Hoán Kiểm Trọng Sanh Chương 57 :

Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển VIII
Chương 57 :

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: VipvandanNói đến đây, Phương Hạo Vân cười ha hả : 'Nguyệt Như, còn nhớ em trước kia, em chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào hết..."

"Hạo Vân... em..." Nguyệt Như nghe thấy thế, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp, cô giơ tay lên đấm vào ngực của Phương Hạo Vân, u oán nói : "Anh còn nói nữa, đều là tại anh... trong lòng người ta chỉ nghĩ đến anh ... tất cả đều là hình bóng của anh..."

"Haha..."

Phương Hạo Vân cố ý cười dài : "Không phải bởi vì chuyện kia chứ... có người nói, chuyện đó đối với đàn bà mà nói, giống như là một liều thuốc gây nghiện vậy, một khi dính vào là không tách ra được..."

Tuy rằng Phương Hạo Vân đã cố ý dấu giếm, nhưng mà Nguyệt Như vẫn có thể hiểu được, mặt đỏ bừng lên, giận dữ nói : "Đồ xấu xa, em mới không phải như anh nói..." Nói xong, cô lại giơ tay lên đấm vào ngực hắn.



"Haha, chột dạ..." Phương Hạo Vân cười, nắm lấy tay của cô, mỉm cười nói : "Nam nữ yêu nhau, là một chuyện rất bình thường, Nguyệt Như, thật ra em không cần phải thẹn thùng..."

Phương Hạo Vân cố ý đưa đẩy bằng lời nói, để tránh làm tổn thương đến Nguyệt Như, nếu cô không buông lỏng được, chứ xấu hổ như vậy, thì sẽ giống như một đứa bé mà thôi.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, tuy rằng Nguyệt Như đã làm chuyện đó với Phương Hạo Vân rồi, nhưng theo ý nghĩa nào đó, bây giờ cô vẫn còn là một cô gái thuần khiết.

" Nguyệt Như, người ta nói, một phút xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, em còn muốn lãng phí cả buổi tối ngày hôm nay sao?" Phương Hạo Vân cười gian, đưa tay lên bốp nhẹ vào ngực của cô.

Nguyệt Như đỏ mặt, không dám nhìn hắn, nhất là kích thích ở ngực, làm cho cô khẽ rung lên, hô hấp dồn dập, tiếng rên rỉ đột nhiên phát ra khỏi miệng, nhỏ giọng gắt : "Anh chỉ biết làm mấy chuyện xấu này với người ta... anh đổi mặt rồi, sao ngay cả tâm cũng thay đổi vậy, lúc trước ngay cả tay của em anh cũng không dám chạm. Bây giờ sao lại to gan như vậy, nhìn người ta là muốn... Nói đến đây, cô xấu hổ quá, không dám nói nữa, vùi đầu vào ngực của Phương Hạo Vân, thân thể nóng lên, nhắm mắt lại, dường như đang hưởng thụ kích thích đó.

Thân thể ngây ngô mà thành thục của Nguyệt Như nằm trong lòng, một mùi thơm thản nhiên chui vào trong mũi, hơn nữa ở Luân Đôn bị cấm dục nhiều ngày như vậy, làm cho Phương Hạo Vân cũng thở dốc dồn dập hơn, thằng em của hắn cũng có phản ứng rất nhanh, đội lên thành một túp lều.

Bây giờ Nguyệt Như gần như tê liệt khi dựa vào lòng của hắn, đương nhiên là cảm nhận được cái thứ nóng như lửa ấy, cảm nhận được nhiệt độ của nó, tim của cô đập loạn như một con nai tơ.

Lần trước ở Hoa Hải khi hai người vội vội vàng vàng với nhau xong, thì cũng chấm dứt tại đó, đến tận lúc này, trừ những lần nằm mơ ra, thì đây mới là lần gặp lại thứ hai.

"Hạo Vân..."
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nhẹ giọng kêu lên một tiếng, Nguyệt Như ôm lấy cổ của hắn, thân thể mềm mại khẽ run lên, thở phà hơi qua đôi môi, cặp mông căng tròn cũng nhẹ nhàng uốn éo, dường như muốn được cọ xát nhiều hơn với cái thứ nóng như lửa ấy.

Hành động ngây ngô của Nguyệt Như lập tức làm hấp dẫn Phương Hạo Vân, tinh thần của hắn rung động liên tục, tay phải cũng lướt từ trên vài xuống mông của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Mông của Nguyệt Như khá mẫn cảm, bây giờ lại bị Phương Hạo Vân tấn công liên tục, khoái cảm dồn dập làm cho sự nghẹn ngùng và thẹn thùng của cô nắm tay nhau đi chơi hết rồi.

Cắn nhẹ vào vành tai của hắn, Nguyệt Như dùng cái giọng nói vô cùng hấp dẫn của mình, nhỏ nhẹ thỏ thẻ : "Hạo Vân... anh biết không? Mỗi ngày em đều nghĩ đến anh... nhớ anh..."

Nghe cô thỏ thẻ như vậy, xương cốt của Phương Hạo Vân như muốn rụng rời.

"Anh cũng nhớ em..."

Phương Hạo Vân rút tay về, đưa tay lên vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng hôn xuống... Nguyệt Như hơi hồi hộp, lại có chút chờ môn.

Khi môi của hai người chạm nhau, tim của Nguyệt Như đập loạn không ngừng, toàn thân mềm nhũn, không thể cử động được dù chỉ một chút, đành phải dựa hết vào trong lòng ngực của hắn.

Phương Hạo Vân cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, nhưng cô lại không biết bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ đáp trả lại theo bản năng mà thôi, so với lần trước, kỹ thuật hôn môi của cô vẫn không có tiến bộ.

Nhưng, nụ hôn ngây ngô như vậy, lại làm cho hắn cảm thấy kích thích...

"Ông xã... em yêu anh..."

Nguyệt Như đã động tình lắm rồi, mở miệng kêu lên hai tiếng "ông xã"...

Lúc này Phương Hạo Vân cũng đã động tình, trong đầu chỉ còn sự yêu thương đối với người con gái này, nụ hôn của hắn cũng bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, môi, miệng, lổ tai, hai má, thậm chí là xuống cổ, lên ngực...

Dưới sự khiêu khích của Phương Hạo Vân, thân thể mềm mại của Nguyệt Như run lên không ngừng, nhẹ nhàng vặn vẹo cái mông, nhắm mắt lại, tuy hồi hộp nhưng rất chờ mong, tùy ý để cho hắn làm.

"Hạo Vân... em muốn..."

Khi Phương Hạo Vân hôn lên trên đỉnh ngực, Nguyệt Như rốt cục đã không nhịn được, chủ động mời mọc. Mỹ nhân đã chủ động rồi, Phương Hạo Vân làm sao mà có thể chịu đựng được? Liền ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng, đi vào phòng ngủ, để cô lên giường, đè xuống.

"Ơ..."

Khi đàn ông tiến quân vào, bắt đầu chinh phạt, đàn bà thường không hề rụt rè gì nữa, mở đôi môi đỏ mọng ra, phát ra những tiếng gọi nguyên thủy nhất.

Giây phút này, là điều mà cô đã chờ đợi rất lâu.

Nước mắt trong suốt lăn ra từ vành mắt đỏ ửng, đây là nước mắt vui vẻ, nước mắt hạnh phúc... cái miệng nhỏ của Nguyệt Như hung hăng mút vào cổ của Phương Hạo Vân, hy vọng có thể để lại một dấu ấn ở đây.

Rốt cục, khi cao trào đã qua, đến lúc bình tĩnh lại, cô cuộc mình lại giống như một con mèo nhỏ, nằm trong lòng của hắn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc cùng những giọt nước mắt vui vẻ.

"Nguyệt Như, có phải là anh làm em đau không?" Phương Hạo Vân đỡ khuôn mặt của cô lên, cười xin lỗi : "Em mới lần thứ hai, dương như anh làm hơn nhanh... anh dùng sức nhiều quá, xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng một chút..."

Trong đôi mắt của Nguyệt Như thể hiện rõ sự thỏa mãn, cô nhìn Phương Hạo Vân, đưa tay ôm lấy hắn, động tình nói : "Không phải... không phải do anh mạnh, mà là em rất vui... Hạo Vân, em thích sự mạnh mẽ của anh, thích sự mãnh liệt của anh..."

Phương Hạo Vân cười âm hiểm, đưa tay khẽ vuốt ve đùi trong của cô : "Hay là làm lại một lần nữa?"

"A, cứu mạng, hãm hiếp..."

Nguyệt Như nghe cười một tiếng, dùng sức đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, ngăn cản hành động xấu xa của hắn.

Lúc đầu cánh tay của hắn chỉ khẽ vuốt ve, nhưng bị tay của Nguyệt Như cản lại, kẹp chặt hai đùi lại với nhau, không cho cử động nữa.

Nhưng không sao, hắn hơi dùng sức một chút, mới mấy chiêu thôi mà Nguyệt Nhưa đã không chịu nổi, mở hờ đùi ra, tùy ý để cho hắn làm chuyện xấu, khi bị đụng vào những chổ nhạy cảm, càng làm cho bên dưới của cô trở nên ẩm ướt.

Trong mắt của Nguyệt Như lộ rõ ra vẻ mê ly, phần eo khẽ động, dường như muốn phối hợp với bàn tay của hắn.

"Nguyệt Như, có thể làm lần nữa không?" Không biết là Nguyệt Như có sướng hay không, nhưng Phương Hạo Vân hắn thì không sướng chút nào, tính ra tính lại chỉ được có nửa lần, có điều đây mới là lần thứ hai của Nguyệt Như, cho nên hắn lo cơ thể của nàng chịu không nổi, cho nên mới lên hỏi.

Chổ đó của Nguyệt Như quả thật đúng là không thoải mái, phải biết rằng, sau khi được đả thông Nhâm Đốc nhị mạch xong, cơ thể của Phương Hạo Vân dường như lại phát triển thêm một ít, và dĩ nhiên là cái ấy cũng to ra một chút. Chỉ tội nghiệp cho Nguyệt Như, sướng thì có sướng thật, nhưng mà cũng phải chịu cảm giác thốn, nếu làm thêm vài lần nữa, sợ rằng sẽ hết sướng, chỉ còn lại cảm giác thốn và đau thôi.

Có điều, vì muốn làm cho hắn thoải mái, Nguyệt Như cũng không muốn từ chối yêu cầu của hắn.

"Hạo Vân... hay là..." Nguyệt Như cúi đầu, muốn đồng ý với hắn, chỉ là đang nói được một nửa thì điện thoại của Phương Hạo Vân đặt trên đầu giường bỗng reng lên.

"Hạo Vân, nghe điện thoại đi..." Nguyệt Như thở phào một hơi, trong lòng cô thật ra rất sợ, dù sao chổ ấy cũng hơi đau...

Phương Hạo Vân cầm điện thoại lên, nhìn kỹ lại, là Vương Hà gọi đến.

Phương Hạo Vân nhìn Nguyệt Như một cái, cuối cùng nhấn nút nghe máy : "Chị Hà, có chuyện gì... có phải Tuyết Nhu tỉnh lại hay không?" Bây giờ mà Vương Hà còn gọi đến thì Phương Hạo Vân đã đoán được là vì chuyện gì rồi.

Nghe thấy là giọng nữ gọi đến, khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Như dần dần đọng lại, vẻ mặt thậm chí là có hơi ảm đạm.

"Hạo Vân, cậu đang ở đâu... Nhu Nhu tỉnh rồi, cô ấy muốn gặp cậu... không phải cậu lại đi ra ngoài tìm gái chứ?" Giọng của Vương Hà rất lớn, mặc dù không có mở loa ngoài, nhưng mà Nguyệt Như nằm trong lòng của Phương Hạo Vân vẫn có thể nghe rõ nội dung.

Phương Hạo Vân chột dạ, nhìn thoáng qua Nguyệt Như bên cạnh, cười gượng nói : "Tôi gặp mặt một người bạn cũ..như vậy đi, chị kêu bác sĩ đến kiểm tra cho Tuyết Nhu trước, tôi sẽ nhanh chóng đi qua..." Tuy rằng cả hai đều là người phụ nữ của mình, đáng lý không nên phân bên nặng bên nhẹ như vậy, nhưng dù sao Đinh Tuyết Nhu cũng đang là người bệnh, nói thế nào cũng phải được ưu tiên.

Nghe Phương Hạo Vân muốn đi, tâm tình của Nguyệt Như càng trở nên trầm trọng.

không biết là cô nghĩ cái gì, đột nhiên đưa tay chụp cái lấy thứ đang ngổng cao đầu của Phương Hạo Vân, vuốt ngay cái đầu của nó, chỉ vài cái là khiến cho Phương Hạo Vân rên nhẹ rồi.

Bên kia điện thoại, Vương Hà có thể nghe rõ ràng, đừng nghĩ cô ta độc thân thì không biết chuyện phòng the, cô hiểu rất rõ về mấy cái này, mấy trăm GB phim trong ổ cứng máy tính của cô không phải là để trang trí. (<~ OMFG, mấy trăm GB phim :-o)

" Phương Hạo Vân... cậu... không làm ... Nhu Nhu thất vọng chứ?" Giọng nói của Vương Hà cũng được tăng cao lên rồi, trong lời nói có mang theo mùi thuốc nổ nữa : "Nhu Nhu nhà chúng toii6 đối với cậu một lòng một dạ, nhưng trong thời gian cô ấy cần cậu nhất thì cậu lại đi tìm vui với người đàn bà khác..."

"Nói bậy... tôi đi tìm vui cái gì..." Phương Hạo Vân thuận miệng cãi lại : "Tôi đang nói chuyện với người bạn cũ..." Lời này tuy rằng làm tổn thương Nguyệt Như, nhưng mà bây giờ không có lựa chọn nào khác, ai keu bên kia đang là người bệnh, nói thế nào cũng phải biết chăm sóc cho cảm xúc của người bệnh chứ.

Nguyệt Như nghe thấy thế, trong lòng buồn bực không thôi, tốc độ tay không ngừng tay lên, khiến cho Phương Hạo Vân nhanh chóng đạt đến cực điểm, phóng ra những gì còn sót lại.

Có lẽ là do quá kích thích, cho nên lúc sắp cúp điện thoại, Phương Hạo Vân đã thở dốc vài tiếng.

Và như vậy Vương Hà liền không buông tha, nếu trước đó chỉ là hoài nghi, thì bây giờ có thể khẳng định.

Dựa vào kinh nghiệm của mình, Vương Hà kết luận rằng, một tiếng rên của Phương Hạo Vân đó, đạt biểu cho việc hắn đã lên đỉnh.

Nói cách khác, trước khi mình gọi điện đến, Phương Hạo Vân đang "đưa đẩy" với người đàn bà khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Hà không khỏi tức giận.

" Phương Hạo Vân, cậu không phải là người..." Vương Hà rống lên như con cọp cái.

Phương Hạo Vân bị mắng, nhưng hắn không trách Vương Hà, dù sao thì người ta cũng ra mặt giùm cho người của mình, xét cho cùng cũng là mình có lỗi.

"Chị Hà, chị đừng nói bậy, chuyện không phải như chị nghĩ đâu..." Phương Hạo Vân nhẫn nhịn nói.

Vương Hà căn bản là không tin, không ngừng cười lạnh qua điện thoại : "Tôi không nói với cậu nữa... cậu đang làm gì, có trời biết, cậu làm gì tự cậu rõ ràng..."

Ngay sau đó, Vương Hà đột nhiên nói : "Cậu rốt cục đang ở cùng với con đàn bà dâm tiện nào ..."

"Đàn bà dâm tiện?"

Lời này đúng là quá đáng, không chỉ là làm cho Nguyệt Như không vui, ngay cả sắc mặt của Phương Hạo Vân cũng thay đổi, hắn hừ một tiếng, nói : "Vương Hà, cô câm miệng cho tôi... cô đừng quá đáng..."

Giọng nói của Vương Hà vẫn lạnh như băng, dường như không sợ Phương Hạo Vân uy hiếp : "Thế nào, chột dạ à, bị tôi nói trúng rồi à..."

"Vương Hà, tôi nói cho cô biết, chuyện của tôi không cần cô quản..." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : "Cô chỉ cần chăm sóc cho Tuyết Nhu là được..."

Đối với việc Phương Hạo Vân đột nhiên thay đổi thái độ, Vương Hà không thèm đáp lại, cô vẫn dùng cái giọng nói lạnh như băng của mình : "Phương Hạo Vân, tôi mặc kệ cậu đang ở đâu, bây giờ Nhu Nhu đang muốn gặp cậu, cậu phải trở về..." Nói xong, Vương Hà liền cúp điện thoại.

Nguồn: tunghoanh.com/hoan-kiem-trong-sanh/quyen-8-chuong-57-bGoaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận