Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chương 560: Tiểu ma nữ (1)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Vipvandan
-Tiểu thư đừng sợ, có chúng ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì, ta sẽ đem tiểu tử bắt cóc người bắt lại, nghiêm trị không tha!
Một tên trong đám binh sĩ ngôn từ rất chính nghĩa, làm cho người ở đây càng khinh bỉ hắn!
Ở đây còn có ai không biết các ngươi muốn làm gì, còn tự đeo lên mặt cái mặt nạ chính nghĩa làm gì chứ.
-Tuy hắn là bắt cóc, nhưng rất tốt với ta, ta ở trong tay của hắn còn tốt hơn ở trong tay các người nhiều.
...
Đám binh sĩ xẩu hổ một hồi, vậy mà bọn mình còn xấu xa hơn cả tên bắt cóc.
Đám bình dân vây xem trong lòng hô to một tiếng thống khoái, phi thường ủng hộ thuyết pháp của Lý Nguyệt, bọn họ cũng biết nếu Lý Nguyệt rơi vào trong tay của chúng, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
-Vị tiểu thư này, chúng ta là Tham Lang quân đoàn, ngươi nên tin tưởng chúng ta!
Có người vẫn còn bảo trì hình tượng chính nghĩa chói lọi.
-Ngươi chỉ biết các ngươi là người củaTham Lang quân đoàn, nhưng không thể đại biểu cho cả Tham Lang quân đoàn, trong Tham Lang quân đoàn vẫn có bại hoại, ta đã nói rồi, các ngươi là bại hoại.
Lý Nguyệt nói ra, ngữ khí không có run sợ nào.
-Móa, không nên nói nhảm nữa, bắt nàng lại, cho nàng nếm thử tư vị của huynh đệ chúng ta.
Những tên binh lính càn quấy này đã vạch mặt, muốn trực tiếp dùng biến pháp cứng rắn.
-Lý Nguyệt, bọn họ nói tư vị là sao?
Diệp Lãng hỏi.
-Câm miệng! Ngươi đứng nhìn là được rồi!
Lý Nguyệt quát, tung người nhảy lên, rút kiếm chém đứt một cánh tay của một binh sĩ càn quấy.
-Ah...
Cánh tay bay lên, máu tươi tung tóe, tràng diện lúc này làm cho tất cả mọi người đều ngây người.
Không ai có thể nghĩ đến, Lý Nguyệt vừa rồi là một thiếu nữ điềm đạm nho nhã, vừa ra tay đã có máu, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của người ta.
Bọn họ nào biết rằng, Lý Nguyệt vốn là một quân thiết huyết, nàng không giết người đã là không tệ rồi, lúc này nàng muốn nâng cao quốc uy giáo huấn đám binh sĩ này, cho dù trước mặt của Triệu Nhã Nhu, nàng vẫn sẽ làm thế.
Đồng thời, cho bọn họ hiểu rõ một chút, cô nương trước mặt không phải đơn giản, chỉ là, bọn họ lại không để ở trong lòng, vẫn cảm thấy mình có thể chế phục cô nương này.
Chỉ là một võ giả Lục cấp, vừa rồi là do mình không cẩn thận, bị đánh lén thành công mà thôi.
-Lý Nguyệt, cố gắng lên, còn có một hai... Mười một người. truyện được lấy từ website tung hoanh
Diệp Lãng ở bên cạnh ủng hộ, cũng không kiêng nể gì đếm đầu người.
-Ta biết rõ, không cần ngươi nhắc nhở!
Lý Nguyệt vừa nói, thân hình lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh một tên binh lính càn quấy, một kiếm chém ngang, lại thu lấy một đầu cánh tay.
-Ah!
Lại có tiếng hét thảm.
-Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, các ngươi nhìn thấy không?
Có người bắt đầu khẩn trương, bởi vì bọn họ phát hiện mình không thể nhìn thấy động tác của Lý Nguyệt, điều này nói rõ thực lực của Lý Nguyệt cao hơn bọn họ rất nhiều.
-Không có, quá nhanh, xem ra thực lực cô nàng này không phải Lục cấp... Ah...
-Chân ta!
Lý Nguyệt lại chuyện động một cái, liền chém đứt một chân, vừa ra tay đã chém cho người ta đứt chân đứt tay, thập phần hung hãn, nguyên nhân là đám người này dám đùa giỡn nàng.
-Đá phải tảng đá rồi, chúng ta gọi lão đại...
Sau khi nhìn thấy tình huống, có người đã minh bạch, mười mấy người của mình không thể nào ngăn nổi kiếm của Lý Nguyệt.
Vì vậy, bọn họ liền nghĩ tới lão đại của mình, chính là lão đại trong quân ngũ của họ, cũng không phải là tướng lãnh cao nhất của Tham Lang quân đoàn ở chỗ này.
-Muốn đi? Không để lại chút gì đó, các ngươi đi được sao?
Lý Nguyệt không cho đám người này rời khỏi, dùng một kiếm chém đứt tứ chi của đối phương.
-Ah...
-Ah!!!
Tiếng kêu thảm thiết nối nhau không dứt, mặt đất dưới chấn vốn có màu vàng, bây giờ đã nhuộm đỏ máu.
-Thật đáng sợ, nữ nhân này thật sự quá đáng sợ...
Người vây xem thấy Lý Nguyệt chém người như thái dưa, một hơi liền chặt đứt tay chân của mười mấy người, trong nội tâm có điểm sợ hãi.
-Lý Nguyệt, đừng bạo lực như thế, làm vậy sẽ ảnh hưởng hình tượng nữ hài tử của ngươi.
Diệp Lãng ở bên kia kêu lên.
-Hình tượng của ta vốn là thế này.
Lý Nguyệt vứt bỏ thanh kiếm dính máu, sau đó nhảy lên trên người sư tử, chuẩn bị cùng Diệp Lãng rời khỏi.
-Đi thôi! Tiểu sư tử.
Diệp Lãng vỗ vỗ tọa kỵ sư tử, sư tử nhảy dựng lên, sau đó chạy như điên vào trong trấn.
-Hai người các ngươi đừng nên vui vẻ quá sớm, thù này, Tham Lang quân đoàn chúng ta nhất định sẽ báo!
Đám binh sĩ vừa đứt chân đứt tay hô lên, vào lúc đó, sắc mặt của hắn trở nên điên cuồng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Máu chảy nhiều như vậy, sắc mặt không tái nhợt mới là lạ...
-Các ngươi nên lo trị liệu trước đi, máu chảy nhiều, sẽ chết đó.
Diệp Lãng thuận miệng nói ra, không dừng lại chút nào, cưỡi sư tử đi xa.
Đám người vây xem xung quanh, sau đó rất thông minh tán đi, chỉ để lại đám binh sĩ đứt chân đứt tay càn quấy, nếu bọn họ tiếp tục vây xem, nhất định sẽ có phiền toái.
Đợi đến lúc đi tới nơi đóng quân, nhìn thấy những binh lính này thảm như vậy, nếu thấy có người vây xem, kết quả nhất định sẽ giận chó đánh mèo với người vây xem, đến lúc đó chính là thành môn thất hỏa.
Mục Dương lữ điếm, đây là lữ điếm duy nhất trong Mục Dương trấn, đồng thời cũng là quán rượu duy nhất, cho nên Diệp Lãng chỉ có thể dừng chân nghỉ ngơi ở đây.
Nhưng mà, sở dĩ cái lữ điếm này trở thành duy nhất, cũng không phải vì nơi này vắng vẻ, cho nên không có người lập nghiệp, nguyên nhân chủ yếu chính là quy mô Mục Dương lữ điếm rất lớn, thực lực không yếu kém hơn các lữ điếm trong thành phố lớn.
Bởi vậy, sau khi Diệp Lãng nhìn thấy nơi này, liền trở nên hưng phấn, hắn rất thích những lữ điếm lớn như vậy, có như vậy hắn mới có thể tiêu phí một con số kếch xù.
Cái Mục Dương lữ điếm này không làm cho Diệp Lãng thất vọng, ở đây giá cao giá thấp thế nào cũng có, mặc kệ là người nào, cũng có thể ở chỗ này tìm được nơi phù hợp.
-Trông coi tọa kỵ của ta, mang cho nó một chút đồ ăn đi.
Diệp Lãng nói với phục vụ lữ điếm, sau đó dẫn Lý Nguyệt tiến vào.
-Cái này... Cái này, làm thế nào a...
Bộ dáng phục vụ vốn tràn đầy tươi cười tiếp đớn, hắn liền muốn khóc, làm sao ta tiếp đãi được đây?
Hắn tiếp đãi qua rất nhiều sủng vật kỳ quái, nhưng sư tử thì vẫn là lần đầu tiên!
Cho nó ăn, không biết nó có ăn ta hay không... Không có biện pháp, vì công tác, đành phải kiên trì! Cuối cùng phục vụ cũng không còn cách nào, nơm nớp lo sợ dẫn sư tử đi vào thú lan.
Sư tử hiện giờ thành thật hơn rất nhiều, chỉ cần không có người kích thích nó, nó sẽ không gây chuyện.
Diệp Lãng và Lý Nguyệt chậm rãi đi vào Mục Dương lữ điếm, tìm một chỗ thanh tịnh ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi món ăn, hai người giống như một đôi lữ khách bình thường.
Nếu như đổi lại là người khác, vào lúc này đã rời khỏi nơi thị phi này, bằng không, sẽ có những cái đuôi đuổi theo bắt bọn họ lại, nhưng bọn họ thật sự xem chuyện vừa rồi giống như chưa từng phát sinh qua.
Rất nhanh, đồ ăn của Diệp Lãng đã được mang đến, hai người cũng không khách khí bắt đầu ăn, hai người đều không cố kỵ đối phương, rất là tự nhiên, cũng rất tự tại.