Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của nàng, nàng có chút hoảng lạn. Trong mắt hắn tựa hồ có 1 mạt vui sướng, lại giống như đang giãy dụa trong cảm giác mệt mỏi, hỗn loạn và rối rắm. Kỳ thật, hắn cũng phải chịu áp lực rất lớn đi? Mà áp lực này cũng là nàng gây ra cho hắn. Yên lặng nhìn nhau, hắn đưa tay ôm lấy nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nàng vặn vẹo theo bản năng
“Đừng động, để cho ta ôm nàng như vậy, chỉ ôm trong chốc lát thôi!” Thanh âm cũa hắn gần ở bên tai, trầm thấp lại mềm nhẹ.
Hai tay hắn vòng qua eo nàng, ôm thật chặt, cằm đặt trên đỉnh tóc nàng, giống như phát ra 1 tiếng thở dài không nghe thấy. Nàng đứng thẳng bất động, mặc cho hắn ôm. Hơi ấm của hắn vây quanh nàng, hơi thở của hắn quẩn quanhở chóp mũi nàng
Nàng giang hai tay ra muốn ôm hắn, nhưng dừng lại chút, cuối cùng vẫn buông xuống. Bởi vì nàng chỉ đồng cảm, chứ không phải yêu, nàng biết rất rõ mình không thương hắn
Làm sao bây giờ? Lòng nàng rất sợ mình có 1 ngày thân bất do kỷ
Âu Dương Thanh Minh bây giờ đã biết nàng bị bắt đi chưa? Hắn bây giờ nhất định rất sốt ruột đi? Nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh, nàng ra sức tránh khỏi cái ôm của hắn “ Hoàng Thượng, thỉnh tự trọng!”
Sở Nghi Hiên sắc mặt thâm trầm, trong mắt tựa hồ ẩn chứa 1 mạt âm chí “Thảo nhi, ngay cả 1 cái ôm mà nàng cũng không muốn cho trẫm sao? Nàng thật tàn nhẫn! Không nhận mặt ta, thật lạnh lùng!”
“Hoàng thượng muốn nữ tử nào mà chẳng có? Muốn ôm nữ tử nào cũng có thể, nên thỉnh ngài thả ta đi đi!”
Đau, đau triệt tâm phi, Sở Nghi Hiên thống khổ nhìn về phía Thiên Tình thần sắc lạnh lùng, từ khi nào, 1 Thảo nhi lương thiện thế nhưng đã đối xử với hắn đầy xa lạ như vậy. Hít 1 hơi sâu, ổn định thân mình lảo đảo của mình, Sở Nghi Hiên thống khổ mở miệng “Không, cho dù nàng không nhận ta, ta cũng sẽ không cho nàng rời đi! Thảo nhi, ta biết nàng yêu Âu Dương Thanh Minh, ta còn cho người điều tra, lúc trước hắn tàn nhẫn với nàng, nàng cư nhiên còn tư niệm hắn!”
” Hoàng Thượng!” Thiên Tình bối rối, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt chua xót của Sở Nghi Hiên, vẻ mặt đau đớn, nhớ tới mọi chuyện lúc trước, hắn cứu nàng, khuôn mặt cũng hòa hoãn lại, nhưng vẫn trầm mặc, nàng không biết nên nói cái gì, trong lòng nàng thực phức tạp, không biết nên nói cái gì, nói cái gì cũng thành sai. Không muốn tổn thương bất cứ người nào nhưng lại không biết làm thế nào! Không thể có lỗi với Âu Dương Thanh Minh, nàng đã không trung trinh với hắn, 1 nữ nhân trinh tiết bị phá hủy rất khó sống yên ổn trên đời này
Nhìn thấy nàng trầm mặc, Sở Nghi Hiên cười lên đầu bi sảng, ánh mắt thống khổ gắt gao khóa trụ khuôn mặt tuyệt tình của Thiên Tình, tiếng nói nghẹn ngào chứa đầy bi thống và áp lực nói không nên lời “Thảo nhi, sao nàng có thể tàn nhẫn như thế? Như thế nào có thể tàn nhẫn như thế? Trẩm chỉ muốn biết nàng còn sống không mà thôi, yêu cầu này rất quá đáng sao? Trẫm muốn biết nữ nhân của mình có còn sống hay không, chẳng lẽ thế này cũng là quá phận sao? Linh hồn trọng sao? Nàng nghĩ chuyện này thật sự không có ai biết sao?”
Thiên Tình ngước mắt nhìn hắn, cắn môi, ánh mắt đầy kiên nghị và lãnh tuyệt “Hoàng thượng, ta không biết ngài đang nói cái gì, ta nghe không hiểu!”
” Thảo nhi!” Mày râm nhướn lên, Sở Nghi Hiên sắc mặt lạnh lùng. Biểu cảm bình tĩnh dị thường của nàng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, nàng giống như đã hạ quyết tâm, ra 1 quyết định. Nàng chính là không nhận hắn, lòng nàng thật ác độc
Sở Nghi Hiên liếc mắt nhìn nàng 1 cái thật sâu, trong mắt hiện lên 1 tia kiên quyết, 1 phen ôm nàng, đem nàng tiến vào trong ngực mình “Cho dù nàng không thừa nhận, nàng cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này!”
Giờ khắc này, lòng hắn đã yên ổn lại, mừng như điên, trong đó còn mang theo rất nhiều thứ không thể nói rõ. Chỉnh là trong đầu chỉ tràn ngập 1 ý niệm, hắn nhìn thấy nàng, chân thật ôm nàng, không còn có chuyện gì có thể làm cho hắn hạnh phúc như lần tái ngộ này. Hắn nghĩ nhiều như vậy, ôm nàng thật lâu, hắn thầm nghĩ muốn hôn thật sâu lên môi nàng, chỉ là, trong lòng lại mang theo do dự, sợ làm giai nhân hoảng sợ
Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, mấy ngày này xa cách, hắn có bao nhiêu tư niệm nàng, chỉ là, nàng lại vô tình không nhận hắn, trong lòng hắn lại không yên
” Hoàng Thượng!” Thiên Tình thấp giọng kêu,” Thỉnh buông ra ta!”
Nàng không có khí lực, bởi vì giãy dụa và xấu hổ làm cho sắc mặt nàng đỏ bừng, hơi thở dồn dập, vô lực “Hoàng thượng, nếu ngài còn không buông ra, tiểu nữ sẽ thật sự tức giận!”
Nghe vậy, trong lòng Sở Nghi Hiên căng thẳng, trong mắt như sắp chảy ra chất lỏng, hắc mâu hơi nhíu, “Nàng tức giận? Sao nàng lại tức giận?”
Thấy nàng không đáp, trong lòng có chút cao hứng, môi bất giác cong lên, tay dài vương gia, ôm lấy eo nhỏ của nàng, Thiên Tình nhíu mày, giơ tay chuẩn bi cho hắn 1 bạt tai nhưng lại sớm bị khống chế
Hắn hơi chau mày “Muốn đánh nhau với trẫm? Lá gan của nàng cũng thật lớn!”
Trong mắt Thiên Tình 1 mảnh băng hàn, lạnh lùng nói “Hoàng thượng không tôn trọng ta, ta việc gì phải nể mặt ngài!”
Sở Nghi Hiên chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, vẫn trong suốt nhu mĩ như vậy, phiếm sự trong trẻo xinh đẹp, giống như nước chảy êm nhẹ, trong suốt lượn lờ, không có chút tạp chất. Trong đôi mát trong suốt kia mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của chính mình. Tuy đã thay đổi dung mạo nhưng vẫn xinh đẹp như trước, ánh mắt quật cường kai làm cho hắn rất tán thưởng. Môi hắn bất giác cong lên, trong mắt lóe lên hào quang “Nếu ta nhớ không lầm, đêm đầu tiên của nàng là cho trẫm, chẳng lẽ nàng đã quên sao? Ta chỉ biết nàng là nữ nhân của ta! Bây giờ ta muốn có nàng!”
Thiên Tình nhếch môi cười lạnh, nhìn xéo hắn “Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài 1 tên cường đạo, cho tới bây giờ đều không muốn thành toàn cho người khác? Không phải là ngài quá ích kỷ sao?”
Sở Nghi Hiên khóa chặt hai tay đang giãy dựa của nàng, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại gần mình “Nữ nhân ta yêu, vì sao phải chắp tay tặng cho người khác? Âu Dương Thanh Minh thì có gì tốt? Có gì đáng để nàng chung tình như thế?”
Trong lòng Thiên Tình ngẩn ra, hắn nói cái gì, yêu nàng? Hắn thật sự yêu nàng?
Ánh mắt nàng xoay chuyển, lạnh lùng nói “Hoàng thượng, có lẽ ngài căn bản không thích ta, chỉ là ngài không cam lòng, cảm thấy nữ nhân ngài đã từng chạm qua đáng lẽ nên thần phục ngài, nếu không sự cao ngạo, tự tôn của ngài sẽ bị tổn thương! Nói đến cùng, ngài chỉ muốn chinh phục ta, đem ta biến thành vật sở hữu của ngài!”