Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Chương 777: Vân Thanh cũng có bí mật.


- Tất cả đều không liên quan gì đến chúng tôi, đến đồn công an làm gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng, thật ra hắn không thích đi đến cục công an, trên đời này chỉ có duy nhất một cục công an hắn cần phải vào, đó chính là chỗ mà cảnh sát tỷ tỷ công tác. Bây giờ không phải đang ở thành phố Giang Hải, cũng căn bản không phải có cảnh sát tỷ tỷ.
- Đây là thông lệ điều tra, dù sao các người cũng là người trong cuộc, dù có liên quan đến hai người hay không, bắt buộc phải lấy khẩu cung.
Phương Thế Cương dùng giọng mất kiên nhẫn giải thích.

Tên cảnh sát ở bên cạnh chợt buồn bực, đồn trưởng Phương này trở nên kiên nhẫn như vậy từ khi nào? Hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy tình cảnh như vậy.
- Cứ đến xem thế nào.
Vân Thanh khẽ nói với Hạ Thiên:

Phương Thế Cương nhìn Hạ Thiên mà trong lòng có chút ghen ghét, tiểu tử này lớn lên không ra gì, vì sao có thể tán đổ đại mỹ nữ như vậy?

Phương Thế Cương ghen ghét thì ghen ghét nhưng bây giờ lại không nói gì, hắn nhanh chóng lên xe cảnh sát chạy phía trước dẫn đường, Vân Thanh lái xe theo phía sau. Cả hai chạy vài phút trong huyện thành, sau đó đến đồng công an thị trấn Mộc Dương.

Đồn công an này có vẻ rất đơn sơ, bên trong cũng không có vài người, trình tự làm việc cũng không chính quy, Phương Thế Cương cùng một tên cảnh sát khác ngồi trong phòng làm việc lấy khẩu cung của Hạ Thiên và Vân Thanh, cũng không tách hai người ra. Tất nhiên Phương Thế Cương cũng không biết đang giúp mình một đại ân, nếu hắn thật sự tách Hạ Thiên và Vân Thanh ra, sợ rằng Hạ Thiên sẽ tìm phiền toái đến cho hắn.

Sau khi làm xong phần ghi chép thì Phương Thế Cương còn lấy đoạn phim trong điện thoại của Vân Thanh ra xem, đoạn phim này được nàng bắt đầu quay sau khi Vương Nguyệt Nga ngã xuống đất, trên cơ bản đã quay toàn bộ quá trình, xem như là một phần căn cứ chính xác. Tất nhiên khách sạn bên kia cũng có camera giám sát, nếu không có ai tiêu hủy chứng cứ thì chuyện này sẽ không liên quan gì đến Hạ Thiên và Vân Thanh.


- Đồn trưởng Phương, bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?
Vân Thanh lúc này mở miệng nói.

Phương Thế Cương nhìn dãy số, sau đó hắn vội vàng nhận điện thoại, cuối cùng liên tục gật đầu xưng vâng.

Nói chung chỉ sau một phút thì Phương Thế Cương cúp điện thoại và lập tức tươi cười với Vân Thanh:
- Luật sư Vân, xấu hổ quá, đã làm chậm trễ thời gian của hai người, bây giờ hai người có thể đi.

Đúng lúc này có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi tiến đến hùng hổ gào thét:
- Con khốn nạn Vân Thanh đâu? Ra đây cho ông, bây giờ ông đập chết mày...
Phương Thế Cương thấy tình cảnh không đúng thì vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện người đàn ông kia chợt ngã phịch xuống đất không một tiếng động.

Phương Thế Cương nghe nói như thế thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn đứng lên nhìn bóng lưng Hạ Thiên và Vân Thanh, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Trước đây hầu như tin tưởng chuyện đám người hôn mê ở khách sạn không liên quan gì đến Hạ Thiên và Vân Thanh, vì vậy sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát thì hắn cũng không do dự mà cho Hạ Thiên và Vân Thanh bỏ đi, nhưng bây giờ hắn đã có hơi tin đám người kia hôn mê không thoát khỏi liên quan đến hai người nam nữ này.

Nhưng vấn đề là vừa rồi Phương Thế Cương tận mắt thấy người đàn ông kia ngã xuống đất hôn mê khi còn cách Hạ Thiên và Vân Thanh vài mét, nếu nói chuyện này có liên quan đến hai người này, đây tuyệt đối không có chứng cứ. Đây mới là điều đáng sợ, hai người kia rõ ràng có bản lĩnh quỷ dị, có thể làm cho người ta hôn mê một cách quỷ dị không có chứng cứ.

Sau khi hiểu rõ thì Phương Thế Cương thầm cảm thấy may mắn, vì hắn đột nhiên ý thức được, nếu chính mình không khách khí thì cũng hôn mê ngã xuống đất rồi.
- Tiểu Liễu, đưa người này đến bệnh viện.
Phương Thế Cương mở miệng nói.

Tên cảnh sát ở bên cạnh lên tiếng, trong lòng cũng thầm nghĩ, người này hôn mê ở đồng công an, phiền toái có thể nói là khá lớn. Nếu lỡ may sinh ra án mạng, người nhà đối phương lại đến gây rối ở đồng công an, sợ rằng bọn họ dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng khó tránh khỏi hiềm nghi.
- Chị Vân Thanh, Đàm Học Vũ kia không phải là bác trai của chị sao?
Khi đi ra đồn công an và lên xe thì Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu.

Vẻ mặt Vân Thanh hơi biến đổi:
- Sao cậu lại hỏi như vậy?

Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Phương Thế Cương nhận được điện thoại thì cho hai người rời đi, thì ra là có người can thiệp. Nguồn: http://truyenyy.com

Vân Thanh lặng lẽ lái xe chạy đi, vài phút sau nàng dừng trước của một khách sạn.
- Chúng ta vào thôi.
Vân Thanh xuống xe, sau đó nàng kéo Hạ Thiên vào khách sạn, thuê một phòng.

Hạ Thiên có chút sững sờ:
- Chị Vân Thanh, chị muốn quên chuyện trước kia sao?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/chuong-777/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận