“Bậc hiền nhân và người thường tuy hành động giống nhau,
Nhưng kết quả đạt được hoàn toàn khác nhau;
Hạt gieo dưới đất tuy giống nhau,
Nhưng cho kết quả thu hoạch khác nhau.”
(Cách ngôn Sakya)
Tôi không bao giờ quên được ngày mồng 2 tháng 7 năm 1267 ấy bởi đó là nỗi ám ảnh đeo đẳng suốt cuộc đời tôi. Mỗi năm, vào ngày này, thế giới trong mắt tôi chỉ là một màu u ám, ảm đạm. Bảy trăm năm sau hồi tưởng lại, tim tôi vẫn quặn đau từng cơn.
Đó là một chiều mùa hạ bình dị của ngày thứ năm sau khi Bát Tư Ba lên đường. Sáng sớm, Kháp Na đã có mặt ở phòng làm việc của Bát Tư Ba để xử lý việc chính sự. Buổi trưa, như thường lệ, chàng quay về Lang Như Thư Lầu, dùng bữa với tôi.
Thầy thuốc cúi đầu thưa:
- Bản khâm nói không sai. Nhưng tôi còn nhớ đỗ Nyingchi không giống các loại đỗ khác. Ở Nyingchi có một loại hoa, mùi hương rất nồng, bình thường thì hương hoa này không hề có độc. Nhưng nếu trồng hoa và đỗ ở cùng chỗ, khi mùa hạ đến, loài ong mật đưa phấn của loài hoa kia đến đài hoa của cây đỗ th quả đỗ mọc ra từ sự kết hợp đó sẽ rất độc.
Shakya Zangpo sa sầm mặt mày:
- Không lẽ đỗ Nyingchi nấu chín vẫn còn độc? Nhưng sao dùng kim bạc không phát hiện ra?
Thầy thuốc giải thích:
- Đỗ Nyingchi nấu nhừ đúng là sẽ hết độc, nhưng nếu mùi hương của loài hoa kỳ lạ kia lẫn vào, nó sẽ kích thích độc tố trong đỗ Nyingchi. Nếu ăn qu nhiều, sẽ không thể giải độc.
Tôi tái người, lảo đảo, suýt ngã. Cô hầu gái đỡ lấy tôi, tôi gạt tay cô ta ra, lao ra ngoài sân, ngắt một bông hoa vàng, mang vào phòng.
Tôi chìa bông hoa ra cho thầy thuốc xem, toàn thân run lên bần bật:
- Có phải là loại hoa này?
Thầy thuốc nhặt lấy bông hoa, ngắm kĩ, đưa lên mũi kiểm tra, sắc mặt tái đi:
- Đúng là nó! Hoa này gọi là Tuyết Sơn Nhất Chi Khao. Tuy không bắt mắt nhưng hương thơm nồng đượm, chỉ có thể sinh trưởng trong điều kiện độ ẩm cao như Nyingchi. Hoa này không thể trồng được ở cùng khô hạn như Sakya. Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Kunga Zangpo chết điếng, miệng lắp ba lắp bắp:
- Thời gian trước, cậu chủ nói rằng muốn trồng hoa ở Lang Như Thư Lầu để Vương phi vui lòng. Trên đường đi tìm, tôi gặp một người bán hoa trên một góc phố ở La-ta. Hắn nói loài hoa này rất thơm, các cô gái đều yêu thích hoa này nên tôi đã mua về…
Mọi thứ tối sầm trước mắt tôi, toàn thân tôi mềm nhũn như không còn chút sức lực. Cô hầu gái vội đỡ lấy tôi. Đầu óc tôi quay cuồng, tôi gào lên thảm thiết:
- Âm mưu, chắc chắn là một âm mưu!
Ở đất Tạng, vùng Nyinhchi nằm ở vĩ độ thấp, độ cao so với mực nước biển cũng tương đối thấp nên thời tiết rất nóng bức, oi nồng. Khi ấy, cả đỗ Nyingchi và Tuyết Sơn Nhất Chi Khao đều đã ra hoa. Sau hơn nửa tháng, đỗ Nyingchi chứa phấn hoa Tuyết Sơn Nhất Chi Khao được đưa tới. Sakya là vùng cao hơn Nyingchi nên đến lúc này, Tuyết Sơn Nhất Chi Khao được đưa về trồng ở Sakya mới bắt đầu vào mùa ra hoa, hương thơm ngào ngạt. Tuy đỗ Nyingchi đã nấu nhừ nhưng khi đưa tới Lang Như Thư Lầu, phải đi ngang qua vườn hoa, gió sẽ thổi phấn hoa lẫn vào đồ ăn. Vì lượng phấn hoa này rất ít, Kunga Zangpo chỉ ăn một miếng nhỏ nên không nghiêm trọng. Nhưng Kháp Na đã ăn gần hết đĩa đỗ xào! Còn tôi, tôi quen ăn thịt, nhưng bữa trưa nay không có thịt nên tôi chỉ gặm chút bánh nướng, không hề động đến món đỗ xào đó.
Xác suất một phần vạn thế này, không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên! Tôi túm lấy áo Shakya Zangpo, nghiến răng:
- Dì năm, trói dì năm lại, giải đến đây!
Shakya Zangpo rất bất ngờ trước thái độ lạ thường của Kangtsoban, lúc sau mới gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ đích thân đi bắt bà ta!
Shakya Zangpo dẫn theo đám người hầu đi khỏi, tôi quay lại hỏi thầy thuốc:
- Xin ông hãy nghĩ kĩ xem, có cách nào giải độc được không? Bất luận đó là loại thuốc hiếm có, quý giá nhường nào, bất luận nó có ở đất Tạng hay không, chỉ cần ông biết, hãy nói với ta, ta sẽ tìm cho bằng được!
Thầy thuốc lắc đầu, vẻ khó xử:
- Dạ thưa… loại độc này rất hiếm gặp, sách y học chưa từng ghi chép về cách giải loại độc này.
Tôi ra lệnh:
- Mau tìm đi! Nếu ông không biết thì đi hỏi những người khác, phải tìm cho bằng được trong thời gian nhanh nhất. Dù không tìm được phương pháp giải độc triệt để, cũng phải tìm cho ra cách thức kiềm chế sự phát tác của độc tố, bằng mọi giá phải giữ lấy tính mạng của Vương gia!
Thầy thuốc vâng vâng dạ dạ rồi rời đi. Tôi đến bên giường, nắm chặt tay Kháp Na:
- Kháp Na, gắng lên! Có em ở đây, em nhất định sẽ cứu chàng!
Kháp Na gắng gượng mở mắt, mệt nhọc gật đầu với tôi.
Shakya Zangpo giải dì năm vào phòng. Mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ điềm nhiên của bà ta. Không cần bắt trói, bà ta đủng đỉnh bước vào. Nhìn thấy Kháp Na nằm trên giường bệnh, bà ta cười vang:
- Thọ gớm nhỉ! Hơn hai mươi năm trước bị ta đẩy xuống cầu thang, mẹ người đã che chắn cho ngươi. Lần này, ăn phải loại độc kịch liệt ấy mà vẫn chưa chết cơ đấy!
Tôi lao đến, giáng cho mụ ta một cái tát thật lực.
- Quả nhiên là do mụ! Kẻ đứng đằng sau chỉ đạo là Yeshe phải không? Hắn đâu rồi?
Môi tứa máu nhưng mụ ta vẫn nhìn tôi trừng trừng:
- Người hết ngớ ngẩn rồi à? Chính ta đã hạ độc, không liên quan đến con trai ta. Kháp Na chết đi, con trai ta là con út, sẽ có quyền thừa kế gia nghiệp, ha ha!
- Bà cho rằng Kháp Na chết đi thì Yeshe có thể thừa kế gia nghiệp sao? – Tôi nhổ vào mặt mụ ta. – Bà đừng nằm mơ! Bát Tư Ba chắc chắn sẽ trả thù cho Kháp Na. Mẹ con bà không thoát khỏi sự trừng phạt đâu!
- Bát Tư Ba ư? – Mụ ta cười như điên như dại, răng môi nhuốm máu tươi, gương mặt như ác quỷ. – Để xem hắn có sống sót qua hôm nay không đã!
- Đại ca… đại ca làm sao?
Kháp Na gượng dậy, giọng chàng run lên. Tôi vội chạy đến đỡ chàng, để chàng tựa vào vai mình.
Bà ta trợn mắt nhìn Kháp Na, vẻ mặt nham hiểm, quỷ quyệt:
- Ta đã mất công ra tay, đâu thể chỉ lấy mạng của mình ngươi. Bát Tư Ba mới là mối họa lớn nhất trong lòng ta. Hắn không chết thì dù ngươi có mất mạng, con trai ta cũng không thể lấy lại mọi thứ ở Sakya này!
Shakya Zangpo xông đến, tra hỏi mụ ta:
- Đoàn tùy tùng của pháp vương có đến hơn ba trăm người, họ đều là những chiến binh trung thành nhất, không bao giờ phản bội pháp vương. Đàn bà như mụ sao có thể hãm hại được ngài?
- Ta không làm gì được hắn nhưng trên đời này, ngoài ta ra, còn rất nhiều người khác căm hận hắn! – Ánh mắt mụ ta chất chứa nỗi căm tức, mụ nghiến răng kèn kẹt. – Thôi được, để ta cho ngươi được chết một cách tỏ tường! Năm trăm võ tăng của phái Drikung đã mai phục trên núi Kiewu, muốn đến La-ta buộc phải đi ngang qua khe núi hẹp, làm sao có thể chống cự nổi năm trăm võ tăng của Drikung? Chắc chắn hắn sẽ bỏ mạng nơi vách núi. Ha ha!
Shakya Zangpo sợ hãi:
- Núi Kiewu ư? Pháp vương đã đi được năm ngày, tính thời gian thì hôm nay chính là ngày vượt qua ngọn núi ấy.
Rồi ông ấy lập tức hạ lệnh:
- Lập tức cưỡi con ngựa phi nhanh nhất, đi báo với pháp vương.
Mụ đàn bà tàn ác cười hả hê:
- Dù có là xích thố cũng không thể đến đó trong vòng nửa ngày. Các người chờ nhặt xác của Bát Tư Ba đi!
- Mụ đàn bà độc ác, ta sẽ giết ngươi!
Kunga Zangpo chẳng màng đến bản thân đang bị trúng độc, lao đến, túm lấy mụ ta, đập cho tơi tả.
Shakya Zangpo vội chạy đến kéo Kunga Zangpo ra, tiếp tục tra hỏi:
- Phái Drikung đã hối lộ thứ gì cho mụ mà mụ cam lòng câu kết với người ngoài, hãm hại phái Sakya?
Mụ ta ngẩng lên, gương mặt nhoe nhoét máu, nhưng vẫn bật cười ha hả:
- Nếu con trai ta trở thành pháp vương Sakya, được kế thừa toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Khon thì ta sẽ thả tự do cho người thừa kế của Drikung. Đó chính là điều kiện ta đặt ra cho phái Drikung.
Shakya Zangpo lập tức ban lệnh:
- Hãy canh chừng mụ ta cho cẩn thận, ngày sau sẽ định tội. Mụ ta phải chịu hình phạt phanh thây!
Nhanh như chớp, mụ ta móc từ trong túi áo một hạt gì đó, bỏ vào miệng rồi gào lên:
- Khi quyết định làm chuyện này, ta đã xác định sẽ mất mạng. Khỏi cần các người nhọc công, ta tự biết cách chết!
Shakya Zangpo vội lao đến bóp miệng mụ, nhưng không kịp nữa, máu đen đã trào ra mép, mụ hướng mặt lên trời, hét lên:
- Con ơi, mẹ không được chứng kiến ngày con lên ngôi pháp vương được rồi!...
Vừa dứt lời. mụ liền lăn đùng ra đất. Máu đen lênh láng khắp vùng mặt của mụ. Shakya Zangpo đành sai người khiêng xác mụ đi. Chúng tôi đang bối rối không biết phải làm sao thì thầy thuốc cấp tập chạy vào:
- Tìm ra cách rồi!
Cả tôi và Shakya Zangpo đều đồng thanh kêu lên:
- Nói mau!
Thầy thuốc vừa thở hổn hển vừa trình bày:
- Trung Nguyên có một loại dược liệu gọi là Thủ ô, đặc biệt là loại Thủ ô trồng trên núi Tung Sơn, cực kỳ công hiệu, nhưng phải là Thủ ô tươi mới có tác dụng giảm đau, tiêu độc. Tuy loại Thủ ô này không thể giải độc ngay tức khắc nhưng có thể giúp bệnh tình thuyên giảm. Được vậy, chúng ta sẽ có thêm thời gian tìm kiếm danh y chữa trị cho Vương gia.
Shakya Zangpo hỏi:
- Đất Tạng có loại thuốc này không? Nếu cho người lập tức đi tìm, liệu có tìm được không?
Thầy thuốc lắc đầu:
- Đất Tạng chưa bao giờ dùng đến vị thuốc này, chỉ e không tìm được.
Tôi túm lấy cổ áo viên thầy thuốc, gạn hỏi:
- Tính mạng của Vương gia còn kéo dài được bao lâu nữa?
Ông ta ấp úng đáp:
- Dạ thưa…
Tôi quát:
- Nói mau!
- Nếu không kịp thời cứu chữa, e là không qua nổi đêm nay.
Tôi chết điếng, lùi lại một bước, cố đứng vững. Shakya Zangpo lo sợ đến mức nước mắt đầm đìa:
- Nhưng Trung Nguyên xa xôi ngàn dặm, làm sao kịp đến đó tìm thuốc kia chứ?
Tôi như người sắp chết đuối, cố bám víu vào tất cả những gì nổi trên mặt nước:
- Còn cách nào khác không?
Thầy thuốc đầm đìa mồ hôi vì căng thẳng:
- Quả thực là không còn cách nào khác. Đây là biện pháp giúp kéo dài thời gian duy nhất mà tôi có thể tìm được.
Kháp Na đột nhiên lên tiếng, giọng chàng yếu ớt, lời nói đứt quãng:
- Các người… lui ra… Ta có chuyện muốn nói với Vương phi.
Không ai dám trái lời Kháp Na, Shakya Zangpo lệnh cho người hầu lập tức đi tìm Thủ ô, sau đó cùng Kunga Zangpo lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Tôi hóa phép trở lại là Lam Kha, lao đến bên Kháp Na.
Chàng gắng sức ngẩng lên, đôi mắt sưng húp hé mở, chầm chậm chìa tay về phía tôi. Tôi vội nắm chặt tay chàng. Chàng vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tiểu Lam… chỉ có em mới… cứu được đại ca. Hãy… mau đến đó… ngăn đại ca lại.
Tôi lắc đầu quầy quậy, nước mắt lã chã:
- Không, Kháp Na, em sẽ đến Trung Nguyên tìm Thủ ô!
- Tiểu Lam, em chỉ có thể cứu một người! – Chàng thở gấp, lông mày xô lại, cố nén cơn đau vật vã, nói tiếp. – Núi Kiewu cách Sakya chỉ năm ngày đường, sẽ không tốn nhiều linh khí của em. Nếu em lên đường ngay bây giờ thì có thể cứu được đại ca. Nhưng nếu đi Trung Nguyên, chưa chắc đã tìm được Thủ ô.
Tim tôi tan nát, nước mắt tuôn trào như thác lũ:
- Kháp Na, em không thể để chàng chết!
- Chúng ta phải tỉnh táo để đánh giá tình hình mà lựa chọn.
Nước mắt lưng tròng, ánh mắt vô hồn của chàng lúc trước bỗng sáng long lanh. Chàng nắm chặt tay tôi, đột nhiên lớn tiếng:
- Tính mạng của đại ca quan trọng hơn ta!
Tôi nghẹn ngào:
- Nhưng chàng là chồng em, hãy nghĩ đến con chúng ta! Lẽ nào chàng muốn con chúng ta chưa ra đời đã không còn cha ư?
- Ta không hề muốn chết nhưng ta buộc phải lựa chọn!
Mặt chàng đột nhiên đỏ kỳ dị, chàng buôn tay tôi ra, nghiêng đầu ho dữ dội. Tôi vội vã kề khăn tay bên miệng chàng. Lát sau, chàng dồn hết sức lực, gọi tôi:
- Tiểu Lam, nếu em không chịu đi cứu đại ca, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn trước mặt em ngay bây giờ!
Tôi chết lặng khi nhìn đám máu đen quánh lại trên chiếc khăn tay.
- Kháp Na…
Chàng bật dậy, chỉ tay về phía cửa, ánh mắt sắc buốt:
- Đi đi, đi ngay đi! Không còn thời gian nữa!
- Kháp Na… - Tôi vừa khóc vừa áp môi lên miệng chàng. – Vâng, em sẽ đi, em truyền chút linh khí cho chàng rồi sẽ đi!
Nhưng chàng vội quay mặt đi, môi tôi chạm vào gò má chàng.
- Tiểu Lam, đừng lãng phí linh khí vì ta nữa. Em phải giữ sức còn đi cứu đại ca.
Tôi nắm chặt tay chàng, muốn nói gì nhưng cơn đau tê tái khiến tôi không sao thốt lên nên lời. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt chàng, chàng đẩy tay tôi:
- Đi đi!
Tôi đã khóc hết nước mắt, mỗi câu, mỗi tiếng của chàng đều khiến trái tim tôi đau thắt đến không thở nỗi. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa, đành hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh kiềm chế cơn run rẩy, nhìn chàng:
- Kháp Na, hãy hứa với em, nhất định phải gắng gượng đến khi em quay lại!
Cơn đau rần rật hiện trên chiếc cổ dài của chàng, mạch máu xanh lét phập phồng dưới làn da tái xám, hai hàng nước mắt đổ dài, nhưng chàng vẫn gượng cười thật tươi, run rẩy chìa ngón út ra:
- Được, ngoắc tay giao hẹn, trăm năm khó vẹn!
Tôi cũng chìa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay chàng, khóe môi rung động:
- Ai bảo? Nhất định trăm năm sẽ trọn vẹn!
~.~.~.~.~.~
- Trời ơi, Kháp Na… Kháp Na…
Chàng trai trẻ không biết phải nói sao khi thấy tôi khóc nấc lên. Cậu ta rút khăn giấy trong túi áo, thở dài đưa cho tôi, giọng nghẹn ngào:
- Vì sao phải bắt cô phải lựa chọn như vậy?
- Tôi biết lựa chọn của Kháp Na là đúng. Trong tình hình ấy, tôi chỉ có thể cứu được một người.
Tôi vùi đầu vào đầu gối, nức nở một hồi mới có thể tiếp tục câu chuyện.
- Nhưng sự lựa chọn của chàng khiến tôi và Bát Tư Ba không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Chàng trai trẻ trầm ngâm rất lâu, khẽ chau mày:
- Sự việc này, bề ngoài thì có vẻ như mọi thứ đều do dì năm sắp đặt, nhưng lẽ nào tất cả chuyện này không hề liên quan đến Yeshe?
- Khi đó, cả tôi và Bát Tư Ba đều nghi ngờ hắn có nhúng tay vào chuyện này, nhưng cái chết của dì năm khiến chúng tôi không tìm ra chứng cứ.
Chàng trai trẻ lắc đầu:
- Một kế hoạch vô cùng chi tiết như thế, tôi không tin một kẻ một chữ bẻ đôi không biết như dì năm có thể vạch ra. Rất có thể bà ta đã cố ý gánh tội thay hắn. Bà ta tự sát trước mặt mọi người chính là vì không muốn mọi người tìm ra bằng chứng buộc tội con trai bà ta.
Tôi lau nước mắt, cố kìm nén nỗi đay vò xé tim gan, giọng nói khản đặc.
- Chúng tôi cũng nghi ngờ như vậy, chỉ có điều không tìm được chứng cứ.