Hôm nay, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi vào một trà lâu trên quảng trường của Tứ Phương Thành. Trong trà lâu này tập trung rất nhiều cường giả đang tìm kiếm tổ đội. Tại sao phải tổ đội? Tự nhiên là vì tìm kiếm di tích!
Trong di tích nguy hiểm quá nhiều, nếu đơn thương độc mã rất có thể sẽ táng thân trong đó!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vừa tiến vào trà lâu, cũng không có tham gia náo nhiệt mà tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống gọi hai chén trà ngồi đối ẩm.
Trà lâu rất lớn, chia thành bốn tầng, ở giữa trống rỗng cho nên cả bốn tầng đều có thể thấy được nhau. Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đang ngồi ở phía đông lầu hai.
Người trong trà lâu tuy rất nhiều nhưng không ồn ào, mọi người hoặc là giống hai người Diệp Trần ngồi uống trà nhắm mắt dưỡng thần hoặc là cùng với hảo hữu tìm một chỗ thấp giọng thương thảo, tất cả trong rất có trật tự.
- Nhị vị khách quan, trà của khách quan đây!
Tiểu nhị bước chân rất nhẹ đi tới trước mặt Diệp Trần rồi nhẹ nhàng nói.
Diệp Trần gật đầu, bảo đối phương đặt chén trà xuống.
Nâng chén trà còn nóng lên, Diệp Trần khẽ kê lên miệng thổi vài hơi, thừa dịp này đưa mắt bắt đầu quan sát những người trong trà lâu.
Lầu một không có gì để xem, tất cả đều Linh Hải Cảnh, một Bán bộ Vương Giả cũng không có, ánh mắt Diệp Trần bắt đầu đảo qua tầng hai.
Trong lầu hai, có một người khiến cho Diệp Trần chú ý, chính là hoàng y nữ tử ngồi ở phía tây, nữ tử này ước chừng hơn ba mươi tuổi, gương mặt kiều diễm, mũi cao thẳng, mắt to đen lấy còn mang theo một chút thâm trầm. Ánh mắt của nàng rất phân tán, không hề có tiêu điểm. Điều khiến cho Diệp Trần chú ý không phải là dung mạo của nàng mà là khí tức cổ quái được nàng che giấu rất kĩ trên người, loại khí tức này cực kỳ âm nhu, giống như giòi trong xương vậy.
"Không biết là yêu thú gì tu thành?"
Diệp Trần thầm nghĩ.
Ngay khi Diệp Trần dò xét hoàng y nữ tử thì nàng dường như cũng cảm ứng được, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ mặt ôn hoà, nhưng nụ cười của nàng lại khiến cho Diệp Trần phát lạnh.
"Không dễ chọc!"
Diệp Trần phán cho đối phương một nhận định.
So với lầu hai thì người gây chú ý của Diệp Trần ở lầu ba không ít, có một cặp song sinh huynh đệ, thân hình cường tráng như thép, mỗi người đều đeo một cái hoa tai phân biệt tai trái và tai phải. Còn có một trung niên văn sĩ tay ôm kiếm đang nhắm mắt dưỡng thần, một lão phu nhân gương mặt tiều tuỵ nhưng khí tức lại âm độc, một gã mập mạp đầu trọc lóc có hình xăm, còn có một lão đầu cổ quái luôn mặc áo mưa ...
- Bán bộ Vương Giả ở trong tửu lâu này tới mấy chục người, trong đó có bảy tám người ta nhìn không thấu, chỉ sợ đã tiếp cận tới Bán bộ Vương Giả tối cường giả!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng quan sát mọi người trong trà lâu, nói.
Diệp Trần nói:
- Hoàng y nữ tử ở lầu hai cùng với lão đầu mặc áo mưa ở tầng ba có lẽ là mạnh nhất, những người khác cũng không yếu, đều là những cường giả khó gặp!
Hoàng y nữ tử và lão đầu mặc áo mưa gây cho Diệp Trần cảm giác uy hiếp lớn nhất, chỉ sợ không kém bao nhiêu với Bán bộ Vương Giả tối cường giả.
- Nhãn lực của ta so với chàng còn kém một chút, hai người này ta không nhìn ra được cái gì không đúng!
Mộ Dung Khuynh Thành một lần nữa dò xét hoàng y nữ tử và lão đầu mặc áo mưa rồi lắc lắc đầu, nói. Nàng không có được cảm ứng khủng bố như Diệp Trần!
Diệp Trần cười cười, nói:
- Chỉ là cảm giác đầu tiên mà thôi, có lẽ vẫn có nhiều người còn che giấu rất sâu!
Trong trà lâu rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài người từ trong các gian phòng riêng rời đi khiến cho trà lâu càng lúc càng vắng, không khí càng thêm yên tĩnh.
- Nhìn kìa, hoàng y nữ tử được mời đi!
Mộ Dung Khuynh Thành nói.
Diệp Trần nhìn sang thì thấy một tiểu nhị của trà lâu mời hoàng y nữ tử đi vào trong một gian phòng.
Qua thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, tiểu nhị kia lại tới mời hai huynh đệ song sinh.
Lại qua thêm nửa chén trà nhỏ, tiểu nhị đi đến trước mặt Mộ Dung Khuynh Thành, nói:
- Vị tiểu thư này, chủ nhân bên trong gian phòng kia mời tiểu thư qua một chút!
- Hửm?
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không kinh ngạc, bởi vì mọi người đến đây đều có chung mục đích là muốn tìm tổ đội cùng nhau đi thám hiểm di tích!
- Ta đi cùng hắn!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng biết với tu vi của Diệp Trần sẽ bị người ta khinh thường, bởi vì trong thiên hạ có mấy người như Diệp Trần có thể đem chuyện vượt cấp chém giết trở thành như ăn cơm? Những người khác cùng lắm chỉ có thể chống lại với Bán bộ Vương Giả bình thường, còn có giết được hay không lại là một chuyện khác!
Tiểu nhị hiển nhiên cũng đã được phân phó, nói:
- Vậy thì cùng đi a!
Đi theo phía sau tiểu nhị, hai người tới trước cửa phòng mở ra rồi đi vào trong.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com"Xem ra trên vách tượng có khảm Hồn Thạch làm trận pháp!"
Vừa vào trong phòng, Diệp Trần cũng không có phát hiện mê hoặc gì, Linh hồn lực vẫn có thể thẩm thấu ra bên ngoài nhưng ở bên ngoài thì Linh hồn lực không thể nào thẩm thấu vào trong đây được.
Trong phòng đang có chín người ngồi, ngoài trừ hoàng y nữ tử và huynh đệ song sinh kia ra thì còn có hai thanh niên, một mỹ phụ, hai đại hán và một lão giả. Người ngồi ở thủ toạ là một đại hán có làn da màu cổ đồng, trên da thịt có những hoa văn như kim loại khắc lên, đôi mắt của người này thanh minh rạng rỡ, phảng phất như hai khoả bảo thạch màu đen vậy.
- Chuyện gì thế này? Một tên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng có thể gia nhập đội ngũ của chúng ta ư?
Mỹ phụ tỏ ra thần sắc cay nghiệt, thầm nói.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi đi nhầm cửa rồi!
Một tên trong cặp huynh đệ song sinh cười hắc hắc nói.
Hai gã thanh niên thì biểu lộ khác nhau, một tên lộ vẻ trào phúng, một tên thì không chút biểu tình, đối với chuyện gì cũng thờ ơ. Mà ánh mắt của một tên đại hán mặt vàng khè thì không hề cố kỵ lộ ra vẻ dâm tà, Linh hồn lực trực tiếp phóng ra quét tới Diệp Trần, tựa hồ muốn cho Diệp Trần xấu mặt.
Cổ đồng đại hán và hoàng y nữ tử ngược lại vẫn bất động thanh sắc theo dõi bì biến.
- Hừ!
Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, Linh hồn lực phản kích ngược lại.
Tên đại hán mặt vàng cảm giác linh hồn chấn động, thân thể mất tự chủ run rẩy một hồi. Càng khiến cho hắn hoảng sợ là Linh hồn lực của Diệp Trần giống như một thanh kiếm sắc bén cắn xén Linh hồn lực của hắn khiến cho hắn có cảm giác trong mắt Diệp Trần hắn không khác gì một con cá nằm chờ Diệp Trần chém giết.
Những người còn lại khi thấy đại hán mặt vàng chịu thiệt thì ánh mắt nhìn về Diệp Trần không khỏi biến đổi. Tên đại hán mặt vàng này dù gì cũng là Bán bộ Vương Giả, Linh hồn lực tất nhiên không yếu đã có thể ngưng thực được một chút. Có thể đả thương Linh hồn lực của hắn thì mấy người ngồi ở đây không mấy ai làm được. Cho nên lúc này mọi người đều đã xem trọng Diệp Trần hơn vài phần, thái độ khinh khỉnh cũng đã thu liễm lại, ít nhất cũng là biểu hiện ra như thế.
- Hai vị, mời ngồi!
Cổ đồng đại hán thu liễm dị sắc, đưa tay ra thản nhiên nói.
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ánh mắt của Diệp Trần khẽ đảo qua Lâm Vũ Hiên ngồi bên cạnh Cổ đồng đại hán rồi cũng bất động thanh sắc ngồi xuống không chút câu nệ nào.
- Hai vị, ta đã thoả thuận tốt với mấy vị ở đây, chúng ta sẽ cùng di tới một di tích thám hiểm, tất cả mọi người đều đã đồng ý, nhìn hai vị có vẻ thực lực cũng không kém nên cũng muốn mời hai người gia nhập.
Cổ đồng đại hán lúc đầu cũng không hề xem trọng Diệp Trần mà chỉ muốn mời Mộ Dung Khuynh Thành, đương nhiên hắn không thể nào mở miệng nói ra lời như vậy được. Hơn nữa, biểu hiện của Diệp Trần vừa rồi cũng không có vẻ yếu như bề ngoài, tên đại hán mặt vàng rõ ràng là một Bán bộ Vương Giả nhưng so đấu về Linh hồn lực lại bị ăn thiệt thòi không nhỏ đã nói lên tất cả.
Diệp Trần nói:
- Nói tiếp đi!
Cổ đồng đại hán và tất cả mọi người đều có chút giật mình, trong hai người giống như Diệp Trần là người làm chủ! Chẳng lẽ tên tiểu tử này có vài phần bổn sự hay chỉ là trên danh nghĩa?
Cổ đồng đại hán hắng giọng nói:
- Hai vị nếu như đồng ý thì ta sẽ nói tiếp, nếu hai vị không đồng ý thì xin mời rời đi à, ta phát hiện ra cái di tích này tạm thời còn không có mấy người biết, cho nên không thể để rò rỉ tin tức!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt nhìn nhau rồi Diệp Trần trầm ngâm nói:
- Chúng ta đồng ý.
- Hảo! Chỗ di tích này rất lớn, chỗ ta phát hiện bất quá chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi, nhưng mặc dù chỉ là một bộ phận nhưng không phải là đùa, bởi vì nó là di tích của Chân Thuỷ Cung.
Cổ đồng đại hán cười, nói.
- Di tích Chân Thuỷ Cung?
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đều mờ mịt, chưa từng nghe qua.
Lâm Vũ Hiên chen miệng nói:
- Chân Thuỷ Cung từng là một Tứ phẩm tông môn cường đại nhất ở phiến hải vực này. Thế lực của nó lúc đó rất lớn, không bất kỳ Tứ phẩm thế lực nào ở hiện tại có thể so sánh được. Lúc Chân Thuỷ Cung cường thịnh nhất tổng cộng xuất hiện mười ba vị Sinh Tử Cảnh Vương Giả, cung chủ lúc đó cũng là một trong những vị Phong Đế Vương Giả cường đại nhất - Chân Thuỷ Đại Đế!
- Nhất môn mười ba Vương! Chân Thuỷ Đại Đế!
Diệp Trần cả kinh, Chân Thuỷ Cung này lúc cường thịnh nhất xác thực là thập phần đáng sợ. Những tông môn hiện nay không có cái nào có được mười ba Sinh Tử Cảnh Vương Giả chứ đừng nói tới Phong Đế Vương Giả. Phong Đế Vương Giả ở thời đó là hàng thật giá thật Phong Đế Vương Giả a, là cường giả có thể lưu lại dấu ấn trên Đế Ngân Bia!
Bất quá bất cứ tông môn nào cho dù có huy hoàng đến đâu cũng sẽ có lúc lụi tàn, ngay cả Chân Thuỷ Cung hiện tại cũng chỉ còn là một phế tích lẳng lặng nằm yên dưới đáy biển vô số năm tháng.
- Có một việc ta phải nhắc nhở các vị, di tích này bị cấm chế bao phủ nên không biết bên trong tại sao lại diễn sinh rất nhiều tánh mạng dị thường đáng sợ. Ta mời các vị cùng lập đội tiến vào là vì giúp nhau chiếu ứng để có thể thuận lợi thu được bảo vật trong đó.
Cổ đồng đại hán nói.
- Được, lúc nào đi?
Di tích này bình thường sẽ có bảo khí, nên Diệp Trần không hề do dự, dứt khoát đáp ứng.
- Tránh đêm dài lắm mộng, hơn nữa ta cũng sợ có người để lộ tin tức nên khi chúng ta vừa ra khỏi gian phòng này cũng là lúc bắt đầu khởi hành, các vị có dị nghị gì không?
Cổ đồng đại hán đảo mắt quanh phòng, hỏi.
- Chúng ta còn có thể dị nghị gì chứ! Lúc nào khởi hành cũng như nhau!
Huynh đệ song sinh đồng thời lên tiếng.
- Ta cũng không ý kiến!
Tên thanh niên lạnh lùng gật đầu, nói.
Những người còn lại tự nhiên cũng không có ý kiến gì, mọi người đi tới Bảo Quang hải vực này là vì cái gì? Không phải đều vì thử vận khí để đạt được bảo vật sao?
- Hảo, tạm thời chưa vội, chúng ta nghỉ ngơi chốc lát uống trà rồi cùng nhau khởi hành!
Cổ đồng đại hán cũng không định mời thêm người khác nữa mà thoả mãn gật gật đầu, nhẹ nhàng rung cái chuông nhỏ trong phòng phân phó người mang nước trà và bánh ngọt.
Sau khi uống trà, ăn một ít bánh ngọt, cổ đồng đại hắn đứng lên, nói:
- Đi thôi!
Hỗn Loạn Ma Hải đã cách Chân Linh Đại Lục rất xa, Bảo Quang hải vực cách Chân Linh Đại Lục còn xa hơn, đã ở sâu phía trông thâm hải phía nam. Ở chỗ này, người rất thưa thớt, hải thú thì nhiều, bất quá, bởi vì hoàn cảnh ác liệt nên hải thú ở đây rất huyết tính tàn bạo, trí tuệ thì thấp kém.
Mười một người phi hành trên trông khung, thỉng thoảng cũng lọt vào công kích của hải thú bên dưới và phi cầm yêu thú ở trên không, hơn nữa bọn chúng tập trung thành đoàn lấy ngàn lấy vạn con một lần mà tính, khiến cho mọi người dính phiền phức không thôi, tốc độ di chuyển chậm lại không ít.
Thẳng đến ba ngày sau, mọi người mới đi tới mục tiêu.
Cổ đồng đại hán tên là Kim Vạn Song, đã lăn lộn ở vùng biển này không ít, những năm nay vận khí cũng tốt cộng với năng lực biết nắm bắt thời thế của mình, hắn đã thu được không ít bảo vật. Cũng vì những bảo vật này mà bản thân hắn đã trải qua không ít tràng đấu, một thân thực lực sớm đã đạt tới cảnh giới rất cao trong các Bán bộ Vương Giả. Tuy rất ít người chứng kiến hắn ra tay nên không biết thực lực của hắn cụ thể là thế nào nhưng không ai dám xem thường hắn, bởi vì trong những người lăn lộn ở vùng biển này vài chục năm nay, chỉ có hắn vẫn còn sống thoải mái.
Đứng trước đội ngũ, Kim Vạn Song quay đầu lại nói:
- Di tích nằm ngay dưới mặt biển, ở độ sâu khoảng ba mươi vạn mét, nhớ kỹ phải theo sát ta! Bên ngoài di tích có một trận pháp thuỷ hệ khổng lồ, trận pháp này tuy không phải khó chơi nhưng chỉ hơi bất cẩn sẽ bị công kích. Chắc mọi người cũng hiểu được ở dưới độ sâu đó mà tạo thành động tĩnh quá lớn thì sẽ có hậu quả gì!
- Điều này chúng ta tự nhiên biết, cứ đi theo ngươi là được!
Lão giả duy nhất trong đội ngủ mở miệng nói, lão giả này trên mặt đầy nếp nhăn, tạo cho người ta cảm giác phong sương từng trải cùng tuế nguyệt.