Mặt trời quá đầu.
Hy Bình đang nằm nghỉ chợt nghe thấy tiếng Hoa Tiểu Ba bên ngoài hô to:
" Tỷ phu, tỷ phu!" Hắn tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng chỉ có hắn và Độc Cô Thi, Đỗ Quyên, và hắnh đang ôm lấy Đỗ Quyên ngủ. Đêm qua, lúc hắn đến, nơi này chỉ có hai giường, liền lấy thêm chiếc thứ ba nữa. Khi hắn quay lại, Đỗ Quyên nằm trên chiếc giường ở chính giữa, hắn không đánh thức nàng dậy, mà chui vào giường ôm nàng ngủ.
Đỗ Quyên tỉnh dậy, đôi mắt tràn đầy sóng tình, nhìn Hy Bình hỏi:
" Chàng quay lại khi nào vậy?" Hy Bình xoa mũi nàng không trả lời hỏi lại:
" Nàng đúng là ngủ như chết, vậy nàng đi ngủ khi nào? " Đỗ Quyên đáp:
" Cả bọn thiếp cả đêm qua chờ chàng, đều là không ngủ, nhưng đợi mãi không thấy chàng về. Chỉ đến tảng sáng bọn thiếp mới ngủ, hiển nhiên là ngủ dậy cũng rất muộn."
Hy Bình thắc mắc:
" Không chờ ta quay về, nàng không ngủ trước được sao?" "Tỷ phu, ra đây nhanh lên! Cô cô đệ gọi huynh đó!" Hoa Tiểu Ba không ngừng kêu réo ở bên ngoài.
Hy Bình lầm bầm chửi:
" Mẹ nó, sáng sớm ra đã ở bên ngoài quạc quạc như gà, tiểu tử này đúng là giống hệt mẹ vợ " Đỗ Quyên nói:
" Chàng đi ra đi! Để cho thiếp ngủ tiếp nào." Hy Bình đùa giỡn:
" Không muốn ta ôm nàng ngủ à?" Đỗ Quyên vừa cười vừa đáp:
" Không muốn, toàn bộ thân thể chàng toàn mùi nữ nhân, hôi muốn chết." Hy Bình cười lớn rời khỏi giường, mở cửa, nhìn thấy Hoa Tiểu Ba, chỉ mặt mắng mỏ:
" Hoa tiểu tử, nhà ngươi có ý gì đây. Mỗi lần đến đều gây chuyện, làm ta không thể ngủ được, có muốn ta gõ cho lủng đầu không?" Hoa Tiểu Ba liền đưa tay ôm đầu, cười hi hi:
"Tỷ phu, đừng trách đệ, người làm phiền huynh chẳng phải là đệ mà là cô cô đệ kìa. Đệ cũng bị bà ta ồn ào mà thức giấc. Bà ta bắt đệ đến gọi huynh đến, xem ra bà ta phải tắm rửa. Ha ha, tỷ phu, đệ chạy đây. Đệ nghĩ huynh không cần đệ dẫn đường đâu. " Hắn nói xong quả nhiên bỏ chạy.
Hy Bình bất lực lắc lắc đầu: Hoa Lôi ơi, nàng thực sự là phiền phức. Sau này ta sẽ tuyệt đối không vì nhất thời hứng thú mà tẩy táo cho nữ nhân một ngày tắm hai lần nữa.
Hy Bình đẩy cửa bước vào phòng Hoa Lôi.
Hoa Lôi vẫn còn nằm trên giường nói:
" Chàng dậy thật là sớm, Lôi Lôi thực sự bị chàng ồn ào mà thức giấc." Hử? Không thể? Nữ nhân này kêu gào Hoa Tiểu Ba dậy, gián tiếp làm lão gia thức giấc, bây giờ thì lại thản nhiên nói như vậy? Hy Bình đột nhiên muốn hỏi lão thiên thế nào là công lý?
Hắn nói:
" Nếu vậy nàng nên ngủ tiếp, ta đi" "Hoàng Hy Bình!" Hoa Lôi tức tối kêu:
" Chàng dám? Lại đây, ôm ta cho đỡ lạnh!" Hy Bình hỏi:
" Nàng chẳng phải đã đi ra ngoài à? Lại còn muốn ta ôm nàng?" Hoa Lôi không đáp:
" Ai nói với chàng là ta có thể đi ra ngoài?" Hy Bình thắc mắc:
" Chẳng phải nàng bảo cháu mình đến gọi ta?" Hoa Lôi trả lời:
" Ta sai người hầu đi tìm hắn. Chàng làm cho toàn thân ta đau đớn, vô lực, làm sao mà gọi được?" Nguyên lai là như thế.
Hy Bình bước tới phía trước giường Hoa Lôi, ngồi xuống rồi nói:
" Nàng thật khó chiều, chẳng trách lão gia nhà ta không muốn nàng. Ô! Tại sao ta lại chịu tội cho phụ thân thế này nhỉ?" Hoa Lôi tức giận:
" Chàng được chút tiện nghi nhỏ nhoi mà đã vội đắc chí? Nếu Hoa Lôi ta hai chục năm trước bị hủy liễu, thì bây giờ chàng có được hưởng trọn vẹn không?" Hy Bình than:
" Ta hối hận vì đã trở thành nam nhân của nàng." Hoa Lôi nhìn hắn chằm chằm, nước mắt từ từ rơi ra.
Hy Bình liền mang nàng ôm vào ngực hỏi:
" Sao vừa nói thế đã rơi lệ rồi?" Hoa Lôi hồi đáp:
" Xuân Yến tỷ tỷ nói, là tỷ ấy bảo chàng làm việc đó với thiếp. Trái tim chàng căn bản không có Hoa Lôi, chỉ là chàng muốn thiếp vì mẹ chàng muốn vậy. Điều này thực sự làm Lôi Lôi rất buồn. Bây giờ chàng lại nói là hối hận vì trở thành nam nhân của Lôi Lôi, chả phải là chẳng muốn Lôi Lôi còn gì?" Hy Bình nghĩ thầm: Mẹ thật sự là gây cho ta một thảm họa!
Chàng nói:
" Lôi Lôi, đừng khóc, làm sao ta lại không muốn nàng chứ? Mẹ ta nói không đúng đâu, là ta thực sự muốn làm chuyện đó với nàng, chẳng phải là bà ấy bảo ta làm đâu." Hoa Lôi ngừng khóc:
" Thiếp biết chàng thực sự xấu xa mà, hi hi!" Vừa khóc vừa cười -- đó chính là đại bản lĩnh của nữ nhân.
Hy Bình yêu cầu:
" Lôi Lôi, nàng đã là nữ nhân của ta, hãy đến ở chung phòng với ta!" Hoa Lôi do dự :
" Nhưng còn bọn họ?" "Bọn họ và nàng đều là nữ nhân của ta, tại sao nàng lại không muốn ở cùng bọn họ?" Hoa Lôi đỏ mặt:
" Bọn họ sẽ nhìn thấy chàng và thiếp hoan hảo, thật là ngượng chết đi" Hy Bình cười:
" Khi ta và bọn họ hoan hảo, chẳng phải là nàng cũng được xem hay sao? Mọi người đều như nhau mà." Hoa Lôi giận dữ :
" Làm chuyện đó trước mặt mọi người chẳng phải hay ho gì? Khi chàng và họ làm chuyện đó, thiếp sẽ nhắm mắt lại ngủ, thiếp chẳng thèm nhìn." Hy Bình nói:
" Ồ? Nhưng ta nhớ là khi ta và Nguyệt nhi, Ngẫu nhi tác ái, nàng thực sự là đã đứng xem chúng ta chẳng phải vậy sao?" Hoa Lôi bực tức:
" Hoàng Hy Bình, chàng đúng là một sắc lang, lại nhắc lại nỗi hổ thẹn của thiếp. Thiếp phải xé xác chàng ra! Bây giờ mau đưa thiếp đi tắm nào." Độc Cô Tuyết đi vào Phong Nhân viện, gặp phụ thân Độc Cô Bá, nhất thời nán lại.
Độc Cô Bá sáng nay đến Long Thành, biết được Tứ đại thế gia đang ở tạm Phong Nhân viện, tiện thể ghé qua. Cháu đích tôn của lão là Độc Cô Minh biết tin liền ra nghênh tiếp, để lộ ra chuyện Độc Cô Tuyết. Lão đầu lập tức muốn đến Đại Địa Minh để kiếm con gái lớn. Độc Cô Minh nói là hắn đã gọi cô cô đến rồi! Lão đầu đành phải ngồi đợi, khi nhìn thấy người con gái hai mươi năm mới gặp lại được, nước mắt liền trào ra, đứng bật dậy, giang rộng vòng tay.
Độc Cô Tuyết lệ cũng tuôn trào, chỉ vì một phút giận dỗi, bỏ cha già đi hai mươi năm. Bây giờ đoàn tụ, cha đã già đi rất nhiều, nàng rúc đầu vào ngực cha mà khóc. Nàng chẳng biết nói gì, chỉ ngồi trong lòng cha mà thổn thức.
Độc Cô Bá ôm lấy nàng, nói:
" Con à, bao năm rồi đi đâu? Cha vẫn thường mong mỏi con. Con biến mất chẳng có lý do gì đã hai mươi năm, cũng chẳng thèm quay lại thăm cha!" Độc Cô Tuyết khóc mà rằng:
" Cha, con gái xin lỗi cha. Con gái biết lỗi rồi." Độc Cô Bá tiếp tục nói:
" Cha không mắng con. Lâu rồi không gặp con, cha thật sự rất hạnh phúc. Hai chị em con, sớm đã bỏ cha đi, mãi chẳng thấy đường về. Cuối cùng thì con cũng đã về rồi, đã về rồi! Con gái của ta" Độc Cô Tuyết vẫn còn ứa lệ:
" Cha, cha ngồi xuống đi!" Độc Cô Bá lại ngồi xuống, ôm Độc Cô Tuyết bằng cả hai tay, kích động hỏi:
" Con gái, để cha xem con có tốt không?" Lão tập trung nhìn vào mặt Độc Cô Tuyết một hồi rồi nói:
" Con hai mươi năm nay vẫn thế, cũng không thay đổi nhiều, vẫn là con gái thông minh, xinh đẹp của cha. Cha thì thực sự đã già rồi, nếu con không quay lại nữa, có lẽ đã không nhìn được mặt con nữa rồi." Độc Cô Tuyết quỳ xuống, ôm đầu vào gối cha già.
Độc Cô Bá vỗ vỗ đầu nàng:
" Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Lão kéo con gái đứng dậy, quay sang Đỗ Thanh Phong ra lệnh:
"Thanh Phong, qua đây mang vợ về! Đừng để thất lạc nữa nhé." Đỗ Thanh Phong bước tới ôm lấy Độc Cô Tuyết, đưa lại chỗ ngồi, Vương Ngọc Phân bên trái, Độc Cô Tuyết bên phải. Vương Ngọc Phân quay sang cười với Độc Cô Tuyết, Độc Cô Tuyết cũng nở nụ cười đáp trả.
Chính vào lúc đó, Hy Bình từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Độc Cô Tuyết, liền ra vấn an. Sau đó hắn đến bên Thi Nhu Vân nhỏ nhẹ:
"Tiểu ách ba, nhường ta chỗ này nhé." Thi Nhu Vân đứng dậy đi sang một bên, Hy Bình ôm nàng vào lòng trước mặt mọi người, rồi ngồi xuống ghế của nàng.
Vương Ngọc Phân lập tức quát lên:
" Hoàng Hy Bình, ngươi thật vô phép, đừng lúc nào cũng hành động như thế trước đám đông chứ." Hy Bình cười đáp lại:
" Oa. Nhạc mẫu, con ôm tiểu ách tử của con, sao người lại tỏ thái độ đó? Người không biết kêu nhạc phụ lại ôm người một cái à?" Vương Ngọc Phân tức đến đỏ hết mặt mày, Độc Cô Bá khuyên:
"Bình nhi, đừng bất lịch sự thế chứ." Hy Bình nói:
" Gia gia, hôm nay chẳng phải gia gia rất vui hay sao?" Độc Cô Bá cười ha ha:
" Vui, vui, lâu lắm rồi ta chưa vui như vậy." Ngồi cạnh Hy Bình, Đỗ Quyên hỏi nhỏ:
" Chàng tắm rồi à?" Hy Bình ghé tai thị nói:
" Đã tắm rồi. Lôi Lôi nói, sau này tuyệt đối không muốn ta giúp nàng ta tắm nữa. Tiểu điểu nhi, sau này ta và nàng sẽ tắm chung. Làm chuyện đó trong nước thật là tuyệt diệu đó!" Đỗ Quyên má ửng hồng, giận dỗi:
" Chàng đi mà tắm với con heo lòng của chàng ấy!" Hy Bình nói:
" Tiểu ách ba, nàng phải tắm chung với ta đó." "Không!" Thi Thu Vân lập tức cự tuyệt.
Vương Ngọc Phân trừng mắt nhìn Hy Bình, kéo tay Độc Cô Tuyết:
" Tỷ tỷ, chúng ta vào trong nói chuyện!" Độc Cô Tuyết vô ý nhìn Hy Bình, rồi đồng ý:
"Cũng tốt." và cùng Vương Ngọc Phân đi vào nội viện.
Hai người đi vào phòng của Đỗ Thanh Phong, Độc Cô Tuyết nói:
"Hai ta tuy là thê tử của Đỗ Thanh Phong, nhưng lần đầu gặp mặt." Vương Ngọc Phân thở dài:
" Thanh Phong vẫn luôn nhớ đến tỷ." Độc Cô Tuyết buồn buồn:
"Ừm! Ta biết thế, chàng cũng rất thương yêu muội, ta có thể nhìn thấy điều đó. Ta vốn là không nên quay lại, bởi vì từ khi ra đi, không nên quay đầu lại. Muội đừng nên lo lắng, Thanh Phong vĩnh viễn là của muội, lần này ta về đây không phải là vì chàng. Từ hai mươi năm trước, ta đã không phải là thê tử của chàng nữa rồi." Vương Ngọc Phân nói:
" Muội và tỷ tỷ vốn không phải tình địch. Thực sự Thanh Phong bây giờ không được phong độ như trước. Ồ! Tối nay hai người đồng phòng, tất sẽ minh bạch." Độc Cô Tuyết cả kinh ngó Vương Ngọc Phân:
" Cũng là nữ nhi cả ta nói thật với muội, ta giờ đây đã có nam nhân khác. Bây giờ trong bụng ta còn mang thai của hắn, vì thế không thể hoan hảo với Thanh Phong nữa. Muội nên hiểu, người phụ nữ phản bội rất khó được chấp nhận." Vương Ngọc Phân mở to cả hai mắt, kinh ngạc:
" Tỷ? Có thai?" Độc Cô Tuyết gật đầu:
" Sau này Thanh Phong nhờ muội chiếu cố. Ta có lỗi với chàng, vốn dĩ không thể tha thứ, có lẽ cả đời này mắc nợ huynh ấy." "Tỷ tỷ, muội có thể hỏi câu này được không, nam nhân đó là ai?" Vương Ngọc Phân chờ hồi đáp. Tuy nhiên Độc Cô Tuyết lại trở mình quay đi, Vương Ngọc Phân đột nhiên lên tiếng:
" Ta nghĩ cách tỷ tỷ nhìn Hoàng Hy Bình có phần đặc biệt!" Độc Cô Tuyết kinh hãi, quay lại nhìn Vương Ngọc Phân:
" Có lẽ! Hắn là con rể ta, muội không vì thế mà có ý kiến chứ?" Vương Ngọc Phân nghe vậy chẳng biết nói gì.
Độc Cô Tuyết nói:
" Về vấn đề của muội, bằng trực giác của phụ nữ, ta có thể cảm nhận được. Giữa trán muội có những vết nhăn khó thấy, chẳng phải Thanh Phong đã không tốt trong chuyện đó?" Vương Ngọc Phân trầm mặc, chằm chằm nhìn Độc Cô Tuyết, cuối cùng cũng gật đầu nhẹ một cái.
Độc Cô Tuyết thở dài. Lúc này mới biết, quay lại với Thanh Phong lúc này cũng vô dụng. Bởi vì hắn cũng đâu cần nàng nữa. Bất giác nàng đồng cảm với Vương Ngọc Phân:
" Muội hiển nhiên là rất cực khổ rồi." Vương Ngọc Phân nói:
" Nếu quả như tỷ để ta biết cha đứa trẻ là ai, ta sẽ vì tỷ mà giữ bí mật. Tỷ tỷ, đừng trách ta, phụ nữ luôn luôn tò mò mà." Độc Cô Tuyết không vui vẻ:
" Muội đang uy hiếp ta à?" Vương Ngọc Phân đáp:
" Có thể nói như vậy." Độc Cô Tuyết trầm mặc một lúc, cuối cùng chầm chậm trả lời:
" Thực ra nói hay không cũng chẳng vấn đề gì. Cha của đứa trẻ là tên tiểu vô lại đang ôm lũ hài tử đó." Vương Ngọc Phân đại kinh, thất sắc, kêu lên:
"Hoàng Hy Bình?" Độc Cô Tuyết cười thảm:
" Không tưởng được phải không?" Vương Ngọc Phân bình ổn tâm tình:
" Đúng là không tưởng được, xem ra bí mật này tuyệt đối không thể nói ra được. Tiểu vô lại này thực chẳng việc gì không dám làm cả, căn bản chẳng tuân theo luân lý, đạo đức nào cả. Để giữ gìn cho danh tiếng của Thanh Phong, tỷ hãy quay lại bên Thanh Phong. Sau khi đứa trẻ sinh ra, hãy coi như nó là con của Thanh Phong." Độc Cô Tuyết nói:
"Làm sao chàng có thể tiếp thụ chuyện này chứ?" Vương Ngọc Phân nói:
"Muội sẽ nói với chàng! Chàng hiện tại đã rất cởi mở. Chàng vẫn luôn để ta đi tìm nam nhân khác, nhưng nói thế nào đây? Tỷ về bên huynh ấy, huynh ấy thực không thể gây hấn với tỷ. Tỷ cũng giữ được bí mật với Hy Bình, chỉ là ta quả thật không hiểu, Thanh Phong có thể chịu đựng được việc này không. Thậm chí nếu Thanh Phong biết, huynh ấy cũng không thể nói gì. Hoàng Hy Bình thực là một nam nhân khỏe mạnh. Nữ nhân của hắn, ai cũng đều rất khoái lạc." Độc Cô Tuyết cười nhẹ:
" Hoàng Hy Bình, có tất cả những gì nữ nhân mộng tưởng, nhưng không thuộc về ta. Ngọc Phân, ta nghe lời muội, nếu Thanh Phong đồng ý để ta sinh hài tử này, ta sẽ quay về với chàng. Sau này sẽ không quan hệ với Hoàng Hy Bình nữa. Muội có thể đối đãi với Thanh Phong thế nào, ta cũng có thể như thế. Hai mươi năm qua ta còn chịu được, còn sợ gì nữa?" Vương Ngọc Phân kích động, nắm tay Độc Cô Tuyết:
" Ta thay Thanh Phong cảm ơn tỷ." Độc Cô Tuyết nói:
" Ta nợ huynh ấy nhiều, phải cảm ơn huynh ấy mới phải chứ." Vương Ngọc Phân thắc mắc:
" Muội quả rất hiếu kỳ, làm sao tỷ lại làm chuyện đó với Hy Bình chứ?" Độc Cô Tuyết đáp:
" Hắn cưỡng gian ta!" "A!" Vương Ngọc Phân kinh hãi kêu lên:
" Hắn dám cưỡng gian nhạc mẫu?" Độc Cô Tuyết ngượng ngùng kể lại:
" Hắn lúc đó thực lòng không biết ta là nhạc mẫu. Chỉ vì ta muốn hoạn hắn, sau này lại không thể làm chuyện đó được -- Ai! Chỉ vì một sự hiểu lầm, làm ta hiện tại thật là khó xử." Vương Ngọc Phân vỗ nhẹ lên vầng trán mỹ lệ:
" Tỷ tỷ, ta thực sự bị tỷ làm cho hồ đồ rồi. Nếu tỷ không kể từ đầu, ta quả vỡ đầu mất thôi!" Độc Cô Tuyết không còn e sợ, đem chuyện với Hy Bình toàn bộ chi tiết tường thuật lại. Nghe xong Vương Ngọc Phân trợn tròn mắt, quả là không tưởng nổi trên thế gian này còn có chuyện hoang đường như vậy!