Editor: Tiểu Nguyệt Nguyệt
“ Ngươi?” Thiên Tình quả thực không thể tin được lời nói của hắn trứng mắt nhìn, toàn thân khí lực đều không có, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. “Ngươi thật quá đáng!”
Tầm mắt của nàng dừng trên mặt hắn, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt hẹp dài sắc bén u thâm, vài sợi tóc xõa trên cái trán của hắn, làm hắn thêm vài phần thản nhiên. “ Đến đây đi”
Y Lam nằm trên giường, sau khi hoan ái quá mức làm nàng nằm nhu mị mệt mỏi, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình nhìn chằm chằm cây trâm rơi trên mặt đất, nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh bắt nàng làm ra hành vi xấu xa này như Y Lam, trong lòng bi thán. Nếu như vậy, còn không bắng chết đi, lần nữa bị hắn vũ nhục, lần nữa bị hắn tra tần, không bằng chết thạt tốt! Hoàng huynh a! Tái kiến!
Thiên Tình nhanh chóng nắm lên cây trâm trên mặt đất, nhắm đến ngực của chính mình.
Động tác quá nhanh, trên mặt Âu Dương Thanh Minh hiện lên sự kinh ngạc, cũng nhanh chóng cầm lấy cổ tay nàng, “ Đáng chết, ngươi nghĩ muốn tự sát sao?’
Nhìn thấy trong ngực máu tươi chảy ra ghê người, trong mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nàng cư nhiên nghĩ muốn chết? Đem Thiên Tình ôm đến trên giường, nhanh chóng điểm huyệt huyệt đạo nơi vết thương của nàng làm áu ngừng chảy, “ Y Lam, đi kêu Lạc Đình Nam tới”
Y Lam đứng dậy mặc đồ, chậm rãi mà mặc. Nàng hận không thể để cho nữ tử đẹp nhất Đại Sở này về sau hương tiêu ngọc vẫn đâu!
“ Nhanh lên” Âu Dương Thanh Minh quát một tiếng. “ Đáng chết, ngươi nhanh lên”
Y Lam đành phải không tình nguyện tốc độ nhanh hơn. Âu Dương Thanh Minh nhanh chóng mặc lại y phục của chính mình, trong phòng một đoàn hỗn độn. Thiên Tình không còn cảm giác đau, máu tươi trong ngực vẫn đang chảy, nàng dùng ánh mắt trống rỗng nhìn trên đỉnh giường, nghĩ muốn chết đều không được sao không?
“ Ta sẽ không cho ngươi chết! Ngươi tốt nhất giữ điểm khí lực, đừng nên khiêu chiến tính kiên nhẫn của ta!” Môi hắn gợi lên, “ Ngươi chết, ta sẽ tiến vào hoàng cung, giết hoàng đế ca ca của ngươi”
“ Ngươi hỗn đản” Thiên Tình đột nhiên oán hận trừng mắt nhìn hắn, hắn đừng nghĩ đến không cho ta chết, ta sẽ cảm kích hắn!
“ Không phải ngươi quyết định” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong miệng thốt lên một câu tàn nhẫn. ‘ Ta không cần tâm của ngươi, ta chỉ cần cơ thể của ngươi”
Nàng không khỏi cảm thấy trong lòng từng trận run rẩy. Nàng hận! Hận chính mình không thể phản kháng! Hận hắn tàn bạo lãnh huyết, ác ma này! Hắn là nghĩ phải bức điên nàng sao không? “ Ngươi nghĩ muốn hành thích vua?”
“ Này phải xem ngươi làm thế nào, nếu ngươi dám chết, ta sẽ không tiếc làm vậy! Bây giờ còn không phải thời điểm ngươi chết” Âu Dương Thanh Minh khẩu khí tràn ngập sự ôn nhu có độc. “ Ta nói rồi, phải làm ngươi sống không bằng chết! Ngươi thử xem! Nếu là ngươi không nghĩ đến hoàng huynh của chính mình, liền thử xem”
“ Súc sinh” Thiên Tình chửi nhỏ.
Thiên Tình trước ngực bị điểm huyệt cảm thấy khó thở, còn chảy xuống từng đạo máu tươi. Âu Dương Thanh Minh tiến lên, ngồi ở mép giường, cởi bỏ y phục của nàng, da thịt trắng nõn cắm cây trâm đã muốn nhiễm màu hồng của máu, miệng vết thương còn không ngừng đổ máu.
Thiên Tình ở trên giường, hai mắt mở to, lại không hề có tiêu cự, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch. “ Âu Dương Thanh Minh nếu ta không nghĩ đến tình cảnh của Hoàng huynh, ngươi có thể làm gì?”
Nàng nghĩ đến cái gì cũng không cần, thầm nghĩ chết, lấy cái chết giải thoát.
“ Ngươi nếu không để ý sẽ không hỏi ta! Ta nhất định ngươi là tại để ý” Âu Dương Thanh Minh cười lạnh, đột nhiên lại đây, nhìn nàng chằm chằm, ngữ khí lẫm liệt mà âm trầm. “ Ngươi chết ta sẽ san bằng cả hoàng cung”
Đột nhiên, sắc mặt Âu Dương Thanh Minh cứng đờ, trừng mắt nhìn Thiên Tình ở dưới thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lộ ra một nụ cười như được giải thoát, máu tươi từ khóe miệng nàng không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ đôi môi đã không hề có huyết sắc. “ Đáng chết, ngươi cư nhiên dám cắn lưỡi tự sát?”