy. Gã nói chúng sẽ liên lạc. Không, chúng tôi không nghe được tí gì về nơi giao tiền và kim cương cả.”

“Đó là tin tốt, ngài Dooner ạ. Chúng hành động một cách chuyên nghiệp. Chúng tôi cũng vậy. Tôi không tin chúng đã làm hại người nào. Chúng ta sẽ đợi cú điện thoại tiếp theo. Việc trao đổi là phần khó khăn nhất đối với chúng.”

“Vợ tôi đang ở trên chiếc xe buýt,” giám đốc điều hành nói. “Cả con gái tôi cũng vậy.”

“Tôi biết,” tôi trấn an ông ta. “Tôi biết mà.”

Và tôi còn biết rằng tên Trùm có vẻ thích làm thương tổn các gia đình.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29793


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận