Ngày hôm ấy, Mary thức dậy rất sớm và làm việc miệt mài ngoài vườn, nên giờ nó thấy thấm mệt và buồn ngủ. Martha vội dọn bữa cho nó, con bé ăn xong thì hả hê leo lên giường. Vừa ngả đầu xuống gối, nó đã nhủ thầm: “Mình sẽ ra ngoài vào trước bữa sáng, làm việc với Dickon rồi sau đấy... mình nghĩ... mình sẽ đi gặp cậu ấy.”
Nó cứ tưởng như đã tới nửa đêm, khi những âm thanh khủng khiếp vang lên khiến nó tỉnh giấc, và ngay lập tức nó nhảy phắt ra khỏi giường. Cái gì thế... cái gì thế? Chỉ phút sau nó đã hiểu việc gì vừa xảy ra. Các cánh cửa hết mở ra rồi lại đóng sập, bước chân ai đang hối hả trong hành lang, cùng lúc đó là tiếng người đang vừa la hét vừa than khóc một cách khủng khiếp.
- Đó là Colin, - con bé bảo. - Cậu ấy đang nổi cơn tam bành mà chị bảo mẫu gọi là chứng kích động cuồng loạn. Nghe mới dễ sợ làm sao.
Nghe những tiếng thét lẫn trong thổn thức đó, nó không lấy làm ngạc nhiên khi thấy mọi người sợ hãi đến độ thà nhượng bộ mọi yêu cầu của thằng bé còn hơn là phải nghe những tiếng ấy. Con bé đưa tay bịt tai, cảm thấy mệt mỏi và run rẩy: “Mình biết làm gì bây giờ. Mình biết làm gì đây. Mình không tài nào chịu nổi nữa.”
Có lúc nó tự hỏi không biết Colin có thôi kêu khóc nếu nó dám đến với thằng bé, chính lúc ấy nó nhớ lại cảnh thằng bé đã đuổi mình ra khỏi phòng và nhủ thầm, có lẽ sự có mặt của nó sẽ đẩy thằng bé vào tình trạng tồi tệ hơn. Ngay cả khi nó ép chặt hơn nữa hai bàn tay vào hai bên tai, nó vẫn không thể ngăn được âm thanh khủng khiếp nọ. Nó thấy ghét và kinh hoàng thứ âm thanh đó đến độ nó chợt nổi giận, nó có cảm tưởng bản thân cũng đang bị cuốn vào một cơn giận điên rồ và muốn đe dọa thằng bé như thằng bé đang đe dọa mình. Mary không quen với việc chịu đựng cơn nóng nảy của bất kỳ ai, ngoài bản thân nó. Nó buông hai tay ra, ngồi nhổm dậy và thõng chân xuống sàn.
- Nó thôi đi được rồi đấy! Ai đó nên bảo nó thôi đi! Ai đó hãy cho nó một trận! - Con bé gào lên.
Đúng lúc ấy, nó nghe có tiếng chân chạy dọc hành lang, cánh cửa phòng nó bật mở, cô bảo mẫu bước vào. Lúc này, chẳng còn thấy cô ta cười cợt gì nữa. Thậm chí mặt cô còn hơi tái đi.
- Cậu ấy đang rơi vào cơn kích động cuồng loạn, - cô nói vội vàng. Như thế chỉ làm hại chính cậu ấy. Chẳng ai có thể làm gì với cậu ấy. Mong cô tới và thử xem sao, cô bé tốt bụng. Cậu ấy chỉ thích mỗi mình cô.
- Sáng nay cậu ấy đã đuổi tôi khỏi phòng, - Mary vừa nói, vừa giậm chân.
Cái giậm chân dường như khiến cô bảo mẫu thích thú. Sự thực là trước đó, cô đã lo có thể sẽ thấy Mary đang khóc và vùi đầu dưới tấm phủ giường.
- Đúng như vậy đấy, - cô nói. - Cô đang trong tâm trạng thích hợp đấy. Cô đi mà quở trách cậu ấy đi. Hãy cho cậu ấy cái gì mơi mới mà động não. Đi đi, cô bé, nhanh chân lên nào.
Chẳng phải sau này Mary mới nhận ra điều đó vừa buồn cười lại vừa đáng sợ - rằng thật là buồn cười vì hầu như tất cả những người lớn ở đây đều kinh hoàng đến nỗi họ phải chạy tới cầu cứu một đứa bé gái vì họ cho rằng nó cũng tệ hại chẳng kém Colin.
Con bé chạy như bay dọc hành lang, càng tới gần tiếng kêu, nỗi tức giận của nó càng dâng cao hơn. Vào lúc chạm tới cánh cửa, con bé cảm thấy thật là tồi tệ. Nó đưa tay đẩy cánh cửa mở toang, rồi chạy tới bên chiếc giường có bốn cái cọc chạm trổ.
- Cậu thôi đi cho! - Con bé hầu như quát lên. - Cậu thôi đi! Tớ căm ghét cậu! Ai cũng căm ghét cậu! Tớ ước gì mọi người chạy hết khỏi ngôi nhà này, để mặc cậu gào thét một mình cho tới chết! Cậu sẽ được gào khóc một mình cho tới chết, tớ ước gì cậu sẽ phải thế!
Một đứa trẻ dễ thương có lòng trắc ẩn chẳng thể nào nghĩ hay nói những điều như vậy. Nhưng cú sốc trước những lời nói ấy lại là điều khả dĩ nhất cho một đứa trẻ đang kích động như thằng bé, một kẻ mà không một ai dám ngăn cản hay trái lời.
Thằng Colin đang nằm úp mặt, hai tay nện thình thịch xuống gối, nó giật bắn mình quay ngoắt về phía giọng nói giận dữ của con bé. Khuôn mặt nó nom thật đáng sợ, trắng bệch rồi đỏ lựng, sưng vù lên, nó hết thở hổn hển rồi lại ho sù sụ, nhưng Mary bé bỏng độc ác vẫn không mảy may quan tâm.
- Cậu mà gào thêm tiếng nữa thì tớ cũng sẽ gào cùng, mà tớ còn gào to hơn nữa kia, tớ sẽ làm cho cậu phải khiếp sợ, tớ sẽ làm cậu khiếp sợ cho mà xem!
Đương nhiên là thằng bé im bặt, vì Mary đã làm nó sửng sốt. Việc kêu gào cũng khiến nó nghẹt thở. Mấy dòng lệ tuôn trào trên mặt nó.
- Tớ không thể dừng được! - Nó hổn hển, thổn thức. - Tớ không thể... Tớ không thể!
- Cậu có thể! - Mary quát to. - Một nửa bệnh tật chính là sự kích động và tính khí nóng nảy của cậu: kích động, kích động, kích động! - Con bé giậm chân sau mỗi lần nói.
- Tớ cảm thấy rõ cục bướu... tớ cảm thấy nó, - Colin nói như nghẹn thở. - Tớ biết tớ sẽ bị. Rồi tớ sẽ mang một cục bướu trên lưng và sẽ chết, - nó lại bắt đầu rên rỉ, quay mặt đi khóc thổn thức, nhưng không gào lên nữa.
- Cậu chẳng cảm thấy cái bướu nào hết! - Mary phủ nhận một cách giận dữ. - Đấy chỉ là một cái bướu mê sảng mà thôi. Sự kích động đã làm ra những cái bướu. Chẳng có vấn đề gì với cái lưng quá quắt của cậu cả, chẳng có gì hết ngoài sự mê sảng! Quay lưng lại để tớ xem!
Con bé rất thích cái từ “kích động”, và không rõ tại sao nó cảm thấy từ ấy đã có hiệu quả nhất định đối với Colin. Thằng bé hình như cũng giống như nó, chưa từng nghe thấy từ ấy trước đây.
- Chị bảo mẫu, - nó ra lệnh, - vào đây và ngay bây giờ vén cho tôi xem lưng cậu ấy.
Cô bảo mẫu, bà Medlock và Martha nãy giờ vẫn cùng nhau đứng gần cửa ra vào đều trố mắt nhìn nó, miệng há hốc ra. Cả ba hổn hển vì sợ hãi hơn bao giờ hết. Cô bảo mẫu tiến về phía trước, có vẻ đã bớt sợ. Colin đang thốt ra những tiếng thổn thức nghẹn ngào.
- Có lẽ cậu ấy... cậu ấy không để tôi, - cô lưỡng lự nói với giọng khe khẽ.
Dù sao thì Colin cũng chịu nghe lời con bé, nó hổn hển nói giữa hai tiếng nức nở:
- Cho... cho cô ấy xem đi... để cô ấy xem!
Lúc nó trần trụi mới thấy rõ một cái lưng gầy nhom tội nghiệp. Có thể đếm được từng chiếc xương sườn, từng đốt xương sống, mặc dầu Cô chủ Mary không hề đếm trong lúc đang cúi xuống xem xét kỹ lưỡng với khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghiêm khắc vừa trịnh trọng. Con bé nom cau có đến nỗi cô bảo mẫu phải quay đầu sang bên để giấu khóe miệng của cô đang giật giật. Một phút im lặng trôi qua, Colin cố nín thở trong khi Mary chăm chú hết nhìn lên lại nhìn xuống cột xương sống của nó như thể con bé là chính ông bác sĩ giỏi đến từ Luân Đôn vậy.
- Chẳng hề có cục bướu cục biếc nào cả, - cuối cùng, nó lên tiếng. - Không có lấy một mẩu, dù chỉ bằng cái đầu ghim, trừ những đốt sống, và cậu chỉ cảm thấy thế thôi bởi cậu quá gầy gò. Ngay tớ đây cũng có những cục xương sống, chúng thường lồi lên mỗi lúc ta cử động, cho tới khi tớ béo ra, ấy thế mà tớ vẫn chưa đủ béo để lấp hẳn chúng. Không hề thấy một cục bướu nào dù chỉ bằng đầu ghim. Nếu cậu cứ lải nhải mãi, tớ sẽ cười vào mũi cho đấy!
Không một ai ngoài bản thân thằng Colin có thể thấy được hiệu quả của những câu hết sức trẻ con được nói ra một cách cáu bẳn ấy đối với nó. Giá như thằng bé có ai để mà kể về những nỗi hãi hùng bí mật của nó, giá như nó dám hỏi han mọi người, giá như nó có mấy đứa nhóc để cùng chơi đùa và không phải nằm dài suốt ngày trong ngôi nhà đồ sộ khép kín ấy, thở hít bầu không khí nặng nề cùng với nỗi sợ hãi của những người mà hầu hết là bọn ngốc đã chán ngấy nó, thì hẳn nó đã nhận ra rằng tất tật nỗi sợ hãi và đau ốm của nó đều do chính bản thân nó tạo ra. Đằng này nó chỉ biết nằm dài mà ngẫm nghĩ về bản thân và nỗi đau cứ âm ỉ kéo dài cũng như sự mệt mỏi buồn chán hết giờ này sang giờ khác, ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác, rồi năm này sang năm khác. Thế mà giờ đây, một con bé cáu kỉnh, khó ưa lại cứ khăng khăng bảo rằng nó không hề ốm như nó nghĩ thì mặc dù có vẻ kỳ lạ, nhưng nó cảm thấy có lẽ con bé đang nói ra sự thực.
- Tôi không hiểu, - cô bảo mẫu đánh bạo nói, - vì lẽ gì cậu ấy lại nghĩ là mình có một cái bướu trên sống lưng. Lưng cậu ấy yếu chẳng qua vì cậu ấy không cố ngồi dậy. Tôi cũng có thể nói với cậu ấy là chẳng có bướu biếc nào hết.
Colin nuốt nước bọt, rồi khẽ ngoảnh lại nhìn cô.
- Chị... có thể nói vậy ư? - Nó hỏi, nghe thật tội nghiệp.
- Vâng, thưa cậu.
- Thấy chưa! - Mary bảo, và nó cũng ực nước bọt một cái.
Colin ngoảnh mặt lại lần nữa, và như để lấy lại hơi sức sau cơn khóc lóc ban nãy, nó nằm lịm người đi trong giây lát, mặc dầu mấy giọt nước mắt lớn vẫn tuôn trào trên mặt nó và thấm đẫm xuống gối. Đương nhiên, những giọt nước mắt ấy muốn nói rằng một niềm khuây khỏa vô cùng kỳ lạ đang đến với nó. Bỗng nó quay lại nhìn cô bảo mẫu, và lạ thay nó chẳng có vẻ một vị tiểu vương chút nào khi nói với cô.
- Chị có cho rằng... tôi có thể... sống và lớn lên không?
Cô bảo mẫu là người chẳng lấy gì làm thông minh mà cũng không phải người dễ mủi lòng, nhưng cô vẫn biết nhắc đúng từng lời của ông bác sĩ Luân Đôn.
- Cậu sẽ khỏe nếu cậu chịu khó làm những gì được dặn dò phải làm, bỏ thói giận dữ, và sống cho thỏa thích ngoài khí trời trong lành.
Cơn giận dữ của Colin đã nguôi, lúc này nó thấy mệt lả đi vì gào khóc, nhưng biết đâu điều đó lại giúp nó được yên lòng. Nó khẽ chìa bàn tay về phía Mary, và thật may là cơn giận của con bé cũng đã qua đi, nó thổn thức, bàn tay nó gặp bàn tay thằng bé ở giữa chừng như kiểu một sự làm lành.
- Tớ sẽ... tớ sẽ đi ra ngoài với cậu, Mary ạ. Tớ sẽ không cảm thấy ghét không khí ngoài trời nữa nếu chúng mình cùng tìm thấy... - Đúng lúc ấy, nó sực nhớ ra và kịp không nói hết câu, “nếu chúng mình cùng tìm thấy khu vườn bí mật,” nên nó chỉ kết thúc bằng câu - tớ sẽ đi với cậu, nếu Dickon cùng đi đẩy xe giúp tớ. Sao tớ muốn gặp Dickon cùng mấy con cáo và quạ đến thế.
Cô bảo mẫu sắp xếp lại chiếc giường bừa bộn và đặt lại mấy cái gối cho ngay ngắn. Sau đó, cô bưng cho Colin một bát nước thịt bò hầm, tiện thể cũng bưng cho Mary một bát, con bé thật sự vui mừng nhận lấy món ấy sau cơn náo động vừa qua. Bà Medlock và Martha mừng rỡ lui khỏi phòng, sau khi mọi thứ đều đã gọn gàng, êm ả đâu vào đó, cô bảo mẫu cũng hớn hở lui ra theo. Cô vốn là một thiếu nữ khỏe mạnh, nên lúc nãy cảm thấy tức giận vì bị mất giấc ngủ đang ngon lành. Cô vừa ngáp dài, vừa nhìn Mary khi con bé kéo chiếc ghế đẩu to tướng lại cạnh giường và cầm tay Colin.
- Chị về mà ngủ tiếp đi, - con bé bảo. - Chỉ lát nữa cậu ấy sẽ ngủ thôi, nếu cậu ấy không cảm thấy khó chịu. Lúc đó, tôi sẽ sang nằm ở phòng bên.
- Cậu có muốn tớ hát cho nghe một bài tớ học được từ Ayah của tớ không? - Mary thì thầm bên tai Colin.
Bàn tay thằng bé khẽ kéo bàn tay Mary, nó hướng đôi mắt mệt mỏi về phía con bé với vẻ đầy thiện cảm.
- Ồ, có chứ! Với bài hát nhẹ nhàng như thế, tớ sẽ ngủ ngay trong ít phút.
- Để tôi ru cho cậu ấy ngủ, - Mary nói với cô bảo mẫu đang ngáp dài. - Chị có thể đi nếu chị muốn.
- Vâng, - cô bảo mẫu nói với một cố gắng miễn cưỡng. - Nếu trong vòng nửa giờ nữa mà cậu ấy chưa ngủ được, cô cứ gọi tôi.
- Được lắm. - Mary đáp.
Cô bảo mẫu rời khỏi phòng trong chớp mắt; chờ cô đi khỏi, Colin lại cầm tay Mary mà nói.
- Suýt nữa thì tớ đã nói ra, nhưng tớ đã kịp ngậm miệng. Tớ sẽ không khi nào nói ra đâu và tớ sẽ ngủ ngay, nhưng cậu chẳng bảo cậu có vô khối chuyện hay để kể cho tớ cơ mà. Cậu... cậu có cho rằng cậu đã khám phá ra mọi chuyện về con đường dẫn đến khu vườn bí mật ấy không?
Mary nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi và tội nghiệp của thằng bé, cả đôi mắt sưng mọng của nó nữa. Nó thấy mủi lòng.
- Ừ... ừ, - nó đáp - tớ cho là có đấy. Nếu cậu chịu ngủ đi, ngày mai tớ sẽ kể cậu nghe.
Bàn tay thằng bé run rẩy.
- Ôi, Mary! - Nó nói. - Ôi, Mary! Giá như được vào trong khu vườn đó, tớ nghĩ tớ sẽ sống mà lớn lên! Cậu có cho rằng, thay vì hát bài ca của Ayah... cậu có thể kể tớ nghe với cái giọng dịu dàng như hôm đầu, xem cậu đã tưởng tượng ra bên trong khu vườn ấy như thế nào? Tớ cam đoan nó sẽ làm tớ chóng ngủ.
- Được, - Mary đáp. - Nhắm mắt lại nào.
Thằng bé nhắm mắt, nằm im phăng phắc, con bé cầm bàn tay nó rồi bắt đầu chậm rãi kể bằng một giọng khẽ khàng.
- Tớ cho rằng nó đã bị người ta quên lãng từ lâu... đến nỗi cây cối mọc ngổn ngang thành một mớ rối bù dễ thương. Tớ hình dung ra các khóm hồng cứ leo, leo mãi cho tới khi chúng buông lơi từ các cành cây, rủ xuống các bờ tường rồi bò lan trên mặt đất... trông chẳng khác nào một màn sương màu xám kỳ lạ. Một số đã chết, nhưng rất nhiều khóm vẫn còn sống, khi mùa hè tới chúng sẽ biến thành những tấm rèm và dòng chảy tết bằng vô vàn bông hồng. Tớ hình dung mặt đất lúc ấy sẽ tràn ngập những đóa thủy tiên hoa vàng, hoa giọt tuyết, ly ly và diên vĩ(1). Bây giờ mùa xuân đã tới... biết đâu... biết đâu...
Giọng kể đều đều nhè nhẹ của nó khiến thằng bé yên dần, yên dần. Con bé cũng nhận ra điều đó, nó tiếp tục thì thầm:
- Có lẽ chúng sẽ mọc xuyên qua lớp cỏ... có lẽ thoạt đầu sẽ là những khóm nghệ tây màu tía xen vàng... thậm chí ngay lúc này đã thấy chúng xuất hiện. Có lẽ những chiếc lá non đang bắt đầu nhú ra và không còn quăn tít nữa... và có lẽ màu xám xỉn đang ngả sang màu khác, và một tấm mạng mỏng màu xanh mướt sẽ lan dần... lan dần... che phủ trên khắp mọi cảnh vật... Rồi chim chóc sẽ bay về để chiêm ngưỡng... bởi có ở đâu an toàn và yên bình hơn nơi đây. Và, biết đâu... biết đâu... biết đâu... con chim ức đỏ ấy chẳng tìm thấy một bạn đời... để cùng nhau làm tổ.
Colin đã ngủ tự lúc nào không hay.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !