Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Chương 215

HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách


Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

215 : Cái chết của Đổng Trác.

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“ Tư đồ đại nhân sao lại có nhã hứng uống rượu cũng lão phu thế?”

“ Doãn nghe nói Thái sư vẫn còn chưa có người hầu hạ săn sóc nên mới tìm được một nàng ca nữ tuyệt sắc muốn dâng cho thái sư.”

Đổng Trác trong lòng vui mừng nhưng miệng lại từ chối nói: “ Điều này sao được.”

Vương Doãn cười nói: “ Nàng này không những quốc sắc thiên hương hơn nữa lại giỏi mị thuật có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Thái sư ngày ngày vất vả quốc sự nhưng cũng không nên thiều niềm vui thú khuê phòng mới phải.”



Đổng Trác bị Vương Doãn uốn ba tấc lưỡi khiến kích thích, không nhịn được hỏi: “ Thật có một cô gái như vậy à?”

Vương Doãn nói: “ Nếu Thái sư thích hạ quan lập tức đưa vào phủ được không?”

Đổng Trác nói: “ Như vậy thật phiền cho Tư Đồ đại nhân quá ha ha.”

“ Nếu đã vậy, hạ quan xin tạm cáo lui .”

Vương Doãn vái dài một cái rồi xoay người muốn đi thì lại bị Đổng Trác gọi lại dặn dò: “ Tư Đồ đại nhân lão phu còn lời muốn nói.”

Vương Doãn nói: “ Hạ quan xin rửa tai lắng nghe.”

Đổng Trác nói: “ Hãy mau chóng bán hết điền sản, trang viện đem đổi hết sang vàng bạc trang sức, mua sẵn xe cộ để chuẩn bị vận chuyển.”

Vương Doãn kinh hãi trong lòng ngạc nhiên hỏi: “ Thái sư, … chuyện này là vì sao?”

Đổng Trác khoát tay nói: “ Tư đồ đại nhân không cần hỏi nhiều, cứ làm theo là được.”

Vương Doãn không dám chậm trễ ôm quyền đáp: “ Nếu vậy, hạ quan xin tuân lệnh.”



Ngày hôm sau.

Phủ của Lữ Bố giăng đèn kết hoa, gia đinh ra vào tấp nập trang trí tân phòng, cả phủ đều vui vẻ.

Lữ Bố trên chiến trường mặc dù uy phong lẫm liệt, chém đầu đối phương cũng không nháy mắt. Nhưng với đàn bà mà mình yêu mến thì yêu thương vô cùng. Mặc dù chỉ là một tiểu thiếp nhưng Lữ Bố cũng không để cho Điêu Thuyền mỹ nhân phải buồn lòng, dùng nghi thức đón chánh thê để nghênh đón tân nương về nhà.

Chẳng những thế Lữ Bố còn gửi thiệp mời các đồng liêu có quan hệ tốt đến phủ uống rượu mừng.

Đổng Trác là nghĩa phụ của Lữ Bố, Lữ Bố có việc mừng tất nhiên không thể không mời Đổng Trác uống rượu mừng. Cho nên từ sáng sớm Lữ Bố đã chạy như điên đến phủ Thái sư. Lữ Bố là nghĩa tử của Đổng Trác, có thể đi lại trong phủ thái sư mà kông ai ngăn trở gì. Gia binh thấy Lữ Bố tới cũng không ngăn cản cứ để mặc hắn tự nhiên đi vào.

Lữ Bố đang muốn đẩy cửa đi thẳng vào phòng ngủ thì chợt nghe từ trong có tiếng cười khanh khách của đàn bà xem với tiếng thở dóc nặng nhọc của Đổng Trác. Nghe được âm thanh này mặt Lữ Bố không khỏi thoáng nét mờ ám, thầm nghĩ nghĩa phụ quả thật là người già tâm không già. Mới sáng sớm mà đã làm chuyện xuân phong thế này.

Có cơ hội hiếm có, Lữ Bố tất nhiên cũng không dễ dàng bỏ qua liền rón rén tiến tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy khẽ một cái rồi đưa mắt nhìn qua khe cửa vào bên trong. Đầu tiên đập vào mắt hắn là quần áo vương vãi khắp nơi, có áo bào của Đổng Trác lại còn có yếm hồng của phụ nữ.

Lữ Bố đưa mắt nhìn sâu hơn vào trong phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh xuân mà hắn muốn nhìn.

Đổng Trác mập mạp như heo đang nằm ngửa trên giường gấm, một cô gái da trắng như tuyết dáng người thon thả như mèo đang quay lưng lại Lữ Bố. Hai chân thon dài trắng nõn đang kẹp ngang hông của Đổng Trác, nàng ta đang uốn éo vòng eo thon , cặp mông trắng bóc vừa to vừa quyến rũ đang ở trên người Đổng Trác nhấp nhô lên xuống.
Trong tiếng âm thanh khiến huyết mạch người khác phải sôi lên, Đổng Trác đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, xoay mình lật ngửa thân thể trắng nõn của người đàn bà kia xuống dưới. Cuối cùng Lữ Bố cũng thấy được một phần dung mạo của người đàn bà kia. Nhìn thoáng qua Lữ Bố thấy người đàn bà này quả là quốc sắc thiên hương, nhưng lại có chút quen mặt.

Để xác định xem mình đã gặp qua người này chưa nên Lữ Bố cố gắng nhìn kỹ lại.

Vừa nhìn rõ mặt, Lữ Bố thấy như bị trúng gió độc, thân thể run rẩy, sắc mặt xám xanh. Sau một khắc Lữ Bố đấm mạnh một cú lên cửa rồi xoay người bỏ đi luôn.

Đang trong lúc hưởng thụ mỹ nhân Đổng Trác bỗng nghe ngoài của có tiếng động thật lớn. Hắn lập tức hoảng sợ, hoàn toàn tương phản với thân mình mập mạp hắn nhanh nhẹn bật dậy đứng lên rút bảo kiếm ở đầu giường ra, nhảy xuống khỏi giường quát ra ngoài cửa: “ Ai ở ngoài cửa thế?”

Ngoài cửa im ắng không ai trả lời cả.

Đổng Trác hô liền ba câu thủy chung không ai lên tiếng liền xô cửa ra thì thấy cả hành lang cũng không có ai cả.



Phủ của Lữ Bố.

Tống Hiến và Thành Liêm đang ở ngoài cửa chính đón tiếp đồng liêu đến đây uống rượu mừng chợt thấy Lữ Bố mặt xanh xám quay về. Tống Hiến thấy săc mặt Lữ bố đầy giận dữ đang muốn hỏi thì Thành Liêm nhanh tay kéo lại khẽ nói: “ Tính tình của tướng quân ngươi không phải không biết, lúc này muốn khuyên can hay nói gì chẳng phải muốn chết hay sao?”

Tống Hiến “ A.” một tiếng, quay đầu lại nhìn lần nữa thì Lữ Bố đã đi như bay vào đại sảnh rồi.

Trong đại sảnh các quan văn võ đã đến không ít, họ đang túm năm tụm ba nói chuyện vui vẻ, chợt nghe có tiếng bước chân nặng nề vang lên. Mọi người vội quay lại nhìn thấy là Lữ Bố đã trở về. Tất cả đồng loạt tiến lên ôm quyền nói: “ Chúc mừng tướng quân vui vẻ nghênh đón mỹ nhân về phủ.”

Một cơn giận dữ không kiểm soát được từ trong lòng Lữ Bố bốc lên ngùn ngụt. Không kìm được cơn giận Lữ Bố vung tay bóp cố một viên võ tướng đứng gần nhất. Bàn tay bóp mạnh một cái chợt có tiếng xương gẫy răng rắc vang lên khắp sảnh. Viên võ tướng này đã bị Lữ Bố bóp gãy cổ, ngạt thở mà chết.

Mọi người thấy vậy đầu tiên là khiếp sợ, rồi đều lo lắng vội vàng không ngừng lùi về phía sau.

Lữ Bố ném thi thể viên võ tướng đó xuống đất, vung hai tay quát to: “ Cút. Tất cả đều cút hết cho ta!”

Cả một đám văn quan võ tướng kinh hoàng mà chạy ra. Chỉ trong chốc lát tất cả đều bỏ chạy sạch sẽ. Tống Hiến và Thành Liêm cũng không có chút biểu hiện của người nhà binh cùng với đám tạp dịch trốn ở xa nhìn trộm vào. Không một ai dám tiến lại khuyên giải Lữ Bố một câu. Đại mạc cô lang đang giận dữ ai lại đến gần để nhận lấy tai họa chứ?

“ Người đâu.” Lữ bố nắm chặt hai tay lớn tiếng quát to: “ Chuẩn bị ngựa cho bản tướng quân!”

“ Tuân .. tuân lệnh.”

Có tiếng gia đinh căng thẳng run run đáp, rồi hắn chạy vội đi.



Phủ Tư đồ.

Thấy Lữ Bố mặc giáp trụ tay cầm Phương Thiên Họa Kích nổi giận đùng đùng đến. Hai tên vệ binh gác cửa phủ thấy Lữ Bố mặt mày hung hãn, đầy sát khí không khỏi cảnh giác , vung đao ngăn cản quát lên: “ To gan, lại dám xông bừa vào phủ Tư đồ hả.”

“ Hả?” Lữ Bố đôi mắt lộ sát cơ lớn tiếng quát: “ Muốn chết sao?”

Chỉ một khắc, Phương Thiên Họa Kích rít gào. Hai tên vệ binh đáng thương còn chưa kịp vung đao lên đã bị chém ngang hông thành bốn mảnh. Lữ Bố chém chết hai tên vệ binh cũng không dừng lại thúc ngựa trực tiếp xông vào phủ Tư Đồ. Trong Phủ gia đinh, nha dịch trông thấy Lữ Bố đầy sát khí như vậy không ai dám tiến lên ngăn cản cả.

Chỉ trong chốc lát Lữ Bố đã thúc ngựa xông thẳng vào thư phòng của Vương Doãn.

“ Ầm!”

Cửa thư phòng mỏng manh đã bị Lữ Bố trong cơn tức giận chém một kích tan tành. Cửa bị phá xong Lữ Bố nhìn thấy Vương Doãn đang đường đường chính chính ngồi sau bàn sách, ánh mắt buồn bã, bình tĩnh nói: “ Phụng Tiên tướng quân, lão phu chờ người đã lâu rồi, ngươi cuối cùng cũng đã tới.”

Lữ Bố cầm ngang Phương thiên họa kích chĩa vào cổ họng Vương Doãn nghiến răng nói: “ Vương Tư đồ, ngài đã hứa gả Thuyền nhi cho ta vì sao lại còn dâng nàng cho Đổng Thái sư?”

Vương Doãn bùi ngùi thở dài một tiếng, cúi thấp đầu giọng bình tĩnh nói: “ Lão phu thẹn với tướng quân xin nhận lấy cái chết, Phụng Tiên tướng quân xin hãy ra tay đi.”

Lữ Bố cau mày nói: “ Chẳng lẽ cho rằng ta không giết nổi ông sao?”

Vương Doãn nghiêm mặt nói: “ Tướng quân võ nghệ thiên hạ vô địch có thể lấy đầu thượng tướng trong đám vạn quan như lấy đồ trong túi sao lại không giết được lão phu chứ.”

“ Hây ..”

Lữ Bố quát lên một tiếng lớn, Phương thiên Họa Kích vung lên đang muốn không quản tất cả đâm chết Vương Doãn ngay lập tức, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu lo lắng: “ Phụng Tiên tướng quân chậm đã, không thể ra tay được!”

Lữ Bố quay phắt đầu lại thì thấy Thái Ung đang chạy vội từ cửa vào liền quát lên: “ Thái Ung ông muốn chết hay sao?”

Thái Ung nói: “ Việc của Điêu Thuyền tiểu thư hạ quan biết rõ ngọn nguồn. Việc này không thể trách Tư đồ đại nhân được. Việc này thật ra là vạn bất đắc dĩ thôi.”

“ Cái gì?” Lữ Bố có nén lửa giận, cau mày quát: “ Thật là bất đắc dĩ sao? Thị lang đại nhân từ từ nói xem nào.”



Phủ Thái sư.

Lý Nho vội vàng đến gặp Đổng Trác.

Không kịp rào đón gì cả, Lý Nho hỏi luôn: “ Chúa công, Nho nghe nói Phụng Tiên tướng quân muốn cưới con gái của Tư đồ đại nhân nhưng hình như Tư đồ đại nhân lại đem cô ấy dâng cho chúa công làm thiếp, có việc này không?”

Đổng Trác cau mày nói: “ Lão phu cũng nghe phong thanh thấy nói Lữ Bố ỷ vào quyền thế cua lão phu hoành hành khắp nơi. Vô tình thấy được nhan sắc thiên kiều bá mỵ của con gái Tư đồ đại nhân mới nổi tà ý. Ép nhận sính lễ muốn bắt cô ấy về làm thiếp. Nhưng mà Tư đồ đại nhân cũng không đồng ý, hôm nay đã gả cho lão phu rồi.”

“ Ui cha.” Lý Nho vỗ tay nói: “ Trên đời này thiếu gì mỹ nữ, chúa công cần gì phải vì con gái của Tư Đồ đại nhân mà gây mất hòa khí với Phụng Tiên tướng quân chứ?”

“ Mất hòa khí, không cần quan tâm.” Đổng Trác không đồng ý nói: “ Lữ Bố muốn tranh giành đàn bà với ta sao?”

Lý Nho nói: “ Nếu Phụng tiên tướng quân thích con gái của Tư đồ đại nhân chúa công sao không đem cô ấy gả cho Phụng Tiên tướng quân, như vậy lại có thể thu phục được nhân tâm.”

“ Nhường lại cô gái của ta?” Đổng Trác đưa mắt lạnh lẽo nhìn Lý Nho âm thanh khó chịu nói: “ Văn Tu nếu bảo ngươi giao thiếp yêu của ngươi cho Lữ Bố ngươi có đồng ý không?”

“ A ..” Lý Nho hít sau một hơi nhỏ giọng nói: “ Chúa công, nên lấy đại cục làm trọng.”

Đổng Trác đưa tay ngăn Lý Nho lãnh đạm nói: “ Văn Tu không cần khuyên nữa, nếu không còn chuyện gì nữa Lão phu phải đi nghỉ đây. Không tiễn ..”

Lý Nho thở dài, im lặng rút lui.



Ban đêm, trong phủ Tư đồ.

Lữ Bố đang ngồi uống rượu giải sầu. Qua một lúc, Vương Doãn, Thái Ung giải thích, Lữ Bố đã tin. Trút toàn bộ oán hận lên đầu Đổng Trác. Chỉ trong một đêm Đổng Trác trong lòng Lữ Bố đã từ nghĩa phụ đáng kính trở thành kẻ thù cướp vợ.

Vương Doãn giọng đều đều khuyên nhủ: “ Tướng quân chẳng lẽ còn chưa cảm thấy cuộc sống nhờ vả người khác thế này đã quá đủ rồi hay sao?”

" Bình!"

Một tiếng động lớn vang lên, Lữ Bố nặng nề nện một đấm xuống bàn khiến cho rượu và đồ nhắm trên bàn rơi cả xuống đất. Thường nghe nói thù giết cha mẹ và hận đoạt thê tử là mối thù bất công tái thiên thật đúng với tình cảnh của Lữ Bố hiện tại.

Thật đáng hận.

“ Lão tặc Đổng Trác, ta và ngươi thề không đội trời chung!” Lữ Bố nghiến răng nói: “ Một ngày nào đó ta phải băm thây lão làm vạn mảnh.”

Không thể nghi ngờ gì nữa, Lữ Bố là kẻ vô tình bạc nghĩa chỉ đối với mỹ nữ là ngoại lệ !!!

Vương Doãn nói: “ Tướng quân muốn giết lão tặc Đổng Trác cần gì phải chờ đến một ngày nào đó. Lúc này chẳng phải đang có một cơ hội rất thích hợp hay sao.”

“ Hả?” Lữ Bố nghiêm trang nói: “ Xin được chỉ giáo?”

Vương Doãn nói: “ Thủ hạ dưới trướng lão tặc Đổng Trác tuy rằng có hơn mười vạn tinh binh Lương châu, chiến tướng cũng có mấy trăm viên nhưng hầu hết đều theo Lý Thôi, Quách Dĩ, Phàn Trù, Trương Tể đóng ở bên ngoài. Lúc này đóng tại Lạc Dương và vùng phụ cận có hai vạn quân phần lớn đóng tại cửa đông thành. Bên trong thành chỉ có ba ngàn thiết kỵ.”

“ Nhưng .. ba ngàn kỵ binh kia lại là ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ nhất của quân Lương châu.” Lữ Bố cau mày nghiên trang nói: “ Không có một vạn đại quân chỉ sợ là khó đánh tan được đội thiết kỵ kia. Lão tặc Đổng Trác có đội Hổ lang chi sư kia bảo vệ có thể nói là vững vàng như dựa vào núi Thái Sơn. Bất kỳ ai vọng động đều là tìm cái chết mà thôi.”

Vương Doãn âm hiểm nói: “ Tướng quân chẳng lẽ đã quên thân phận của mình rồi sao?”

“ Hả?” Lữ Bố ngạc nhiên hỏi: “ Thân phận của ta là sao?”

“ Đúng vậy.” Vương Doãn nói: “ Tướng quân chính là nghĩa tử của lão tặc Đổng Trác sao không giả mạo lệnh của lão tặc để điều đội thiết kỵ kia ra khỏi thành? Sau đó ngài cho người mai phục đao phủ trên kim điện chờ khi lão tặc Đổng Trác vào triều thì đổ phục binh ra loạn đao phân thây hắn chẳng phải như vậy là diệt trừ được lão tặc hay sao.”

Lữ Bố nói: “ Đổng lão tặc nếu chết đi ba ngàn thiết kỵ cùng với đại quân Lương châu đang đóng ở ngoài thành tất nhiên sẽ tấn công Lạc Dương. Trong thành không có quân phòng thủ tất bọn ta sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa, kế này không ổn, không ổn.”

“ Tướng quân yên tâm, trong thành Lạc Dương không phải là không có quân phòng thủ.” Vương Doãn nghiêm trang nói: “ Chỉ cần tướng quân có thể điều ba ngàn thiết kỵ ra khỏi thành. Lão phu có thể chắc chắn mười phần là bọn chúng không thể quay về thành được nữa. Cho dù Đổng Trác có mười vạn thiết kỵ tấn công đi chăng nữa thì Lạc Dương vẫn vững như bàn thạch.”

Thái Ung cũng nói: “ Tướng quân có thể lệnh cho thuộc hạ cũ của mình là Trương Liêu mở cửa Hổ Lao quan dẫn mười tám lộ liên quân Quan Đông vào Lạc Dương tất đám thuộc hạ Tây Lương của Đổng trác sẽ tan vỡ, đại bại tháo chạy. Mối nguy cơ của Lạc Dương không đánh cũng tự tan.”

“ A ..” Lữ Bố gãi cằm nghiêm túc nói: “ Như vậy có thể đỡ lo rồi.”

“ Tướng quân, mau hạ quyết tâm đi!” Vương Doãn rốt cục cũng đưa ra mồi nhử cuối cùng, đột nhiên nói: “ Lão phu đã xin được ý chỉ của Thái hạu, chỉ cần tướng quân có thể hạ quyết tâm diệt trừ được quốc tặc Đổng Trác lúc đó tướng quân sẽ chính là trụ cột của Hán thất có công lớn nhất từ trước đến nay. Triều đình sẽ sắc phong cho tướng quân làm Phiêu kỵ tướng quân, Võ Hương hầu, phong làm thái tử thái phó.”

“ Hả?” Lữ Bố nghe vậy lập tức hai mắt sáng ngời liên tục xoa tay nói: “ Tốt quá, vậy cứ làm theo như hai vị đại nhân nói.”



Hổ Lao quan, trong bóng đêm âm u.

Mặt dù sắp đến lúc bình minh, hơn nữa quân Lương châu và Quan Đông đã có hiệp nghị bí mật đình chiến, nhưng với trọng trách là người trấn thủ quan ải Trương Liêu vẫn không dám lơ là, hắn lại rời trại đi tuần đêm.

Sau trận đánh trước cửa quan, Trương Liêu đã nổi danh thiên hạ, trong lòng tướng sĩ Tịnh châu hắn đã là người có địa vị đứng đầu chỉ kém có Lữ Bố. Thấy Trương Liêu đi tuần đêm các lính tuần đêm vội vàng đứng dậy nhìn về phía Trương Liêu, ánh mắt cực kỳ sùng kính, hâm mộ.

Trương Liêu triệu tập đám tướng sĩ canh gác đang muốn nói: “ Miễn lễ.” thì đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập chợt có tiếng gọi to phá tan màn đêm tĩnh mịch: “ Báo ..”

“ Hả?”

Trương Liêu cau mày quay đầu lại, chỉ trong chốc lát tên truyền lệnh binh nọ đã vội vã chạy đến rồi đi lên cửa quan.

“ Tướng quân, Phụng Tiên tướng quân có tin gấp cho ngài.”

Bên cạnh đều là các tướng sĩ Tịnh châu cùng vào sinh ra tử với nhau, Trương Liêu không chút do dự quát: “ Nói đi.”

Truyền lệnh binh nói: “ Tướng quân có lệnh, lập tức mở cửa quan cho quân Quan Đông qua!”

“ Cái gì?” Trương Liêu nghe vậy kinh hãi. Một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần quay lại nhìn các tướng sĩ cũng có ánh mắt đầy nghi hoặc quát to: “ Được rồi, mở cửa quan ra.”



Ngày hôm sau.

Trước khi vào triều, Lữ Bố đặc biệt đến bái kiến Đổng Trác.

Vừa gặp mặt Lữ Bố đã nói: “ Nghĩa phụ, đại quân sắp xuất chinh. Kinh thành Lạc Dương dân chúng giàu có, không thiếu những nhà đại phú chắc chắn họ có rất nhiều kỳ trân dị bảo. Nếu để lại thì lợi cho lũ liên quân Quan Đông quá chi bằng để hài nhi dẫn ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ ra khỏi Lạc Dương cướp khắp kinh thành đem số kỳ trân dị bảo đó về cho nghĩa phụ hưởng dụng.”

Đổng Trác vui vẻ nói: “ Thật là con ngoan, Phụng Tiên mau đi đi.”

Lữ Bố cúi đầu cung kính nói: “ Nếu vậy xin nghĩa phụ cấp cho con Hổ phù.” 

Đổng Trác không nghi ngờ gì cả lập tức móc Hổ phù bằng đồng ra cho Lữ Bố.

Lữ Bố nhận lấy Hổ phù xoay người đi. Trước khi ra khỏi cửa hắn dừng lại một chút khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí.

Đổng Trác cũng không phải chủ quan mà giao ba ngàn quân tinh nhuệ đó cho Lữ Bố. Ba ngàn quân tinh nhuệ này đều là quân Lương châu thân tín của Đổng Trác. Cho dù Lữ Bố có mưu đồ bất chính gì thì bọn chúng cũng không đi theo Lữ Bố phản lại Đổng Trác.



Đại doanh của Tào Tháo, cách Hổ Lao quan năm mươi dặm về hướng đông.

Tào Tháo vui vẻ đi ra ngoài đại trướng, đưa mắt nhìn ra xa. Thì thấy cách đó không xa có một đoàn người đang vội vàng đi đến. Thào Tháo luôn miệng cười nói: " Văn Nhược ( tên chữ của Tuân Úc), Công Đạt ( tên chữ của Tuân Du ), Nguyên Nhượng, Diệu Tài, còn có Tử Hiếu, Tử Liêm nữa ha ha ha ..”

Hạ Hầu Đôn bước dài đi như bay đến trước mặt Tòa Tháo hưng phấn vung nắm đấm lên nói: “ Cứ lo là không đến kịp, cuối cùng cũng tới kịp lúc, Mạnh Đức, Lão tặc Đổng Trác hẵn còn chưa chết đấy chứ?”

Tào Tháo cười nói: “ Nguyên Nhượng cứ yên tâm, cuộc chiến với Đổng Trác còn lâu mới kết thúc.”

Hai người đang nói chuyện thì Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng ba người cũng chạy đến trước mặt Tào Tháo đứng thành một hàng dắt theo một tiểu tướng trẻ tuổi đó là Tào Thuần em ruột của Tào Nhân, năm này mới mười tám tuổi, lớn lên đã cực kỳ uy vũ anh tuấn. Bốn tướng cùng ôm quyền kêu lên: “ Mạt tướng tham kiến chúa công.”

Tào Tháo vui vẻ nói: “ Mau mau miễn lễ.”

Tuân Úc, Tuân Du đì cuối cùng, tới trước mặt Tào Tháo. Tuân Úc dẫn theo một văn sĩ trẻ tuổi mặc chiếc áo xanh cũ kỹ nhưng được giặt giũ sạch sẽ, dáng điệu cử chỉ tiêu sái, nho nhã, khiến người vừa gặp đã cảm mến.

Tuân Úc, Tuân Du chưa kịp hành lễ Tào Tháo dã hỏi: “ Văn Nhược, vị tiên sinh này là ai?”

Tuân Úc cười nói: “ Chúa công, Vị tiên sinh này họ Quách tên Gia, tự là Phụng Hiếu người Dĩnh Xuyên là bạn của tại hạ.”

Tuân Du cũng nói: “ Quách Phụng Hiếu tuy chưa từng ra làm quan nhưng có tài như Quản Trọng, Nhạc Nghị khi xưa vậy.”

Tuân Du vừa dứt lời, Quách Gia liền lạnh nhạt đáp: “ Công Đạt huynh quá khen rồi, Gia này ngu dốt sao dám sánh với các bậc tiên hiền, thật xấu hổ.”

Tuân Úc nói: “ Chúa công, vì sao bên ngoài Hổ Lao quan không có tiếng chiến đấu, chém giết.”

Tào Tháo nói: “ Văn Nhược không biết rồi.”

Dứt lời Tào Tháo đem chuyện Mã Dược đánh lén Lương châu, Trường An, Đổng Trác lo sợ căn cơ ở phía sau bị cắt đứt, mười tám lộ liên quân quan Đông không muốn thấy Mã Dược ngồi làm ngư ông đắc lợi liền giả vờ giảng hòa với quân Đổng Trác, nghĩ sẽ nhân lúc đại quân của Đổng Trác quay về Quan Trung sẽ thừa cơ tấn công Lạc Dương, chỉ một trận là giải quyết hoàn toàn quân Đổng Trác.

Tào Tháo vừa nói dứt lời, Quách Gia liền lạnh nhạt nói: “ Trúng kế rồi.”



Tuân Du, Tào Tháo nghe vậy đồng thời chán động, chợt thất sắc nói: “ Chẳng lẽ Đổng Trác có ý muốn bắt thiên Tử đi đến Quan Trung?”

Quách Gia nói: “ Đổng Trác nếu đã bắt thiên tử đi theo chỉ sợ rằng ngay cả dân chúng Hà Nội, Hà Đông, Hoằng Nông, Hà Nam cũng bị dồn đi Quan Trung hết. Mười tám lộ chư hầu muốn đứng cách bờ nhìn lửa cháy, đợi khi Đổng Trác và Mã Dược giết nhau đến lưỡng bại câu thương mới xuất quân lúc đó chỉ sợ chỉ chiếm được một tòa thành bỏ hoang và ngàn dặm đất trống mà thôi.”

“ Cái này ..”

Tào Tháo sắc mặt biến hóa không ngừng không biết đang nghĩ việc gì thì đột nhiên ngoài doanh trại có tiếng vó ngựa dồn dập. Mọi người vội vàng quay lại thỉ thấy một tên kỵ binh trên tay cầm lệnh kỳ của minh chủ quân Quan Đông Viên Thiệu phi đến, hắn ngồi trên lưng ngựa nói: “ Minh chủ có lệnh các trấn chư hầu lập tức khởi binh không được sơ suất ..”

“ Ngươi khoan đi đã.” Tào Tháo vôi kêu lên: “ Vì sao lại đột nhiên khởi binh?”

Truyền lệnh binh thúc ngựa không quay đầu lại hét: “ Tướng trấn thủ Hổ Lao quan là Trương Liêu đã mở cửa quan đầu hàng rồi!”

“ A?” Tào Tháo ấp úng nói: “ Trương Liêu mở cửa quan đầu hàng?”

Quách Gia đảo mắt nghĩ ngợi một chút chợt nói: “ Người tính không bằng trời tính, ngày chết của Đổng Trác đến rồi.”

Tào Tháo càng kinh hoàng hỏi: “ Tiên sinh sao lại nói như vậy?”

Quách Gia nói: “ Thiên hạ đều biết rằng thủ hạ của lão tặc Đổng Trác có hai phe cánh lớn là nhóm xuất thân Lương châu và nhóm xuất thân Tịnh châu. Nay tướng trấn thủ Hổ Lao quan là Trương Liêu cũng là tướng tâm phúc của chủ tướng quân Tịnh châu Lữ Bố đột nhiên mở cửa quan ra hàng chỉ có thể nói lên một vấn đề chính là hai phe Lương châu và Tịnh châu đã hoàn toàn trở mặt với nhau. Lữ Bố muốn giết Đổng Trác rồi.”

Tào Tháo thật lâu không nói câu nào. Một lúc sau mới bùi ngùi nói: “ Phụng Hiếu tài thật ngang quỷ thần.”



Lạc Dương, điện Đức Dương.

Chính tiếng chuông vang lên ầm ầm như vang động cả trời xanh.

Đổng Trác đi trước, Dương Bưu, Chu Hoán và lũ thân tín đi phía sau, một đám gian nịnh chậm rãi đi lên thềm ngọc. Đang lúc muốn vào kim điện thì Đổng Trác chợt thấy hoa mắt. Một bóng người hùng vĩ đột nhiên đi ra. Hắn đưa mắt nhìn lên thì thấy nghĩa tử của hắn Lữ Bố đang cầm Phương Thiên Họa Kích trợn mắt nhìn.

“ Phụng .. Tiên?” Đổng Trác còn chưa ý thức được giờ chết đã điểm kinh ngạc nói: “ Ta đã phái con đi ra ngoài thành Lạc Dương cướp bóc kỳ trân dị bảo, vì sao vẫn còn ở điện Kim Loan này?”

“ Nghịch tặc!” Lữ Bố trợn mắt mắng: “ Ai là nghĩa tử của ngươi, đừng nói hươu nói vượn.”

“ A ..” Đổng Trác ngạc nhiên nói: “ Sao lại như vậy?”

“ Nghịc tặch, giờ chết của ngươi đã điểm rồi.”

Lữ Bố không nói thêm lời nào, hét lớn vung Phương Thiên Họa Kích đâm Đổng Trác. Đổng Trác bất ngờ không tránh kịp bị đâm xuyên qua cái bụng mập mạp, máu tươi chảy ra như suối. Đổng Trác hai tay nắm chặt Họa Kích của Lữ Bố nghiến răng nói: “ Lữ Bố, lão phu đãi ngươi không bạc sao lại giết ta.”

“ Ngươi chết đi.”

Lữ Bố quát to một tiếng, Phương Thiên Họa Kích hất mạnh một cái, thân thể mập mạp nặng bốn trăm cân của Đổng Trác bị hất bay lên. Lữ Bố thu Phương Thiên Họa Kích lại, không đợi Đổng Trác rơi xuống đất Họa Kích chém ngang một nhát qua cổ Đổng Trác. Máu bắn ra tung tóe đầu lâu của Đổng Trác rơi bịch xuống đất.

Thái úy Dương Bưu, Địa hồng lư Chu Hoán đã bị dọa đến sắc mặt xám như tro, ngơ ngẩn không biết phản ứng ra sao.

Trong tiếng bước chân hỗn độn, Tư đồ Vương Doãn, Thị trung Thái Ung, Thượng thư Lư Thực, Tư không lưu Hoằng cùng văn võ bá quan từ điện Đức Dương xuất hiện. Vương Doãn bước ra trước đại điện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám Dương Bưu cùng dư đảng của Đổng Trác lớn tiếng quát: “ Ta phụng chiếu diệt phản tặc, người đâu mau bắt hết bọn loạn thần tặc tử này lại.”

Kim ngô vệ đã chuẩn bị từ trước đẩy đám Dương Bưu ngã xuống đất.

Thái Ung nói với Vương Doãn: “ Tư Đồ đại nhân hiện chúng ta tuy giết được Đổng Trác, nhưng vẫn chưa diệt được tay chân của hắn, hãy mau cho người báo tin cho Mẫn Cống đại nhân huy động quân Hà Nam đến bảo vệ Lạc Dương. Phụng Tiên tướng quân mang mấy trăm quân đến nhà Đổng Trác chém hết cả nhà hắn để tránh hậu họa, an ủi lòng dân.”

“ Ừm.” Vương Doãn uy nghiêm nói: “ Lữ Bố đâu?”

Lữ Bố hiên ngang tiến lên trước một bước cao giọng nói: “ Có mạt tướng.”

“ Mau dẫn ba trăm tinh binh đến nhà Đổng lão tặc chém hết già trẻ nhà hắn không tha một ai.”

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/chuong-287/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận