Khí Thiếp Vương Gia Chương 179: Gặp Nghiêm Dịch

Xe ngựa dừng lại, Thiên Tình bước xuống xe, nhìn xung quanh, cao giọng “Nghiêm Dịch, Nghiêm Dịch!”

Quả thật là Nghiêm Dịch, hắn nghe thấy tiếng gọi lập tức nhìn về phía Thiên Tình, vẻ kinh hỉ hiện lên trên gương mặt nghiêm túc, Nghiêm Dịch không ngờ Mạc cô nương cư nhiên lại nhìn thấy hắn. Vì thế, chạy vội đên, hô to “ Mạc cô nương, Mạc cô nương!”

Không ngờ, hộ vệ của Thiên Tình chắn trước mặt hắn “ Người nào?”

Thiên Tình lập tức giậm chân “Vị đại ca này, người này là thân thích của ta, có thể thoải mái 1 chút không, cho hắn lên xe, ta có việc cần hỏi hắn!”

Thị vệ đưa mắt nhìn Nghiêm Dịch, lại nhìn Mạc Y Tình, sau đó xoay người dang chỗ khác hỏi ý cấp trên, lại trở về nói “Nếu là thân thích của cô nương, vậy thì dung túng 1 chút cũng được. Hoàng thượng đã dặn dò, dọc đường chúng thuộc hạ phải hảo hảo hầu hạ cô nương, tâm ý của Hoàng thượng dành cho cô nương, chúng thuộc hạ không dám làm trái

Thiên Tình trong lòng căng thẳng, hắn thật sự là người tốt, chỗ nào cũng chu đáo như vậy, Thiên

Tình tự biết không thể đáp tạ hắn, nếu có kiếp sau, nàng hi vọng sẽ làm trâu làm ngựa cho Sở Nghi Hiên

Nghiêm Dịch lên xe ngựa, xe tiếp tục hành trình

Mới vừa ngồi xuống, Thiên Tình lập tức hỏi:” Nghiêm Dịch, ngươi như thế nào lại ở Nguyệt quốc? Vương gia thật sự làm hoàng đế rồi sao?”

Trên mặt Nghiêm Dịch nhất thời hiện lên vẻ thống khổ “Cô nương, Vương gia thật sự đã đăng cô, Nghiêm Dịch lần này đến chính là để nói với cô nương việc này, còn nữa, Lạc công tử , hắn…”

” Hắn làm sao ?” Thiên Tình trong lòng co rút!

Vẻ mặt Nghiêm dịch càng thêm ngưng trọng, khuôn mặt lãnh ngưng giờ phút này tái nhợt không chút huyết sắc

” Nghiêm Dịch?” Nghi hoặc hỏi lại 1 lần nữa, Sở Nghi Hiên không tin tưởng nhìn Nghiêm Dịch đang thất thần, vì sao sắc mặt hắn lại khó coi như vậy?

” Lạc công tử , hắn chết rồi!” Nghiêm Dịch thống khổ nhắm mắt lại.

” Cái gì?” Thiên Tình lảo đảo tựa vào vách xe ngựa, trừng to mắt, khó tin hỏi “Ngươi nói cái gì?”

Nghiêm Dịch đem toàn bộ chuyện Âu Dương Thanh Minh đăng cơ và truy sát bọn họ nói lại 1 lần, Thiên Tình nghe xong há mồm không thốt nổi thành tiếng, dùng sức nuốt vài ngụm nước miếng, lại hít sâu vài lần, lúc này mới miễng cưỡng cất giọng “Hắn thật sự đuổi cùng giết tuyệt?”

Nghiêm Dịch cũng không dám tin, thống khổ nhắm mắt lại “Vương gia đã thay đổi rồi, Nghiêm Dịch cũng không dám tin, nhưng là, nhưng là tận mắt nhìn thấy, như thế nào có thể không tin đây? Cô nương, nếu đây chỉ là 1 giấc mộng thì tốt quá!”

“Đình Nam ca ca, hắn thật sự rơi xuống vách núi đen?” Thanh âm của Thiên Tình mang theo 1 loại bén nhọn khó nói, móng tay của nàng khảm thật sâu vào lòng bàn tay. Nàng sợ đến ngây người, giống như nghe thấy tiếng thủy tin vỡ vụn, nàng biết đó là thanh âm của trái tim mình. Đình Nam ca ca chết rồi? Thân nhân cuối cùng của nàng đã chết rồi?

Không cần! Không cần!

” Lạc công tử là vì cứu ta, bằng không hắn hoàn toàn có thể thoát khỏi, là ta, là ta hại chết Lạc công tử …” Ánh mắt buồn bã của Thiên Tình làm cho Nghiêm Dịch không dám lên tiếng, không thể nói thêm gì nữa

” Hắn thật sự chết rồi!” Nói đến tận đây, thanh âm của nàng đã trở nên nghẹn ngào, trong ánh mắt xinh đẹp cũng phiếm lệ quang “Hắn là thân nhân cuối cùng của ta! Vì sao, vì sao lại như vậy?”

Thiên Tình nhắm hai mắt, dấu đi bi thương lan tràn, nhưng lại không thể che giấu vẻ lạc mịch trong đó. Ca ca! hoàng huynh! Âu Dương Thanh Minh! Nàng đã mất đi bọn họ. chỉ là, chỉ là, cái chết Đình Nam ca ca là do Âu Dương Thanh Minh gây ra!

Thiên Tình nâng tay lau đi nước mắt trên mặt, dung nhan tuyệt mĩ xẹt qua 1 tia tự giễu. Lần đầu tiên phát hiện yêu thương Âu Dương Thanh Minh đã là 1 nỗi thống khổ, càng nghĩ, vết thương trong lòng lại càng đau, hắn vì sao luôn tổn thương nàng như vậy? Trong màn nước mắt mông lung, trong đầu nàng đột nhiên chợt lóe

Thiên Tình đột nhiên hỏi “Ngươi có nhìn thấy thi thể của Đình Nam ca ca không?”

Nghiêm Dịch hoàn hồn, lắc đầu “Không có, nhưng rơi xuống vách núi cao như vậy, cái chết là không thể nghi ngờ a!”

Trên mặt Thiên Tình dấy lên 1 mạt hy vọng, lắc đầu “Ngày ấy ta cùng Âu Dương Thanh Minh cũng rơi xuống vách núi nhưng không chết, ta biết đó là may mắn, nhưng Đình Nam ca ca nhất định cũng sẽ không chết, Nghiêm Dịch, ngươi đã xuống vách núi tìm chưa?”

Nghiêm Dịch vỗ vào đầu mình “Đùng rồi, ta như thế nào có thể hồ đồ như vậy, ta nên xuống vách núi tìm, bây giờ đã qua 6,7 ngày, ta lo lắng, lo lắng……”

“Người tốt sẽ được ông trời phù trợ. Ta tin Đình Nam ca ca vẫn còn sống, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy! Lạc gia lúc trước diệt môn, hắn không chết, lần này cũng sẽ không! Ta tin như vậy!” Thiên Tình lại hỏi “Trên đường có người truy sát ngươi không?”

” Có! Bất quá ta như thế nào cảm thấy giống như có người âm thầm bảo vệ ta, mỗi lần đều là hữu kinh vô hiểm [bị kinh hãi chứ không gặp nguy hiểm], không biết sao!” Nghiêm Dịch lắc lắc đầu “Cô nương, độc trong người cô sao rồi?”

“Độc đã được giải! Là các sư phụ của hoàng đế Nguyệt quốc giúp ta giải!” Thiên Tình nói “Nếu Đình Nam ca ca còn sống, chúng ta nên mau sớm tìm được hắn! cho dù chết, ta cũng phải nhìn thấy thi thể thì mới chết tâm! Nghiêm Dịch, chúng ta đi đến vách núi ngày đó!”

” Độc giải thì tốt rồi! hưng có rất nhiều sát thủ, là sát thủ đến từ đại nội, chúng ta như thế nào có thể an toàn?” Nghiêm Dịch không phải sợ chết, dù sao chính mình cửu tử nhất sinh [chết thì dễ, sống thì khó], cũng không sợ chết! “Cô thì sao? Cô nương, nếu hoàng đế Nguyệt quốc đã thích cô, bắt cô đến đây, nói vậy là hắn đối với cô thật tâm, không bằng cô ở lại nơi này, chờ ta tìm được Lạc công tử , ta dẫn hắn đến gặp cô, thế nào?”

” Hắn thật sự đăng cơ rồi, Bạch Mai Nhi làm hoàng hậu! Huyết hải thâm cừu, ta ghi tạc trong lòng!” Thiên Tình lạnh lung cười “Nghiêm Dịch! Ngươi đi 1 mình không an toàn. Không bằng như vậy, chờ qua mấy ngày, ngươi trở về hỏi thăm tin tức của Đình Nam ca ca, ta nghĩ bây giờ ngươi có trở về cũng khó mà tìm được, đã qua 6,7 ngày rồi, nếu hắn vượt qua được thì nhất định còn sống!”

” Không! Ta phải trở về tìm Lạc công tử , không nhìn thấy thi thể thì chưa chết!” Nghiêm Dịch cũng hạ quyết tâm “Mệnh này là do công tử ban cho, ta phải đi tìm hắn

” Không!” Thiên Tình lắc đầu,” Ta không thể cho ngươi đi chịu chết! Nghiêm Dịch, chờ mấy ngày nữa đi, ngươi trước mắt cứ đi theo bên ta, ta nghĩ đến tìm 1 chỗ ở tạm trong Nguyệt quốc, chờ sóng gió trôi qua, chúng ta liền thu xếp trở vế! thế nào?”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/khi-thiep-vuong-gia/chuong-179/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận