Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
-----oo0oo-----
Chương 594: Rung động (1)
Dịch: Linhnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
Vào lúc đó, nàng có chút hoài nghi nhìn Diệp Lãng, chẳng lẽ là vì hắn đánh đàn khó nghe quá, cho nên người ta nghe thấy liền thổ huyết?
Quá khó nghe, nếu Diệp Lãng nghe được tiếng lòng của Lý Nguyệt, không biết có thổ huyết hay không.
Nhưng dù nói thế nào, Lý Nguyệt có thể khẳng định, tất cả những việc này có liên quan tới Diệp Lãng, nhất định là hắn đã dùng biện pháp đặc thù để làm người khác biến thành như vậy.
Lý Nguyệt lúc này, nàng cảm thấy luyện kim trận dưới mặt đất của Diệp Lãng mới là điểm mấu chốt, thời điểm Diệp Lãng đánh đàn, trên mặt đất liền xuất hiện một luyện kim trận, điều này đã làm cho nàng hoài nghi.
Nhưng mà, Lý Nguyệt hoài nghi là sai lầm, cái luyện kim trận trên mặt đất chỉ có tác dụng phụ trợ, phụ trợ đem tranh khúc của Diệp Lãng truyền ra xa hơn, làm cho mười vạn người ở đây đều nghe được, phạm vi rất rộng, làm cho bọn họ không cách nào trốn tránh được.
Đây là một phụ trợ gia cường, phạm vi công kích của Âm Ba Công rất có hạn, không có khả năng đối phó nhiều người như vậy, nhưng có luyện kim trận thì lại khác.
- Phốc...
- Phốc...
Càng ngày càng có nhiều binh sĩ thổ huyết, thống khổ quỳ trên mặt đất, trong miệng hô to nhưng lại không nghe thấy được gì.
- Sẽ nhanh thôi, mới mười hai đoạn mà thôi, sau đó ta sẽ miễn phí đánh một khúc Ngư Chu Vãn Xướng...
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, mà nụ cười của hắn lúc này trong mắt hơn mười vạn người giống như ác ma đang cười, nụ cười rất tà ác.
Tiếng đàn tranh vang vọng trên bình nguyên, âm thanh làm cho binh sĩ thổ huyết cũng đang quanh quẩn xung quanh, bọn họ đang quay cuồng trên mặt đất, gõ đầu rất thống khổ, cảnh tượng này giống như địa ngục, nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy đã có ác mà hàng lâm đến thế gian này.
Diệp Lãng nhắm mắt lại, có lẽ là vì hắn không muốn nhìn cảnh tượng này, cũng có thể hắn đã tiến vào cảnh giới vong ngã, hoàn toàn nhập tâm vào tranh khúc.
Người có thể đứng càng lúc càng ít, từ khi tranh khúc vang lên tới giờ, âm thanh liền quanh quẩn không dứt.
- Rốt cuộc, cũng có người ngã xuống.
Sau đó, hơn mười vạn người bắt đầu ít đi phân nửa, trong đó trừ những người bị tranh khúc giết chết ra, thêm nữa... Có không ít người vì chịu không nổi thống khổ đã rút kiếm tự sát.
Có thể làm cho những quân nhân thiết huyết như thế này thống khổ tới mức tự sát, vậy phải có bao nhiêu thống khổ mới đủ!
!!!
Lý Nguyệt đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, sự rung động trong nội tâm của nàng lúc này không cách nào có thể hình dung được, có khả năng còn rung động hơn cả tranh khúc này đang phát ra.
Diệp Lãng, đến cùng ngươi là dạng người gì, tại sao ngươi còn có loại kỹ năng làm cho người ta giật mình như vậy.
Lý Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Lãng, nàng có chút si mê, không chỉ vì hình ảnh rung động làm cho nàng si mê, mà còn vì trạng thái hiện tại của Diệp Lãng, trạng thái vong ngã, làm cho nàng có cảm giác rung động tâm linh.
Khúc cuối cùng!
Trên bình nguyên, đã không còn người đứng lên, trừ ra Lý Nguyệt, hơn mười vạn người của Tham Lang quân đoàn, tất cả đều nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.
Tràng diện này rung động lòng người cỡ nào, sau này, nếu có người biết được, thì tin tức của nó chấn động cỡ nào.
Chắc chắn là khó có thể tưởng tượng được.
- Được rồi, thu thập chiến trường một chút.
Diệp Lãng giải khai huyệt đạo cho Lý Nguyệt, liền vỗ vỗ tay, chuẩn bị đi thu dọn chiến trường.
Vào lúc đó, Lý Nguyệt biết rõ Diệp Lãng không phải quan tâm sự sống chết của đám người kia, chuyện này với hắn không có gì trọng yếu, hắn tới nơi này không phải để tác chiến với Tham Lang quân đoàn, hắn chỉ đi ngang qua mà thôi.
Chỉ đi ngang qua!
Nếu Tham Lang quân đoàn biết rõ Diệp Lãng thật sự đi ngang qua, thì kết cục là do người của bọn họ trêu chọc hai người, nếu biết rõ như thế bọn họ nhất định sẽ rút kiếm ra tự sát.
Hiện tại chỉ có nữ thần mới có thể nói cho bọn họ biết, Diệp Lãng chỉ đi ngang qua, các ngươi không cần phải chết và tổn thương thảm trọng như vậy, mà bọn họ cũng không thể tin nổi, vì cái gì mà bọn họ phải trả giá nặng nề như vậy.
Đây là một cái giá lớn, chẳng lẽ bọn họ sẽ quy tội này cho mình sao? Chắc chắn là không, cho dù Diệp Lãng không cố ý, chỉ đi ngang qua, vấn đề này bọn họ sẽ đeo lên lưng cho Diệp Lãng.
Trở lại chuyện chính, Diệp Lãng thu thập chiến trường chính là muốn thu thập kim loại, cho nên hắn phải sử dụng một cái luyện kim thuật có phạm vi siêu lớn, có thể thu thập kim loại trong phạm vi lớn.
Sau khi sử dụng cái luyện kim thuật này, Diệp Lãng lập tức mềm nhũn, hắn phải ăn một khỏa đan dược, sau đó nằm trên người sư tử.
...
- Ngươi đúng là đần độn đến mức loạn trí rồi, nếu vào lúc đó, ngươi bị hao tổn toàn bộ thể lực như bây giờ, ngươi không sợ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn sao?
Lý Nguyệt nhìn thấy cảnh này, liền biết rõ trạng thái của Diệp Lãng.
- Không phải còn có ngươi sao?
Diệp Lãng nói trong suy yếu vô lực.
...
Lý Nguyệt ngẩn ngơ, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng lại tín nhiệm chính mình như vậy, nhưng nàng ưa thích loại cảm giác này, dù có phải trả giá bằng tính mạng, mình cũng sẽ bảo hộ hắn.
Vào lúc đó, Lý Nguyệt đã sớm quên, mình bị Diệp Lãng bắt cóc đến đây, vấn đề này đã trở nên không trọng yếu, không trọng yếu chút nào cả.
- Diệp Lãng, trước đó ngươi đã làm gì, tại sao bọn họ lại như vậy? Có quan hệ tới tiếng đàn của ngươi sao?
Lý Nguyệt ngừng một chút, liền hỏi thăm.
Vào thời điểm này, nàng đã ngồi trên người tiểu sư tử, mà tiểu sư tử lại bắt đầu chạy như điên.
- Đúng! Đó là một loại công pháp lấy âm thanh làm vũ khí, là một loại công pháp đáng sợ, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không sử dụng!
Diệp Lãng nói trong suy yếu.
- Hơn mười vạn người cũng có thể bị một mình ngươi tiêu diệt, nó đúng là quá đáng sợ.
Lý Nguyệt cảm thán, nếu như nàng không phải tận mắt nhìn thấy, nàng nhất định sẽ không tin tưởng chuyện này.
Mà làm cho nàng không thể tưởng được chính là, đó vẫn chưa phải là cực hạn của Diệp Lãng, vốn dĩ Diệp Lãng còn có thể đáng sợ hơn thế, bởi vì hắn đã nói một câu:
- Cái này chỉ là Cao Sơn Lưu Thủy mà thôi, nếu ta dùng Nghiễm Lăng Tán, vậy thì đó mới thật sự là đáng sợ.
...
...
Đêm khuya, một phần công văn khẩn cấp đã quấy rầy giấc ngủ của Triệu Nhã Nhu, nàng rất muốn giết cả nhà của người đánh thức nàng, bởi vì nếu nữ hài tử vẫn còn ngủ chưa đủ giấc, sẽ có nếp nhăn, sẽ nhanh già đi.
Nếu là như vậy, chẳng phải là nàng còn già hơn cả những lão già đần độn kia!
Thời điểm Triệu Nhã Nhu xem hết phần công văn này, vẻ buồn ngủ của nàng đã tan biến hết:
- Cái này... Cái này... Lập tức tổ chức triều đình khẩn cấp, lệnh cho Lý Đại Nguyên Soái, Quân Cơ đại thần trình diện!
-o0o-