Hoán Kiểm Trọng Sanh Chương 74 : Cơn giận của rồng (1 +2)

Hoán Kiểm Trọng Sanh
Tác giả: Xích Tuyết
Quyển 4
Chương 74: Cơn giận của rồng (1 +2)



Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: ***********
Share by: thangioi.com
[/B]


Bạch Lăng Kỳ liếc nhìn đối phương, nói với vẻ không thiện chí:

“Người phải cút đi chính là mấy người... mấy người nhất định không phải sinh viên, rốt cuộc các người là ai ?”

Vừa nói xong câu này, tên mặc áo lông màu đen cười nói:

“Đại ca. Xem ra trời sinh chúng ta không có tướng làm sinh viên rồi, cải trang lâu như thế, vậy mà người ta mới nhìn sơ qua đã biết rồi...”

“Im mồm, cái thằng ngu này...!”

Tên đại ca đánh một bạt tay, giận dữ nói:

“ Nói mày ngu, cũng không sai chút nào, ai bảo mày nhận chứ.”



Việc đã đến nước này, Bạch Lăng Kỳ trên cơ bản đã có thể xác định, những tên này đã có chuẩn bị trước từ lâu, rất rõ ràng là muốn đối phó với mình.

Nhưng trong ký ức của cô, hình như cô chưa hề đắc tội với ai cả.

Cái tên mặc áo lông đen cười hi hi, đôi mắt háo sắc của hắn nhìn Bạch Lăng Kỳ, cười nói:

“Cũng khá lắm, đúng là hoa trong vườn, dù sao cũng đẹp hơn.”

“Kỳ, chúng mình la lên đi...!”

Cơ thể của Tiểu Lệ đã bắt đầu run rẩy.

“Đồ bà tám, nếu mày dám lên tiếng nữa, tao sẽ cho mày một dao.”

Nói xong, hai người họ đã lấy ra một con dao sáng loáng.

Nhìn con dao sáng choang, hai cô gái đã bị dọa sợ hết hồn, quan trọng nhất là, chỗ này lại là góc khuất, nhất là vào buổi tối rất ít khi có người đi qua. Những đôi tình nhân đang thân mật cũng không thấy nữa rồi, cũng chẳng biết có phải do họ thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã chạy trước cho lành rồi, hay là đã xong việc nên rời khỏi.

Hy lòng là trường hợp thứ nhất, mong họ mau chóng thông cho cho đội bảo vệ của trường đến kịp thời.

“Rốt cuộc các người là ai ?”

Bạch Lăng Kỳ tuy sợ, nhưng vẫn còn dám lên tiếng chất vấn, cô tự nghĩ, mình sẽ không sao đâu.

“Đừng có lo chuyện tôi là ai nữa ? Đợi đến khi cô được sung sướng rồi, nhất định sẽ gọi tôi là anh đẹp trai thôi...”

Tên mặc áo lông trắng nhìn chằm chằm vào đôi ngực đang phập phồng của Bạch Lăng Kỳ, nghĩ đến chuyện chị dâu đã căn dặn, trong lòng bắt đầu hưng phấn.

“Hạo Vân, Hạo Vân, anh đến rồi, tốt quá...”

Chính vào lúc này, Bạch Lăng Kỳ nhìn thấy Phương Hạo Vân đang từ từ bước đến. Tuy cô không rõ tại sao anh ấy biết mình đang gặp nguy hiểm, nhưng khi thấy người bạn trai đến, lòng cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Cái gì mà Hạo Vân với chả Hạo Vân...”

Tên mặc áo lông trắng thấy giọng vui mừng của Bạch Lăng Kỳ, bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn nhưng đã bị bóng tối che mất nữa khuôn mặt, đang tiến về phía họ. Đôi mắt sắc bén của hắn khiến chúng có chút lo sợ.

Đúng là tội nghiệp, chúng đâu hề biết đại ca Mặt Sẹo chính là bị tên đàn ông này đá bể bi, chứ nếu không thì, chúng đã sớm ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Tiếc là chuyện Mặt Sẹo bị hạ, là chuyện bí mật trong bang hội, ngoài một số ít người trong cuộc biết, những người khác vốn không biết gì.

Trong mắt Phương Hạo Vân, 3 người này, tuy vẫn còn đang ẩn trong bóng tối, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, vốn không đáng để hắn ra tay, nhưng đám rác rưởi này lại dám trêu ghẹo bạn gái mình, nên hắn có chút tức giận.

“Nói ra tên chủ mưu phía sau, sau đó tụi bây có thể cút đi...”

Nghĩ ở đây là dù gì cũng là trường đại học, nên Phương Hạo Vân không tính sẽ làm lớn chuyện.

“Khẩu khí lớn quá vậy...!”
truyện copy từ tunghoanh.com
Tên mặc áo lông trắng hỏi:

“Mày có biết tụi tao là ai không ?”

Phương Hạo Vân cười, lắc đầu nói:

“Chỉ là một đám rác rưởi, tại sao tao lại cần biết tụi bây là ai chứ ?”

Nói xong câu này, tên mặc áo lông trắng bèn hếch chân mày lên, môi trễ xuống, cười khinh thường nói:

“Mấy thằng học sinh tụi mày, cái gì cũng giỏi, chỉ có một điểm không giỏi thôi. Đó là thích ra vẻ. Cậu em nhỏ, nói cậu biết nhé, anh hùng cứu mỹ nhân không phải dễ làm đâu, cậu phải có chút bản lãnh mới được đó.”

Bạch Lăng Kỳ và Tiểu Lệ nhân cơ hội đó bèn chạy qua, đứng về phía Phương Hạo Vân, Tiểu Lệ bảo gọi điện báo cảnh sát, nhưng lại bị Phương Hạo Vân ngăn lại:

“Không cần đâu, đám rác rưởi này, tôi có thể lo được.”

Tiểu Lệ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không gọi điện báo cảnh sát.

“Ha ha, rất thú vị, bây giờ đám học sinh đúng là rất thú vị.”

Người mặc áo lông màu trắng cười dâm đãng nói:

“Mấy anh em ra hết đi, đưa luôn cái thằng học sinh này đi luôn. Để cho nó thấy, chúng ta đối xử với bạn gái nó như thế nào.”

Bạch Lăng Kỳ tức đến đỏ mặt, hét to:

“Một đám súc sinh...!”

“Đại ca, đừng nói nhiều nữa, hãy mau chóng ra tay, tránh bị bảo vệ phát hiện...”

Tên mặc áo lông đen đề nghị.

“Uhm...”

Tên mặc áo lông trắng gật đầu, nói với mọi người:

“Mau đưa họ vào rừng, giải quyết tại chỗ...”

Dù gì ở đâu cũng là trường học, muốn bắt cóc học sinh ra ngoài, cũng không phải là chuyện dễ. Dù sao thì chị dâu cũng đã căn dặn, chỉ cần hủy dung nhan của Bạch Lăng Kỳ, hay là cưỡng hiếp, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là trời cho cơ hội tốt, khu rừng nhỏ này đúng là một chỗ dễ hành sự.

Mọi người nghe lệnh, vừa hợp tâm ý, bèn xông cả lên. Tiểu Lệ khẽ run, đây là lần đầu tiên cô gặp cảnh này, trong lòng lo lắng, bèn nhìn Bạch Lăng Kỳ, rồi lại nhìn Phương Hạo Vân, nhưng thấy hắn chẳng có hề lo sợ.

“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”

Phương Hạo Vân khẽ nhếch mày, trong ánh mắt như có sát khí, dẫn theo hai cô gái đi vào rừng. Nếu ra tay ở đây, rất dễ bị người khác phát hiện. Hắn không muốn vì hắn mà Bạch Lăng Kỳ gặp phiền phức. Dù sao, họ vẫn còn là học sinh của trường.

Nhìn thấy ba người Phương Hạo Vân chạy vào rừng, tên đại ca bèn ngớ người ra, vậy nghĩa là sao đây ? Tên nhóc này nếu không phải là thằng ngốc, thì chắc chắn là một cao thủ ? Nếu không, hắn chẳng có lý do gì để mà tự tìm cái chết cả.

“Đại ca, giờ tính sao ?”

Tên mặc áo lông trắng hỏi.

“Tính sao hả ?”

Tên đại ca suy nghĩ một hồi, bỗng nói:

“Sợ gì chứ, chúng ta có 8 người chẳng lẽ lại không đối phó nổi với tên thư sinh đó sao. Đừng quên là chị dâu đã cho mỗi người chúng ta 10.000 đồng. Đừng chần chừ nữa, mau xông lên…”

Nói xong, một đám người đã chạy theo.

Tiểu Lệ trong lòng vẫn không yên, nếu không phải được Bạch Lăng Kỳ an ủi lần nữa, e rằng lần này chắc cô đã sợ đến phát khóc mất.

“Thằng nhãi, mày muốn chết rồi, cố tình chạy sâu vào trong rừng, mày đúng là ngu mà.”

Bao vây lấy 3 người Phương Hạo Vân, tên đại ca bèn tức giận chửi bới.

“Chết đi…!”

Bóng Phương Hạo Vân loáng qua một cái, tên đó vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thì đã bị Phương Hạo Vân nắm lấy phần áo ngay trước ngực:

“Ở đây không có ai, nên tao có thể yên tâm mà dọn đám rác rưởi như tụi bây.”

Nói xong, bèn ném tên đại ca một cái, trúng ngay một thân cây .
Phương Hạo Vân không muốn lại gây ra án mạng, nên ra tay rất có chừng mực, tuy là như vậy, nhưng tên đại ca cũng đã bị một cú đau điếng. Sau khi ngã xuống đất, không kịp thốt lên một tiếng thì đã ngất đi mất.

“Thằng này biết võ, mọi người cùng xông lên nào…!”

Thấy đại ca đã bị hạ, tên mặc áo lông trắng bèn tức giận hét to, ra lệnh cho mọi người cùng nhau xông lên.

Phương Hạo Vân không hề để tâm đến đám người này, cười lạnh một tiếng. Quay người lại, chân khẽ trượt đi, trong tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt một tên tay sai, chỉ đưa tay đẩy nhẹ một cái, tên đàn em đã bay ra, đụng vào một cành cây, sau khi ngã xuống đất, đã rên lên vài tiếng hừ hừ yếu ớt, xong lại ngất đi.

Tiếp đó, Phương Hạo Vân với một tốc độ cực nhanh, đã tấn công sáu người còn lại từng người một, vì không muốn để họ có thể kêu lên những tiếng thảm thiết, lúc hắn ra tay cũng rất chừng mực, sau đợt tấn công, đảm bảo là họ đến cả sức để mà rên la cũng không có. Chỉ có thể hừ hừ vài tiếng.

Phương Hạo Vân ra tay quá nhanh, một chuỗi hành động đó nhanh như sấm chớp, đánh bại những tên rác rưởi đó, chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Trở về chỗ cũ, Phương Hạo Vân định thần lại. Tâm trạng như không hề có chút thay đổi, cứ như người ra tay lúc nãy không phải hắn vậy.

Tiểu Lệ kinh ngạc đến lặng cả người, nhìn Phương Hạo Vân với ánh mắt ngưỡng mộ, hai mắt như nổi đom đóm vậy, đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô được thấy một người nam sinh oai phong đến vậy. Vừa nãy khi Phương Hạo Vân tấn công, tuy cô không hề nhìn rõ, nhưng vẫn thấy rất thích sự can đảm và thân thủ của hắn.

Nếu không phải cô bạn gái của người ta cũng đã đứng bên cạnh. Tiểu Lệ đã lao ngay vào vòng tay của Phương Hạo Vân rồi.

“Rất đàn ông, đây mới chính là đàn ông đích thực…”

Tiểu Lệ cứ như không thể rời mắt khỏi Phương Hạo Vân được.

Tuy Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân đã quen nhau lâu rồi, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân thủ của hắn, tuy lúc trước có nghe hắn nhắc qua, là hắn từng luyện một số quyền cước. Nhưng thật sự thấy hắn ra tay thì, đây mới là lần đầu. Sau một chút kinh ngạc. Cô mặt đầy hạnh phục ngã vào lòng của Phương Hạo Vân, nhỏ nhẹ nói:

“Hạo Vân, anh thật là giỏi…!”

“Là ai sai tụi mày đến ?”

Lúc này, Phương Hạo Vân chầm chậm bước đến gần tên đại ca, lạnh lùng hỏi, đôi mắt sắc bén của hắn, khiến cho tên đại ca sợ đến nỗi ngất đi lần nữa.

Nhìn ánh mắt của Phương Hạo Vân, trong lòng tên đại ca như có một nỗi sợ hãi kinh khủng, hắn cảm thấy như lông trên toàn thân hắn đang dựng đứng cả lên. Rất rõ ràng, thân thủ của Phương Hạo Vân đã khiến hắn khiếp sợ. Không phải là hắn chưa từng gặp những cao thủ võ nghệ cao cường, nhưng cao thủ như Phương Hạo Vân, chỉ trong nháy mắt có thể đánh họ đến nỗi mất hết sức chiến đấu, thân thủ như thế dường như đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của gã.

“Tôi nói… cái gì tôi cũng nói, xin đừng giết tôi…”

Thấy hắn đã sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, Phương Hạo Vân nói:

“Tốt, nếu mày ý thức được sớm hơn, thì mày đã không phải chịu cái tội này.”

“Nói đi, là ai chứ ?”

Phương Hạo Vân hét lên

“Là… là chị dâu…”

Giọng nói của tên đại ca lắp bắp:

“Là chị dâu bảo bọn này đến, chị ấy muốn bọn tôi… muốn bọn tôi hủy dung nhan của Bạch Lăng Kỳ…”

Cảm nhận được sát khí trong mắt Phương Hạo Vân càng lúc càng nặng nề, tên đó đã im ngay miệng lại.

“Chị dâu là ai, mày chết rồi à, sao không nói tiếp đi ?”

Lúc này lá gan của Tiểu Lệ cũng đã lớn hơn rồi, cô bước đến, nói với giọng dọa nạt.

“Chị dâu tên Kim Phi, là vợ của đại ca Mặt Sẹo…”

Hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh, nếu là bình thường gặp đứa con gái như Tiểu Lệ, thì hắn đã đánh một bạt tay rồi. Nhưng hôm nay hắn không thể không phục tùng.

“Kim Phi ? Mặt Sẹo ? Được lắm…”

Thực tế, sau khi Phương Hạo Vân nhận được cuộc gọi của Trần Thanh Thanh, đã sớm nghĩ đến chủ mưu phía sau rồi, bây giờ hắn hỏi vậy, chỉ để xác định rõ ràng hơn thôi.

“Mày có thể xéo đi rồi…!”

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:

“Về nói với con tiện nhân Kim Phi, tao sẽ đến kiếm bả.”

Nhìn ánh mắt đầy sát khí của Phương Hạo Vân, hắn sợ đến nỗi quỳ xuống đất, không ngừng lạy lục:

“Anh yên tâm, những lời anh dặn em nhất định sẽ chuyển đến cho…”

Nói xong bèn đứng ngay dậy chuẩn bị rời khỏi.

“Khoan đã…!”

Phương Hạo Vân gọi lại, lạnh nhạt căn dặn một câu:

“Đem hết bọn này đi luôn… chỗ này là trường học, tao không muốn thấy tụi rác rưởi như tụi bây trong đây nữa.”

“Chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức, sau này nhất định không dám bước vào trường nửa bước…”

Nói xong, tên đó vội đỡ từng người dậy, dắt díu nhau mà đi khỏi.

Tiểu Lệ do bị kinh sợ cực độ, trong đầu ngoài chuyện sùng bái Phương Hạo Vân ra, mọi cái còn lại hoàn toàn trống rỗng, cô lại bắt đầu thấy ngưỡng mộ Bạch Lăng Kỳ. Cô rất muốn người đang nằm trong vòng tay Phương Hạo Vân lúc này sẽ là cô. Những cô gái si tình đều rất ngưỡng mộ các anh hùng. Biểu hiện hôm nay của Phương Hạo Vân, đối với cô ấy, đúng là anh hùng trong các vị anh hùng. Nhưng cô vẫn biết rõ là, người anh hùng như vậy không thể nào thuộc về mình được.

Điều duy nhất cô có thể làm chỉ là yêu thầm mà thôi.

Nói đến yêu thầm, rất nhiều người cho rằng chỉ có nam sinh mới có hiện tượng này. Thật ra cũng không đúng, thông thường thì giữa nam và nữ cũng không có khác biệt gì nhiều. Chỉ là hiện tượng này ở nữ giới được che giấu khá kỹ, nên không dễ gì bộc lộ ra ngoài.

“Nhớ nhé, chuyện hôm nay không được nói với ai, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả.”

Lúc trong lòng cô đang thầm thương trộm nhớ Phương Hạo Vân, thì lại nghe tiếng Phương Hạo Vân nói với cô.

Tiểu Lệ lặng đi một lúc, liền đó bèn bật khóc, đúng là cùng người nhưng không cùng mạng, đều là con gái với nhau, đều là sinh viên của trường đại học Hoa Hải, nhìn Bạch Lăng Kỳ xem, rồi lại nhìn mình mà xem.

“Hạo Vân, anh làm gì dữ vậy, Tiểu Lệ là bạn em mà, em không muốn anh đối xử với bạn em như vậy.”

Bạch Lăng Kỳ liếc nhìn Phương Hạo Vân, rồi bước qua nhỏ nhẹ an ủi Tiểu Lệ.

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói:

“Anh chỉ muốn tốt cho bạn em thôi. Nếu bạn em không muốn sau này sẽ gặp phiền phức, thì phải quên hết những chuyện xảy ra hôm nay. Kể cả những lời đối thoại nữa.”

“Hạo Vân, có thật là nghiêm trọng vậy không ?”

Bạch Lăng Kỳ thấy vẻ mặt của Phương Hạo Vân rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

“Hay là mình báo cảnh sát đi ?”

Tiểu Lệ ngẩng đầu nói.

Nguồn: tunghoanh.com/hoan-kiem-trong-sanh/quyen-4-chuong-74-hAoaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận