Lão sư! Buông tha tôi đi Chương 116:Chúc em nhiều may mắn (18+..lão Lục trừng phạt)

Chương 116:Chúc em nhiều may mắn (18+..lão Lục trừng phạt)

Ngay lúc cô thất thần,hắn đã bỏ lại hành lý cất bước đi về phía cô,giơ tay vén cằm cô lên,nghiêng người tới gần cổ cô hít hà, sau đó hài lòng gật đầu,

“Rất tốt! Đã tắm xong đang chờ anh sao?”

Hứa Lưu Liễm lúng túng đẩy  tay hắn,

“Anh nói bậy gì đấy!”

Nếu cô sớm biết hắn hôm nay trở lại cô sẽ tuyệt đối không tắm.

Lục Chu Việt hai tay chống ở đỉnh đầu cô đem cô giam cầm trên vách tường,nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh,

“Hứa Lưu Liễm,em còn biết về sao?”

Hứa Lưu Liễm không nghĩ tới chuyện qua hơn nửa tháng,hắn vẫn nhắc đến chuyện ấy.Bất quá nếu mấy ngày hôm trước cô vừa trở về hắn nói cũng được, hiện tại hắn hơn nửa tháng bặt vô âm tín mới nhắc lại,đúng không thể nói nổi?

Cho nên cô lập tức níu lấy khăn tắm trên người mình  không chút khách khí phản bác hắn,

“Ơ, Lục lão sư,hiện tại lời này nên do em nói với thầy nha,thầy vừa đi công tác bên Pháp nửa tháng,thầy còn biết trở về sao?”

Lục Chu Việt không giận nheo một đôi con ngươi đen như mực ngó chừng cô,Hứa Lưu Liễm vừa bắt đầu vẫn bực bội nhìn thẳng hắn,sau lại không biết sao càng ngày càng cảm thấy chột dạ,ánh mắt không khỏi bắt đầu tránh né,hắn lúc này mới mở miệng,

“Em trách anh?”

Cô cắn môi mở mắt không nói lời nào,cô trách hắn thì thế nào? Cô bất quá ở thành phố N với Trần Thanh Sở một ngày mà thôi,còn hắn hơn nửa tháng không có trở về nha.

Lục Chu Việt không cho phép cô trốn tránh, giơ tay lên chặn ngang xoay đầu cô lại ép cô nhìn thẳng vào hắn,

“Vậy em có nghĩ tới,em để anh một mình ở chỗ này,còn mình thì ở Ôn Thành với Trần Thanh Sở ,anh sẽ có cảm giác gì?”

Cô chỉ cảm thấy ngực bị đè nén không phản bác được,muốn dời ánh mắt sang nơi khác hắn không cho phép, chỉ có thể thẳng tắp nhìn vào mắt hắn,cô từ trong mắt hắn thấy bản thân thất kinh,từ trong mắt hắn thấy đau đớn rành rành,hắn cơ hồ đang gào thét,

“Anh hằng đêm trằn trọc trở mình không thể ngủ em biết không? Lòng anh như bị đao cắt tê tâm liệt phế em biết không? Không,em vĩnh viễn sẽ không hiểu những cảm giác này,em là cô gái không tim không phổi!”

Thời điểm hắn đau khổ ném ra câu nói sau cùng đầu mũi Hứa Lưu Diễm chua xót thiếu chút nữa khóc lên,nhìn về phía hắn trong ánh mắt cô mang theo chút  ít cầu khẩn  xin hắn đừng nói nữa,hắn nói trong lòng cô khó chịu đau đớn hơn.

Lục Chu Việt  là người rất khôn khéo,lập tức nhìn thấu cảm xúc trong mắt kia là cầu khẩn là xin lỗi,dù sao hắn yêu cầu cũng không nhiều,chỉ cần cô biết đã rất tốt.Liền buông cô ra lạnh lùng nói,

“Cho dù em hiện tại thừa nhận vừa rồi em chất vấn anh là do em ghen,cho dù em hiện tại nói xin lỗi,cũng đền bù không được chuyện em làm với tên tiểu tử kia!”

Hứa Lưu Liễm mở miệng muốn nói gì,hắn trực tiếp tàn bạo ném cho cô một câu,

“Để xem lát nữa anh làm sao trừng phạt em!”

Sau đó cất bước đi vào phòng tắm,Hứa Lưu Liễm tức giận dậm chân tại chỗ,trong lòng cô có xin lỗi nhưng làm gì có ghen, hắn không phải quá tự cao chứ,đem toàn bộ  suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác,còn không cho người khác cơ hội cãi lại.

Nghe trong phòng tắm truyền đến  ào ào  tiếng nước chảy,nhớ tới lời bá đạo hắn vừa nói,cúi đầu nhìn một chút dáng vẻ mình bây giờ,cô không khỏi buồn bực nhào tới trên mặt giường lớn,kéo chăn tới  che kín mình  trên giường qua lại lăn nhiều vòng.

Tiếp theo hắn muốn làm gì cô dĩ nhiên biết,nhưng tại sao đột nhiên cảm giác bất an lên,cảm thấy đỏ mặt,đây đâu phải lần đầu tiên,tại sao so với lần đầu tiên còn khẩn trương hơn,cô rốt cuộc không được tự nhiên cái gì nha?

Cô còn tại đằng kia lăn qua lăn lại,bên cạnh giường hẹp bỗng nhiên lún xuống,một đôi bàn tay to chế trụ cô không an phận,nụ cười của hắn cách chăn truyền vào trong tai,

“Em tính cả đêm đem mình cuốn trong chăn sao? Hay nói đây là phương thức em cự tuyệt anh?”

Cô bọc chăn nằm im không động đậy,hắn bắt đầu đưa tay tới vén chăn,

“Nếu như không muốn có thể nói thẳng,dấu ở bên trong oi bức làm hư thì sao nha?”

Hắn nói trắng ra,cô xấu hổ càng thêm không muốn ra ngoài đối mặt,cứ như cũ nằm úp sấp không động đậy, hắn hờ hững nói.

“Được rồi,đừng giả bộ ngủ? Dù giả bộ ra sao cũng trốn không thoát đâu!”

Lời của hắn cứng rắn đi ra,cô liền cảm thấy  chăn mền bọc người cô bị người dùng lực kéo,cô trực tiếp sợ hãi kêu một tiếng ngã vào trong lồng ngực nóng bỏng,hơn nữa còn ở tư thế nằm úp sấp,điểm chết người chính là trên người hắn không có vật gì.

Cô lúng túng tay chân  luống cuống muốn đứng dậy,có chút hối hận cách làm hờ hững của mình với hắn,hắn dĩ nhiên không làm như cô mong muốn, hai tay hoàn ở vòng eo mãnh khảnh,hơi dùng lực cô không ngẩng lên được lần nữa nằm úp sấp trở về trên người hắn,cô hoàn toàn không có dũng khí ngẩng đầu,bởi vì cách đồ ngủ thật mỏng của cô,cô có thể cảm giác được bộ vị khác trên người hắn truyền đến độ cứng.

“Lưu Liễm. . . . . .”

Hắn gặm cổ cô cúi đầu gọi tên cô,chỉ hai nhữ dịu dàng đã bao hàm bao nhiêu nhớ nhung,làm cho cô cảm thấy cả người tê dại,không khỏi nhẹ nhàng đáp hắn một tiếng,

“Ừ. . . . . .”

Hắn cũng đã nhận ra phản ứng của cô cánh tay dùng sức siết chặt ôm cô càng chặt,tiếp tục ở bên tai nói lời nhiệt tình,

“Anh muốn em! Hơn nửa tháng này mỗi ngày đều muốn,muốn đến cả người cũng đau . . . . . .”

Hắn cũng không biết bản thân tại sao ngoan tâm quyết định hành trình nữa tháng,kết quả đến nước Pháp sau lại phát hiện mình một ngày cũng không thể chịu được cuộc sống không có cô,song muốn tạm thời hủy bỏ hành trình đã không kịp,hắn không thể làm gì khác hơn  ngày đêm làm thêm giờ,đem công việc giảm bớt hai ba ngày,sau đó vội vã chạy trở lại.

Thật ra thì hắn giận giữ cô ở lại thành phố N chăm sóc Trần Thanh Sở  đã sớm tiêu tan ngay ngày cô trở về,hắn vốn còn tưởng rằng cô sẽ ở lại nơi đó chăm sóc Trần Thanh Sở một tuần,nhưng cô chỉ ở một ngày liền trở lại,cho nên hắn lập tựu tha thứ cô.

Mi nhìn mi xem,chỉ cần cô ấy tốt hơn dự tính của mi,mi liền khinh địch tha thứ cô ấy.

Hứa Lưu Liễm gục trên lồng ngực rộng rãi nghe hắn những lời êm tai đầu chỉ thấy choáng váng,bàn tay to của hắn từ dưới đồ ngủ thăm dò vào,dọc theo mông ngạo nghễ ưỡn lên,đi đến từ tấc trên thân thể bóng loáng tự do,từng chút từng chút đốt lên lửa nóng,cho đến dừng trước hai ngực đẫy đà.

Hắn ôm người vì ngượng ngùng mà thà chết ôm hắn chứ không chịu đứng dậy từ đẩy cách người mình một chút,sau đó đưa tay nhấc lên đồ ngủ của cô ngửa đầu liền ngậm một bên vú,ngậm trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn,thậm chí còn vươn lưỡi liếm đảo quanh từng viên bi,cô khó có thể đè nén cả người run rẩy  phát ra rên rĩ dễ nghe.

Hắn bị cô làm cho có chút thất khống,ba cái hai cái đã kéo đi đồ ngủ ôm cô xoay người đặt trên giường lớn,sau đó cúi đầu tìm môi cô hôn lên,lưỡi không chút khách khí cạy mở môi cô thăm dò vào miệng cô phát động điên cuồng theo nhịp cùng lưỡi cô quấy ở chung một chỗ.

Cô cũng không biết  tại sao học theo cách hắn cắn môi hắn dùng sức mút mạnh,hắn bị cô mút cả người một run rẩy tách ra chân cô động eo trầm xuống liền tiến quân thần tốc đâm vào cô,bị lấp đầy cùng bị bao vây cả hai người đồng thời phát ra một tiếng thoải mái reo hò.

Hắn cúi đầu nhìn cô bởi vì động tình mà hai gò má nóng hổi đỏ hồng, tiếng nói thô ách khàn khàn,

“Kịch liệt đáp lại anh thế,có phải đại biểu em rất khát vọng anh không?”

Hứa Lưu Liễm trái tim tứ tung,nhắm mắt lại kéo cổ  hắn xuống liền hôn lên môi hắn,cô không phải rất khát vọng hắn,cô chỉ muốn dùng phương thức này biểu đạt bản thân xin lỗi hắn.

Đối với hình thức phúc lợi này,Lục Chu Việt đương nhiên hớn hở tiếp nhận,nắm eo ra sức va chạm trong cơ thể cô,mấy ngày nay các loại đau khổ, các loại nhớ nhung tạm thời cách xa cũng đều hòa tan trong đêm hoan ái này. Cổ nhân đều nói,đầu giường đánh nhau cuối giường hòa,xem ra lời này rất có triết lý .

Ngày thứ hai,Hứa Lưu Liễm  bị cú điện bên Thân Viễn gọi tới thử việc đánh thức,lúc ấy cô còn đang mỏi mệt không chịu nổi ngủ mơ mơ màng màng cầm qua điện thoại di động nhìn thấy người của Thân Viễn gọi điện tới ,cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn không có từ trên giường ngồi dậy,sau đó cung kính đón nghe điện thoại.

Đối phương nói tổng tài bọn họ đi công tác trở lại, bảo cô chuẩn bị một chút sáng hôm nay tiến hành lần thử việc cuối cùng,cô cứng ngắc cúp điện thoại sau cũng không để ý trên người truyền đến đau nhức, vội vã nhảy xuống giường đi tắm rửa chuẩn bị.

Đợi cô mặc chỉnh tề lúc xuống lầu vừa lúc đụng phải hắn vừa vận động trở lại,một thân đồ thể thao màu đen vóc người hắn thật tốt,mặc dù trên mặt trên trán thậm chí trên tóc cũng mồ hôi hột óng ánh,nhưng lại không có không có giảm bớt khí chất của hắn,ngược lại khiến cho hắn càng có mị lực phái nam.

Lục Chu Việt dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt,nhìn thoáng qua cô một thân trang phục ngay ngắn,giống như lơ đãng hỏi,

“Vội như vậy muốn làm gì?”

Hứa Lưu Liễm liếc xéo bộ dạng mồ hôi đầm đìa thể lực dư thừa không khỏi oán thầm,thật không công bằng,cùng vận động cả đêm nhưng ngày thứ hai cô mệt mỏi không muốn rời  giường,còn hắn thì có thể dậy sớm đi chạy bộ?

Càng nghĩ càng cảm thấy rất buồn bực,cho nên không lạnh không nóng đáp lại một câu,

“Phỏng vấn ——!”

“Ờ. . . . . .”

Hắn kéo dài âm điệu nhìn cô cố ý không nhìn hắn,tròng mắt đen hiện lên một nụ cười,

“Vậy chúc em  nhiều may mắn!”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lao-su-buong-tha-toi-di/chuong-116/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận