Quý Ngữ Hàm còn đang sám hối, cảm thấy chính mình không nên lợi dụng anh bạn nhỏ không có cảnh giác mà tìm hiểu tin tức——
"Phụ hoàng, phụ hoàng!"
Tiểu Dật bị kích động vọt vào ngự thư phòng, chạy thẳng đến chỗ Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly buông tấu chương trong tay, cười khom người ôm lấy hắn.
"Lại đến giành công ?"
"Đúng vậy!"
Tiểu Dật cao hứng phấn chấn vung bàn tay mập mạp, "Thức ăn tỷ tỷ hôm nay lại muốn từ miệng con hỏi về bố cục hoàng cung!"
"Ừm, vậyTiểu Dật nói như thế nào ?"
Đoan Mộc Ly cười giúp nó lau vụn đường bên khóe miệng.
Tiểu Dật thực tự hào hất mặt lên, "Con nói cho nàng vị trí vài tòa cung điện, nhưng mà đông tây nam bắc đều đảo lộn hết!"
Nói xong nó cười gian trá, "Phụ hoàng, thức ăn tỷ tỷ cho dù muốn chạy cũng chạy không thoát, nàng chỉ có thể ở lại trong hoàng cung!"
Đoan Mộc Ly bật cười xoa bóp mặt của hắn, "Tiểu lừa đảo."
Tiểu nha đầu bên trong tẩm cung nếu biết chính mình vẫn bị cậu nhóc này lừa, phỏng chừng là tức muốn chết rồi?
Tiểu Dật đối với tên gọi này... Vô cùng tự hào.
"Phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng sẽ cưới thức ăn tỷ tỷ sao?"
Tay mập mạp bắt lấy vạt áo của hắn, thực vội đong đưa không ngừng.
"Tiểu Dật thích nàng?"
"Đúng vậy, bằng không con mới không nói dối, ngăn cản nàng chạy trốn!"
"Phụ hoàng thì sao? Phụ hoàng thích thức ăn tỷ tỷ không?"
Đoan Mộc Ly mỉm cười, vỗ vỗ mặt của hắn, "Tiểu Dật thật ngoan, thật đáng yêu, lần khác phụ hoàng cùng con đi chơi."
"Vâng!" Tiểu Dật cao hứng phấn chấn vỗ tay.
" Con đi về trước học bài đây, đem bài học mấy ngày nay học hết!"
Đoan Mộc Ly tuy rằng thực sủng Tiểu Dật, nhưng mà định ra quy tắc cũng thực nghiêm, muốn đi chơi, trước đó cũng phải an bài cho tốt thời gian mới có thể.
"Ừm, đi đi." Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười ôn hòa.
Bị kích động, chạy ra khỏi ngự thư phòng, đã trở lại nơi ở của mình, Tiểu Dật mới hồi phục lại tinh thần.
Nó không phải đang hỏi phụ hoàng có phải thích thức ăn tỷ tỷ hay không sao?
Người này sao lại đem đề tài đi chơi để gạt đi, sau đó chính nó còn bỏ chạy trở lại?
Chán ghét, phụ hoàng lại lấy khuôn mặt tuyệt đẹp mê hoặc lòng của nó!
Mỗi lần Phụ hoàng cười, nó liền đã quên mình lúc trước nói cái gì !
Vì thế đứa nhỏ này cũng bi phẫn...
Ai, bụng đen vẫn là đấu không lại đại nham hiểm a.
Tiểu Dật đi không lâu, bóng người Chu Tước xuất hiện ở cửa ngự thư phòng, "Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Vào đi."
Sau khi vào cửa, Chu Tước hạ giọng mở miệng, giọng điệu nghe có chút ngạc nhiên.
"Phong Gian Quốc Thụy vương gia kêu người đưa cá sấu tới sau đó giả vờ rời khỏi kinh thành, kỳ thật là che giấu tung tích, ngay lập tức thuê một ngôi nhà nhỏ, hơn nữa mấy ngày nay hoạt động thường xuyên."
"Nga?"
Đoan Mộc Ly buông tấu chương, ngẩng đầu, "Bọn họ đang làm gì?"
"..."
Chu Tước do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là có chút hổ thẹn nói, "Không biết."
Hắn giải thích, "Bọn họ mỗi ngày đều đi ra ngoài, thần sắc cổ quái, chưa bao giờ cùng người khác nói chuyện, cũng không biết là đang làm gì, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao?" Đoan Mộc Ly truy vấn.
"Mấy ngày hôm trước, bọn họ chạy loạn khắp nơi, không có mục đích cố định, sau đó thật ra thích đi chợ, ngày hôm qua còn thiếu chút nữa đem một nam nhân trung niên bán cà tím (*)bắt đi."
"Bán cà tím?"
Đoan Mộc Ly chau mày, "Tra được lai lịch không?"
"Đã dò xét qua, tổ tông tám đời cùng tất cả quan hệ đồng hương đều tra qua, không có thể điểm khả nghi."
Cho nên bọn họ nói không biết thủ hạ của Thụy vương gia muốn gì...
Đang êm đẹp, làm sao có thể tìm một người bán cà tím để rồi phiền lòng?
Luôn luôn thông minh, Đoan Mộc Ly cũng không hiểu rõ ràng, đây là có chuyện gì?
Hai chủ tớ đang suy nghĩ, Thanh Long lại ở bên ngoài gõ cửa.
"Chủ nhân, thủ hạ của Thụy vương gia đưa bái thiếp tới, nói hắn đang ở kinh thành?"
Bởi vì quá mức kinh ngạc, những lời này của Thanh Long là câu hỏi.
Thụy vương gia đại danh đỉnh đỉnh Phong Gian Quốc mọi người đều biết, chính là người có tiếng không thích náo nhiệt.
Cho dù hắn thật sự ở kinh thành, cũng có thể nên chọn sống ở nơi không ai mới đúng, nhưng mới vừa rồi làm sao có thể chủ động đưa bái thiếp tới?
Đây không phải chờ kêu chủ nhân bọn hắn mở tiệc chiêu đãi tên đó sao? Hắn chẳng lẽ không sợ yến hội nhiều người ầm ỹ chết hắn?
Hơn nữa hai ngày này thủ hạ của Thụy vương gia lại hành động cổ quái...
Thanh Long cảm thấy, Thụy vương gia đại khái là ở Phong Gian Quốc chịu buồn lâu năm, đầu óc đã xảy ra một ít vấn đề.......
Mọi người còn nhớ lúc bạn khối băng ở chương trước hỏi sư phụ của chị là ai, chị trả lời là Tà Đại Thúc, thực ra nguyên văn chính là Cà Tím đại thúc, nên chắc giờ các bạn đã hiểu rõ lai lịch của bạn khối băng và hành động bắt người bán cà tím chưa