Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chương 233: Tiểu Hắc (2)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc
Thiếu niên chậm rãi đi qua một bên, tùy tiện tìm một con ngựa cường tráng, phi thân len ngựa, chậm rãi đi về phía Diệp Lãng.
Cùng lúc đó, tiểu Nhị cũng đi tóm một con ngựa đến bên cạnh Diệp Lãng.
"Đi thôi!"
Diệp Lãng lên ngựa, cùng cưỡi một con với tiểu Nhị, bất quá không phải Diệp Lãng điều khiển ngựa mà là tiểu Nhị.
Điều này làm thiếu niên cảm thấy có điểm kỳ quái, chưa nói hai người cùng cưỡi một con mà dù có thì cũng từ Diệp Lãng điều khiển ngựa mới đúng chứ, sao lại để nữ hài tử làm?
Thiếu niên không biết Diệp Lãng căn bản không biết cưỡi ngựa!
Muốn hỏi vì sao tiểu Nhị lại có thể? Kỳ thật cái này giống hư game thời hiện đại vậy, ngươi có thể là một cao thủ đua xe trong game, nhưng không nhất định phải biết lái xe.
Tình huống bây giờ giống như Diệp Lãng đang khống chế nhân vật trong game, nàng có thể cưỡi ngựa nhưng Diệp Lãng thì không.
Tựa như tiểu Nhị có thể làm ra một vài động tác và biểu tình của nữ hài tử, giống như đúc đến cỡ nào, làm người ta mê muội đến cỡ nào, nhưng Diệp Lãng thì lại không tự làm ra được.
Thiếu niên cao thủ nhìn nhìn Diệp Lãng, sau đó nói: "Ngươi cứ như vậy mà đi? Ngươi không biết là quên một vài việc gì đó à?" Tuy rằng hai người Diệp Lãng cùng cưỡi một con ngựa có điểm kỳ quái, nhưng lúc này còn có chuyện khác kỳ quái hơn.
Đó là 10 vạn kim tệ đang lòe lòe sáng sáng dưới đất.
"Chuyện gì?" Diệp Lãng hỏi lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn không nghĩ ra mình đã quên chuyện gì.
"Kim tệ..." thiếu niên cau mày nhắc nhở, giọng điệu có chút vô lực. Cũng đúng thôi, đổi thành bất cứ ai cũng vô lực vậy.
"Kim tệ?" Diệp Lãng quay đầu lại nhìn về phía cái núi kim tệ kia, lộ ra một biểu tình như ngộ ra vậy: "À, ngươi nói cái này à, thiéu chút nữa quên rồi!"
Sau khi nói, tiểu Nhị liền quay đầu ngựa lại, đi đến phía đống kim tệ kia...
Lẹt xẹt, lẹt xẹt...
Thanh âm vó ngựa quanh quẩn trong ngọn núi, đập vào trong lòng bọn cường đạo, bọn họ có một cái giác ngộ là đống kim tệ ánh vàng rực rỡ này sắp bị tiêu thất.
Đây vốn là kim tệ thuộc về mình mà, chuẩn bị mất đi rồi, tại sao mình lại tham như vậy.
Khi tất cả mọi người cho rằng Diệp Lãng sẽ làm điều này thì Diệp Lãng lại làm ra một hành vi còn tuyệt hơn, hắn chẳng những không thu hồi, còn đổ ra một ít kim tệ....
"Quên mất, tiền mua đường còn chưa đưa, bởi tiểu Nhị đánh thwansg các ngươi nên ta không cần trả cho phần nàng, cho các ngươi 100 kim tệ!"
Cái này... có phải chúng ta nhìn lầm, nghe lầm không? Sao cảm thấy không giống sự thật chút nào vậy?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, đầu óc có chút dại ra.
Mà Diệp Lãng lại quay về, để lại 10 vạn và một trăm kim tệ ở đằng kia...
"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Không phải ngươi đi lấy lại 10 vạn kim tệ sao?" Thiếu niên cao thủ ngơ ngác nhìn Diệp Lãng hỏi.
Diệp Lãng lắc lắc đầu nói: "Ta lấy lại làm gì, cho là cho, ta chưa bao giờ lấy lại tiền mình đã đưa ra ngoài!"
Đúng vậy, tiền Diệp Lãng tiêu xài ra ngoài thì cho tới bây giờ vốn không thu lại, cho dù bị người lừa thì hắn cũng sẽ không thu hồi!
Chẳng qua hắn sẽ dùng một loại phương thức khác để trừng phạt những người lừa hắn, chỉ cần hắn biết những người này lừa hắn! Ừ, nếu hắn biết thì nhất định sẽ không bỏ qua...
"Ngươi quay lại là vì dùng thêm 100 kim tệ để trả cho cái lộ phí mà căn bản không cần này sao?" Thiếu niên cao thủ tiếp tục hỏi.
"Ừ! Ta vốn không muốn đưa, bất quá, ngươi muốn ta đưa thì ta sẽ đưa một ít vậy". Diệp Lãng trả lời.
"Ta muốn ngươi đưa? Ta bảo ngươi đưa bao giờ?" Thiếu niên cao thủ có điểm mơ hồ.
"Vừa rồi còn gì, chẳng phải ngươi nói ta đã quên đưa tiền mua lộ phí sao?"
Trên mặt thiếu niên cao thủ xuất hiện mồ hôi lạnh: "Vừa rồi ý của ta là bảo ngươi lấy lại 10 vạn kim tệ kia, rõ ràng ngươi đã đánh bại những cường đạo này rồi, vì sao còn phải cho không bọn hắn?"
"Ta nói , tiền ta đưa ra ngoài thì sẽ không lấy lại!" Diệp Lãng lắc lắc tay, "Ngươi mang ta rời khỏi đây nhanh đi, ta không rảnh ở đây chơi, ta bề bộn nhiều việc!"
Không lấy lại?! Đây chính là 10 vạn a? Rốt cuộc ngươi là ai vậy? ngay cả 10 vạn kim tệ cũng không để vào mắt, cho dù ngươi bại gia thì cũng không nên bại đến mức này chứ!
Tuy thiếu niên cao thủ rất muốn khuyên Diệp Lãng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Diệp Lãng, hắn cũng không có cách nào nói, đành phải dẫn Diệp Lãng ly khai.
Từ điểm này có thể thấy thiếu niên này cũng không phải người thường, nếu người thường thì nhìn thấy như vậy sẽ không cứ thế mà đi, ít ra sẽ quay lại lấy 10 vạn kim tệ kia trước.
Kim tệ kỳ thật cũng là một công cụ khảo nghiệm nhân phẩm một người.
Mà khi rời đi, Diệp Lãng đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu: "Các ngươi là cái gì đạo tặc đoàn?"
"Điên phong đạo tặc đoàn!"
Có vài người đang suy nghĩ xem có nên trả lời hay không, có vài người lại tuôn đáp án ra ngay, đơn giản là lúc này thần kinh của họ đã chìm trong si mê, trả lời theo bản năng.
Vì sao lại si mê? Còn không phải vì hành vi của Diệp Lãng sao, đến 10 vạn kim tệ cũng không cần, làm bọn họ được đến một số tài phú lớn mà tưởng chừng như sẽ mất đi.
"Điên Phong? Rất có cá tính! Ta nhớ kỹ!" Diệp Lãng cười cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nhớ kỹ thì sao? Cho dù ngươi là hoàng đế Ngả Lạp đế quốc đi nữa thì ngươi cũng không có cách nào trả thù, qua hôm nay thì không biết những cường đạo này sẽ biến đi đâu nữa.
Trong nhất thời mọi người cho rằng Diệp Lãng sẽ phái người đến trả thù, nhưng rất nhanh bọn hắn loại bỏ ý tưởng này, nếu muốn trả thù thì bây giờ ra tay là được, cần gì phải làm điều thừa như vậy.
truyện copy từ tunghoanh.com
Vậy rốt cuộc là vì sao?
Sau khi đi rất xa, thiếu niên kia bắt đầu hỏi những vấn đề này, bất quá hắn cũng phải làm một cái khúc dạo đầu đã.
"Tại hạ là Ái Đức Hoa Giản, đa tạ ơn cứu mạng của công tử, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử".
"Khách khí khách khí! Tại hạ tôn tính Diệp, đại danh Lãng!" Diệp Lãng cũng chắp tay, có chút khoác lác vô sỉ trả lời.
"Hóa ra là Diệp Lãng công tử, kính đã lâu kính đã lâu!" Ái Đức Hoa có điểm xấu hổ, Diệp Lãng công tử này thật đúng là cường hãn, nói chuyện rất đặc biệt.
"Ngươi nghe qua tên của ta?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi, "Ta rất nổi danh sao?"
"Cái này... chưa từng nghe qua..." Ái đức Hoa chảy mồ hôi nói.
"Chưa từng nghe qua mà ngươi còn kính đã lâu kính đã lâu, ngươi không thành thực một chút được sao?" Diệp Lãng tựa hồ lại giáo đạo Ái Đức Hoa này.
"Ta... đây là lời khách sáo, tất cả mọi người đều nói như vậy..." Ái Đức hoa cuồng chảy mồ hôi nói, chẳng lẽ Diệp Lãng công tử này không biết những thứ này sao?
"Phải không?" Vậy thì kính đã lâu kính đã lâu!" Diệp Lãng cũng trả lời.
"..."