Lăng Khiếu như sắp thổ huyết, há miệng chửi lớn! Nỗi phẫn uất cơ hồ phá tan cả lồng ngực.
Ba người đó chính là tướng lĩnh lãnh quân của ba lộ binh mã, lúc trước còn khăng khăng cố chấp đòi truy kích Bắc Nguỵ, người thuyết phục mọi người xuất binh cũng chính là ba kẻ này. Không ngờ rằng trong lúc chiến cuộc căng thẳng, nguy hiểm nhất đột nhiên vứt bỏ bảy vạn đại quân không thèm tới, tự ý chạy chối chết.
Dưới biến cố này, quân trung lập tức lần thứ hai đại loạn. Lão binh cũng là người, thấy hữu quân đột nhiên chạy trốn, có không ít người lộ ra sắc mặt hoảng loạn, đưa mắt nhìn xung quanh, hòng tìm đường chạy trốn.
Chính vào lúc này, trong địch quân, một tiếng kèn lanh lảnh vang lên. Địch nhân ở bốn phương tám hướng đều đột nhiên dừng bước.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lăng Khiếu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là quân địch đông nghìn nghịt, vây kín bốn mặt, giống như thùng sắt. Mà khi ba lộ phản quân đã tới trước vòng vây của địch quân, địch quân không ngờ lại tự động tách ra tạo thành một con đường, thả cho bọn chúng an toàn rời đi. Song phương thậm chí còn không nói bất kỳ câu gì, có lẽ tất cả đã không cần phải nói nữa rồi...
Nhìn tới đây, Lăng Khiếu cho dù là ngây thơ hơn nữa trong nháy mắt cũng hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không khỏi hét lớn một tiếng:
"Long Tường! Đồ thỏ để nhà người, ngươi có lỗi với ta!" Thanh âm thê lương, truyền ra tận ngoài xa, Lăng Khiếu vì lửa giận công tâm, đột nhiên oa một tiếng, phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm, thân hình lảo đảo, từ trên lưng ngựa ngã xuống!
Lăng Thập Cửu bước nhanh tới ôm Lăng Khiếu vào lòng, gấp giọng nói:
"Đại soái! Hiện tại không phải là lúc để tức giận. Điều quan trọng lúc này là phải thu thập quân tâm, toàn lực đột phá vòng vây. Chỉ cần có thể cùng liên hệ cùng công tử thì sẽ không có vấn đề gì! Đại soái, ngài phải cố chịu đựng, ở đây còn có bảy vạn huynh đệ. Bọn họ toàn bộ đều dựa vào ngài. Ngài nếu như ngã xuống, chúng ta triệt để đi đời nhà ma hết!"Lăng Khiếu cố sức nhắm mắt lại, khuôn mặt thô kệch vặn vẹo. Nơi khóe mắt, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra. Thương tâm cơ hồ không thể dùng lời để diễn tả, trong nhất thời tâm lạnh như tro tàn.
Hắn tuy rằng không phải là một người thông minh, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Nếu không có mật lệnh của hoàng đế Long Tường, cho dù cho ba tên kia mười lá gan, bọn chúng cũng chẳng dám lâm trận chạy trốn? Mà đối phương còn lập tức nhường đường cho chúng, điều này chứng tỏ rằng hai nước đã hợp mưu nhắm vào mình, một âm mưu kinh thiên nhắm vào cả Lăng gia!
Nội ứng ngoại hợp, hai nước thông lực liên thủ, mục đích dĩ nhiên là để diệt trừ Lăng gia.
Chẳng trách, lần này xuất chinh mình lại được tín nhiệm như vậy, người được sử dụng hoàn toàn là binh mã tinh nhuệ của mình. Thì ra là muốn một mẻ hốt gọn! Lăng Khiếu nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi đang ôm đầy hi vọng nhìn mình, không khỏi đau đớn không thôi. Những người này, toàn bộ đều là hệ binh mã của mình, quân tinh nhuệ chân chính đã sống sót sau cả trăm cuộc chiến. Mà hiện giờ, lại vì sự hãm hại của quốc gia và sự ngu xuẩn của mình mà sắp phải phơi thây tại đây, máu nhuộn núi sông. Mình thân là chủ soái toàn quân, sao xứng đáng với niềm tin của họ?
Chỉ là có một điểm, Lăng Khiếu vẫn nghĩ không thông! Long Tường cho dù có lòng nghi kị đối với Lăng gia, cũng tuyệt không thể đoạn tuyệt như vậy, cùng Bắc Nguỵ liên hợp mưu hại Lăng gia, không nghi ngờ gì nữa chính là bảo hổ lột da! Lẽ nào hắn ngây thơ cho rằng, sau khi trừ được Lăng gia, Thừa Thiên nguyên khí đại thương vẫn có thể đối kháng sự xâm lược của Bắc Nguỵ ư? Đã không còn những binh lực tinh nhuệ những này, chẳng khác nào ngồi chờ chết, cho dù Bắc Nguỵ có ngốc như Long Tường đi chăng nữa thì cũng chỉ để lại một lời hứa hẹn mà thôi. Nhưng xung quanh còn có Tây Hàn, Đông Triệu, Nam Trịnh và Ngô Quốc nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, còn có một Tiêu gia đang nghỉ ngơi dưỡng sức, tùy thời mà động.
Đã không có Lăng gia, đã không có Thừa Thiên của Lăng Khiếu, thì chẳng khác nào một con mãnh hồ mất đi răng nanh, làm sao có thể bảo hộ được lãnh thổ của mình?
Nghĩ không thông! Vì sao lại thế chứ?
Trước mặt quân đội Thừa Thiên, quân địch đông nghìn nghịt hợp vây bốn mặt, lặng lẽ ghìm ngựa mà đứng, quân dung trầm lặng như núi, lờ lờ sát khí ngập trời, một cỗ áp lực to lớn giống như là thực chất đột nhiên ép lên đầu mọi người.
"Bọn chúng vì sao không tấn công?" Trên bộ mặt non nớt của Lăng Nhị Nhị không hề có chút sợ hãi, trái lại chỉ có một cỗ chiến ý cuồng nhiệt, nghiêng đầu hỏi.
"Bọn chúng đang đợi hừng đông! Hiện tại nếu đã triệt để bao vây được chúng ta, thắng lợi coi như đã nằm trong tay, cho nên, bọn chúng một là đang chờ hừng đông để tránh ngộ thương, hai là tranh thủ đoạn thời gian này để tiếp tục làm tan rã sĩ khí của quân ta, giảm bớt thương vong cho phe mình. Hoặc là còn có mục địch nào đó nữa, hiện tại vẫn chưa biết được." Lăng Nhị Nhị ở bên cạnh bĩu môi, có chút khinh thường n
"Không bằng hai chúng ta xông lên trước đi, thử giết chết đầu lĩnh của bọn chúng! Đây không phải là chuyện không thể chứ!" Lăng Nhị Nhị hùng dũng nói.
"Không được! Hiện tại bốn mặt đều bị vây kín, vượt qua bốn mươi vạn địch nhân đang nghiêm trận chờ đợi, chúng ta cho dù có thể giết được tướng lĩnh thống binh của một lộ trong đó, những đối với cả đại cục lại chẳng có nghĩa lý gì. Quyết không thể để xảy ra sơ xuất đối với sự an toàn của nguyên soái, chúng ta cũng không thể phụ sự ủy thác của công tử, tuyệt không thể mạo hiểm như vậy được." Lăng Nhị Thập tay nắm chuôi kiếm, bình tĩnh nói.
"Ừ, Nhị Thập ca nói rất có đạo lý." Lăng Nhị Nhị lẩm bẩm gì đó, rồi lại nói:
"Vậy thì cứ để cho những tên gia hỏa đó sống lâu thêm một chút!"Các vị tướng lĩnh ở bên kia ai ai cũng sắc mặt trầm trọng, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. sống trong quân đội, bọn họ sớm đã có thói quen cười đùa với sinh tử, tuy những thiết hán này không sợ tử vong, nhưng lần này ai ai trong lòng cũng không có chỗ dựa, dẫu sao thì không có mấy người nắm chắc được rằng mình có thể đột phá trọng vây mà toàn mạng về nhà. Cục thế trước mắt, thực sự đã ác liệt tới cực điểm. Lúc này nghe thấy hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa không ngờ đối diện với mấy chục vạn quân mà không chút để tâm, nói cười tự nhiên, không khỏi nhao nhao nhìn hai người với con mắt kinh dị. Hai tên gia hỏa này chắc lẽ sợ quá hóa rồ rồi sao?
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Lăng Nhị Thập đột nhiên bạo nộ:
"Nhìn bộ dạng khiếp nhược của các ngươi kìa! Ham sống sợ chết, còn mặt mũi để nói mình là đại tướng quân thống lĩnh hơn vạn binh sĩ không? Ta thấy mất mặt thay cái ngươi đó! Sợ chết thì còn dẫn quân đánh trận làm cái gì? Mau về nhà mà ôm lão bà ngủ có phải là an toàn hơn không?"" Ngươi nói ai sợ chết?" Một tướng quân chừng bốn mươi tuổi tức giận quát:
"Đồ hỗn trướng! Lão tử mười bảy tuổi đã tòng quân, thân kinh bách chiến, giết người nhiều không đếm xuể, sớm đã đủ vốn rồi! Năm đó khi lão tử dẫn binh đánh trận, e rằng hai thằng nhóc các ngươi còn chưa ra đời đâu! Mấy thằng thỏ đế các ngươi thì hiểu cái gì?""Phì!" Lăng Nhị Thập khinh thường bĩu môi, nói:
"Nếu không sợ chết, vậy sao các ngươi lại mang cái vẻ mặt như đưa đám thế này làm gì? Lẽ nào các ngươi đang đóng tuồng
"Ai có vẻ mặt như đưa đám?
" Lại có một gã tướng lĩnh khác phản bác: "Một nhúm binh mã này của Bắc Nguỵ, sao có thể dọa được lão tử? Đúng là nực cười! Chỉ sợ người thực sự sợ hãi là đám nhóc các ngươi đấy? Ha ha ha...
" Nói xong không ngờ lại cười ha hả, hồn nhiên quên mất thân đang trong trọng vây bị đại binh áp cảnh!
"Ai sợ chứ?
" Lăng Nhị Thập giả vờ đỏ mặt tía tai nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Ai anh hùng, ai hảo hán, ra chiến trường giết địch là thấy ngay! Nếu ngươi giết được nhiều hơn ta, ta mới phục ngươi!
"
"Hay!
" Một đám tướng lĩnh đều hô lên một tiếng khen ngợi. Hào khí lập tức bùng lên: "Ai anh hùng, ai hảo hán, ra chiến trường giết địch là thấy ngay! Lão tử sẽ cho ngươi biết chữ
"phục" viết như thế nào! Quân ta tất thắng! Quân ta vô địch!
" Câu này có không ít binh sĩ nghe thấy, lập tức có người hét theo: "Ai là anh hùng, ai là hảo hán, ra chiến trường giết địch là biết ngay! Quân ta tất thắng! Quân ta vô địch!"
Lăng Thập Cửu ánh mắt lộ ra nét cười vào đúng lúc mà người khác không nhìn thấy, lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Lăng Nhị Thập. Lăng Nhị Thập cười hắc hắc, làm mặt quỷ với hắn.
Lăng Thập Cửu nhớ rất rõ ràng, những lời nói vừa rồi của Lăng Nhị Thập, chính là câu nói cửa miệng mà công tử Lăng Thiên năm đó tại Lăng phủ biệt viện thường nói trong lúc mấy người đang luyện tập. Chỉ có điều câu nói khi đó là"Ai là anh hùng, ai là hảo hán, cứ nhìn trên sân huấn luyện là biết!" Hiện tại bị Lăng Nhị Thập biến đổi, dùng để cổ vũ sĩ khí, không ngờ lại thu được hiệu quả không ngờ!
Nghĩ đến tình cảnh mỗi lần đám người bên mình nghe được câu này là nhiệt huyết sôi trào, Lăng Thập Cửu không khỏi nở một nụ cười hoài niệm.
Lăng Khiếu chậm rãi mở mắt, đột nhiên đứng thẳng người. Vào thời khắc này. Y tựa hồ như đã khôi phục lại tư thế oai hùng của một quân nhân bách chiến bách thắng trên chiến trường! Cả người tràn ngập sát khí, tràn ngập ý chí chiến đấu, tràn ngập tự tin!
Y nhanh nhẹn leo lên mình ngựa, một lần nữa đứng trên lưng ngựa, cao giọng hét lớn: "Các huynh đệ! Tình huống hiện tại, tất cả mọi người đều đã biết! Chúng ta bị bán đứng rồi! Nhưng Lăng Khiếu ta trong lòng không phục! Lão tử không phục! Các ngươi có phục
" Không phục!" Một trận núi gầm biển thét vang lên,
Thanh âm hùng hậu của Lăng Khiếu giống như sét đánh giữa không trung:
"Mở một đường máu! Lăng Khiếu ta sẽ dẫn các huynh đệ trở lại tìm cẩu hoàng đế tính sổ! Có thể theo Lăng Khiếu ta trở lại, Lăng Khiếu ta vĩnh viễn sẽ không bạc đãi mọi người! Thế nhưng...!" Lăng Khiếu hơi dừng lại, giọng nói biến thành nghiêm túc:
"Các huynh đệ không thể sống sót trở về, ta nói cho các người biết, cho dù chết, cũng phải chết cho ra phong thái thiết huyết của binh sĩ dưới tay Lăng Khiếu ta! Ai không làm được, cho dù trốn trong nhà Diêm Vương, Lăng Khiếu ta cũng phải lôi hắn ra rồi đánh cho một trận trước mặt Diêm Vương! Nghe rõ chưa?"Một tràng cười rộ lên! Tiếp theo bảy vạn người đồng thanh hét lớn:
"Nghe rõ rồi! Chết cũng phải có phong thái! Quân ta tất thắng, quân ta vô địch!" Tiếp theo mọi người lại ha ha cười lên, hoàn toàn không để ý đến tử vong đang chờ đón trước mắt.
Trong địch trận ở xa xa, hai người thân mặt hoàng kim giáp trụ, ngồi trên lưng ngựa, không ngờ lại là hai người trẻ tuổi. Nhìn thật kỹ, một trong hai người lại chính là Bắc Nguỵ thái tử Ngụy Thừa Bình. Còn người kia thân hình thon dài, khuôn mặt gầy guộc, hai mắt sắc bén như mắt ưng. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có khí độ phi phàm, cử chỉ ưu nhã, thần thái thong dong, lộ ra hết phong phạm của cao thủ một phái.
Hắn đang cầm trong tay một lá cờ màu máu đỏ, binh lính truyền lệnh ở xung quanh ai ai cũng nhìn chằm chằm vào lá cờ trong tay hắn. Cho dù là Ngụy Thừa Binh, vào lúc đối mặt với hắn, không ngờ trên mặt cũng toát lên vẻ cung kính.
Xem ra người chỉ huy công kích lần này không ngờ lại chính là tên thanh niên này. Nhìn hình dạng trong lòng đã có tính toán của hắn, e rằng kế hoạch lần này cũng có phần hắn. Ngụy Thừa Bình thân là Bắc Nguỵ thái tử, ở trước mặt hắn, không ngờ giống như là một người hầu! Người này là ai?
Quyển 4