"công tử, lần nầy đến lượt ta xuông phía dưới chuẩn bị mấy thứ kia nhé." Lăng Kiếm có vẻ rất nóng lòng.
"Ngươi muốn chết hả?" Lăng Thiên bất mãn liếc hắn một cái:
"Ngươi không thấy lúc nãy toàn bộ thân ngọn núi đều đã lung lay rồi hay sao? Phía dướị sớm đã bị sụp đổ, không còn nguyên dạng, người xuống lần nữa chỉ có thể tìm cái chết vô nghĩa mà thôi" Lăng Thiên đưa một tay ra chỉ sơn động cực lớn do một trăm năm mươi vệ sĩ đào ra:
"Đặt toàn bộ những thư kia vào trong đó,"Nhìn mọi người nối đuôi nhau dựa theo yêu cầu của mình vác những "đồ đạc kia vào trong động, Lăng Thiên ngửa đầu nhìn góc độ của ngọn núi một lần nữa, thoáng tính toán sau đó hạ mệnh lệnh buộc chúng nhân rờị đi, Lúc này, đương nhiên không cần Lăng Thiên phải đuổi một trăm năm mươi người, ai nấy đều vội vàng chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, Lăng Thiên tránh vào sâu một tầng đá lớn, cẩn thận tập hợp lại những ngòi nổ lại với nhau, chăm chú kiểm tra lai các trang bị, sau khi xác định lần cuối cùng không có chỗ nào sai sót, mới nối các ngòi nổ lại, càng cẩn thận hơn kéo dài ra. Lần này cố ý kéo dài ngòi nổ ra rất nhiều dù sao số lượng hỏa dược lần này so với vừa nãy lớn hơn mấy lần
LầnLăng Thiên tiến hành càng thêm cẩn thận lựa chọn góc độ càng thêm tinh chuẩn, hắn phải đảm bảo rằng sau khi ngòi nổ cháy xong tuyệt đại bộ phận của ngọn núi cô độc này đều phải đổ nhào vào trong lòng sông. Vạn sư đã được chuẩn bị xong!
Mắt thấy ngọn lửa cháy xèo xèo giống như một con mãng xà đang trườn đi, thân thể của Lăng Thiên cũng đồng thời tiêu thất, câp tốc lao đi, thân ảnh lóe lên, càng ngày càng rời xa xa...
Đám thiết huyết vệ làm theo lời Lăng Thiên đi theo Lăng Kiếm, hôm nay nhất định phải lĩnh giáo cái gì là trời long đất lỡ, nhìn đại giang đổi dòng! chấn động giống như ngày tận thế, xung động như núi lửa bạo phát! Ngọn núi cao ngất đơn độc, tựa như con lật đật lay động sau đó... Đột nhiên nghiêng ngã đổ xuống tựa như một pha quay chậm dùng một loại tốc độ cực kỳ ưu nhã toàn bộ ngọn núi đổ thẳng xuống phía dưới, hướng đến dòng sông,,, Thanh âm va chạm thật lớn vang lên. Ngọn núi bị đổ đụng thẳng vào một ngọn núi ở phía đối diện, toàn bộ thiên địa ầm ầm xung động... "uỳnh, uỳnh, uỳnh ...
" Ngọn núi lúc trước nguyên bản còn chẹ khuất cả bầu trời, lúc này trong nháy mắt biến mất, mà ngọn núi đối diện cũng chơt mất đi phân nữa phần chóp, còn có những âm thanh "Rầm rầm
" không ngừng vang lên, toàn bộ mặt đất rộng lớn giống như đang điên cuồng nhảy điệu Disco, lắc đầu rướn cổ. Đại thụ trong rừng rậm đồng loạt rung động nhảy múa, toàn bộ những động vật đều nằm im trên mặt đất run lập cập... Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Cộc cộc Cộc.,." Lăng Thiên ở rất xa, cách nơị Vụ nổ xảy ra gần mười dặm chợt nghe một trận thanh âm càng lúc càng gần, bạo gạn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một khối cự thạch tựa như một hòn núi, nó mang theo khí thể long trời lỡ đất, từ hướng vụ nổ lớn đang một đường lăn tới, khí thế hùng hồn, dọc theo đường đi, toàn bộ những đại thụ cản trở nó đều bị đánh cho rập nát, nghiêng phải ngã trái, phát ra âm thanh như sét giật, không ngờ chỉ còn cách nơi chúng nhân tránh né không còn xa...
"Con mẹ nó! còn định báo thù hay sao?
" Lăng Thiên trợn mắt há miệng ngây ngôc! cách xa đến như vậy mà tảng đá kia không ngờ vẫn lăn về phía này, hơn nữa nhìn tư thế kia không có chút nào định dừng lại! cái này cũng quá mức... quỷ quái rối!
"Mau tránh ra!" Lăng Thiên rống lớn như sấm sét giữa trời quang, Nhưng lại không một ai chịu nghe. Hơn một trăm hán tử đều giống như đà điểu, đầu vùi thật sâu dưới đất, mông chổng ngược lên cao... Với tiếng rống to của Lăng Thiên không có nữa điểm phản ứng... Lỗ tai sớm đã bị chấn động đến mức tê dại, Kỳ thực, với tiếng hét của chính mình Lăng Thiên cũng chỉ nghe thấy vo ve như tiếng muỗi bay mà thôi...
Không quản đại địa dưới chân đang không ngừng rung động, Lăng Thiên xuất ra Liệt Thiên Kiếm, lao thẳng tớị nghênh đón cự thạch, Nói không được, đành phải liều cái mạng già mà chặn nó lại, thực sự là tự mình làm bậy mà
" Ầm
" Vượt ra ngoài dự liệu của Lăng Thiên, sau khi cự thạch tiếp tục lăn xuống khoảng mười trường bị một đại thụ mà theo Lăng Thiên đánh giá có thể nói là cây tùng " vĩ đại
" chặn cứng lại. Cây tùng "bất đắc dĩ
" gào thét, tiếp đó ầm ầm ngã xuống, còn khối cự thạch kia rốt cục cũng không thể tránh được, buộc phải dùng "Cước bộ
" trên đường "báo thù
", bị gốc tùng chặn lại, Không cam lòng, còn cố lay động thêm hai cái, sau đó tựa lên gốc đại thụ lạnh lùng, Lăng Thiên đang phi thân lướt đến, không nhúc nhích
"Mẹ của con ơi!
" Lăng Thiên lau mồ hôi lạnh "Lẽ nào đồ vật cũng có linh tính ư? Dường như là muốn tìm ta báo thù mà!?" Lăng Thiên phì ra một ngụm nước bọt, Đợi đến khi mọi người đồng loạt khôi phục tinh thần chạy đến vách đá thì cũng đã là chuyện sau đó một canh giờ.
Một đám hán tử như hung thần ác sát, hiện tại giống như một cô vợ bé nhỏ mới về nhà chồng, nói không dám lớn tiếng, bước đi thì rón ra rón rén, bộ dạng cực kỳ buồn cười, Bộ dáng ai nấy đều tựa như còn nguyên nỗi sợ hãi trong lòng, Dù sao một màn trước mắt này thật sự quá kinh người! Ngay cả nói là thương hải tang điền cũng không quá đáng, nếu như không phải lúc trước ngọn núi nguy nga hùng vĩ vẫn còn trong ký ức mọi người, thì có lẽ không có một ai cho rằng nơi này chỉ chốc lát trước đây có một ngọn núi lớn đứng sừng sững?!
Tình huống sụp đổ của vách núi nghiêm trong dị thường, Một cái mốm to khủng khiếp tối om, sâu không thấy đáy được khai mở, như đang dương nanh múa vuốt, Ở phía trước mặt chúng nhân không xa, một cái đầu rắn hình tam giác cực lớn tựa như một hang nước lộ ra ngoài, máu màu tím ngắt đang không ngừng chạy ra từ trong miệng, thân thể bị vô số cự thạch đè chặt xuống, cái lưỡi dài đủ hai ba thước vô lực thò ra thụt vào, có lẽ đang hấp hối. Xem ra đại xà này hẳn là " dân bản xứ
" của nơị này, cũng không biết đã sống bao năm lần này chẳng hiểu tại sạo lại bị vạ lây. Có thể nói là, thật sự đại bất hạnh
"Đại giang hoàn toàn bị chặn lại rồi! công tử dĩ nhiên... Thưc sư,.. Nói được làm được,....,
" Lăng Trì chợt thò đầu ra sắc mặt tức thì trắng bệch, thanh âm run rẩy nói, có vẻ như vẫn tràn ngập vẻ
"Đâu chỉ là chặn lại? Con sông này muốn chạy thẳng như lúc trước, sợ rằng Tiêu gia ít nhất phải dùng đến nhân lực của mười vạn dân công ngày đêm nổ lực, mặt khác còn cần phải tốn công phu hơn nữa năm trở lên. Trong quá trình này còn chưa tính đến thương vong chắc chắn sẽ xuất hiện.
" Lăng Thiên lắc đầu nhìn như đang hả hê trên tai họa của ngườị khác, nói:
"Bằng không chỉ với lượng nước này cũng đủ để ào ào xông vào phủ ngập ba ngàn dặm sơn hà của Tiêu gia. cái gọi là thế ngoại đào viên của Tiêu gia, rất khó mà chở về như cũ được.
"
"Ba ngàn dặm sơn hà thế nào, thế ngoại đào nguyên ra sao ta không biết, bất quá độc đạo Thiên Thủy của Tiêu gia, lần này tất nhiên xong đời rồi! Trong vòng một ngày hôm nay, mực nước không ngừng dâng cao đủ để ngập cả độc đạo Thiên Thủy!" Nhìn tốc độ dâng cao của mực nước gần như có thể dùng mắt thường thấy được, Lăng Kiếm băng lãnh nói, trong mắt không ngờ ánh lên một loại cuồng nhiệt, cái gì gọi là ngoan? Đây mới là ngoan! Lúc xưa vung kiếm giết người trong nháy mắt thì tính là cái gì? chiến trường tranh hùng giết chóc thảm liệt đã là cái gì? Nhìn xem, khống thương không vong một người nào, trong nháy mắt trời long đất lở, nước sông đổi dòng chạy ngược lại, trọn một tòa thành trì, lại thêm hùng quan ngàn vạn năm qua, chưa từng có một người nào có thể công phá cứ vậy mà biến mất! chí ít trước khi đại giang được khơi lại dòng chảy, Đông Nam Tiêu gia đừng mơ tưởng chuyện có một kẻ nào đủ sức đi ra ngoài! Mà tất nhiên bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu Phong Dương ở bên ngoài cũng khống một ai có thể quay về!
Bất luận có phải đã khai chiến với Lăng gia hay không tin tưởng trong thiên hạ bất luận là thế lực nào, cũng sẽ không buông tha cơ hội ngàn năm có một, nhất cử gây ra thương tổn nặng nề cho thiên hạ đệ nhất tài phiệt Tiêu gia! Đồng dạng với đại quận của Tiêu gia, vốn là cô quân, giờ lại thêm thiếu lương mà nói đây là thực sự là tai ương ngập đầu không thể tránh khỏi! Từ giờ trở đi, hết thảy sinh tử của bốn mươi lăm vạn đại quân Tiêu gia đã phụ thuộc vào một ý niệm trong đầu Lăng Thiên! Hoặc là đầu hàng bi phân tán biên chế lại, hoặc là toàn bộ chết trận hoặc có lẽ là chết đói! Lương thảo của bốn mươi lăm vạn đại quân là loại con số kinh khủng đến mức nào chứ? Mỗi một ngày tiêu hao đều là thiên số tự (số thiên văn - đã giải thích ở các chương trước). Sau khi mất đi con đường vốn cuồn cuộn không dứt vận chuyển vật chất. Tối đa mỗi người cũng chỉ mang theo khẩu phần lương thực không quá vài ngày, cho dù còn có lương thực dự trữ của đại quận, tin rằng cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi quá nữa tháng! có lẽ còn một đường nữa chính là trong nữa tháng nay, cấp tốc thôn tính một thế lực nào đó, để bổ cấp lương thực. Nhưng Lăng Thiên sẽ cho họ cơ hội ấy hay sao? Đáp án là ván đã đóng thuyền, chỉ có ba chữ: bất khả năng! (không có khả năng)
Đặc biệt là hiện tại bốn mươi lăm vạn đại quân lại phân làm ba đạo, lại càng không có khả năng hợp lại với nhau, Trong khi ấy Nam Trịnh đã là vật nằm trong tay Lăng gia, Đông Triệu lại đang ở trong khốn cảnh, ốc không mang nổi mình ốc, Hơn nữa trung quân của Tiêu Phong Dương lại bị vây tại sơn khẩu Quỷ Khốc không thể tiến thêm một bước! Hiện tại lâm vào tình cảnh xấu hổ nhất chính là trung quân của Tiêu Phong Dương. Đại quân Tiêu gia ở Nam Trịnh và Đông Triệu còn có thể bắt người cướp của. Tạm thời bổ sung một chút những tiêu hao, còn đại quận của Tiêu Phong Dương ngay cả cơ hội để cướp của giết người cũng không có!
Một điểm then chốt nhất chính là, sau khi biết được chuyện đường lui của mình bị cắt đứt một cách tàn khốc như vậy, đại quân của Tiêu gia còn có thể bộc phát ra bao nhiêu sức chiến đấu vẫn còn là một câu hỏi, có lẽ nói còn sức chiến đấu hay không mới đúng
Quyển 6