Lăng Thiên Truyền Thuyết Chương 632: Biệt viện chi chiến (2).

.
ba thước vẻ mặt lo lắng thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân sao lại ra đây ? Nơi nầy nguy hiểm như vậy hay là người mau mau thoát ra khỏi nơi nầy đi, Nếu chẳng may bị thương chúng ta làm sao ăn nói với công tử chứ ?"
Ngọc Băng Nhan đã ước định cùng Lăng Thiên, hơn nữa đã từng nói trước mặt đại trưởng lão Ngọc gia: "Bây giờ ta là người của Lăng gia là nữ nhân của Lăng Thiên, Cho dù chết, cũng là quỷ của Lăng gia, Như thế mà nói, đối với sự si tình và kiên trì của Ngọc Băng Nhan bọn Phùng Mặc thầm kính nể không thôi" Cho nên liền dùng danh phận thiếu phu nhân, Ở Lăng gia ngoại trừ Lăng Thần ra, cũng chỉ có Ngọc Băng Nhan mới có vinh dự đặc biệt nầy, Ngay cả chính thê trên danh nghĩa của Lăng Thiên là Kiều Nguyệt công chúa cũng không có danh xưng này
Ngọc Băng Nhan mỉm cười nói: "Nếu không thể vì phu quân bảo vệ cơ nghiệp, cho dù Băng Nhan có sống, cũng không có mặt mũi để gặp phu quân, Sao có thể đảm đương nổi danh hiệu Thiếu phu nhân mà chư vị đặt cho chứ " Nói xong không để ý đến Phùng Mặc nữa, trường kiếm nhanh như gió, cấp tốc giết địch

CuỘc chiến tạm thơi giằng co, vả lại cũng ngày càng thảm liệt, Binh sĩ của Lăng gia, cứ từng nhóm từng nhóm lao lên, lại từng nhóm từng nhóm ngã xuống mặt đất, liên tục không dứt, dũng cảm quên mình, Máu tươi trên mặt đất, đã nổi thành một mảng lớn, khắp mặt đất đều là thi thể nằm ngổn ngang
Ở trong sân thứ năm, hết thảy đều thương binh trên chiến trường rút xuống phía dưới, người người thân thể gầy yếu, Người của Lăng gia gắt gao canh giữ trước cửa vào sân thứ năm, chính là một buớc cũng không chịu lùi lại. Thân thể một binh sĩ của Lăng gia nặng nề nện vào trên bức tường cạnh sân máu tươi trong miệng chảy ròng ròng, cắn răng rút một đoạn kiếm gãy trong bụng mình ra đang định nhào đi thì trường kiếm của hai gã cao thủ Lôi gia đã cùng lúc hạ xuốnghắn, Người binh sĩ Lăng gia nầy nhìn chằm chằm địch nhân, kịch liệt vùng vẫy hai chân, mắt mở trừng trừng, từ từ nghiêng vẹo rồi ngã xuống, hai mắt đến chết vẫn không nhắm lại
Đột nhiên một tiếng gầm rú như xé nứt không gian vang lên, hơn mười người từ trong sân thứ năm vọt ra ngoài không phải là cụt tay thì là gãy chân, người người đều là vẻ mặt bi phẩn, thân hình lảo đảo xông ra, Thấy các huynh đệ của mình vì bảo hộ chính mình, bản thân dù thương tật vẫn lao vào chém giết thảm liệt, Những hán tử thiết huyết nầy rốt cục không thể chịu đựng nổi nữa, điên cuồng vọt ra dùng gậy dùng tay dùng răng mà cắn, Bọn họ thà rằng mình nhanh chóng chết trong tay địch nhân, cũng không nguyện ý trơ mắt nhìn huynh đệ của mình vì mình mà hi sinh bản thân. Binh sĩ thương tàn từ trong sân lao ra càng lúc càng nhiều, dường như là một đám dã thú bị thương,
Phùng Mặc điên cuồng hét lên: "Đều cút trở lại cho ta, Ai cho các ngươi ra đây, Muốn đâm đầu vào chỗ chết hả"
Một đại hán toàn thân run rẫy, vẻ mặt bi phẩn, hốc mắt rưng rưng, điên cuồng rống lên: "Vì sự nghiệp thống nhất, ty chức sẵn sàng chết "
Phùng Mặc điên cuồng hét lên: "Còn dám kháng lệnh, Qua ngày hôm nay, lão tử chém ngươi "
Đại hán ấy cười hắc hắc, đột nhiên khóc miệng phun máu tươi lẩm bẩm nói: "Đại thống lĩnh, bây giờ ta chịu phạt đây , Đột nhiên mềm oặt ngã xuống, trên ngực từ hai miệng vết thương, máu tươi bắn thẳng lên, trong khi ấy hai bàn tay to của hắn tựa như một đôi kìm sắt, bóp chặt cổ một người Lôi gia không chút buông lỏng, Người Lôi gia tay cầm trường kiếm, đã gục đầu xuống, lưỡi thè dài ngừng thở,
"
A ..." Phùng Mặc điên cuồng hét lớn một tiếng lao về phía trước bịch bịch bịch, đánh mấy tên thi vệ Lôi gia dạt qua một bên, cũng không quan tâm đã đánh chết chúng hay chưa không chút phòng bị đưa tay đỡ nắm lấy thân thể đã ngã xuống của đại hán vội vã nói: "Huynh đệ, Huynh đệ ..."
Mí mắt đại hán nhấp nháy hai cái tựa hồ như muốn mở mắt, nhưng thủy chung không mở nổi, thì thào nói: "
.... Không ... Lỗ vốn ... Có lời ..." Một câu nói cuối cùng như có như không
Cứ vậy lệch đầu, phun ra hơi thở cuối cùng, liền im lặng
Hai mắt Phùng Mặc đỏ rực v mặt bi phẩn, nhẹ nhàng đặt thi thể đại hán nầy xuống, hét lớn một tiếng, liền xông ra ngoài, Sắc trời đã bắt đầu sáng dần lên, Ba ngàn cao thủ của Lôi gia đánh vào Lăng phủ biệt viện lúc nữa đêm, đến lúc này đã trãi qua hơn ba canh giờ ác chiến, Song phương tử thương vô số, nhưng Lăng phủ biệt viện nhìn như nguy tai sớm tối, thủy chung vẫn vững vàng, sừng sững không ngã
Đội ngũ hiện tại của Lôi gia còn lại không đến hai ngàn người, Con nhân số của Lăng phủ biệt viện tuy nhiều, nhưng trên mặt võ công, lại hoàn toàn bị vây ở thế hạ phong, Thủy Thiên Nhu và Ngọc Băng Nhan đứng áp lưng vào nhau, giao sinh mạng mình cho Cừu địch lớn nhất đời mình, kiệt lực chống đỡ địch nhân như thủy triều từ bốn phía lao đến, vai trái chân trái của Thủy Thiên Nhu đã đầm đìa máu tươi, tay trái Ngọc Băng Nhan cũng bị thương hở da lộ thịt, chân trái cũng khập khiểng rõ ràng là đã bị thương, Thân pháp phiêu dật tựa như thần tiên lúc đầu đến lúc nầy không làm sao phát huy ra được, Nếu không phải cả hai người đều không lo lắng đến địch nhân ở phía sau lưng có lẽ nói không chừng sớm đã hương tiêu ngọc vẫn
Đại bộ phận thương binh lúc trước được an trí trong sân thứ năm đã lại vọt cả ra ngoài, Ngoại trừ những người thân chịu trọng thương không thể nhúc nhích ra, rất nhiều người thương thế tương đối nặng vừa mới lao tới chỉ trong chốc lát liền đã chết trong tay nhưng võ sĩ của Lôi gia, Dù sao hết thẩy nhân mã của Lôi gia lần nầy tới đây đều là cao thủ võ công, binh sĩ bình thường cho lấy cái chết để liều mạng, quyết đồng quy vu tận cũng chỉ là vong tưởng, Đám người Phùng Mặc chỉ còn biết nhìn rách mắt phẩn nộ gần như nổ tan lồng ngực, Đáng tiếc chính mình cũng rơi vào trong vòng vây trùng điệp muốn cứu cũng không cứu được
Trường kiếm của Thủy Thiên Nhu tung bay, tận lực chặn vài tên võ sĩ Lôi gia, hai mắt thoáng nhìn ra quang cảnh xung quanh liền thấy thân ảnh của một hắc y thiếu niên đang giết về phía hai người mình chính là thiếu chủ Lôi gia, nhi tử của Lôi Chấn Thiên, Lôi Hiểu Tùng
Trong lòng khẽ động nó: " Băng Nhạn muội muội, trước muội chống đỡ một mình một lát, ta nghĩ biện pháp đánh chết tên tiểu tặc kia, Chỉ cần giết Lôi Hiểu Tùng tất nhiên sẽ tạo ra một đả kích cực lớn đối với Lôi Chấn Thiên " Trong lòng Thủy Thiên Nhu đã quyết định chủ ý
Ngọc Băng Nhan đáp tiếng, kiếm quang rực rỡ một Lần nữa tăng vọt ba phần, bao phủ hai người, tiếp lấy đối thủ của Thủy Thiên Nhu, Thể chất của nàng mặc dù yếu đuối hơn người thường, nhưng trên người nàng luôn mang theo rất nhiều cực phẩm linh dược đại hoàn đan, Trong một đêm, mỗi khi kiệt sức lại ăn một viên, cho đến lúc này đã ăn hai viên, Ngoại trừ thể lực tiêu hao cực lớn ra, lại không cần phải lo lắng nội lực bị thiếu hụt. Trong thiên ha, có thể sử dụng đại hoàn đan để khôi phục nội lực một cách xa xỉ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Ngọc Băng Nhan mà thôi, Đương nhiên cũng bởi vì thể chất của Ngọc Băng Nhan rất đặc biệt, Đổi lại là bất kỳ người nào khác cũng sẽ không làm được, Dù sao cũng chỉ có Ngọc Băng Nhan không sợ hãi dược lực cực nóng của đại hoàn đan sẽ phá tan kinh mạch trong cơ thể, Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể nàng tự động trung hòa mọi dược lực dư thừa , Không khác gì vừa đánh nhau vừa chữa bệnh,
Thân thể của Thủy Thiên Nhu nhoáng lên nhảy khỏi vòng chiến, cấp tốc nhặt thiết thai cung nằm trên mặt đất, kiếm lấy một mũi lợi tiễn thân thể nấp phía sau Ngọc Băng Nhan, hai nàng tựa như hình với bóng, Nội lực chợt thôi phát, thiết thai cung trong tay được kéo thành hình trăng tròn, một mũi tên nầy ẩn chứa toàn bộ công lực còn sót lại của Thủy Thiên Nhu, Toàn bộ tinh thần tập trung trên một tên nầy nhẹ buông tay mũi lợi tiễn liền phá không bay đi, Một tiễn bắn ra Thủy Thiên Nhu toàn thân vô lực gần như hư thoát, nhưng khuôn mặt tái nhợt của nàng, lại hiện ra một tia cười ngoan lệ (Tàn nhẫn và Bạo ngược)
Lôi Hiểu Tùng một đường đánh tới, sắc trời sáng dần, cũng đột nhiên phát hiện trước mặt mình có một vị tuyệt sắc mỹ nữ bị các võ sĩ nhà mình vây công, đang kiệt lực liều mạng chiến đấu, Khiến cho hắn kinh hỉ chính là dung mạo của vị mỹ nữ nầy so với bạch y thiếu nữ mà mình nhìn thấy lúc trước lại không có chút nào thua kém, Nhất thời sắc niệm trong đầu lại trỗi dậy, chỉ e thủ hạ của mình không biết thương hương tiếc ngọc, mạnh tay phá hoa, vội vã chạy đến, ý muốn hộ hoa
Lúc này võ sĩ của Lôi gia đã chiếm được chủ động cực đại trong cuộc chiến, thiếu gia chủ muốn đi đâu, tự nhiên là cực kỳ thuận lợi. Vừa tiến lên hai bước, thấy bộ dáng quật cường của mỹ nữ trước mặt, trong lòng Lôi Hiểu Tùng càng thêm yêu thích, cười tũm tỉm nói: " Cô nương, không cần phải sợ, có Tùng ở .... " Một câu nói còn chưa hết, đột nhiên trước mặt lóe lên một bóng đen, tiếp đó liền cảm thấy trên đầu đau nhói, nhất thời mất đi toàn bộ tri giác, không ngừng bị khí lực cường đại trên thân lợi tiễn lao đến đánh cho lảo đảo, xoay người ngã xuống đất, Đầu khi chết vẫn còn trợn mắt, tràn đầy vẻ kinh hãi không hiểu sao mình đột nhiên lại gặp phải một tiễn nầy
Một mũi điêu linh thiết tiễn này cực kỳ chuẩn xác mà cắm ở trên trán hắn, mũl tên lóe sáng xuyên ra phía sau đầu hắn, cho dù là một kẻ ngu ngốc đến nhìn một cái cũng biết vị Lôi đại thiếu gia có tâm hộ hoa ý đồ anh hùng cứu mỹ nhân nầy không thể cứu được nữa
"Thiếu gia , Công tử ,..." Một trận kinh hô vang lên, tiếp đó một trận rối loạn sau đó đột nhiên lặng ngắt như tờ. Ai cũng không thể nghĩ rằng, vào trước lúc cuộc chiến gần kết thúc khi Lôi gia chuẩn bị lấy đưọc toàn thắng, con trai duy nhất của Lôi Chấn Thiên lại chết ở nơi nầy
Thiết chưởng của Lôi Chấn Thiên bay lượn đại khai đại hợp, từng bước ép đến, đối diện với trường kiếm ngang trời của Lăng Thần phiêu hốt né tránh, Khóe miệng của Lăng Thần đã treo vài tơ máu đỏ tươi, Dưới sự tấn công điên cuồng của vị đại gia chủ nầy, Lăng Thần đã bị nội thương nghiêm trọng. Nội lực tuy rằng quỷ dị, thân pháp nhẹ nhàng, công lực cũng không kém nhưng chỉ là hơn người khác, chung quy so với công lực tinh sâu hơn mười năm khổ tu của Lôi Chân Thiên vẫn kém một mảng lớn, mà bực này chênh lệch, cũng không phải chỉ trong ngày một ngày hai có thể bù đắp lại, Đặc biệt là tuyệt chiêu độc môn của Lôi gia "Ngũ lôi thiên tâm "của Lôi Chấn Thiên đã đạt đến cảnh giới tiền nhân chưa từng có, công lực cao thâm thậm chí không thua kém Ngọc Mãn lâu, Lăng Thần có thể ngăn chặn Lôi Chấn Thiên kéo dài đến lúc nầy, đã là phi thường không dể dàng
Nhưng đúng vào lúc nầy, những tiếng kêu kinh hãi từ phía dưới truyền đến, toàn thân Lôi Chấn Thiên kịch liệt chấn động, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cũng hoàn toàh không để ý đến phản kích của Lăng Thần xoay người nhảy xuống
"Phịch'"" Lăng Thần huyền không tung ra Hàn Băng chưởng lực rắn chắc, kích trúng lưng Lôi Chấn Thiên, Lôi Chấn Thiên ọc một tiếng phun ra một ngụm máu màu đen xì, thân pháp gia tốc hạ xuống. Lăng Thân hừ lạnh một tiếng, không quản khí huyết trong cơ thể đang quay cuồng, trường kiếm hạ xuống đi chưa được vài bước, vạt áo trắng như tuyết đã dính đầy những vết máu loang lỗ, Ba lão già râu trắng tóc bạc của Lôi gia xuất hiện ở trước mặt nàng, ngăn cản lối đi của Lăng Thần chính là tam đại cung phụng võ công chỉ dưới gia chủ Lôi gia
Công lực bản thân đã gần đến mức cạn kiệt, trước mặt mọi thứ đang dần biến thành màu đen, trên khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh tái nhợt rung động lòng người, Lăng Thần lúc nầy đã như nỏ mạnh hết đà, nhưng không chút nào trì hoãn, trường kiếm vẫy ra kiếm họa hoàn mỹ, tả chưởng vung lên chưởng lực cực hàn liền như gió lạnh tháng đông thổi qua đại địa, dĩ nhiên lựa chọn người dần dần phát động công kích, thế tiến công cố nhiên không tính là sắc bén, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ như lúc trước
"Mễ lạp chi châu, dã phông quang hoa " Ba một tiếng, nhất tề động thủ (Ý là: Hạt gạo tẻ mà cũng dám phóng ra ánh sáng tranh giành với châu ngọc)
Quyển 6
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lang-thien-truyen-thuyet/chuong-632/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận