Cô gối lên vai anh, rũ mắt, không dám nghĩ nhiều.
Lúc vừa bắt đầu cô còn rất căng thẳng, nhưng anh không làm chuyện gì khác, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nằm ngửa tựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt.
Cô hơi thả lỏng, nhưng cô có thể nhìn thấy xương quai xanh khiêu gợi của anh, cũng có thể nhìn thấy giọt nước trượt trên lồng ngực ngăm đen của anh. Trong miệng cô dường như còn có hương vị của môi lưỡi anh.
Cô không thể quên được cảm xúc vừa rồi, cảm xúc dục vọng mê người mà mãnh liệt.
Dục vọng của anh.
Khi tưởng tượng va chạm mãnh liệt mà khiêu gợi kia tiến công vào trong đầu, trong nháy mắt cô tỉnh lại, cảm xúc kia chân thật đến mức làm cô nín thở kinh hoảng.
Người đàn ông này muốn cô.
Cho dù có nước ấm vây quanh, mỗi một tấc da thịt cô kề sát vào anh vẫn cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của anh.
Hơi thở của Đàm Như Nhân trở nên dồn dập, tay nhỏ bé không tự giác che trước ngực, siết chặt thành nắm tay.
Tôi không phải súc sinh. . . . . .
Câu anh nói lướt qua trong đầu.
Cô tin anh, ngực cô bắt đầu hô hấp phập phồng theo quy luật của anh.
Sau đấy, cô phát hiện ra anh đang đếm cừu.
Cô có thể nhìn thấy hình ảnh cừu nhảy qua hàng rào.
Nhẹ nhàng chớp mắt, cô hơi ngạc nhiên, nhưng mấy con cừu vẫn ở trong đầu.
Cô không cố gắng dò xét suy nghĩ của anh, cô không dám.
Bình thường cô có thể ngăn ý nghĩ của người khác chảy vào, nhưng cảm xúc vừa mới trải qua va chạm, bức tường của cô đã sụp đổ, cô không thể ngăn được, cô sợ tới mức muốn chết. Nhưng ý chí của người đàn ông này rất mạnh, lớp phòng vệ của anh rất dày. Cô phát hiện nếu mình không cố ý nhìn thì sẽ không cảm nhận được nhiều, chứ đừng nói đến việc biết được ý nghĩ của anh, nhìn thấy hình ảnh rõ nét như vậy.
Nhưng cảnh tượng đáng yêu này rất rõ ràng, cừu của anh là màu đen, đều cùng một màu.
Nó làm cô không thể kiềm chế hơi cong khóe môi lên, bất giác thả lỏng.
Chúng dẫm lên ván nhảy nhỏ, vui vẻ chạy trên thảo nguyên sau đó phóng qua lan can, dùng các cách khác nhau nhảy vào biển lớn xanh thẳm sau lan can.
Nhào về phía trước, lộn về phía sau, lộn mèo* mặt trăng, xoay hai vòng giữa không trung. . . . . .
[*]Lộn mèo: một động tác thể thao, nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước hay phía sau
Dáng vẻ của chúng thật buồn cười, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Trong đó có một con cừu đen kinh hoàng sợ hãi vội phanh lại, nhưng lại bị đám cừu đen ở phía sau chen chúc làm vỡ lan can, vung móng dê. Khi nó rơi tõm xuống biển, cô không nhịn được, phì cười.
Tiếng cười nho nhỏ quanh quẩn trong phòng tắm, khiến cô vội mím môi, bất an giương mắt ngắm anh.
Người đàn ông vẫn từ từ nhắm hai mắt, không tức giận, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt.
Trong nháy mắt, cô biết đó là anh cố ý để cô xem.
Cảm xúc kỳ lạ xao động trong lòng, gãi nhẹ.
Anh không phải là quý ông, cô đã sớm biết, nhưng anh thật sự là người tốt.
Mặc dù không thích năng lực của cô, anh vẫn ở đây cùng cô, chọc cô cười.
Như Nhân liếm liếm môi, không dám để bản thân càng có nhiều vọng tưởng với anh, nhưng vẫn không kìm chế được mà nhìn người đàn ông trước mắt. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh, chậm rãi mà ổn định. Nam tính vốn làm cô nóng rực tuy rằng còn cảm giác tồn tại rất rõ, nhưng đã không rục rịch nữa.
Anh thả lỏng, mồ hôi trượt xuống cái cằm trơn bóng theo cổ anh hơi ngửa ra sau tụ lại ở xương quai xanh, sau đấy trượt xuống chút nữa, rơi vào trong nước.
Trên cái cổ ngăm đen cường tráng của anh đeo một dây chuyền kim loại màu bạc. Dây xích buông xuống lồng ngực ướt đẫm của anh, hơn một nửa ngâm trong nước, dưới ánh đèn phòng tắm tỏa sáng lấp lánh.
Cô không kìm được nhìn thêm một lần.
Vòng cổ của anh hình tròn, trong đó có khắc hoa văn kỳ quái, giống như đôi mắt.
“Đó là mắt Horus.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, cô lắp bắp kinh hãi, còn tưởng rằng anh cũng có thể đọc được ý nghĩ. Cô nhanh chóng giương mắt lên, mới phát hiện ra anh đã mở mắt. Mắt mở nửa hơi rũ xuống, lông mi dài cụp xuống, con ngươi đen phát sáng, lười nhác nhìn chăm chú vào cô, khiến tim cô lại đập hơi nhanh hơn.
“Ho. . . . . . rus?”
“Heru-sa-Aset, còn có tên là Horus, nó có đầu chim ưng thân người, là thần Ai Cập.” A Lãng chậm rãi nói: “Đây là mắt nó, là chiến lợi phẩm đạt được khi tôi đến Ai Cập trước đây.”
Vật bằng bạc kia có phong cách điêu khắc rất cổ xưa, không phải khuôn đúc hiện đại. Bởi vì anh đeo nhiều năm mà tỏa sáng lấp lánh.
“Anh . . . . . Từng đi Ai Cập?”
“Ừ.”
“Đi làm gì?” Cô không khỏi tò mò.
“Làm việc.” Anh đáp hai chữ đơn giản.
Tuy rằng anh trả lời cực kỳ đơn giản dễ hiểu, nhưng lúc này trong đầu cô thoáng hiện mấy hình ảnh tối tăm. Anh giấu chúng đi rất nhanh, nhưng cô đã kịp nhìn thấy rồi.
Cô thấy anh bị đánh, thấy anh bị vứt trong sa mạc chờ chết, thấy ánh lửa bắn ra bốn phía, thấy máu tươi vẩy ra, thấy anh lấy bạo chế bạo. . . . . .
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt cô, anh cảm nhận được cũng nhìn thấy cô nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hơi cáu híp mắt, A Lãng chuyển tầm mắt sang một bên, nâng tay vén mái tóc đen ướt đẫm ra sau.
“Đó là. . . . . . Công việc rất nguy hiểm. . . . . .” Cô khàn giọng nói.
Anh không phủ nhận, nhưng cơ bắp siết chặt.
“Cô nên giả vờ không biết.” Anh kéo tầm mắt về, mày nhíu lại nhìn cô, thô lỗ nói: “Có đôi khi cho dù không cẩn thận nhìn thấy gì đấy, cô cũng nên lễ phép cho rằng không thấy gì.”
Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, sau đấy xấu hổ lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi, anh nói đúng.”
Như Nhân hạ mí mắt, ngậm miệng lại, ba giây sau lại không nhịn được bật thốt lên: “Bình thường tôi sẽ không như vậy, nhưng anh suýt chút nữa đã chết. . . . . .”
“Tôi không.” Anh cắt lời cô.
Khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ ngượng ngùng, cô hơi cứng lại, sau đó nói: “Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Tôi …tôi nghĩ tôi tốt hơn rồi, tôi đứng lên được rồi. . . . . .”
Cô nói xong lấy dũng khí chống thành bồn tắm đứng dậy. Nhưng tay chân lại yếu ớt vô lực run rẩy không thể ổn định nổi cơ thể. Đang lúc cô cho rằng mình sẽ ngã ra khỏi bồn tắm hoặc ngã lại lên người anh, anh đã mắng một tiếng, từ trong nước đứng dậy, rút một cái khăn tắm vững vàng trùm lấy cô đang trần trụi, bế lên.
“Mẹ nó, con gái như cô có cần ngoan cố như vậy không!”
Cô hít một hơi, chỉ cảm thấy mất mặt.
Nhưng anh vừa mắng vừa ôm cô bước ra khỏi bồn tắm, đi về phòng ngủ, đặt cô lên giường để cô ngồi ở cuối giường.
“Không cho phép đứng lên! Cô dám động đậy thử xem!” Lười lại làm ông ba phải, anh hung ác ra lệnh đe dọa, sau đấy xoay người trở lại phòng tắm.
Như Nhân khiếp sợ nhìn anh đưa lưng về phía cô, không coi ai ra gì cởi quần đùi ướt đẫm bên trong ra, cầm lấy một cái khăn tắm khác vây quanh phần eo khỏe đẹp, lại cầm một khăn lông sạch khác xoay người đi ra.
Cô nắm chặt khăn tắm trên người, cứng họng, cả khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh đi về phía mình, sau đó bắt đầu giúp cô lau tóc.
Tuy rằng vẻ mặt hung ác, nhưng động tác của anh dịu dàng kỳ lạ.
Giọt nước tích lại trên ngực và cơ bụng rắn chắc của anh từ từ thấm ẩm chiếc khăn lông đang quấn quanh eo anh.
Một giây đấy, cô thật sự có chút lo lắng nó sẽ rơi xuống trước mặt cô.
Cô không dám nhìn nó nữa, đành hơi dời tầm mắt lên trên.
Dáng người của anh kiện mỹ, đường cong cơ bụng rõ ràng, nhưng vết sẹo trên người sâu nông không giống nhau. Ngực cô căng thẳng, nhớ tới đoạn ngắn bạo lực vừa nãy. . . . . .
“Vừa nãy cô bị làm sao vậy? Cô lên cơn động kinh sao?”
Anh hỏi bất ngờ làm cô nhớ tới hình ảnh khủng bố gần như đã quên kia, toàn thân cứng đờ.
Sự sợ hãi của cô rất rõ ràng, dường như anh có thể ngửi được mùi vị của sự kinh hoảng kia.
“Đàm Như Nhân?”
Làn da cô nổi da gà.
“Không. . . . . . Đại khái. . . . . . Tôi không rõ. . . . . .” Cô mở miệng muốn nói qua loa đề tài này, nhưng câu chữ lại run run không có một chút sức thuyết phục.
“Sao lại thế này?” Anh ra tay, nâng cằm cô lên, “Cô từng bị động kinh sao?”
Cô nhắm nghiền mắt lại, chỉ cảm thấy được sự quan tâm truyền đến từ đầu ngón tay anh.
“Có hay không?” Anh hỏi.
Lòng cô bao trùm cảm xúc ấm áp kia, bất an được xua tan một chút. Đã qua nhiều năm như vậy, dường như không có ai sau khi biết năng lực của cô còn nguyện ý chủ động chạm vào cô.
Cô nghi ngờ anh biết cô đang làm gì, có lẽ anh thật sự biết. Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mắt, sau đấy cô hiểu cô không thể nào nói dối anh được.
“Không. . . . . . Không có. . . . . . Tôi không bị lên cơn động kinh. . . . . .”
Anh nhíu mày, không tiếng động hỏi.
“Cảm xúc quá mạnh mẽ sẽ quấn lấy tôi. Có vài cảm xúc không tốt. . . . . . Tôi sẽ. . . . . . Cơ thể của tôi không thể chịu nổi. . . . . .” Cô bám chặt mép giường, cổ co rút.
“Sau đấy?” Anh truy hỏi, biết sau đó còn tiếp.
“Sau đấy. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới. . . . . .” Cô cảm thấy ngực rút chặt, thừa nhận: “Tôi nghĩ tôi vừa mới. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Cảm nhận được một vụ án mạng. . . . . .”
“Cô đùa sao?” Anh nhíu mày.
“Tôi cũng hi vọng tôi đang nói đùa. . . . . .” Sắc mặt Như Nhân tái nhợt như tuyết, đau khổ nhìn anh, “Như vậy không đúng, trước kia sẽ không như vậy. Tôi không thể nào cảm ứng được xa như vậy. . . . . .”
Anh buông lỏng tay đang chạm nhẹ lên cằm cô, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, hỏi: “Có ý gì?”
“Cô ấy là người nước ngoài, hung thủ cũng vậy. Trước kia tôi chỉ có thể cảm ứng được gần, cùng lằm thì vài km. . . . . .” Cô nhìn anh, cả người ngập trong bất an, phức tạp nói: “Nhưng vừa nãy. . . . . . nhìn giống nước ngoài”
Trước đây, anh cho rằng mình biết tiếp thu cảm xúc cô nói nghĩa là gì. Nhưng bây giờ, anh mới phát hiện ra anh sai rồi. Cô nói cô sẽ bị cảm xúc mãnh liệt kéo đi, lúc này anh mới thật sự hiểu được vì sao cô cần chuyển đến nông thôn.