Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn Chương 17

Chương 17
“Sao con cứng đầu cứng cổ thế? Con cứ nghĩ là vì Tiểu Cảnh đi, con nên tậm tâm tận lực tôn kính, hiếu thuận với mẹ nó

Nếu không bà ta phản đối, không đồng ý cho con và Tiểu Cảnh quen nhau, hôn sự của hai đứa phải làm sao?” Kiều Tuệ Tuệ vội vã nói.

“Con và Chí Sâm bàn chuyện yêu đương hay kết hôn, đều là việc riêng của bọn con, không quan hệ tới bà ta. Nếu Cảnh Chí Sâm vì sợ bà ta mà để con chịu ấm ức, con goodbye luôn.” Mục Táp hừ một tiếng, quay ngoắt mặt đi, nước mắt lại ào ạt chảy xuống.

“Con đừng tùy hứng nữa. Đàn ông có điều kiện tốt như Tiểu Cảnh, không dễ kiếm đâu. Có cơ hội thì phải giữ chặt. Hơn nữa, con và nó đã xảy ra…… cái kia, sao có thể dễ dàng chia tay?” Kiều Tuệ Tuệ lấy khăn lau nước mắt cho Mục Kiều, nhẹ giọng nói,“Con đấy, vẫn y như con nít. Phụ nữ là thế, khổ lắm con ạ, quan hệ gay gắt giữa mẹ chồng nàng dâu là điều khó tránh khỏi. Có nàng dâu nào không cần chịu cảnh tủi thân, ấm ức? Ngay cả mẹ cũng thế, ngày trước phải ngậm đắng nuốt cay, nương theo sắc mặt của bà nội con để sống. Chao ôi, nội con là bà lão cực kì khó tính. Mẹ tận tâm tận lực nhường nhịn, hầu hạ bà nhiều năm, bà mới miễn cưỡng chấp nhận.” Kiểu Tuệ Tuệ tạm dừng một tẹo rồi kể tiếp,“Người phụ nữ kia…mẹ Táp Táp đấy, vì làm mích lòng nội con, nên nội con suốt ngày chì chiết, chê bai bà ta cái này không tốt, cái kia dở tệ. Dần dà, dẫn tới kết cục li hôn……”

……

Mục Táp về phòng, bên tai còn văng vẳng những lời Kiều Tuệ Tuệ nói .

Lúc Mục Chính Khang và Trình Hạo Anh ly hôn, Mục Táp chưa đến năm tuổi. Cô thật sự không nhớ rõ thái độ ngày trước của bà nội với mẹ cô. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ mang máng khuôn mặt bà hay nhăn nhó, khó chịu, cô rất ngại tới gần bà. Bố cô lại là người con hiếu thảo…… Nhớ đến mẹ, trong lòng cô đau đáu nỗi xót xa, bèn ngắm nhìn chú gấu cỏ rêu trên bàn máy tính, chú gấu tựa hồ đang cười toe toét với cô.

Trong những ngày cuối cùng của sinh mệnh, người mẹ cô nhắc đến nhiều nhất, chính là bố cô. Bà nói bố cô là người tốt, là người vĩ đại. Sở dĩ hai người ly hôn là do tính cách không hợp,  chứ bố cô không hề làm gì có lỗi với bà. Bà bảo cô không được trách móc hay oán hận ông, yêu cầu cô nhớ kỹ, bất kể thế nào, ông Mục Chính Khang vẫn mãi là người thân của cô.

Lúc ấy, Mục Táp hỏi:“Thế mẹ còn yêu bố không?”

Trình Hạo Anh nở nụ cười, trả lời ngay lập tức, không hề do dự:“Mẹ luôn yêu bố, yêu vô cùng. Đời này mẹ chỉ yêu ông ấy. Ngày xưa, mỗi ngày mẹ làm tận ba ca, ngày nào cũng tan tầm lúc nửa đêm. Bố con luôn đúng giờ chờ mẹ trước cửa nhà máy, mua theo hai củ khoai lang nóng hổi, còn cẩn thận dùng bao gói lại. Trông thấy ông ấy, mẹ liền mừng rỡ chạy tới…… Khi đó, ông ấy chỉ ngoài hai mươi, dáng cao dong dỏng, diện mạo tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt một mí, mỗi khi cười, đều thực mê người……”

Đoạn thời gian đó, Trình Hạo Anh luôn nhấn mạnh với con gái, Mục Chính Khang là người tốt. Do đó,  sau khi bà ra đi, Mục Táp dọn về ở nhà bố mà không mang nhiều tâm lí bài xích.

Thần trí cô đang phiêu diêu, điện thoại bỗng vang lên chuông báo tin nhắn.

“Ngày mai anh rãnh, đi chụp hình cưới nhé?”

Là số của Tống Vực.

Cô lấy tay sờ màn hình, khóe miệng dần nổi ý cười, nhẹ nhàng bấm chữ ‘Được’..

*

Tống Vực chọn nhiều địa điểm nổi tiếng để chụp ảnh cưới, phải mất bốn ngày mới xong.

Dường như ông trời cũng chiếu cố đôi uyên ương, thời tiết của bốn ngày ấy rất tuyệt, bổ trợ cho những tấm hình đẹp. Chờ đến khi mọi việc kết thúc, sắc trời đột nhiên đen kịt, cơn mưa nặng hạt thoắt đổ xuống. Hai người vội vàng chạy về, nhưng khó thoát khỏi tình cảnh mắc mưa.

Tống Vực chở Mục Táp tới khách sạn, bắt cô phải tắm nước nóng, còn anh gọi điện kêu cơm

Toàn thân Mục Táp ướt sũng, nhanh chân vào tắm nước nóng. Lúc cô đi ra, trên người mặc áo khoác tắm, tay cầm khăn lông, lau mái tóc ướt rượt.

Tống Vực cầm máy sấy thử độ ấm, vẫy vẫy tay:“Tới đây, anh giúp em sấy tóc.”

Mục Táp ngồi xuống, anh giúp cô sấy tóc. Ngón tay anh luồn vào suối tóc đen mượt. Những lọn tóc dài lần lượt trượt theo bàn tay anh. Mục Táp quan sát động tác thành thạo của anh qua gương, nói đùa:“Có phải  anh thường giúp phụ nữ  sấy tóc.”

Tống Vực không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ nở nụ cười, động tác tay càng lúc càng nhẹ nhàng.

Mục Táp khép đôi mắt, hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Chờ tóc cô khô ráo, Tống Vực mới đi tắm. Tiếng chuông cửa vang lên, người phục vụ đẩy bàn ăn tiến vào. Người phục vụ thấy Mục Táp để chân trần, ngồi xếp bằng trên sô pha, cúi đầu đọc tạp chí, mái tóc rối tung, chỉ mặc áo khoác tắm, trong lòng người đó nhất thời sáng tỏ, song vẫn bình tĩnh chào hỏi, và tuần tự giới thiệu món ăn.

Mục Táp nói cám ơn.

“Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng. Nếu có vấn đề gì, cứ liên hệ với chúng tôi.” Dứt lời, người phục vụ rời đi.

Lúc Tống Vực tắm xong, tùy ý buộc lại dây đai áo tắm. Nhìn thấy Mục Táp đang bố trí bàn ăn, anh liền đi qua, ngồi xuống, nhấp một ngụm nước, nói:“Mệt cả ngày rồi, em ăn nhiều một chút.”

Bọn họ say sưa hàn huyên, nên bữa cơm kéo dài khá lâu. Dùng cơm xong, sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực, mưa vẫn rơi rả rích, tẩy rửa toàn bộ thế giới.

“Không biết chừng nào mới tạnh mưa.” Mục Táp nhìn đồng hồ,“Trời sắp tối rồi .”

Mưa to như vậy, lái xe không an toàn, đón taxi cũng khó.

Tống Vực nhàn nhã nằm trên sô pha, hai tay gối sau đầu, duỗi đôi chân dài, yêu cầu tỉnh bơ:“Thôi em đừng về, hãy gọi điện báo cho nhà biết, đêm nay em ở chỗ anh, bảo họ không cần lo lắng.”

Chương 13

Mưa rơi tầm tã. Giọng nói Tống Vực không nặng không nhẹ, như thể  lời đề nghị bình thường. Mục Táp thoáng đờ đẫn. Vài giây sau, cô cúi đầu, nghiêm túc xem xét lời đề nghị của anh.

Quả thật không có gì để cự tuyệt. Dù sao chưa đầy một tháng nữa, bọn họ sẽ chính thức thành vợ chồng.

Tống Vực tươi cười nhìn cô, giơ tay chỉ ngoài cửa sổ:“Cơn mưa này xem chừng kéo dài khá lâu. Lái xe trong thời tiết này rất nguy hiểm. Giờ cũng trễ rồi, em ngủ lại đi. Sáng mai anh đưa em về sớm .”

Mục Táp gật đầu, gọi điện về nhà. Người bắt máy là bà Kiều Tuệ Tuệ. Bà nghe xong, khẽ ‘ừ, ừ’ hai tiếng. Tuy bà không nói thêm gì, nhưng ngữ khí có vẻ xấu hổ.

Cúp máy, Mục Táp vào phòng tắm rửa mặt. Lúc cô ra ngoài, liền thấy Tống Vực trải tấm chăn lông cừu trên  sô pha.

“Anh ngủ sô pha, em ngủ trên giường.” Anh nói.

“Anh ngủ sô pha?” Mục Táp nói,“Sợ là không thoải mái đấy.”

Tống Vực chỉ cười khẽ.

Mục Táp ngồi ngay mép giường, chớp mắt một hồi, sau cởi dép, tiến vào ổ chăn, tựa vào thành giường, lặng thinh nhìn Tống Vực.

Tống Vực vốn dài tay dài chân. Nằm trên sô pha phải co ro người lại. Tuy nhiên, anh có vẻ nhanh chóng thích ứng, cả người điềm nhiên như không. Tấm thảm che ngang bụng anh, một tay anh gối sau đầu, tay kia cầm văn kiện, tập trung nghiên cứu. Ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp, chiếu xuống cơ thể anh, phác họa ngũ quan sắc nét của gương mặt, hàng mi dài cong vút, cung độ mị hoặc của đôi môi, những khớp xương xanh trắng nổi gồ trên mua bàn tay. Không thể không thừa nhận, bề ngoài của anh ‘bồi bổ’ thị giác người nhìn, ngắm bao nhiêu cũng không chán.

Ánh mắt cô chuyên chú dán trên người anh. May mắn anh dồn mọi sự chú ý  vào tập văn kiện, ánh mắt không di chuyển nửa phần.

Hồi lâu sau, anh bỗng nhiên buông tập văn kiện, tầm mắt di chuyển tới khuôn mặt cô, bình tĩnh hỏi:“Không ngủ được?”

“Vâng, em chưa buồn ngủ.”

“Muốn tán gẫu?”

“Không cần đâu, anh cứ làm việc đi, đừng để ý đến em. Em chỉ hơi tò mò, cả đêm anh nằm trên sô pha, có thể bị đau mình không?”

Tống Vực khẽ nhíu hai đầu mày:“Sô pha quả thực hơi chật.”

……

Mục Táp tỏ vẻ hào phóng, lấy tay vỗ phần giường bên trái:“Nếu anh không ngại ảnh hưởng sự trong sạch của bản thân, thì lên đây ngủ chung.”

Cô vừa dứt lời, phía dưới vang lên tiếng ‘xoạt’, Tống Vực tức tốc tắt ngọn đèn cạnh sô pha, đứng dậy, leo lên giường.

……

Thế là hai người ngủ chung.

“Em yên tâm, anh ngủ ngoan lắm.” Giọng nói Tống Vực dịu dàng như  dòng nướ c chảy,“Sẽ không đá em đâu.” Nói xong, tay anh dường như  vô tình chạm vào cánh tay cô,“Tay em lạnh quá, để anh tăng điều hòa.”

“Thôi khỏi, em không lạnh.”

“Căng thẳng à?”

“Hơi hơi. Đây là lần đầu tiên em ngủ chung với người khác phái”

Tống Vực xoay người, nhìn cô. Hai người gần trong gang tấc, anh trấn an:“Đừng căng thẳng, anh không động tay động chân với em đâu, ít nhất cho đến ngày cưới của chúng ta. Trừ khi em quá muốn, anh sẽ xem xét.”

“……” Mục Táp phì cười, chỉ vào mặt mình,“Bộ trông em giống sắc nữ chưa được thỏa mãn nhu cầu à?”

“Không giống. Nhưng có nhu cầu cũng là điều bình thường, em chớ ngượng ngùng.” Anh thò tay, vuốt ve tóc cô.

“Vâng.” Mục Táp gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói,“Em chỉ là …không quen giường. Ngày xưa, có lần mẹ em dẫn em đến Hải Nam chơi. Dù ban ngày chơi đến mệt phờ người, nhưng buổi tối, em vẫn không ngủ được, luôn mồm than phiền, gối trong khách sạn không có mùi hương giống gối nhà em. Mẹ em nghe vậy, liền ôm em vào ngực, dịu dàng vỗ lưng em, kiên nhẫn dỗ em ngủ. Mãi cho đến hừng đông, em mới chợp mắt được một tí.”

“Hóa ra là thế.” Tống Vực giơ tay, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô; “Anh cũng có thể dỗ em ngủ.”

Nguồn: truyen8.mobi/t125685-kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven-chuong-17.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận