"Hơn hai mươi nữ nhân ư?" Mã Siêu hơi động dung, trầm giọng nói: "Tào Tháo là tâm phúc đại hoạn của huynh trưởng, huynh trưởng từng nói, bất kỳ cơ hội có thể đả kích Tào Tháo đều không được bỏ qua. Cho nên giết toàn bộ nhi tử của hắn đi. Còn hơn hai mươi nữ nhân của Tào tặc thì Hiếu Trực ngươi đi an bài đi, chia ra cho vào các doanh trướng để các huynh đệ lần lượt vào trướng hưởng khoái hoạt!"
Pháp Chính ngạc nhiên nói: "Thiếu tướng quân, cái này..."
"Cứ thế mà làm đi!" Mã Siêu trầm giọng nói: "Trước mắt quân ta đã rơi vào tuyệt cảnh, hai đầu nam bắc của cửa ải đều bị gần vạn quân Ngô tinh nhuệ bao vậy, tiếp theo sẽ làm một trận ác chiến thảm liệt. Hơn bảy trăm huynh đệ, sau cùng sống sót có lẽ cũng chẳng được mấy người, thậm chí có khả năng còn chết hết. Không ai biết được ngày mai mình có còn được sống hay không. Các huynh đệ cho dù không sợ chết, nhưng bản tướng quân thân là chủ tướng không thể không thương cảm cho bộ hạ được. Trong hơn bảy trăm huynh đệ này đại đa số là người trẻ tuổi, vẫn chưa từng được thử qua nữ nhân có tư vị gì, để bọn họ thử trước khi chiến tử đi."
Pháp Chính gật đầu, lại hỏi: "Thiếu tướng quân, có cần lưu lại nữ nhân tên là Điêu Thuyền đó cho ngài không?"
"Không cần đâu!" Mã Siêu lắc đầu nói: "Hơn bảy trăm huynh đệ thì hơn hai mươi nữ nhân đó căn bản là đủ cho họ khoái hoạt rồi, trong phủ của bản tướng quân đã có mấy phòng kiều thê mỹ thiếp, không muốn tranh với huynh đệ. Có điều Hiếu Trực nếu thích thì cứ lưu lại ả Điêu Thuyền đó cho ngươi đi."
Pháp Chính mặt lộ ra vẻ vui mừng, vái Mã Siêu một cái: "Như vậy, tại hạ đa tạ tướng quân thanh toàn."
"Ha ha ha." Mã Siêu cao giọng cười, quay đầu lại nói với Pháp Chính: "Hiếu Trực, không ngờ ngươi cũng thích nữ sắc?"
Pháp Chính lắc đầu nói: "Thích nữ sắc là thiên tính của nam nhân, có gì đáng xấu hổ đâu?"
Mã Siêu cười lớn.
Pháp Chính đột nhiên thôi cười, nói với Mã Siêu: "Thiếu tướng quân, còn có một chuyện nữa."
Mã Siêu bảo: "Nói đi!"
Pháp Chính nói: "Cho dù có thêm thiết kỵ binh của Hứa Chử tướng quân thì binh lực của quân ta cũng chỉ có ba bốn ngàn người, không bằng được một nửa quân Ngô. Hơn nữa nơi đây lại gần Lư Giang. Hiện giờ Tôn Sách bị thiếu tướng quân giết, Chu Du cũng bị trọng thương, sinh tử chưa rõ, bất kể là vì báo thù cho nhi tử hay là vì cướp đoạt thiên tử thì Giang Đông Mãnh Hổ Tôn Kiên nghe tin ắt sẽ tự mình dẫn đại quân đến. Cho nên, phải nghĩ biện pháp cấp báo cho chúa công, xin chúa công tự mình dẫn đại quân tới tiếp ứng!"
"Có đạo lý." Mã Siêu nói: "Vậy bảo Hàn Đức đem tin này chuyển cáo cho Hứa Chử tướng quân, rồi lại bảo Hứa Chử tướng quân nghĩ biện pháp cấp báo cho huynh trưởng. Dù sao, từ chỗ chúng ta phái người thông qua đại doanh của quân Ngô cũng có chút khó khăn."
Pháp Chính nói: "Cũng chỉ đành vậy thôi."
...
Thư huyện.
Đại sảnh trong dinh thự của Tôn Kiên.
Tôn Kiên, Từ Thứ, Trương Chiêu đang ngồi quanh bản đồ nghị sự.
Trương Chiêu nói: "Chúa công, Chu Thái tướng quân vừa phái khoái mã cấp báo. Năm vạn thạch quân lương từ Hội Kê, Ngô quận, Dực Chương, Đan Dương bốn quận đã theo đường thủy vận tới Sào Hồ, lại có hai ngàn có thể vận tới Thư huyện rồi."
"Tốt!" Tôn Sách vỗ bàn đứng dậy, trầm giọng nói: "Quân lương một khi tới nơi, quân ta có thể phát khởi tấn công đối với Hoài Nam rồi. Trước mắt Mã đồ tể đang giằng co nhau ở Quan Độ, Hứa Xương, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể chú ý tới phía nam, mà Lôi Tự, Mai Thành của Hoài Nam cho rằng quân ta sẽ tấn công Kinh Châu, lại phải chia binh cướp đoạt thiên tử, tuyệt không nghĩ rằng chúng ta có thể xuất binh công đã Hoài Nam, vừa hay có thể giết hắn trở tay không kịp."
Từ Thứ nói: "Một giải Hoài Nam ruộng đất màu mỡ, hơn nữa đường sông ngang dọc, thuận lợi cho việc tưới tiêu, là địa khu sản lượng chủ yếu của Quan Đông, quân ta nếu có thể thuận lợi đoạt được Hoài Nam, vậy thì có thể xây dựng được một cơ sở hùng hậu cho công cuộc bắc phạt Trung Nguyên của chúa công! Dẫu sao thì bốn quận Giang Đông nhân khẩu quá ít, lương thực sản xuất ra không đủ để cung cấp cho chúa công và Mã đồ tể tranh giành Trung Nguyên."
"Đúng vậy." Tôn Kiên gật đầu, nói: "Công Cẩn có đề xuất với cô, nếu Viên Thiệu nhập chủ Trung Nguyên thì tây chiếm Kinh Châu, cùng song hùng phương bắc vạch sông mà cai trị. Nếu Mã đồ tể nhập chủ Trung Nguyên thì bắc chiếm Hoài Nam, Từ Châu, sau đó mưu đồ Duyện, Dự hai châu, hiện tại Mã đồ tể và Tào Tháo giằng co ở Hứa Xương. chính là thời cơ để giành giật Trung Nguyên!"
Trương Chiêu nói: "Chúa công nếu muốn có chỗ ở Trung Nguyên thì phải giành được một trong hai nơi Hoài Nam, Từ Châu, để làm nơi sản xuất lương. Có điều như vậy cũng sẽ khiến quân ta trực tiếp nằm dưới sự công kích của Tây Lương thiết kỵ, quân ta có thể ngăn được mũi nhọn của Tây Lương thiết kỵ hay không thì còn khó nói."
"Tây Lương thiết kỵ tuy lợi hại, nhưng quân Giang Đông tinh nhuệ của cô cũng không kém!" Tôn Kiên vung mạnh cánh tay, hùng tâm bừng bừng nói: "Rốt cuộc là Tây Lương thiết kỵ của Mã đồ tể năng chinh, hay là quân Giang Đông tinh nhuệ của cô thiện chiến, vậy thì chỉ có thể xem kết quả ở trên chiến trường thôi."
Từ Thứ vuốt râu đứng dậy, cao giọng nói: "Chiếu theo thời gian mà tính, hiện tại công tử và Công Cẩn chắc đã đón được ngự giá của thiên tử rồi. Như vậy chúa công có thể bắt chước Tào Tháo, phụng lệnh thiên tử mà diệt bất thần, không tới mấy năm, thiên hạ hào kiệt tất sẽ tranh nhau tới hàng, đại nghiệp của chúa công sẽ thành."
"Báo!" Từ Thứ vừa dứt lời, đột nhiên có tiểu lại hớt hải xông vào, phục xuống đất nói: "Chúa công, đại sự hỏng rồi."
Tôn Kiên nhíu mày nói: "Chuyện gì mà kinh hoàng thế?"
Tiểu lại run giọng nói: "Công tử đã đã..."
"Bá Phù nó làm sao?" Tôn Kiên lạnh lùng nói: "Có phải là gây họa gì rồi không?"
Phải biết hiểu con không ai bằng cha, Tôn Kiên trước giờ rất có lòng tin với võ nghệ của Tôn Sách. Trong đám võ tướng Giang Đông, cũng chỉ có Thái Sử Từ mới có thể đánh ngang tay với Tôn Sách. Còn lại như Chu Thái, Tưởng Khâm đều không phải là đối thủ. Rất rõ ràng, Tôn Kiên hoàn toàn không nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra với Tôn Sách.
Tiểu lại đau thương nói: "Chúa công, công tử đã trận vọng rồi!"
"Hả?"
"Cái gì?"
Từ Thứ, Trương Liêu nghe vậy đồng thời giật nảy mình, đứng bật dậy.
Tôn Kiên cũng há miệng trợn mắt, một lúc sau mới hồi thần, bước lên trước nắm lấy cổ áo của tiểu lại, nhấc bổng hắn lên, trợn trừng mắt quát: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp người của Tôn Kiên, sầu thảm nói: "Vừa rồi Phan Chương tướng quân sai khoái mã hồi báo, công tử Sách đã bị Tây Lương Mã Siêu giết chết. Thủy quân đại đô đốc Chu Du thân thụ trọng thương, sinh tử chưa rõ. Phan Chương tướng quân thỉnh cầu chúa công mau sai đại tướng tới cửa ải Thanh Ngưu để chủ trị đại cục."
"Sao lại như vậy được?" Trương Liêu hoảng hốt nói.
Từ Thứ thì lo lắng hỏi vội: "Quan Vũ đâu? Thiên tử đâu?"
Yết hầu của tiểu lại bị cổ áo sít chặt, sắc mặt đỏ bừng, cố gắng đáp: "Quan Vũ cũng bị Mã Siêu giết rồi. Thiên tử và bá quan đều bị Mã Siêu cướp đi. Có điều hơn tám trăm Tây Lương thiết kỵ của Mã Siêu đang bị đại quân của Phan Chương tướng quân và Thái Sử Từ tướng quân vây ở cửa ải Thanh Ngưu, đã mọc cách cũng khó thoát rồi!"
"Bịch bịch!"
Tôn Kiên thả năm ngón tay ra, tiểu lại rơi bịch xuống đất.
Tôn Kiên đột nhiên quay người lại, mặt đối diện với bầu trời đêm đen kịt ở bên ngoài, quỳ xuống đất, sau đó mới khóc như trẻ con: "Bá Phú, Bá Phù của cô, hu hu hu!"
Trương Chiêu quay người lại, lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt.
Từ Thứ hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tình tự của mình, sau đó bước lên trước đỡ Tôn Kiên, nói: "Công tử đã đi rồi, chúa công đừng đau buồn quá."
Trương Liêu, tiểu lại đồng thời quỳ xuống đất, đồng thanh nói: "Xin chúa công nén bi thương."
"Mã Siêu!" Tôn Kiên chậm rãi đứng dậy, trong đôi mắt hổ lộ ra cừu hận khắc cốt ghi tâm, nghiến răng nói: "Mã đồ tể, cô thề không đội trời chung với ngươi."
Tứ Thừ buồn bã nói: "Chúa công."
Tôn Kiên quay lại, nói với Từ Thứ: "Nguyên Trực!"
Từ Thứ bước lên một bước, chắp tay vái một cái, nói: "Chúa công có gì phân phó?"
Tôn Kiên nói: "Giờ Bá Phù chiến tử, Công Cẩn thân thụ trọng thương, sinh tử chưa rõ. Thiên tử, bá quan lại bị tên tặc tử Mã Siêu cướp đi, may mà hai quân của Phan Chương, Thái Sử Từ thành công chặn Mã Siêu ở cửa ải Thanh Ngưu, cô quyết ý dẫn đại quân giết tới cửa ải Thanh Ngưu để nghênh đón thiên tử, lại lấy đầu Mã Siêu để báo cừu cho Bá Phù. Nguyên Trực thấy thế nào?
Từ Thứ nói: "Thiên tử là quan trọng, Hoài Nam là chuyện nhỏ, lý đương nhiên là vậy."
Tôn Kiên nói: "Người đâu!"
Hai thân binh ứng tiếng bước ra, quỳ xuống đất, cao giọng nói: "Chúa công có gì phân phó?"
Tôn Kiên nghiến răng nói: "Đánh trống thăng trướng, cô muốn ngay đêm điểm binh!"
...
Mấy ngày sau. Hứa Xương.
Mã Dược cùng Giả Hủ, Lý Túc tới thăm hỏi thương thế của Phương Duyệt, thấy Mã Dược tự mình tới, Phương Duyệt vội vàng ngọ nguậy nhỏm dậy, nhưng bị Mã Dược nhẹ nhàng ấn xuống.
"Nguyên Thưởng, ngươi có thương thế trên người, không cần phải ngồi dậy."
Phương Duyệt chỉ đành nằm xuống, cảm kích nói: "Đa tạ chúa công thương xót." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Mã Dược kiểm tra thương thế ở hông Phương Duyệt rồi hỏi: "Nguyên Thưởng, thương thế đã đỡ chưa?"
Phương Duyệt nói: "Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo."
Mã Dược nói: "Nguyên Thưởng cứ an tâm dưỡng thương đi. Hiện tại quân Tào bị vây trong Hứa Xương, đã cùng đường mạt lộ rồi, không lâu nữa sẽ bị tiêu diệt thôi. Tới lúc đó cô sẽ hạ lệnh bắt sống Trương Liêu, trói lại mang tới cho ngươi phát lạc, thế nào?"
Phương Duyệt vội vàng nói: "Chúa công, Trương Liêu trung dũng lại còn võ nghệ cao cường, đó thể xưng là đại tướng chi tài. Nếu Tào Tháo bại vọng, xin chúa công có thể tha cho Trương Liêu một mạng, nếu có thể thu phục hắn thì dưới trướng của chúa công lại có thêm một viên đại tướng, còn mạt tướng thì chỉ trách võ nghệ không tinh, cũng không oán gì Trương Liêu cả."
Đang nói chuyện thì đại tướng Cao Thuận đã bước vào trướng, nói với Mã Dược: "Chúa công, chiến hào xung quanh thành Hứa Xương đã đào xong rồi, hiện tại dù một con chuột cũng chạy không thoát!"
"Tốt, lại men theo chiến hào cứ cách ba mươi bước lại xây một lầu quan sát, phái thần xạ thủ ngày đêm canh chừng!" Mã Dược cao giọng nói: "Lạnh lệnh cho trinh sát du kỵ tăng cường tuần tra đối với Hứa Xương trong vòng năm mươi dặm, đề phòng nghiêm ngặt Tào Tháo đào địa đạo để chạy. Lần này, cô quyết phải diệt được Tào A Man, sống phải thấy người, chết thì phải thấy xác!"
Lý Túc nắm chặt hai tay, nịnh: "Chúa công đã bày thiên la địa võng ở ngoài thành rồi, Tào A Man có chắp cánh cũng khó bay!"
...
Hứa Xương.
Tào Tháo dưới sự bồi bạn của Tuân Du, Tuân Úc, Trình Dục, Lưu Diệp lên thành lâu nhìn tình hình ở ngoại thành, đứng ở trên địch lâu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đường chiến hào có chu vi phải hai mươi dặm đã vây quanh cả thành Hứa Xương vào trong. Đạo chiến hào này sâu hai trượng, rộng năm trượng, trong hào còn có đầy chướng ngại vật sắc nhọn.
Ở ven ngoài chiến hào, binh sĩ Lương Châu đang bận rộn xây lầu quan sát.
Lưu Diệp lo lắng nói: "Chúa công, nếu không nghĩ biện pháp phá giải thuật vây thành của quân Lương, chỉ cần đống lầu quan sát này được xây xong, sự vây khốn của quân Lương đối với Hứa đô sẽ như thành đồng vách sắt, quân ta muốn đột vây còn khó hơn lên trời!"
"Phá giải thuật vây thành của quân Lương ư?" Tuân Úc lắc đầu, nói: "Đâu có dễ dàng gì! Trước tiên không nói đến năm vạn hàng quân Ký châu đã mất dần khống chế, cho dù chúa công có thể điều động hàng quân Ký Châu thì e rằng cũng không thể đột phát được sự nghịch tập của Tây Lương thiết kỵ, dưới loại tình huống này mà xuất thành dã chiến thì chỉ có thể bại vong nhanh hơn."
Tuân Du nói: "Tử thủ không được, đột vây vô vọng, quân ta đã rơi vào tuyệt cảnh rồi!"
"Ài." Tào Tháo đột nhiên thở dài khe khẽ, trong mắt lóe lên vẻ bi thương không tên: "Nếu Phụng Hiếu còn ở đây thì tốt rồi, hắn nhất định có thể nghĩ ra cách phá giải."
…
Ngoài thành Hứa Xương, đại doanh của quân Lương.
Mã Dược vừa về đại trướng thì Cú Đột bước nhanh vào trướng, báo: "Chúa công, Hứa Chử tướng quân từ Nhữ Nham đưa cấp báo về."
"Nhữ Nam?" Mã Dược hơi biến sắc, vội vàng hỏi: "Hứa Chử đuổi theo được thiên tử chưa?"
Cú Đột nói: "Hứa Chử tướng quân không đuổi theo được thiên tử, có điều thiếu tướng quân thì đuổi được!"
"Kết quả thế nào?"
"Thiếu tướng quân chém chết Quan Vũ, cướp được thiên tử và bá quan."
"Thật ư?" Mã Dược vui mừng nói: "Làm hay lắm, không hổ là Mạnh Khởi! Cú Đột, người Hứa chử phái tới đâu?"
Cú Đột nói: "Đang ở ngoài trướng."
Mã Dược nói: "Cho hắn vào."
Cú Đột quay đầu lại phất tay, cao giọng nói: "Dẫn vào."
Tiếng bước chân vang lên, Hàn Đức bị hai thân binh của Điển Vi kẹp hai bên đi vào trướng, thấy Mã Dược, Hàn Đức vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: "Tiểu nhân Hàn Đức, là đội trưởng thân binh trước trướng của thiếu tướng quân, tham kiến Lương hầu."
Mã Dược nói: "Đứng dậy đi."
"Tạ ơn Lương hầu." Hàn Đức lại bái một cái rồi đứng dậy.