Khu Vườn Xương Chương 28


Chương 28
Lúc đó là hơn ba giờ chiều khi người nông dân dừng chiếc xe ngựa của ông ta bên rìa đường Belmont để cho họ xuống.

Họ vẫn phải đi bộ hai dặm nữa, nhưng trời hôm nay rất trong và xanh, những lớp tuyết đã đóng thành băng lấp lánh như thủy tinh dướiánh nắng của trời chiều. Khi họ rảo bước trên đường, với Meggie bé nhỏ trong vòng tay của Rose, Norris chỉ trỏ giới thiệu hết những mảnh đất thuộc sở hữu của những người hàng xóm. Anh giới thiệu cô với tất thảy họ và bọn họ cũng rất yêu mến cô. Ngôi nhà ọp ẹp ở đằng kia là của lão già Ezra Hutchinson, vợ ông ta đã chết vì bệnh sốt phát ban hai năm trước, những con bò ở mảnh đất kế bên thuộc quyền sở hữu của bà góa Heppy Comfort, người đang để mắt đến Ezra. Ngôi nhà giản dị ở bên kia đường là của ông bà Hallowell, một cặp vợ chồng hiếm muộn, những người đã rất tốt với anh nhiều năm qua, họ luôn đón chàoanh tới nhà chơi như thể anh là con ruột của họ vậy. Bác sĩ Hallowell đã mở cửa thư viện của ông cho Norris mà năm ngoái đã viết một bức thư đầy lời khen ngợi giới thiệu anh tới đại học Y khoa. Rose đón nhận những thông tin này một cách hào hứng, thậm chí cả những tin giật gân tẻ nhạt về con bê với cái chân khập khiễng của bà Heppy và bộ sưu tập lập dị những cuốn thánhca từ Đức của bác sĩ Hallowell. Khi họ gần tới trang trại Marshall, những câu hỏi của cô càng nhanh hơn, dồn dập hơn, như thể cô rất háo hức muốn biết chi tiết về cuộc sống của anh trước khi họ tới nơi. Khi họ trèo lên con dốc, trang trại đã ẩn hiện ở phía chân trời, cô dừng lại để quan sát, tay cô che phía trên mắt để tránh những tia nắng gắt gao.

- Nó không có gì nhiều để mà nhìn ngắm cả - Anh thú nhận.

- Nhưng chính nó là nơi anh đã lớn lên.

- Ừ, đúng thế. Nhưng có lúc anh chỉ mong được thoát khỏi nó.

- Em sẽ không phản đối nếu sống ở đây mãi mãi - Meggie cựa quậy tỉnh giấc trong cánh tay cô, khuôn mặt rạng rỡ biểu lộ sự vuithích. Rose cười với cô cháu gái và nói - Dì sẽ hạnh phúc khi được ở trong một trang trại.

Anh cười lớn.

- Đó là những gì anh thích ở em, Rose. Anh nghĩ em có thể hạnh phúc ở bất cứ nơi nào.

- Không phải là ở bất cứ nơi nào cũng được.

- Trước khi em nói đó là những người em sống cùng, em cần phải gặp cha anh.

- Em sợ việc đó. Cái cách anh kể về ông ấy.

- Đó là một người đàn ông khắc nghiệt, em cần biết rằng đôi lúc điều đó đi quá xa.

- Bởi vì ông ấy bị mẹ anh bỏ rơi ư?

- Bà ruồng bỏ ông. Bà ruồng bỏ cả hai cha con anh. Ông ấy không bao giờ tha thứ cho bà.

- Còn anh? - Cô hỏi và nhìn vào anh, hai má cô ửng hồng vì lạnh.

- Đã quá muộn rồi - anh buồn bã nói.

Họ tiếp tục đi, mặt trời đang chìm dần xuống, những cái cây trơ trụi thả những cái bóng khẳng khiu trên nền tuyết. Họ đi tới một bức tường bằng đá cũ kĩ, lấp lánh băng tuyết và nghe tiếng những con bò rống lên trong chuồng. Khi họ tới sát trang trại, Norristhấy dường như ngôi nhà nhỏ hơn và tồi tàn hơn những gì anh nhớ. Phải chăng những tấm ván che đã quá mục nát trong khi anh chỉ mới rời đây hai tháng trước? Có phải mái hiên lúc nào cũng võng xuống, cái hàng rào luôn luôn nghiêng ngả xiêu vẹo như vậy? Họ càng tới gần thì dường như trách nhiệm càng đè nặng hơn trên vai anh và anh càng cảm thấy lo lắng sự đoàn tụ này. Anh cảm thấy hối tiếc vì đã kéo Rose và cô bé vào việc này. Mặc dù anh đã cảnh báo cô rằng cha anh có thể sẽ không thân thiện, cô vẫn không hề thể hiện ra ngoài sự lo sợ, vẫn bước đi vui vẻ bên cạnh anh, hát ru Meggie. Làm gì có người đàn ông nào kể cả cha lại không yêu quý cô gái này chứ? Chắc chắn Rose và Meggie sẽ được ông yêu quý, anh nghĩ vậy. Rose sẽ chiếm được cảm tình của cha như cô đã làm với anh. Đây là một chuyến viếng thăm tốt đẹp, mọi người sẽ cười nói vui vẻ trong bữa tối. Cô gái Ailen may mắn của tôi. Anh nhìn cô và tinh thần như phấn chấn hơn khi thấy cô vui vẻ, tin cậy đi bên anh. Họ đi dọc theo phía hàng rào quanh co, thẳng về hướng ngôi nhà, nơi như không có vẻ gì là chào đón hai người.

Họ đi xuyên qua cánh cổng xập xệ tới sân trước. Giữa sân có đống rơm khô và một cái xe bò cũ nát đặt bên cạnh đống gỗ chưađược chẻ ra làm củi. Anh nghĩ chị em nhà Welliver chắc sẽ thét lên trước cảnh tượng này. Rồi anh tưởng tượng đến cảnh họ phải đi lại khó khăn qua đống bùn bằng những đôi giày xinh xắn. Rose không ngần ngại kéo cao váy lên và đi theo Norris băng qua sân. Con lợn nái già bị mấy vị khách quấy nhiễu, kêu khụt khịt rồi đi thẳng về phía kho thóc.

Trước khi họ tới được hiên nhà thì cha Norris mở cửa bước ra. Ông Isaac Marshall đã không gặp con trai mình hai tháng nhưng ông cũng không cất tiếng chào đón con. Ông chỉ đứng ở hiên, nhìn lặng lẽ những vị khách đang tiến đến. Ông mặc một cái áo khoác đơn giản, cái quần xám ngoét như mọi khi nhưng bộ quần áo này có vẻ rộng hơn so với người ông. Đôi mắt ẩn dưới cái mũ sùm sụp cũ mèm, hốc mắt sâu hơn trước. Ông chỉ thoáng mỉm cười khi thấy con trai.

- Chào mừng anh đã về nhà - ông nói nhưng không có vẻ gì là chào mừng cả.

- Cha, con muốn giới thiệu với cha một người bạn của con, Rose và cháu gái cô ấy, Meggie.

Rose tiến về phía trước, mỉm cười. Meggie kêu lên một tiếng như để chào ông:

- Cháu rất vui khi được gặp bác, bác Marshall - Rose vui vẻ nói.

Ông Isaac vẫn khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, môi mím chặt lại. Norris thoáng thấy Rose đỏ mặt và lúc đó anh thấy chưa bao giờ ghét cha đến vậy.

- Rose là một người bạn rất tốt - anh nói - Con muốn cha gặp cô ấy.

- Cô ta sẽ ở lại đây tối nay à?

- Con hi vọng cô ấy sẽ ở đây lâu hơn. Rose và Meggie đang cần một chỗ ở trong một thời gian. Cô ấy có thể dùng tạm cănphòng trên lầu.

- Thế thì phải dọn lại cái giường.

- Cháu sẽ làm điều ấy thưa bác Marshall - Rose nói - Cháu sẽ không làm phiền bác, cháu sẽ làm việc chăm chỉ, không có việc gì là cháu không làm được.

Ông Isaac nhìn đứa trẻ rồi gật đầu miễn cưỡng. Ông quay vào nhà và nói:

- Tôi mừng là chúng ta vẫn còn đủ súp.

- Anh xin lỗi, Rose. Anh rất xin lỗi!

Họ ngồi bên nhau trong cái kho cỏ khô, Meggie thiu thiu ngủ bên cạnh. Họ nhìn về phía cái đèn lồng sáng lờ mờ chỗ mấy con bò đang tìm ăn phía dưới. Đàn lợn đi quanh quẩn trong chuồng, chốc chốc lại kêu lên ủn ỉn khi chúng tranh nhau chỗ nằm trongđống rơm. Tối nay, Norris thấy rất thoải mái khi được ở trang trại, xung quanh toàn tiếng kêu của đàn gia súc hơn là sự im lặng của người đàn ông trong ngôi nhà kia. Ông Isaac chẳng nói chẳng rằng trong suốt bữa tối với thịt giăm bông, khoai tây và củ cải,ngoài mấy câu hỏi về chuyện học hành của Norris và có vẻ thờ ơ với câu trả lời. Chỉ có nông trại là hấp dẫn với ông khi ông nói về cái hàng rào cần phải sửa, lượng cỏ khô cho mùa thu quá ít hay mấy tay thợ lười biếng. Rose, ngồi đối diện ông nhưng cô như một người vô hình. Ông chỉ nhìn đĩa thức ăn mà chẳng thèm nhìn cô.

Cô đủ thông minh để hiểu rằng cô nên im lặng thì hơn.

- Ông ấy luôn như vậy - Norris nhìn xuống mấy con lợn đang tìm ăn trong đống rơm - Đáng lẽ anh không nên hi vọng một điều gìkhác, anh không nên để em phải trải qua việc tồi tệ này.

- Em đã rất vui khi đến đây.

- Thật là một tối thử thách nặng nề với em.

- Anh mới là người đáng thương.

Khuôn mặt Rose hiện ra dưới ánh sáng ấm áp của chiếc đèn lồng trong kho thóc. Norris không hề nhìn thấy chiếc váy vá hay chiếc khăn quàng của cô; anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt trong sáng đang nhìn anh chăm chú.

- Anh đã lớn lên trong một gia đình không mấy hạnh phúc, một nơi không dành cho những đứa trẻ - Cô nói.

- Không phải lúc nào cũng thế đâu. Anh không muốn em nghĩ rằng anh có một tuổi thơ dữ dội, anh cũng có những ngày hạnh phúc nữa.

- Vậy nó thay đổi từ khi nào? Từ khi mẹ anh bỏ đi à?

- Đúng vậy, đúng là như thế.

- Mọi chuyện thế nào? Thật kinh khủng khi bị ai đó bỏ rơi. Thật tồi tệ khi người mình yêu thương lại rời bỏ mình đi. Nhưng khi họlựa chọn rời bỏ anh thì... - Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía cái chuồng - Em thích mùi của nông trại, của khothóc, mùi của đám gia súc, mùi cỏ khô, thậm chí mùi khó chịu ở đây nữa nhưng chúng rất đời thường.

Norris nhìn bóng của mấy con lợn túm tụm lại với nhau kêu lên nhè nhẹ. Cuối cùng chúng cũng tìm được cái gì đấy để ăn trong đống rơm.

- Thế còn em, Rose? Ai đã rời bỏ em? - Norris hỏi.

- Không ai cả.

- Em đã từng kể về người đã bỏ em cơ mà.

- Em mới là người bỏ đi - Cô nói nghẹn ngào - Chính em đã bỏ họ, thật ngu ngốc. Sau khi Aurnia bỏ đi sang Mỹ, em đã đi theo chị ấy. Vì em không thể đợi lúc em lớn lên, không thể ngồi một chỗ để quan sát thế giới này.

Rose thở dài, nước mắt cô hòa vào giọng nói:

- Em nghĩ em đã làm tan nát trái tim mẹ em.

Anh không cần hỏi, anh biết mẹ cô đã mất khi nhìn cô gục đầu xuống buồn bã. Rồi cô bật dậy, cứng cỏi nói:

- Em sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai nữa. Mãi mãi.

Anh đứng lên, nắm lấy tay cô. Cảm giác thật thân quen. Cứ như hai người đã từng nắm tay nhau, từng chia sẻ mọi bí mật cho nhau ngay trong kho thóc tối tăm này.

- Em hiểu tại sao bố anh lại lạnh lùng như vậy. Ông ấy có quyền làm thế - Cô nói.

Một lúc sau khi Rose và Meggie đi ngủ, Norris và ông Isaac ngồi với nhau tại bàn ăn, ngọn đèn sáng được đặt giữa họ. Mặc dù Norris chỉ dám uống dè sẻn ly rượu táo nhưng ông Isaac thì đã uống cả tối. Norris chưa bao giờ thấy ông uống nhiều đến thế.Ông tự rót hết chén này đến chén khác, tay ông run run lúc đóng nắp chai. Đôi mắt ông đỏ ngầu, lờ đờ hỏi Norris:

- Thế cô ta là gì với anh?

- Con đã nói rồi, là một người bạn.

- Một đứa con gái á? Anh là ai thế hả tên ẻo lả kia? Anh không thể tìm được một thằng con trai nào để làm bạn à?

- Bố không ưa cô ấy vì cái gì? Vì đó là một cô gái à? Hay vì cô ấy là người Ailen?

- Nó có thai à?

Norris nhìn ông Isaac và như không tin vào mắt mình nữa. Đây là lời của rượu chứ không phải của ông ấy.

- Hà, chính anh cũng không biết đúng không? - Ông Isaac nói.

- Cha không có quyền nói Rose như thế. Cha không hiểu gì về cô ấy cả.

- Vậy anh biết được bao nhiêu về cô ta?

- Con chưa bao giờ động vào cô ấy nếu như bố muốn hỏi về điều đó.

- Điều đó không có nghĩa là nó không có thai. Nó lại còn đến cùng một đứa bé nữa. Nếu anh cho nó theo, thì anh sẽ phải chịutrách nhiệm thay cho thằng khác đấy.

- Con hi vọng Rose sẽ được đón chào ở đây. Và con cũng hi vọng dần dần cha sẽ chấp nhận cô ấy, thậm chí quý mến cô ấy.Rose là người chăm chỉ và có một trái tim cao thượng nhất mà con biết. Cô ấy xứng đáng được nhận nhiều hơn cả sự chấp nhận của cha.

- Tôi chỉ nghĩ đến quyền lợi của anh thôi, con trai. Hạnh phúc của anh. Anh muốn nuôi một đứa trẻ không phải là con của mình sao?

- Chúc cha ngủ ngon - Norris đứng bật dậy định bước ra khỏi phòng.

- Ta chỉ muốn con không phải chịu một nỗi đau như ta. Họ sẽ lừa con, Norris. Họ chỉ toàn lừa gạt và con sẽ không bao giờ nhậnra điều đó khi quá muộn.

Norris dừng lại, như chợt hiểu ra điều gì, anh quay lại nhìn cha và nói:

- Có phải cha đang nhắc đến mẹ không?

- Ta đã cố làm cho bà ấy hạnh phúc - ông Isaac uống cạn chén rượu, đặt chiếc chén xuống bàn một cách nặng nề - Ta đã cố hết sức.

- Vậy ư? Sao con không hề thấy điều đó.

- Những đứa con thì chẳng bao giờ nhìn thấy gì, biết những gì. Có rất nhiều điều mà con sẽ không bao giờ biết về mẹ mình.

- Vậy sao mẹ lại rời bỏ cha?

- Bà ta cũng ruồng bỏ con đấy thôi.

Norris không thể cãi lại ông. Vì đó là một sự thật tàn nhẫn. Phải, mẹ đã rời bỏ mình. Và mình sẽ không bao giờ hiểu được tại sao.Anh quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống mệt mỏi. Anh nhìn cha đang tiếp tục rót rượu đầy chén.

- Vậy có điều gì mà con không biết về mẹ? - Norris hỏi.

- Những điều mà ta lẽ ra nên biết. Những điều mà ta đã tự hỏi. Tại sao một cô gái như thế lại có thể lấy một người như ta? Ồ, ta không phải là một đứa ngốc nghếch. Ta đã sống ở trang trại này đủ lâu để biết được một hạt giống phải mất chính xác bao nhiêu lâu mới nảy mầm.

Ông dừng lại, gục đầu xuống.

- Ta nghĩ bà ấy chưa bao giờ yêu ta.

- Vậy cha có yêu mẹ không?

Ông Isaac ngước mắt lên nhìn Norris.

- Điều đó thì có gì khác biệt? Nó không đủ để giữ bà ấy ở lại. Và con cũng không làm được điều đó.

Những lời nói đó thật đau đớn nhưng lại là sự thật, nó khiến cho không khí giữa hai người chùng xuống.

- Cái ngày bà ấy bỏ đi, con đang bị ốm, con có nhớ không?

- Vâng.

- Đó là căn bệnh sốt phát ban. Cơn sốt rất cao. Chúng ta sợ rằng sẽ mất con mãi mãi. Bác sĩ Hallowell lại đang ở Porstmouth, chúng ta không thể gọi ông ta tới giúp. Mẹ đã thức trông con cả đêm hôm đó và cả ngày hôm sau nữa. Nhưng bệnh của con vẫn không suy giảm, lúc đó chúng ta đã nghĩ rằng thật sự sẽ mất con. Bà ấy đã làm gì? Con nhớ lúc bà ấy ra đi không?

- Mẹ nói mẹ rất yêu con và mẹ sẽ trở lại.

- Bà ta cũng nói với ta như vậy. Rằng con trai bà xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp nhất và bà sẽ đi để làm điều đó. Bà ta mặc chiếc váy đẹp nhất rồi ra đi và cũng không bao giờ trở lại. Đêm hôm đó, rồi đêm sau nữa, ta vẫn một mình với đứa con còn đang đau ốm và không biết vợ mình đang ở đâu. Bà Comfort đã thay ta đến chăm sóc con trong lúc ta đi tìm mẹ con. Tất cả những nơi mà bà ấy có thể đến, cả những nhà hàng xóm. Ezra nói ông ta nhìn thấy mẹ con đi về hướng Nam, đường Brighton. Người khác lại bảo nhìn thấy bà ấy đang trên đường tới Boston. Ta không thể hiểu được tại sao bà ấy lại đi đến những nơi ấy - Ông đột nhiên dừng lại. Sau đó có một thằng bé đến tìm ta với con ngựa của Sophia, trên tay có một bức thư.

- Tại sao cha không cho con xem bức thư đó?

- Lúc đó con còn quá nhỏ, mới mười một tuổi.

- Con đã đủ lớn để hiểu chuyện.

- Đã quá lâu rồi, ta đã đốt nó. Nhưng ta có thể nói cho con biết trong đó viết những gì. Con biết ta cũng không đọc được chữ nên ta đã phải nhờ bà Comfort đọc hộ.

Ông Isaac nhìn vào cây đèn nói tiếp:

- Bà ấy nói không thể tiếp tục cuộc hôn nhân với ta nữa. Bà ấy đã gặp một người đàn ông khác và họ sẽ sống ở Paris. Hãy tiếp tục sống.

- Chắc hẳn phải còn nữa?

- Ghi vậy thôi, con có thể hỏi bà Comfort.

- Mẹ không giải thích tại sao ư? Không nói thêm điều gì kể cả tên của người đàn ông đó?

- Ta đã nói rồi, chỉ có thể thôi.

- Không có lời nào nói đến con sao? Mẹ chắc hẳn phải nói gì đó chứ?

- Đó là lý do tại sao ta không cho con xem bức thư đó, con trai. Ta đã không muốn con biết - Ông Isaac nói nhỏ.

Rằng người mẹ của anh không hề nhắc đến anh. Norris không thể ngẩng lên nhìn vào mắt cha mình. Thay vào đó, anh cúi gằm xuống bàn, nơi hai cha con anh đã từng cùng nhau ăn những bữa ăn trong im lặng, chỉ biết nghe tiếng gió rít ngoài kia, hay tiếng hú của những con sói đang tranh mồi.

- Tại sao lại là bây giờ? - Norris hỏi - Tại sao cha phải đợi từng ấy năm trời để nói cho con biết chuyện này?

- Vì cô gái đó - ông Isaac nhìn về phía cầu thang dẫn tới phòng Rose đang ngủ trên gác - Cô gái ấy không rời mắt khỏi con, con trai ạ, con cũng thế. Giờ đây con đã phạm sai lầm, rồi con sẽ phải sống với sai lầm đó trong suốt quãng đời còn lại mất thôi.

- Tại sao cha luôn cho rằng cô ấy là một sai lầm?

- Một số người đàn ông không thể thấy được điều ấy kể cả khi nó hiện diện ngay trước mặt họ.

- Chẳng lẽ mẹ cũng là một sai lầm ư?

- Ta đã từng thuộc về bà ấy. Ta nhìn mẹ con trưởng thành. Ta nhìn thấy người ấy đội một chiếc mũ xinh xắn, ngồi trong nhà thờ, luôn thân thiện với ta nhưng cũng luôn hơn ta. Và rồi một ngày, dường như bà ấy bất chợt để mắt tới ta và quyết định ta xứng đáng được như thế.

Ông Isaac vẫn tiếp tục rót rượu vào chén và nói tiếp:

- Mười một năm sau, bà ấy mắc kẹt trong cái trang trại hôi hám này, với một cậu bé đang ốm. Đương nhiên sẽ dễ dàng muốn bỏ chạy để thoát khỏi cuộc sống này và bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn với một người đàn ông khác - Ông lại nhìn lên phòng Rose phía trên lầu - Con không thể tin những gì họ nói. Ẩn chứa đằng sau khuôn mặt xinh đẹp ấy là những gì?

- Cha đã hiểu sai cô ấy.

- Ta đã đánh giá sai mẹ con. Ta chỉ muốn con không bị rơi vào tình cảnh đó như ta.

- Con yêu cô gái đó. Con sẽ cưới cô ấy làm vợ.

Isaac cười lớn.

- Ta đã kết hôn vì tình yêu và hãy xem chuyện gì đã xảy ra nào! - Ông nâng cặp kính của mình lên, nhưng tay ông dừng lại giữa không khí. Ông quay lại và nhìn ra phía cửa.

Có ai đó đang gõ cửa.

Hai cha con nhìn nhau một cách ngạc nhiên. Trời đã khuya, không thể có người hàng xóm nào ghé thăm. Ông Isaac nhăn mặt,cầm theo cái đèn ra mở cửa. Gió thổi ào ào và cái đèn gần như sắp tắt khi ông đứng ở cửa, nhìn người lạ mặt ở ngoài hiên.

- Ông Marshall? - Một người đàn ông lên tiếng - Con trai ông có ở đây không?

Norris lập tức cảnh giác ngay khi nghe giọng nói đó.

- Ông có việc gì mà tìm con trai tôi?

Ông bỗng loạng choạng lùi về phía sau khi hai người đàn ông xông vào phòng bếp.

- Anh đây rồi - Pratt nói khi thấy Norris.

- Thế này là thế nào? - Ông Isaac hỏi.

Ông nhân viên đội tuần tra đêm Pratt gật đầu ra hiệu với người đàn ông đi cùng, rồi anh ta lập tức bước ra sau lưng Norris để đềphòng anh bỏ chạy.

- Anh sẽ phải đi cùng chúng tôi tới Boston.

- Sao các người dám xông vào nhà tôi? Ông Isaac hét lên - Các anh là ai?

- Đội tuần tra đêm - Pratt vẫn nhìn Norris không chớp mắt - Xe ngựa đang đợi anh, anh Marshall.

- Các anh bắt con trai tôi đấy à?

- Đáng nhẽ con trai ông nên có lời giải thích với ông mới phải.

- Tôi sẽ không đi nếu các ông không đưa ra lời buộc tội chính đáng.

Người đàn ông đứng sau lưng Norris xô anh rất mạnh khiến anh loạng choạng va vào bàn ăn, chai rượu táo rơi xuống sàn vỡ toang.

- Dừng lại - Ông Isaac hét lên và khóc - Tại sao các anh lại làm thế?

- Anh đã bị buộc tội giết người - Pratt nói - sát hại Agnes Poole, Mary Robinson, Nathaniel Berry và giờ là ông Eben Tate.

- Tate? - Norris rất ngỡ ngàng vì đó là anh rể của Rose - Tôi không hề biết gì về cái chết của anh ta, tôi không giết anh ta.

- Chúng tôi đã có đủ chứng cớ để buộc tội anh. Giờ tôi có trách nhiệm phải giải anh về Boston để tiến hành xét xử tại đó.

Pratt ra hiệu cho người đàn ông kia:

- Giải anh ta đi.

Norris bị áp giải ra xe ngựa nhưng anh dừng lại ở cửa khi nghe tiếng khóc của Rose và cô gọi tên anh.

Anh quay lại nhìn cô, trông cô rất hoảng sợ và lo lắng.

- Hãy đến tìm bác sĩ Grenville và nói cho ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra - Norris cố nói với Rose trước khi anh bị kéo ra khỏi cửa trong đêm tối.

Người áp giải bắt anh lên xe và Pratt ra hiệu cho lái xe ngựa bằng cách gõ mạnh hai cái lên mui. Xe chuyển bánh, chạy thẳng đường từ Belmont tới Boston.

- Ngay cả bác sĩ Grenville cũng không thể cứu nổi anh đâu Norris vì chúng tôi có bằng chứng rõ ràng.

- Bằng chứng nào?

- Anh không đoán nổi sao? Một thứ trong phòng của anh.

Norris lắc đầu với vẻ bàng hoàng và ngỡ ngàng:

- Tôi không hiểu ông đang nói tới cái gì.

- Cái bình, anh Marshall. Tôi rất bất ngờ khi thấy anh lại có một thứ như thế.

Một nhân viên khác của đội tuần tra đêm ngồi đối diện họ trong xe cứ nhìn Norris và lẩm bẩm: “Mày là một thằng con hoang bệnh hoạn.”

- Không phải ngày nào người ta cũng tìm thấy một mặt người trong một cái bình rượu Whiskey - Pratt nói - Và trong trường hợp này thì chả còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi cũng đã tìm thấy mặt nạ của anh vẫn còn dính đầy máu. Chơi một trò chơi mạo hiểm với chúng tôi đúng không. Miêu tả lại đúng cái mặt nạ mà chính anh đã đeo?

Cái mặt nạ của Tử Thần Khu Tây, giấu trong phòng mình ư?

- Tôi nghĩ đó là cái giá treo cổ dành cho anh đấy - Pratt nói.

Một nhân viên đội tuần tra đêm khác nghe thế liền cười thầm như thể hắn ta rất mong chờ được chứng kiến cảnh treo cổ và coi đó như một trò tiêu khiển hay ho để làm nóng lên cái không khí lạnh lẽo, buồn chán của mùa đông.

- Và khi đó thì mấy ông bạn bác sĩ của cậu có thể thử làm vài việc với cậu đấy - ông ta thêm vào.

Dù trong xe hơi tối nhưng Norris vẫn thấy người đàn ông để tay lên ngực ra hiệu cho người kia không cần giải thích gì thêm. Những xác chết vẫn chưa được sáng tỏ, tiếp tục vòng luẩn quẩn và bị mổ xẻ. Chúng bị bọn đào trộm xác đào lên khỏi mồ mảtrong đêm tối. Nhưng những thi thể của tội phạm thì được đưa thẳng lên bàn khám nghiệm tử thi theo đúng luật định 1a6a . Với tội ác của mình, họ sẽ phải trả giá không chỉ bằng cả cuộc đời mà bằng cả cái chết. Mỗi tên tội phạm khi đứng trước giá treo cổ đều hiểu rằng việc hành hình không phải là sự nhục nhã cuối cùng mà chính là lưỡi dao mổ xẻ sau đó.

Norris nghĩ đến Paddy già, một tử thi đã bị anh mở lồng ngực, anh đã cầm trên tay trái tim vẫn đang rỉ máu của ông ta. Vậy ai sẽ cầm trái tim của Norris? Ai sẽ đeo cái tạp dề dính đầy máu của anh khi nội tạng của anh bị vứt vào xô?

Nhìn qua cửa sổ xe ngựa, Norris thấy những cánh đồng dưới ánh trăng giống như ở dọc đường Belmont mà anh từng qua lúc tới Boston. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy những cánh đồng ấy, nhìn thấy quê hương nơi anh sống lúc thơ ấu, nơi anh đã luôn muốn từ bỏ. Anh thật ngốc khi đã nghĩ như thế và có khi đây là một sự trừng phạt với anh.

Con đường dẫn họ đi về phía đông từ Belmont. Sau những cánh đồng là những ngôi làng đưa họ gần đến Boston. Giờ anh có thể nhìn thấy dòng sông Charles lấp lánh dưới ánh trăng. Anh nhớ đến cái đêm anh đi dọc đường đê và phía bên kia là nhà tù. Lúc đó, anh đã nghĩ mình thật may mắn so với những tâm hồn bất hạnh đằng sau song sắt kia. Nhung giờ anh lại là người bất hạnh như thế, và sự giải thoát duy nhất của anh là làm một người bị treo cổ.

Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh trên cầu Tây Boston. Norris hiểu rằng chuyến đi sắp kết thúc. Sau khi qua cầu là một đoạn đường ngắn qua phố Cambridge rồi đi thẳng về hướng nam là nhà tù trong thành phố. Tử thần Khu Tây cuối cùng cũng bị bắt. Người đồng sự của Pratt nở nụ cười chiến thắng, răng ông ta sáng lóa trong đêm tối.

- Họ! Họ, đằng kia - người lái xe kêu lên và xe ngựa bỗng dừng lại.

- Chuyện gì thế - Pratt nhìn ra cửa sổ thấy xe vẫn đứng trên cầu - Sao tự dưng chúng ta lại dừng lại? - Hắn hỏi phu xe.

- Ở đây bị tắc đường, thưa ông Pratt.

Pratt mở cửa, nhảy ra khỏi xe:

- Mẹ kiếp! Họ không kéo con ngựa ra khỏi chỗ này hay sao?

- Họ đang cố làm thế thưa ông nhưng con ngựa không dậy được nữa.

- Đáng nhẽ họ nên tống con ngựa đó cho bọn buôn thịt ngựa rồi. Con súc vật chết tiệt đó đang làm tắc hết cả đường.

Qua cửa sổ xe, Norris thấy thành cầu, phía dưới là sông Charles. Anh nghĩ đến nước sông lạnh lẽo đen ngòm và đây đúng là cái mồ tồi tệ nhất.

- Nếu cứ thế này, chúng ta phải quay lại, đi sang cầu Canal.

- Nhìn kìa, có một chiếc xe ngựa. Họ sẽ thay con ngựa nhỏ đó trong vài phút nữa thôi.

Bây giờ mình không còn lựa chọn nào khác.

Pratt mở cửa xe định leo vào. Ngay lúc đó, Norris nhảy ra ngoài và ngã nhào xuống.

Bị đập lưng vào cửa, Pratt ngã sõng soài xuống đất. Hắn không kịp phản ứng gì. Cả đám đi cùng hắn cũng ngỡ ngàng, rồi vội nhảy ra ngoài xe.

Norris nhìn thoáng qua cảnh tượng xung quanh: con ngựa chết nằm ngay trước mũi xe đã chở quá tải. Một hàng dài các xe nối đuôi nhau chờ đợi trên cầu. Nước sông Charles được ánh trăng che phủ bề mặt che đi làn nước đục ngầu phía dưới. Anh không hề do dự. Chả còn gì nữa cả, Norris nghĩ khi anh trèo lên thành cầu. Hoặc mình tìm thấy cơ hội hoặc mình phải từ bỏ mọi hy vọng của cuộc đời. Điều này là vì em, Rose!

- Bắt lấy hắn! Không được để hắn nhảy xuống!

Norris đã rơi xuống. Xuyên qua bóng tối, qua thời gian, hướng về tương lai vô định giống như mặt nước mà anh đang lao xuống. Anh chỉ biết một cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Trong khoảnh khắc trước khi anh chạm nước, anh đã tự chuẩn bị cho mình tâm lý như một người lính chuẩn bị ra trận.

Việc bị rơi xuống nước sông lạnh lẽo như một cái tát tàn ác để đón chào một cuộc sống mới. Đầu anh chúc xuống rất sâu trong làn nước đen ngòm, rất khó để có thể ngoi lên. Anh quẫy đạp và mất phương hướng. Rỗi bỗng dưng anh nhìn thấy ánh sáng yếuớt của ánh trăng phía trên và cố gắng vùng vẫy để đến gần nó cho đến khi đầu anh ngoi lên được trên mặt nước. Ngay lúc đó, anh nghe tiếng quát tháo:

- Hắn đâu rồi? Có nhìn thấy hắn không?

- Gọi cho đội đi! Tôi muốn lùng sục khắp dọc bờ sông!

- Cả hai bên bờ ạ?

- Chứ còn gì nữa, đồ ngu! Cả hai bờ!

Norris ngụp xuống làn nước lạnh cóng và để dòng nước cuốn mình đi. Anh biết không thể bơi ngược dòng chảy vì thế anh cứ trôi theo dòng nước. Nó cuốn anh ngược về Lechmere Point, qua Khu Tây, hướng về phía đông, thẳng hướng cảng.

Trôi thẳng về phía những bến tàu.

 

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/66936


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận