Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 15-16


Chương 15-16
Tại văn phòng của tờ Thời sự San Francisco, đầu óc rối tung của Cindy Thomas như đang bày ra trước những ngón tay cô.

Hạn chót buổi chiều chỉ còn vừa vặn có một tiếng nữa. 

Từ người trực tầng của tòa nhà Hyatt, cô đã lấy được tên của hai vị khách đã tham dự lễ cưới của Brandt và cũng là những người vẫn còn đang ở khách sạn. Tối qua, sau khi chạy xuống đó lần nữa, cô đã có thể ghép lại hình ảnh bi thảm đau lòng, với những lời thề nguyền, những cốc rượu chúc mừng và điệu nhảy lãng mạn của cô dâu và chú rể trong những giây phút cuối cùng. 

Tất cả những phóng viên khác vẫn đang chắp lại các chi tiết rải rác do cảnh sát đưa ra. Đến giờ cô vẫn đang đi trước họ. Cô đang chiến thắng và điều đó thật tuyệt. Cô cũng chắc chắn rằng đây sẽ là tác phẩm hay nhất mà cô từng làm kể từ khi tới làm việc cho tờ Thời sự, có lẽ vì cô là một người chưa tốt nghệp ở Michigan. 



Tại tòa báo, những hành động liều lĩnh của Cindy ở Hyatt đã gần như biến cô thành một người nổi tiếng. Nhiều người mà cô gần như không biết đột nhiện dừng lại và chúc mừng cô. Thậm chí cả ông chủ báo mà cô hiếm khi nhìn thấy ở tầng nhà Metro, cũng đã xuống để tìm hiểu xem cô là ai. 

Chính tầng Metro đang nắm giữ một số bằng chứng tại Thung lũng Mill về việc làm lại tuyến đường giao thông gần khu vực trường học. 

Cô đang viết trang thứ nhất. 

Khi đánh máy, cô nhận ra biên tập viên Sidney Glass đang đi tới bàn của cô. Glass được gọi là El Sid tại tòa báo. Ông ta ngồi xuống đối diện cô với một tiếng thở dài khó nhọc: 

- Chúng ta cần nói chuyện. 

Những ngón tay cô chậm dần rồi dừng lại khi cô ngước lên. 

- Tôi vừa nhận được tin hai phóng viên lâu năm của chuyên mục tội phạm rất bực mình và muốn tham gia vụ này. Suzy ở Tòa Thị chính đang chờ tuyên bố của cảnh sát trưởng và Thị trưởng. Stone đã ráp tiểu sử của cả hai gia đình lại với nhau. Họ đã có 20 năm và đã có hai giải thưởng Pulitzers cùng nhau. Và đó là tin tức được đăng đầu tiên của họ. 

Cindy có cảm giác như tim cô gần như ngừng đập: 

- Ông đã kể gì cho họ? 

Trong ánh mắt dày dạn của El Sid, cô có thể nhìn thấy nhóm phóng viên phụ trách các vụ phạm tội hàng đầu đầy tham lam, những phóng viên kỳ cựu với những tìm hiểu của chính họ, cố gắng đẽo gọt theo cách của mình và tạo nên câu chuyện này. Câu chuyện của cô. 

- Hãy cho tôi xem những gì cô có được nào – Rốt cuộc, biên tập viên thành phố cũng nói. Ông đi vòng và nhìn qua vai cô, đọc vài dòng đang hiện trên màn hình máy tính. 

- Phần nhiều là được. Cô có thể biết điều đó. “Đau khổ” thuộc về đoạn bên trên này – Ông nói, chỉ tay về phía màn hình – Sửa lại “bố của cô dâu” – Không có gì làm Ida Morris bực mình như những từ bổ nghĩa được thay thế và đảo từ. 

Cindy cảm thấy rất xấu hổ. 

- Tôi biết, tôi biết. Tôi đang cố gắng để thâm nhập vào đó. Hạn chót là vào lúc… 

- Tôi không biết hạn chót là vào lúc nào – Ông biên tập nóng mặt. Nhưng dưới đây, nếu cô có thể xâm nhập vào đó, thì hãy xâm nhập cho đúng vào. 

Ônh nhìn Cindy một lúc mà cô có cảm giác như là rất lâu, bằng một cái nhìn đánh giá khó hiểu khiến cô bực mình. 

- Đặc biệt nếu cô định tiếp tục theo vụ này – Khuôn mặt hầu như không biết đến mủi lòng của Glass co rúm lại, và ông gần như mỉm cười với cô. 

- Tôi đã nói với họ vụ này là của cô rồi, Thomas. 

Cindy cố nén lại cử chỉ muốn ôm chầm lấy ông biên tập viên lập dị, độc đoán này ngay lập tức. 

- Ông muốn tôi có mặt tại Tòa Thị chính sao? 

- Câu chuyện thực nằm ở dãy phòng cao cấp của khách sạn ấy. Hãy quay lại khách sạn Hyatt – El Sid bước ra, hai tay đút túi quần, lúc nào cũng vậy. 

Nhưng một lúc sau, ông quay trở lại và dặn thêm: 

- Hãy săn tin đi, nếu cô định tiếp tục theo đuổi vụ này thì tốt hơn là hãy tìm một nguồn tin của cảnh sát từ bên trong và hãy nhanh lên.

Chương 16

Sau khi rời khỏi nhà xác, Raleigh và tôi đi bộ trở lại văn phòng trong sự im lặng. Nhiều chi tiết về kẻ giết người làm tôi băn khoăn. Tại sao kẻ giết người lại lấy áo vét của nạn nhân? Tại sao lại để lại chai sâm banh? Điều đó chẳng hợp lý tí nào. 

- Chúng ta đang có một vụ tội phạm liên quan đến tình dục. Một vụ tồi tệ - Cuối cùng tôi quay lại chỗ anh ta trên lối đi rải nhựa dẫn đến sảnh. 

- Tôi muốn kiểm tra kết quả xét nghiệm tử thi qua Milt Fanning và hệ thống máy tính của Cục điều tra liên bang (FBI). Chúng ta cũng cần phải gặp bố mẹ của cô dâu. Chúng ta sẽ cần tiểu sử của bất kỳ ai mà cô ấy có thể dính líu đến, trước David. Và một danh sách những người tham dự lễ cưới đó. 

- Tại sao chúng ta không đợi sự xác nhận về điều ấy trước khi chúng ta lao vào khía cạnh đó – Người cộng sự mới của tôi nói. 

Tôi dừng lại và nhìn anh ta chằm chằm: 

- Anh muốn xem liệu ai đã đăng ký phòng để có được chiếc áo vét dính máu tại phòng thất lạc đồ sao? Tôi không hiểu. Điều anh quan tâm là gì? 

- Điều tôi quan tâm là tôi không muốn phòng điều tra khơi lại nỗi đau buồn của các gia đình đó bằng nhiều giả thiết cho tới khi chúng ta thu thập được nhiều tình tiết hơn để tiếp tục. Chúng ta có thể có hoặc không có chiếc áo vét của kẻ giết người. Cũng có thể hắn là một khách mời hoặc không. 

- Thế anh nghĩ chiếc áo đó là của ai, người Do thái chăng? 

Anh ta nháy mắt với tôi bằng một nụ cười: 

- Nó có lẽ được bỏ lại đó để chúng ta bắt đầu điều tra thì phải. 

Giọng nói của anh ta dường như trở nên khác lạ một cách đột ngột. 

- Anh đang định từ bỏ sao? – Tôi hỏi anh ta. 

- Tôi không từ bỏ - Anh ta nói – Cho đến khi chúng ta có điều gì chắc chắn, từng anh bạn trai cũ của cô dâu hay những thiệt hại của một số đoàn thể muốn loại bỏ Gerald Brandt đã nhúng tay vào có thể coi như một kẻ bị tình nghi. Tôi không muốn sự chú ý nhắm vào họ trừ khi chúng ta có điều gì chắc chắn để tiếp tục. 

Chính nó đây. Sự thanh minh. Sự giới thiệu, chính sách ngăn trặn. Brandt và Chancellor Weil, bố của cô dâu đều là những nhân vật tầm cỡ. Hãy tìm cho chúng tôi những gã tồi, Lindsay. Chỉ đừng đặt phòng điều tra vào bất kỳ rủi ro nào dọc đường. 

Tôi cảm thấy hưng phấn trở lại. 

- Tôi nghĩ khả năng là kẻ giết người có thể đã có mặt trong lễ cưới là những gì mà chúng ta phải tiếp tục. 

-   Lindsay, tất cả những điều tôi gợi ý là hãy có vài sự xác nhận chắc chắn trước khi chúng ta bắt đầu thọc sâu vào đời sống tình dục của người đàn ông tốt nhất. 

Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. 

- Cùng lúc đó thì chúng ta sẽ chỉ theo dõi đối tượng khác ngoài giới lãnh đạo có thế lực. 

Chúng tôi đứng đó trong sự im lặng khó chịu. 

- Được thôi, tại sao anh nghĩ kẻ giết người đã đổi chiếc áo vét của chú rể? – Tôi hỏi anh ta. 

Anh ta dựa lưng vào mép tường vẫn còn xi măng. 

- Phỏng đoán của tôi là hắn ta mặc chiếc áo đó khi hắn ta giết họ. Nó đã dính đầy máu. Hắn ta phải thoát ra ngoài để không bị phát giác. Chiếc áo vét của chú rể thì đang nằm gần đó. Vì vậy hắn chỉ việc đổi lấy. 

- Vậy anh cho rằng hắn ta gây ra rắc rối, tạo ra những vết rạch đó mà nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra. Kích cỡ khác nhau, hãng may khác nhau. Rằng điều đó sẽ trôi qua. Raleigh, tại sao hắn ta lại bỏ lại chiếc áo? Tại sao hắn ta không cho chiếc áo vấy máu đấy vào một cái túi? Hoặc cuộn nó lại bên dưới chiếc áo vét mới của hắn? 

- Đồng ý – Anh ta thừa nhận– Tôi không biết. Phỏng đoán của cô là gì? 

Tôi không biết tại sao hắn ta đã bỏ lại chiếc áo, nhưng một khả năng ớn lạnh bắt đầu hình thành trong tâm trí tôi.

- Khả năng thứ nhất: hắn ta sợ hãi. Có thể tiếng chuông điện thoại đã reo hoặc ai đó gõ cửa. 

- Vào đêm tân hôn của họ sao? 

- Anh lại bắt đầu có vẻ giống như người cộng sự cũ của tôi rồi. 

Tôi bắt đầu tiến về phía sảnh và anh ta đuổi theo Anh ta mở cánh cửa thủy tinh cho tôi. Khi tôi đi qua, anh ta nắm lấy cánh tay tôi. Còn khả năng thứ hai thì sao? 

Tôi đứng đó, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng đánh giá xem tôi có thể hợp tác với anh ta đến mức nào. 

- Dù sao đi nữa thì chuyên môn thực sự của anh ở đây là gì vậy? - Tôi hỏi 

Anh ta mỉm cười, dáng vẻ của anh ta tự tin và yên tâm: 

- Tôi đã từng kết hôn. 

Tôi không đáp lại. Khả năng thứ hai là: Một nỗi sợ đang hình thành trong tôi. Kẻ giết người đang ám hiệu cho những bí mật của hắn? Hắn đang giỡn với chúng ta chăng? Để lại manh mối có chủ ý thì sao? Những kẻ giết người vì tình một lần không để lại manh mối giống như chiếc áo vét. Những tay giết người chuyên nghiệp cũng không như vậy. 

Chuyện dài kỳ mới để lại manh mối.

 

Hết chương 16. Mời các bạn đón đọc chương 17!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/37939


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận