Điều lo sợ của vợ chồng ông Quan đã tới nhanh hơn là họ nghĩ. Một tuần sau....
Khi vừa bước từ nhà ra sân định chăm sóc mấy cây kiểng thì ông Quan chợt nghe có tiếng đằng hắng. Ngẩng nhìn lên, ông kinh ngạc không thể ngờ được trước mặt ông là ngài quận trưởng Hoàng Quy!
- Dạ… dạ thưa ngài…
Thấy điệu bộ lúng túng của ông, ngài quận trưởng lên tiếng ngay:
- Chào ông chủ sự. Không ngờ ông chủ sự cũng có vườn kiểng nhiều và đẹp còn hơn vườn nhà tôi nữa!
Ông Quan càng lúng túng hơn:
- Dạ, đâu dám. Sao bì được vườn kiểng quý của nhà ngài. Chẳng hay hôm nay rồng đến nhà tôm có việc gì dạy bảo? Thật là không phải, do không biết trước nên không kịp ra nghênh đón. Xin ngài thứ lỗi cho.
Quận trưởng cười lớn:
- Quả thật không hổ danh hổ phụ sinh hổ tử. Hổ tử ở đây tuy không có tài ăn nói khéo bậc nhất huyện này, nhưng lại có ưu điểm vượt trội khác!
Chưa hiểu ý ông ta nói gì thì đã nghe tiếp:
- Cha hay chữ đẻ con nhan sắc, thật là quý vô song! Ông Quan giật mình! Cái gì có nhan sắc ở đây?
- Thưa ngài…
Quận trưởng vỗ vai chủ nhà, kéo vô nhà:
- Bữa nay thật ra tôi cũng không rảnh để đi thăm viếng. Chẳng qua là có chuyện này...
Rồi ông ta hạ thấp giọng:
- Mỹ nhân đâu rồi?
- Mỹ nhân nào?
Thấy ông Quan ngơ ngác, quận Quy cười khành khạch:
- Giỏi giấu lắm ông Quan! Cái tội lớn của ông là ở chỗ này. Nếu ông không giấu như mèo giấu cức thì đâu dến nỗi bông hoa thơm tho này lọt vào tay người ở xa dữ vậy!
Rồi để cho chủ nhà hiểu nhanh hơn, quận Quv bún hai ngón tay vào nhau,
bảo:
- Gọi con gái rượu Ngọc Dung của ông ra đây!
Đến lúc này thì ông Quan đã hiểu lờ mờ. Ông vờ hỏi lại: - Quan hỏi con gái nhỏ của vợ chồng tui để làm gì?
Quận Quy phá ra cười:
- Bậy, lớn rồi còn nhỏ nỗi gì! Tui thấy mà còn mê nữa là...
Ông ta ngừng ngay câu nói, có lẽ thấy lời mình lộ liễu quá. Nhưng ngay sau đó thì tiếp ngay:
- Ông có bông hoa quý mà cứ giấu kỹ, uổng quá! Nhưng mà không sao, dẫu gì đi nữa không dưới thì trên.
Những câu nói lấp lửng đó càng khiến ông Quan thêm sốt ruột, khó chịu, nhưng sợ cái uy của quận trưởng nên ông nhẹ giọng hỏi lại:
- Ngài nói con gái tôi mà chẳng hay nó có đắc tội gì không? Tôi xin nghe ngài dạy bảo.
Giọng quận Quy trở nên dứt khoát:
- Chưa đắc tội gì. Nhưng nếu ông lắc đầu một cái thì chắc chắn là nó có tội!