- Lý sư muội!
Cao Chí Viễn nghiêm khắc chặn lời Lý Thúy.
Lý Thúy nhìn Cao Chí Viễn lớn tiếng nói:
- Cao Sư huynh, ta vẫn luôn thích ngươi. Trước đây thích ngươi, hiện tại cũng thích ngươi. Cho nên có một số việc ta không thể không nói. Vì sao người chịu tổn thương luôn luôn là ngươi. Ta không chịu được.
- Lý sư tỷ. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Một gã đệ tử gác cổng nói.
Lý Thúy đau thương nói:
- Các ngươi hẳn đều biết, gia tộc Cao Sư huynh là gia tộc thất phẩm. Người thừa kế có mấy người, chỉ có một mình Cao Sư huynh mà thôi. Nếu như đứng ở Trường Thiên phái, Cao Sư huynh phải từ bỏ thân phận thừa kế gia tộc. Thế nhưng hắn vẫn không hề nói qua, hắn không muốn để cho người khác biến được hắn đang rất thống khổ.
Cao Chí Viễn lãnh tĩnh nói:
- Nếu Lý sư muội đã nói ra, ta cũng không phủ nhận. Xác thực hiện tại ta không còn là người thừa kế của Cao gia. Nhưng ta không hối hận. Ta chưa bao giờ muốn làm gia chủ Cao gia. Ta thích ở tông môn, vì ở đây ta có được sự tự do.
- Thế còn vị hôn thê của ngươi. Nàng ấy chờ ngươi mấy năm, thấy ngươi khăng khăng một mực muốn ở lại Trường Thiên phái nên đã cùng ngươi giải trừ hôn ước. Nàng cho rằng ngươi ở Trường Thiên phái không có tiền đồ. Ta còn nghe nói nàng đã lấy mọt thiên tài đệ tử của Cực Thiên Tông tốt hơn ngươi rất nhiều.
- Lý Thúy! Không nói nữa!
Con mắt Cao Chí Viễn cay cay, hắn trừng mắt nhìn Lý Thúy.
Lý Thúy bị dọa, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thấy qua Cao Chí Viễn có bộ dạng đáng sợ như vậy.
- Cao Chí Viễn!
Diệp Trần vốn tưởng rằng Cao Chí Viễn ở Trường Thiên phái không có tiền đồ nên mới rời khỏi Trường Thiên phái. Thế nhưng không nghĩ tới đối phương nỗ lực nhiều như vậy, vứt bỏ nhiều thứ như vậy. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Tu li Linh Hải Cảnh sơ kỳ. Thiên phú cực cao. Không tồi, không tồi. Ta có tài nguyên sung túc, chỉ cần mấy năm sẽ giúp cho hắn đạt được tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Diệp Trần nhìn ra được, tâm cảnh cảnh giới của Cao Chí Viễn rất cao. Nếu như có tài nguyên sung túc thì đã sớm bước vào cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ. Về phần tài nguyên không khó kiếm, có khó chính là cảnh giơi tâm cảnh khó mà tu luyện được. Cái này cần phải lịch lãm rèn luyện trong sinh tử mới đạt được.
- Tiểu Đường! Vì sao ngươi không hiểu ta.
Trong ánh mắt Cao Chí Viễn tràn ngập sự thống khổ. Hắn không hề giải thích mà chỉ lẩm bẩm nói.
Nhìn thấy Cao Chí Viễn có biểu tình như vậy, Ngô Trường Hưng cũng cảm thấy hối hận tại sao mình lại mắng hắn. Ngô Trường Hưng đi đến trước mặt Cao Chí Viễn cúi lạy, khom người thật sâu:
- Cao Sư huynh, ta trách oan cho huynh. Huynh đánh mắng ta đều được.
- Không thể trách đệ được.
Cao Chí Viễn lắc đầu:
- Là tâm chí ta không có kiên định.
Nói xong Cao Chí Viễn nhìn về phía Lý Thúy nói:
- Lý sư muội, đa tạ ngươi luôn đứng về phía ta.
Lý Thúy kinh ngạc khi Cao Chí Viễn nói với mình như vậy.
Cao Chí Viễn lại nói:
- Việc này coi chư kết thúc. Không cần phải nói nữa. Ta chỉ có thể giấu kín ở trong lòng. Hiện tại mọi người đều đã biết cả rồi, ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ta quyết định sẽ vĩnh viễn không ly khai Trường Thiên phái. Có thể trước đây ta không kiên trì. Nhưng hiện tại đã không có trở ngại, vì sao không thể cố gắng kiên trì. Điều này chỉ có thể trách ý chí của ta không được kiên định. Vẫn cho rằng mình làm đúng. Thực không nghĩ ra, bản thân ta vẫn có việc làm sai!
- Di!
Diệp Trần bỗng nhiên phát hiện lực lượng ý chí của Cao Chí Viễn đột nhiên tăng thêm một mảng lớn. Đây là tâm cảnh đột phá. Thực sự khó mà cầu được.
- Cao sư huynh, ngươi không ly khai nữa?
Không chỉ những đệ tử gác cổng kinh ngạc mà ngay cả Lý Thúy đứng ở bên cạnh cũng giật mình không thôi.
- Đúng! Ta sẽ không rời bỏ Trường Thiên phái. Trước đây ta vì gia tộc mà sống, vì Tiểu Đường mà sống. Hiện tại, ta nên vì chính bản thân ta mà shoongs.
- Ta cũng không rời bỏ Trường Thiên phái.
Lý Thúy mở miệng nói.
- Ách! Lý sư muội, không phải mẫu thân muội bị bệnh nặng sao? Muội cần phải trở về chăm sóc!
Cao Chí Viễn không giải thích được nói.
Lý Thúy ngượng cười nói:
- Mà muội lừa huynh.
- Ngươi nha!
Cao Chí Viễn đối với đối phương cũng không có biện pháp. Hai người đều không ly khai nữa. Lúc này hai người nữa cũng đi theo Cao Chí Viễn hạ sơn ném bao quần áo xuống:
- Ta cũng không ly khai nữa. Mẹ nó! Ta sống ở Trường Thiên phái đã mười năm, hiện tại ly khai chẳng phải chịu thua hay sao?
- Các ngươi đều không ly khai, ta có thể nào ly khai sao?
Những đệ tử định hạ sơn đều ném bao quần áo xuống đất. Kỳ thực bên trong cũng không có đồ vật gì. Chỉ là hình thức mà thôi.
- Ha ha! Tất cả mọi người không ly khai nữa.
Ngô Trường Hưng mừng rỡ như điên.
- Đúng! Không ly khai nữa.
Mặt khác, vài đệ tử gác cổng cũng phóng xuất dáng vẻ tươi cười.
Thấy bộ dáng tươi cười của các sư đệ. Cao Chí Viễn cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn thích Trường Thiên phái, bởi vì nơi này chính là nhà của hắn. Các sư đệ, sư muội sống với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Trưởng bối trong tông môn đều quan tâm đến các đệ tử hết mực. Chính điều này khiến cho hắn không muốn rời bỏ Trường Thiên phái chút nào.
- Ha ha ha!
Một tiếng cười to vang lên. Trên sơn đạo, đột nhiên một trận gió to nổi lên. Trận gió này đến rất đột ngột, ngay cả bầu trời cũng phải biến trước. Không chỉ những đệ tử đứng trên sơn đạo giật mình vô cùng, mà ngay cả những trưởng lão trong tông môn cũng biến sắc. Bọn họ nhanh chóng phóng xuất linh hồn lực xuống dưới chân núi dò xét.
- Là Bán Bộ Vương Giả. Không tốt. Lẽ nào người này tìm tới Trường Thiên phái chúng ta gây phiền phức?
Không trách được bọn họ lại ngạc nhiên như thế. Thật sự Trường Thiên phái gặp rất nhiều tai nạn. Người đến gây sự rất nhiều. Nhiều như vậy, nhưng bọn họ vẫn phải chấp nhận nín nhịn.
Bá!
Một đại nhân ảnh xuất hiện trước đám người Cao Chí Viễn.
- Ngươi là ai?
Cao Chí Viễn phóng xuất toàn bộ chân nguyên của mình, hắn nhìn Diệp Trần không rời. Bản thân Cao Chí Viễn cũng khiếp sợ, thực lực của Diệp Trần so với hắn cao hơn gấp trăm lần.
- Ta là.....người của Trường Thiên phái.
Diệp Trần cười tủm tỉm nói.
- Không có khả năng! Ta cho tới bây giờ chauw từng thấy qua ngươi.
Ngô Trường Hưng không tin phản bác.
- Không tin, vậy cùng ta lên núi.
Diệp Trần chậm rãi đi lên núi.
Cao Chí Viễn do dự một chút liền đi theo. Hắn cảm ứng được trên người Diệp Trần không có tỏa ra sát khí. Cho dù Diệp Trần không phải là người Trường Thiên phái thì cũng không đến Trường Thiên phái gây sự.
Đi lên phía trước, Diệp Trần quay đầu lại nói với chúng đệ tử:
- Các ngươi rất khá, rất kiên trì. Cũng có giá trị. Từ nay về sau Trường Thiên phái sẽ không còn là Trường Thiên phái mà các ngươi từng biết nữa.
Diệp Trần không biết nguyên nhân vì sao mà Trường Thiên phái lại thành ra nỗng nỗi như thế này. Nhưng Diệp Trần đã đi đến Trường Thiên phái, hắn sẽ không để cho Trường Thiên phái tiếp tục tình cảnh như hiện nay nữa. Cho dù có tốn hao tâm tư cũng đáng giá. Đương nhiên Diệp Trần cũng không vì thế mà sao nhãng việc tu luyện. Thế giới này cường giả vi tôn. Có thực lực mới có tất cả.
Sải bước đi về phía trước, theo sai Diệp Trần là một đám đệ tử.
- Cao sư huynh, ngươi nói hắn là ai?
Lý Thúy đi bên cạnh Cao Chí Viễn truyền âm nói.
- Nếu như là địch nhân thì không cần khách khí đối với chung ta như vậy. Cho nên thân phận địch nhân có thể bài trừ.
Cao Chí Viễn lắc đầu nói. Hắn cũng không rõ Diệp Trần là ai. Bản thân hắn cũng chỉ có thể căn cứ vào suy đoán của mình mà phân tích ra một chút. Đáng tiếc cho dù hắn suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào lý giải được. Vì sao Diệp Trần nói hắn là người của Trường Thiên phái. Trường Thiên phái cũng không có thiên tài kinh khủng như vậy.
Bản thân Cao Chí Viễn có thiên phú, nếu như có đủ tài nguyên, hắn có đủ tự tin để tu luyện đến cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ. Nhưng so với Diệp Trần thì không đáng nhắc tới. Đối phương ở bên cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện thật lâu mà bản thân hắn không thể nào phát hiện được, một điểm dấu hiệu cũng không có. Hơn nữa từ khí tức mà đối phương loáng thoáng tỏa ra, Cao Chí Viễn cảm giác được đây là một cao thủ tuyệt định.
Đây là dạng thiên tài gì!
- Tuổi của hắn còn rất trẻ a!
Ngô Trường Hưng luôn luôn thẳng tính, lúc nào cũng nói trực tiếp cho nên thanh âm tuy rất nhệ nhưng mọi người đều nghe được.
Ngô Trường Hưng chưa nói dứt lời, mọi người đều để ý đến tướng mạo của Diệp Trần. Bởi vì khí tức của Diệp Trần quá mạnh mẽ cho nên lúc đầu mọi người cũng không dám ngó nhìn.
Diệp Trần nhìn qua có bộ dáng chừng hai mươi hai tuổi. Nói cách khác, khi hắn đột phá Tinh Cực Cảnh tuổi của hắn nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi hai mà tôi. Bởi vì võ giả dưới tinh cực cảnh tuổi thọ so với người thường không khác biệt là mấy, đều trên dưới một trăm tuổi. Nếu như Diệp Trần đột phá Tinh Cực Cảnh ở độ tuổi lớn hơn hai mươi hai, không có khả năng tướng mạo giữ nguyên được ở độ tuổi trên dưới hai mươi hai.
Hai mươi hai tuổi đột phát Tinh Cực Cảnh, hay nói đúng hơn là đột phá đến Linh Hải Cảnh. Lấy loại suy đoán này mà nói, Diệp Trần đột phá Tinh Cực Cảnh hẳn là còn sớm hơn mấy năm. Có thể là mười bảy hoặc mười tám tuổi.
- Mười bảy mười tám tuổi đã trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh, điều này...
Ngay cả Cao Chí Viễn cũng toàn bộ đệ tử đi theo phía sau Diệp Trần cũng phải ngây ngốc. Ở trên Huyết Thiên đại lục, gần một ngàn năm qua không có một ai có thể đột phá Tinh Cực Cảnh vào năm mười bảy mười tám tuổi. Thấp nhất cũng là mười chín tuổi. Mà hiện giờ lại có người phá vỡ được kỷ lục đó.
(Chú ý: Võ giả dưới Tinh Cực Cảnh chỉ có thọ mệnh một trăm năm, tốc độ lão hóa vẫn giống như người bình thường. Cường giả Tinh Cực Cảnh có thọ mệnh hai tăm năm, tốc độ lão hóa giảm đi phân nửa. Linh Hải Cảnh có thọ nguyên ba trăm năm, tốc độ lão hóa chỉ còn lại một phần ba. Ba năm tính là một năm.)
Chỉ là bọn họ không biết, kỳ thực Diệp Trần cũng là năm mười chín tuổi mới đột phá Tinh Cực Cảnh. So với Huyền Hậu vẫn chậm hơn một năm. Chỉ là từ Tinh Cực Cảnh đột phát lên Linh Hải Cảnh, tốc độ quá nhanh, cho nên nhìn qua tuổi còn rất trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Diệp Trần cùng mọi người chậm rãi đi lên núi, mà lúc này cao thủ Trường Thiên phái cũng đã tề tựu đầy đủ. Cao thủ Linh Hải cảnh hậu kỳ ba người, Linh Hải Cảnh trung kỳ chín người. Linh Hải Cảnh sơ kỳ hai mươi người. Tổng cộng có ba mươi hai gã cao thủ Linh Hải Cảnh. Tính thêm cả Cao Chí Viễn nữa là người thứ ba mươi ba. Một tông môn lục phẩm mà có tới ba mươi ba cường giả Linh Hải Cảnh, so với tông môn lục phẩm ở Nam Trác Vực cường đại hơn rất nhiều.
- Tông chủ, người này rất trẻ tuổi, nhìn qua rất thân thiện lại có không địch ý. Nhưng chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này. Không biết người này là ai?
Trong ba vị cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ, một lão giả tóc xám trắng năm mươi tuổi đứng ở giữa nói.
Nam tử năm mươi tuoir là tông chủ Trường Thiên phái, khí chất nho nhã, trán gian, toát ra một tia uể oải rất khó phát hiện. Trầm mặc hồi lâu, hắn mở miệng nói:
- Ta cũng chưa từng thấy qua người này. Thế nhưng không được sơ ý. Có những người thích tiên lễ hậu binh. Không thể không đề phòng.
- Tông chủ nói đúng. Dĩ vãng bọn họ đều trực tiếp đánh lên núi, làm nhục Trường Thiên phái ta. Thế nhưng mấy năm gần đây, những người này càng thêm ghê tởm, luôn luồn dùng những thủ đoạn độc ác, muốn vờn chúng ta tức chết. Dám trêu đùa Trương Thiên phái ta, hôm nay ta quyết định cho dù có chết cũng phải liều mạng với hắn.
- Lưu trưởng lão, không nên xung động nhất thời. Đợi hắn lên núi không phải sẽ rõ ràng hay sao.
Ánh mắt Lý Trường Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào Hạ Sơn Lộ, thần kinh căng thẳng nói.
Phía sau các vị trưởng lão Trường Thiên phái là chấp sự cùng mấy nghìn đệ tử, bọn họ cũng giống như mấy vị trưởng lão, đôi mắt chăm chú nhìn xuongs chân núi. Có người trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi.
- Tuổi còn trẻ như vậy.
Đệ tử Trường Thiên phái có thể phóng xuất linh hồn lực rất ít, đại đa số chỉ có thể phóng xuất tinh thần lực. Nhưng Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới này, kiếm ý lại cao. Cho chù có đứng đó đi chăng nữa thì tinh thần lực cũng không thể nào cảm ứng được. Chỉ có linh hồn lực mới có khả năng phát hiện.
Cho nên khi Diệp Trần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người thì không ít người thở dài.
- Chẳng nhẽ đệ nhất thiên tài Cực Thiên Tông Lệnh Hồ Dực?
Có một vài đệ tử âm thầm suy đoán.
- Tông chủ!
Sau khi lên núi, đám người Cao Chí Viễn không hề đi theo sau Diệp Trần nữa mà phản hồi vào trong trận doanh của Trường Thiên phái. Tất cả mọi người đều đối mặt với Diệp Trần.
- Trở về là tốt rồi.
Một vị Linh Hải Cảnh hậu kỳ ở trên trái Lý Trường Phong vui mừng nhìn Cao Chí Viễn. Hắn từ trong ánh mắt Cao Chí Viễn thấy được quyết tâm của đối phương. Đây chính là hỉ sự của Trường Thiên phái.
- Tông chủ, trưởng lão Chí Viễn có lỗi.!
Cao Chí Viễn xấu hổ cúi đầu.
- Chí Viễn! Chính chúng ta mới là người có lỗi. Ngươi không cần phải xấu hổ. Hiệ tại, chuyện này tạm thời gác lại.
Lý Trường Phong mỉm cười nhìn Cao Chí Viễn an ủi. Sau đó ảnh mắt một lần nữa rơi trên người Diệp Trần:
- Xin hỏi vị thiếu hiệp này đến Trường Thiên phái ta có đại sự gì?
Lý Trường Phong hỏi.
Diệp Trần quan sát đội hình Trường Thiên phái, khẽ nhíu mày. Đối với một tông môn lục phẩm mà nói cao thủ không tính là ít, nhưng đệ tử lại quá ít. Cư nhiên chỉ có mấy nghìn người. Trong khi một tông môn lục phẩm bình thường đã có tới mấy vạn thậm chí mười vạn đệ tử.
Diệp Trần nhíu mày khiến Cho Lý Trường Phong cảm nhận được đối phương đang khinh thường mình, ngữ khí không khỏi nặng nề nói:
- Trường Thiên phái ta tuy ít người nhưng cũng không phải là đám ô hợp. Các hạ đến Trường Thiên phái ta rốt cuộc là có chuyện gì. Không có chuyện gì để nói thỉnh hạ sơn, ta không tiễn.
Thở dài một hơi, thần sắc Diệp Trần chăm chú nói:
- Nghiêm túc mà nói, ta cũng có thể coi như là đệ tử Chiến Vương!
- Ngươi nói cái gì?
Con mắt Lý Trường Phong mở to. Hai mắt chiếu sáng, đối phương nói hắn là đệ tử của Chiến Vương. Lẽ nào CHiến Vương còn chưa chết?
Không chỉ có Lý Trường Phong mà Trường Thiên phái từ trên xuống dưới đều rung động. Nguyên danh Trường Thiên phái là Bất Hủ Kiếm Tông. Đây là sự tình mà rất nhiều người biết. Bất Hủ Kiếm Tông do Chiến Vương sáng lập. Nói cách khác Chiến Vương chính là tổ sư khai sáng ra Bất Hủ Kiếm Tông hay Trường Thiên phái. Sự tích của hắn vẫn khiến cho Trường Thiên phái cảm thấy tự hào. Mà ở Huyết Thiên đại lục có rất nhiều người kinh nể Chiến Vương, kể cả địch nhân của hắn.
- Vị thiếu hiệp! Ngươi nói ngươi là đệ tử của Chiến Vương tổ sư gia. Lẽ nào Chiến Vương tổ sư gia còn chưa có chết?
Cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ hai bên trái phải Lý Trường Phong chờ mong nhìn Diệp Trần trả lời.
Chiến Vương sáng lập ra Bất Hủ Kiếm tông cũng chỉ tại vị được một trăm năm rồi biến mất. Hiện tại thời gian trôi qua cũng chỉ chừng bảy trăm năm. Nếu như Chiến Vương thực sự chưa chết thì Trường Thiên phái có thể khôi phục cái tên Bất Hủ Kiếm tông. Mộn hạ đệ tử cũng không nghẹn khuất. Bọn họ có thể quang minh chính đại nói cho người khác biết ta là đệ tử của Bất Hủ Kiếm Tông. Bất Hủ Kiếm Tông cũng sẽ trong một thời gian ngắn khôi phục lại như thời kỳ hưng thịnh. Trở thành tông môn ngũ phẩm trên Huyết Thiê đại lục.
Diệp Trần khẽ lắc đầu nói:
- Không! Chiến Vương tiền bối đã chết rồi.
Tuy rằng Diệp Trần cũng hi vọng Chiến Vương không chết. Thế nhưng một người sống há lại có thể cất giữ ký ức cùng kho tàng vào bên trong một thanh bội kiếm. Có thể làm được bước này chỉ có một khả năng người đó đã chết. Bọn họ đã chết chỉ để lại một điểm linh trí bất diệt bám vào một kiện vật thể nào đó.
- Lão tổ chết lúc nào?
Lý Trường Phong hô hấp gấp gáp, sắc mặt tái nhợt hỏi.
- Phỏng chừng là năm trăm năm trước!
- Ta có bội kiếm của Chiến Vương tiền bối, trong đó có lưu giữ một phần linh trí của tiền bối. Cũng nhờ linh trí đó nói cho ta rất nhiều thứ, ta cũng đươcn lợi không ít. Chính vì thế ta mới nói bản thân ta có thể coi như là đệ tử của Chiến Vương tiền bối!
- Có bằng chứng không?
- Tự nhiên là đó!
Diệp Trần lấy ra bội kiếm của Chiến Vương bị sứt mẻ, lại mở miệng nói:
- Thanh kiếm này là của Chiến Vương tiền bối. Hắn còn nói nếu như các ngươi không tin thì có thể nói ra tên của một kiện vật phẩm - Uyên Ương Thạch!
- Uyên Ương Thạch.
Thanh âm Lý Trường Phong run run. Hắn từ trong trữ vật linh giới lấy ra một quả ngọc thạch. Bên trong ngọc thạch quang thải lưu động, mơ hồ giống như một đôi uyên ương. Uyên Ương Thạch này là thê tử của Chiến Vương đưa cho hắn. Mà thê tử của hắn chính là chủ mẫu đời thứ nhất của Lý gia.
Về phần Lý Trường Phong chính là hậu đại của Chiến Vương và thê tử. Uyên Ương Thạch này truyền qua nhiều đời cho tới nay chính là để một ngay kia bằng vào Uyên Ương Thạch mà phân biệt.
Chiến Vương tên Lý Trường Thiên.
- Xem ra ngươi chính là hậu đại của Chiến Vương tiền bối.
Diệp Trần thở dài một hơi.
- Chết! Quả thực đã chết rồi. Ta thực hi vọng ngươi không có tới Trường Thiên phái.
Lý Trường Phong tràn ngập sự đau khổ. Diệp Trần không tới thì hắn vẫn còn hy vọng chờ đợi, một ngày nào đó lão tổ tông sẽ trở về Huyết Thiên đại lục, trở về Trường Thiên phái. Hi vọng này chính là động lực để Trường Thiên phái duy trì cho tới ngày hôm nay. Nhưng hiện giờ hi vọng đã tan biến.
- Chiến Vương thực sự đã chết!
Đại đa số người của Trường Thiên phái vô cùng buồn bã. Đúng lúc Diệp Trần đang muốn nói, bỗng nhiên nhẫn thần sắc bén nhìn lên một tòa kiến trúc to lớn trên ngọn núi phía xa.
- Tiểu tặc phương nào đến đây xỉ nhục Trường Thiên phái ta.
Bá!
Một đạo huyễn ảnh, cực nhanh bay vút tới, người chưa tới một đạo kiếm ảnh đã đánh tới Diệp Trần. Kiếm này nhanh như thiểm điện, mau lẹ như gió, bên trong ẩn chưa Lôi chi ái nghĩa cùng với Phong chi áo nghĩa. Không gian xung quanh đều sản sinh sóng gợn kịch liệt, cuồng phong gào thét.
- Ân! Trường Thiên phái còn có Bán Bộ Vương Giả? Ta quả thật đã xem nhẹ Trường Thiên phái!
Diệp Trần liếc mắt nhìn ra tu vi của đối phương.
- Thái thượng trưởng lão, không nên!
Đám người Lý Trường Phong kinh khủng, bon họ tuy cũng biết Diệp Trần là Bán Bộ Vương Giả. Thực lực cường đại. Nhưng thái thượng trưởng lão đã tiến vào Bán Bộ Vương Giả hơn trăm năm, tu vi thâm hậu, kiếm kỹ sắc bén. Được xưng hào Kiếm Si.
Biết được thân phận của Diệp Trần, mọi người cũng coi Diệp Trần là người một nhà, sao lại nguyện ý để thái thượng trưởng lão một kiếm giết chết Diệp Trần.
- Vô phương.
Diệp Trần đàm đạm nhất tiết, lười nhác giơ ngón tay lên.
- Hắn muốn làm gì?
Mọi người nhướng mày, nghĩ Diệp Trần tuy có thực lực cường đại nhưng khả dĩ đã ngăn trở được một kiếm của thái thượng trưởng lão.
Thái thượng trưởng lão của Trường Thiên phái là một lão giả mặc trường bào màu xám, tốc độ của hắn cực nhanh. Hầu như trong thời gian nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Trần. Một kiếm đã đâm đến, kiếm quang hoàng hoàng, sắc bén vô cùng.
Tốc độ công kích của thái thượng trưởng lão vô cùng nhanh, nhưng Diệp Trần vươn hai ngón tay lên còn nhanh hơn. Đi sau đến trước, giống như Diệp Trần đang chờ đợi thái thượng trưởng lão công kích. Ngón tay của Diệp Trần cứng như kim cương, kiếm quang bắn tới cương mãnh như vậy hắn đơn giản dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của đối phương, hai mắt cũng bốc hỏa.
- Kẹp lấy?
Lý Trường Phong há hốc mồm kinh ngạc, hớp một ngụm lãnh khí.