Kiều Thê Như Vân Chương 285 : Đến lượt Chu Nhược (1)



    Kiều Thê Như Vân
    Tác giả: Thượng Sơn Đả Lão Hổ
    Chương 285: Đến lượt Chu Nhược (1)

    Nhóm dịch: hungvodich9490
    Nguồn: Mê Truyện

    Thẩm Ngạo buồn cười, vẽ núi Vân Đài là một trong ba bức tranh Cố Khải Chi lưu tồn ở thế gian, quá đủ quý giá, tiểu quận chúa này thật sự là dùng công phu sư tử ngoạm, tám phần nàng cùng Tấn vương kia đã sớm hợp mưu tốt rồi, một người ẩn nấp, một người đến yêu cầu tài vật, rõ ràng là Tấn vương làm chuyện sai lầm, cái quang cảnh trước mắt này, một đại gia đình bọn hắn lại muốn đòi phần thưởng.

    Thẩm Ngạo nói: "Ngoài cung không phải có người trông coi sao? Không cho phép nàng tiến cung là được."

    Dương Tiễn trợn mắt nói: "Nếu ngươi không để nàng tiến vào cung, ngươi có tin nàng dám leo tường hay không? Nếu là leo tường té ngã thì làm sao bây giờ? Còn nữa nói, cho dù bị cấm quân bắt được rồi, ai lại dám bắt nàng?



    Chuyện này để cho Khâm Từ thái hậu nghe được đôi câu vài lời, bệ hạ làm sao ăn nói với người? Khâm Từ thái hậu chỉ có hai đứa con trai, một người là bệ hạ, một người là Tấn vương, Tấn vương lại là đệ đệ, Tấn vương chỉ có một nữ nhi này, thái hậu há lại không sủng ái, thật sự muốn náo loạn lớn lên, làm bị thương quận chúa, nói không chừng thái hậu ở trong hậu cung sẽ muốn xuất cung, thu thập hành lý dọn đi ở cùng Tấn vương, bệ hạ có thể làm sao?"

    Dương Tiễn tự giác nói lỡ, đã nói ra sự tình không nên nói trong hậu cung, vội vàng ngừng lên tiếng, xấu hổ cười một tiếng: "Ai, không đi quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, dù sao bức họa núi Vân Đài kia của bệ hạ là quả quyết không giữ được." đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

    Thẩm Ngạo không khỏi cười trộm trong lòng, thì ra Tấn vương rời nhà trốn đi là muốn dùng một chiêu ăn vạ, chính là thái hậu cũng ưa thích chơi kiểu này, hắn có thể tưởng tượng, thái hậu kia đối với quan hệ huynh đệ Triệu Cát trong lúc đó vẫn còn khá thiên vị.

    Thái hậu nghĩ ngươi chỉ có mỗi một đệ đệ như vậy, lại cứ bắt hắn không nói gì mà bỏ đi, bỏ đi thì cứ bỏ đi, lão thân có lẽ là xuất cung đi ở cùng Tấn vương thì tốt hơn, ngươi làm tốt hoàng đế của ngươi, nói xong mấy câu này, chắc hẳn Triệu Cát đã sớm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, dốc sức liều mạng nhận mình sai.

    Một đại gia đình này, thực sự không có một người nào, không có một ai có thể trị được nhau, như thế mà nói, Triệu Cát coi như là người tốt.

    Dương Tiễn lập tức nghiêm mặt nói: "Thẩm Ngạo, trong nội cung đã muốn xác định xuống dưới rồi, bên trong bảy tiến sĩ, ngươi, Từ Ngụy, Trình Huy, Ngô Bút, Ban Nhật Thanh, năm người phóng ra ngoài, hai người còn lại vào triều, vốn là bệ hạ chỉ chịu cho ba người ngươi và Trình Huy, Từ Ngụy phóng ra ngoài, nói Ngô Bút tương đối chất phác, dứt khoát trực tiếp vào trong triều đình thôi.

    Ngược lại, cha Ngô Bút này hoạt động bốn phía, bệ hạ lại niệm tình cha hắn là cựu thần, cho nên ban giấy phép đặc biệt thả hắn ra bên ngoài. Về phần Ban Nhật Thanh kia, người này ngươi cũng phải cẩn thận, người này không đơn giản, nghe nói cuộc thi về sau, lập tức đi bái kiến Thái Kinh, Thái Kinh đúng là tự mình bôn tẩu vì hắn, cuối cùng lấy cái tư cách phóng ra ngoài.

    Dù sao hiện tại phóng ra ngoài, ngoại trừ Tây Kinh, chính là Tô Hàng, chỉ là còn phải đợi ý chỉ xuống mới xác định chính xác, bước đầu tiên làm quan, đều là Huyện lệnh, Huyện thừa, Huyện úy, chức quan như vậy, kỳ thật ở nơi nào cũng đều đồng dạng, chỉ cần nô gia còn trong cung, nhiều thì một năm, ít thì mấy tháng liền mau chóng tìm cách điều ngươi vào trong triều, nếu là trong triều không có chỗ trống, làm tri châu, tri phủ, thật sự cũng không sai, tiền đồ ngươi có nhiều người giúp đỡ như vậy, lại có thân thuộc với vua trong người, cũng không cần phải lo lắng, thả ra bên ngoài một chút cũng tốt."

    Trong lòng Thẩm Ngạo minh bạch, cho dù thi đậu tiến sĩ, bước đầu tiên làm quan cũng cực kỳ trọng yếu, ví dụ như cái này, phóng ra ngoài và vào triều, biểu hiện ra vào triều rõ ràng hơn quý một ít, nhưng tại Đại Tống, đã có một quy củ bất thành văn, một khi kết thúc khoa cử liền vào triều, cơ hồ đồng lứa đều không có ngày nổi danh, phấn đấu hai mươi năm, nhiều thì đến bí các hoặc là học sĩ Tụ Hiền viện, nhìn về phía trên thì quan to đến dọa người, kỳ thật ở phía trong thành Biện Kinh, không có mấy người để ý.

    Chế độ quan lại Đại Tống vô cùng phức tạp, có thể nói là phức tạp nhất trong lịch sử, quan và chức còn có phân công chia lìa, ví dụ như Thẩm Ngạo là Tứ phẩm Thân học sĩ, chỉ có thể xưng là quan giai hoặc quan gửi lộc, cùng với việc hắn nhậm chức không có vấn đề gì, chức vụ thực tế còn gọi là chức sự tình quan.

    Cái bí các và Tụ Hiền viện kia cũng là như thế, nguyên một đám học sĩ, nhìn phẩm hàm bên ngoài thì vô cùng dọa người, không phải Nhị phẩm chính là Tam phẩm, kỳ thật đều là mấy thứ vớ vẩn, nhất là sau khi Triệu Cát lên đài, nhân viên thừa rất nhiều, một người nhị phẩm giai quan, vẫn không thể so sánh được một tên thất phẩm Huyện lệnh tự tại, bởi vậy, tuy Thẩm Ngạo có cái thân phận Tứ phẩm đợi chiếu, nhưng lại không thể không tham gia khoa cử, rảo bước tiến lên chức sự tình quan.

    Ngoài ra, Đại Tống này còn có một quy củ, sau khoa cử, mặc kệ ngươi là thi đậu tiến sĩ hay là trạng nguyên, một khi phóng ra ngoài, chức quan thứ nhất phần lớn là bảy tám phẩm, vận khí tốt nhất, cũng không quá Thôi quan lục phẩm, cái này còn phải là kỳ ngộ thật lớn, cho nên Thẩm Ngạo tự mình phỏng chừng, đến lúc đó thả ra bên ngoài, không sai biệt lắm thì ra là trình độ Huyện thừa.

    Cũng tỷ như Thái Kinh kia, năm đó cũng là xuất thân trạng nguyên, còn không phải trực tiếp thả đến một huyện làm Tiền Đường úy, nếu trông cậy vào một bước lên trời là không thể nào, có lẽ là làm đến nơi đến chốn vẫn tốt hơn.

    Nhớ tới Thái Kinh, Thẩm Ngạo liền nghĩ đến một sự kiện, nói: "Nhạc phụ đại nhân, không phải vài ngày trước bệ hạ phát ý chỉ để cho Thái Kinh khôi phục lại chức sao? Như thế nào hiện tại lại không có động tĩnh gì nữa rồi?"

    Dương Tiễn cười ha ha một tiếng, nói: "Ngươi không hiểu, bây giờ đối với tại Thái Kinh mà nói, còn chưa phải thời cơ tốt nhất, hắn đang đợi, cho nên bệ hạ liên phát ba đạo ý chỉ, hắn đều từ chối nhã nhặn, chính là không muốn lẫn vào việc rắc rối, tiến đến từ phía sau."

    Thẩm Ngạo nhất thời cũng không hiểu Thái Kinh đang chờ cái gì, lập tức lại ung dung cười một tiếng, quản hắn khỉ gió làm cái gì, chính mình hiện tại cứ sống tốt cuộc sống của mình, điều này vô cùng trọng yếu, liền cười hì hì, dâng trà cho Dương Tiễn: "Mời nhạc phụ đại nhân uống trà."

    Dương Tiễn đứng người lên, nói: "Không cần, ta đi xem Vân Vân trước, con gái đã xuất giá, phải mau mau đến thăm nàng, xem ngươi có khi dễ nàng hay không."

    Dứt lời, liền do Thẩm Ngạo trực tiếp dẫn vào hậu viên, nói chuyện cùng Vân Vân, mắt thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới trở về.

    Phen đàm luận này, tinh thần Thẩm Ngạo lại bắt đầu sáng láng hơn nhiều, cùng bốn thê tử nũng nịu đến trong đình ngắm trăng, Đường Mạt Nhi thấy Thẩm Ngạo, tất nhiên là xấu hổ không chịu nổi, Thẩm Ngạo lại làm như sự tình gì cũng đều không phát sinh qua, không hề không đề cập tới triền miên buổi chiều, cười toe toét mà đùa với bốn vị phu nhân, đến đêm dài, rốt cục mới hồ đồ ngơ ngác, nói: "Tối nay ta ngủ ở đâu? Tốt, không ngại đánh cuộc một keo."

    Nói xong, hắn xuất ra một quả xúc xắc, xem ra là đã sớm có chuẩn bị, cười hì hì nói: "Một điểm là Xuân nhi, hai điểm là Mạt Nhi, ba điểm là Nhược nhi, bốn điểm là Vân Vân, về phần năm điểm sáu điểm liền không tính toán gì hết."

    Đem xúc xắc rắc ném ra ngoài, cái xúc xắc kia lượn vòng trên bàn đá, cuối cùng nhất vững vàng mà rơi vào ba đốt, Thẩm Ngạo kêu to: "À? Là Nhược nhi, như vậy không tốt rồi, kỳ thật ta rất muốn cùng Vân Vân và Xuân nhi, có thể lại xoay một vòng nữa hay không?"

    Chu Nhược thở phì phì mà gắt một cái: "Vậy thì vĩnh viễn không nên vào phòng ta." Dứt lời, xoay người liền đi.


    Thẩm Ngạo ngồi yên bất động, Vân Vân và Xuân nhi nói: "Chu tiểu thư tức giận, phu quân, ngươi nhanh đi dỗ nàng."

    Thẩm Ngạo nói: "Không tốt, dỗ nàng, chẳng phải là nặng bên này nhẹ bên kia, để Xuân nhi và Vân Vân một mình trông phòng? Chuyện như vậy, ta không làm ra được..." Con ngươi hắn đảo một vòng, hiện lên một tia giảo hoạt cực kỳ nhanh.

Vân Vân và Xuân nhi tiếp tục thúc giục hết lời, Thẩm Ngạo mới chậm rãi nói: "Được rồi, xem trên mặt mũi Vân Vân và Xuân nhi, ta liền cho đi dỗ dành nàng."

Thẩm Ngạo đuổi tới trước cửa phòng Chu Nhược cực kỳ nhanh, gỗ gõ cửa, Chu Nhược ở bên trong không phản ứng, Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, đi tìm nhánh cây mảnh khảnh đến, đâm một cái theo khe cửa, nhẹ nhàng nhấc lên trên, then cửa bên trong liền mở, loại tiểu xiếc này, tất nhiên là không làm khó được hắn, dạo bước vào trong phòng, Chu Nhược cố ý cầm một quyển sách để đọc, Thẩm Ngạo cười ha hả mà đứng ở phía sau của nàng, hỏi: "Đây là sách gì?"

Kỳ thật, tức giận trong lòng Chu Nhược đã sớm tiêu tan, nghĩ thầm chính mình đã qua cửa nhà hắn rồi, vừa rồi hắn nói như vậy, đích thị là cố ý muốn an ủi Vân Vân và Xuân nhi, chỉ là mặt mũi không kéo xuống dưới, cho nên không dễ chủ động nói chuyện cùng Thẩm Ngạo, chỉ là nghĩ đến việc cùng Thẩm Ngạo chung sống một phòng, tâm tư không khỏi nhảy nhanh hơn rất nhiều.

Thẩm Ngạo để sát vào mặt Chu Nhược, dạng như vậy làm như đang nhìn sách trên tay Chu Nhược, chỉ là, một khuôn mặt cơ hồ dán vào mặt Chu Nhược, nhìn lướt qua trên văn bản, thì ra là « nữ giới », « nữ giới » là một trong Tứ thư của nữ nhân, cơ hồ mọi tiểu thư tại trong khuê các của mình đều có một phần,

Thẩm Ngạo cười nói: "Ngươi xem, ngay cả trong sách cũng không để cho ngươi tùy tiện tức giận cùng phu quân của mình, Nhược nhi vẫn còn tức giận sao?"

Chu Nhược giận dữ nói: "Ai tức giận?" Nói câu này, khóe mắt có chút nước mắt, cảm thấy hơi ủy khuất.

Thẩm Ngạo từ phía sau ôm bờ eo thon bé bỏng của nàng, cười ha hả nói: "Ngươi xem, nếu ta không phải nói như vậy, các nàng thấy ngươi độc chiếm ta một đêm, trong lòng nhất định là rất không vui vẻ, đây cũng là vì tốt cho ngươi, tránh khỏi làm cho các nàng đố kỵ ngươi, có phải không?"

Chu Nhược bị Thẩm Ngạo ôm từ phía sau, cảm giác tâm tư nhảy nhanh hơn rồi, nhất thời thở dốc, bộ ngực sữa phập phồng bất định, lại không tránh khỏi cánh tay Thẩm Ngạo, nỉ non nói: "Ngươi vĩnh viễn đều là bộ dạng không đứng đắn như vậy."

Thẩm Ngạo nghe xong lời Chu Nhược nói, giống như là đang cổ vũ chính mình, trong lòng không khỏi mặc niệm một câu: “Còn có chuyện càng không đứng đắn sắp tới rồi!”

Thẩm Ngạo chuyên chú mà nhìn khuôn mặt Chu Nhược, cười nói: "Chúng ta là vợ chồng, còn phân cái gì đứng đắn hay không đứng đắn, cô nàng, nhanh tới hầu hạ tướng công đi."

Mặt mũi Chu Nhược tràn đầy ngượng ngùng mà đẩy hắn ra, cười cười nói: "Như vậy không quen, ngươi chờ ta thay quần áo, được không nào?"

Thẩm Ngạo thiếu chút nữa không nhịn được mà nói ra lời nói trong lòng, thay quần áo? Ngươi không chê phiền toái à! Thay đổi áo ngủ cũng là phải cởi hết ra, làm gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra à! Thẩm Ngạo tiến lên, một tay chặn ngang eo, ôm lấy nàng, nói: "Ta tới giúp ngươi thay quần áo."

Tay chân cùng sử dụng, Chu Nhược tràn đầy ngượng ngùng, muốn cự tuyệt, trong lòng lại có một thanh âm làm cho nàng không thể cự tuyệt Thẩm Ngạo, nàng đã là thê tử Thẩm Ngạo, hiện tại đây tất cả đều là chuyện đương nhiên, đè khiếp đảm trong lòng xuống, nói: "Phu quân, ta... Ta tự mình làm."

Chu Nhược so sánh với Đường Mạt Nhi muốn lớn mật hơn một ít, cẩn thận từng li từng tí mà ngồi dậy, cởi quần áo xuống, áo lót đỏ tươi lộ ra ngoài, cùng da thịt như son của nàng, hai bên tôn lên nhau, váy kéo cao đâm vào bên hông, lộ ra trong quần mỏng cùng một đôi đùi đẹp rất tròn thon dài.

Dưới cái yếm, hai núm nho nhỏ như quả nho nhô lên, vô cùng quyến rũ, cái gì đẹp nhất là cái gì nửa kín nửa hở, Chu Nhược dường như cũng hiểu điều đó, nàng chỉ cửi đến đây liền mỉm cười mà đi đến trước mặt Thẩm Ngạo.

Bộ ngực kia rung rung bên trong cái yếm, đôi chân dài trắng nõn đong đưa từng chút một, khung cảnh này làm cho dục hỏa trong lòng Thẩm Ngạo bùng lên vô cùng mạnh mẽ, hắn như con hổ đói vồ lấy nàng, đè luôn xuống giường, Chu Nhược bị hắn tấn công bất ngờ, chỉ kịp a một tiếng, sóng mắt đong đưa như thể đang trách Thẩm Ngạo quá mạnh bạo, nhưng càng như thế, càng làm kích thích bản lĩnh đàn ông trong người hắn.

Thẩm Ngạo dùng tay vuốt ve chỗ bên trong bắp đùi của nàng, cúi đầu hôn sâu, Chu Nhược a một tiếng, trên người ra sức, toàn thân đều bắt đầu căng cứng, lại dần dần buông lỏng, liên tục thở gấp.

Hai người ôm nhau cùng một chỗ, tận tình vô cùng hưng phấn, Chu Nhược dần dần buông lỏng sự ngượng ngùng của thiếu nữ ra, bắt đầu phản ứng nhiệt liệt hơn, không tự chủ được mà ôm cổ Thẩm Ngạo, đáp lại nụ hôn của Thẩm Ngạo, trên trán dần dần chảy ra rất nhiều mồ hôi rậm rạp, trên mặt kia nổi lên một màu đỏ tươi động lòng người, nóng nảy nói: "Phu quân..."

Thẩm Ngạo hiểu ý....., cái nụ hồng nhỏ nhỏ xinh xinh trên bộ ngực trắng múp bị hắn ngậm lấy, cắn chặt, bên dưới thì đưa khúc gỗ cứng như cây gậy sắt vào, hai động tác làm cùng một lúc khiến cho Chu Nhược vừa bay lên mây vừa xuống dưới đất, cơ thể co giật một phát, đau đớn cũng giảm đi nhiều, tiếp theo đó chỉ còn lại những tiếng rên rỉ cộng thêm thở dốc, xem ra có vẻ mạnh mẽ nhiệt tình hơn so với Mạt Nhi ngày hôm qua.

………………………

Khi hai người tỉnh lại, mặt trời đã sớm mọc ở trên cao.

Mấy ngày nay, Thẩm Ngạo đều ở nhà mới mắt đi mày lại cùng đám kiều thê, nhất thời cũng không quan tâm đối với sự vật ngoại giới, nếu không phải tin tức Lại bộ đưa đến, chỉ sợ Thẩm Ngạo vẫn còn như lọt vào trong sương mù.

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Ngạo ngồi xe, do Lưu Thắng lái xe chở đến Lại bộ, đến phía dưới đền thờ Lại bộ, liền chứng kiến mấy người Ngô Bút chờ đã lâu, Ngô Bút, Trình Huy đều đã ở đây, chính lão tiến sĩ là hơn 40 tuổi cũng đều cười ha hả mà đang tìm người bắt chuyện.

Thì ra người này chính là Ban Nhật Thanh, Thẩm Ngạo liếc nhìn đánh giá hắn, cũng không nói lời nào, Ngô Bút, Trình Huy tới chỗ hắn, nói: "Thẩm công tử lại tới chậm một bước."

Thẩm Ngạo cười cười nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn."

Một lát sau, Đường quan Lại bộ mời bọn hắn đi vào, an tọa tại trong phòng, vừa đến lúc thi Hương qua đi, liền đến phiên trên dưới Lại bộ bề bộn rồi, quan lớn quan nhỏ đều phải phân phối, có người muốn về hưu, có người muốn bổ khuyết ghế trống, bộ phận đầu tiên được trao tặng chức quan, tự nhiên thi đậu tiến sĩ, tuy có ý tứ phải làm việc trong cung, nhưng thực sự vẫn làm cho người ta đau đầu đắc rất, chức quan béo bở trong thiên hạ vĩnh viễn đều là như vậy, trong nội cung định ra rồi, bọn hắn chỉ có thể tìm tất cả biện pháp dọn ra chức vị.

Mọi người đi vào uống trà, người được kêu là Ban Nhật Thanh làm như biểu hiện tin tức của mình rất linh thông, nói với Từ Ngụy kia: "Từ lão đệ, nghe nói lúc này đây ngươi là đi Tây Kinh, ha ha, Vạn Niên huyện Tây Kinh bên kia có một ghế trống, hơn phân

Nguồn: tunghoanh.com/kieu-the-nhu-van/chuong-285-bLCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận