- Chồng, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
Mộc Hàm bị Hạ Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, chồng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng sao? Trên người nàng còn có chỗ thần bí nào chưa bị hắn nhìn sát mắt vài chục lần, nhưng bộ dạng hắn bây giờ giống như mới biết nàng vậy.
- Vợ, tôi muốn xem chị sao lại ngây ngốc như vậy rồi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Mộc Hàm có chút buồn bực, cũng có chút uất ức:
- Chồng, sao tôi lại ngây ngốc?
Nghĩ đến mỏi mệt Mộc Hàm mới nhớ, những ngày qua hắn luôn leo lên người nàng không biết mệt, rõ ràng hắn không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại chính nàng lại sợ phát khiếp.
- Vợ, chị nghĩ gì thế?
Hạ Thiên thấy Mộc Hàm không nói lời nào thì không nhịn được phải hỏi một câu.
Hạ Thiên tất nhiên cũng không biết, cũng vì Ninh Khiết không khống chế được chân khí trong cơ thể mà thiếu chút nữa đã giết chết người.
Ninh Khiết lúc này đang ngồi trong phòng thẩm vấn của phân cục cảnh sát thành đông, đối diện với 1d13 nàng là một nam một nữ cảnh sát, hai người này cũng chưa quá lớn tuổi, chưa đến ba mươi nhưng ngoại hình tương đối khá. Người đàn ông thì cao lớn anh tuấn, nữ cảnh sát thì thanh tú xinh đẹp, hai người bọn họ nếu là người phát ngôn cho cục công an thì tám phần có thể thay đổi hình tượng với nhân dân.
Ninh Khiết đã biết thân phận của hai người cảnh sát này, người đàn ông chính là một trong các tổ trưởng tổ trọng án phân cục quận Đông, tên là Tống Vệ Dân. Người nữ cảnh sát gọi là Vưu Tư, cũng là người của tổ trọng án, chẳng qua chỉ là một cảnh sát bình thường mà thôi.
Dù lúc này cảnh ngộ của Ninh Khiết có vẻ không quá tồi tệ, cũng không phải đeo còng nhưng thực tế thì tâm tình của nàng lại tương đối không xong, nguyên nhân rất đơn giản, hai người cảnh sát này đã thẩm vấn nàng hơn một giờ, nàng đã hầu như gần đến biên giới sụp đổ.
- Ninh Khiết, tôi hỏi chị một lần nữa, rốt cuộc chị dùng thứ gì để đả thương Lương Dũng?
Lúc này Tống Vệ Dân lại mở miệng hỏi, đáng lý ra sự việc này quá đơn giản, gần đó có máy camera giám sát, Tống Vệ Dân chỉ cần xem qua là được. Nhưng nếu căn cứ vào máy quay thì Ninh Khiết chỉ tùy ý vung tay nhưng Lương Dũng đã bay đi, điều này đúng là khó tưởng.
Nhưng nếu nói Lương Dũng tự mình phóng lên không rồi đập xuống xe rồi ngất xỉu tất nhiên là không thể, hơn nữa bệnh viện bên kia đã thông báo, Lương Dũng bây giờ còn chưa tỉnh lại, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng rõ ràng bị thương không nhẹ.
Vì vậy mà Lương Dũng có phán đoán, trong tay Ninh Khiết phải cất giấu vũ khí phi pháp. Bây giờ internet phát triển, chỉ cần lên mạng là có thể mua được một mớ vũ khí phòng thân, có khá nhiều phụ nữ mua những thứ như vậy. Tống Vệ Dân cảm thấy Ninh Khiết quá đẹp, tất nhiên chuẩn bị một kiện vũ khí phòng thân cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Tống Vệ Dân đã hỏi rất nhiều lần, Ninh Khiết luôn trả lời nàng không dùng thứ gì, vì vậy mà thẩm vấn giằng co không thể nào tiến triển.
- Tôi đã nói là không dùng thứ gì cả.
Ninh Khiết nổi điên:
Ninh Khiết nhìn cái bàn vỡ, nàng chợt thanh tỉnh trở lại, sua đó nàng ngồi xuống ghế không còn chút sức lực, trong giọng nói có chút nức nở:
- Các người thấy chưa, tôi cũng không biết mình vì sao có được sức mạnh như vậy, khi đó chẳng có chút dấu hiệu nào, tôi cũng không muốn đánh Lương Dũng, chẳng qua chỉ muốn đẩy hắn ta ra mà thôi, cũng không biết tại sao lại như vậy. Sao tôi xui xẻo như thế? Vất vả lắm thì mắt mới hết cận, chân cũng được chữa trị, tưởng rằng sau này sẽ tốt lành, làm sao... ....
Ninh Khiết nói đến đây thì chợt nhớ ra điều gì đó, sau đó nàng có vẻ bừng tỉnh:
- Tôi biết rồi, là hắn, nhất định là hắn.
Tống Vệ Dân nhìn chiếc bàn đổ sụp trước mắt mà cuối cùng cũng tin, Ninh Khiết quả thật không mang theo vũ khí, nàng chỉ dùng tay để hất văng Lương Dũng. Tuy điều này rất khó tưởng, Ninh Khiết là một cô gái yếu ớt, đáng lý ra không nên có sức mạnh như vậy, nhưng sự thật ở trước mắt, không thể không tin