Lăng Lăng liều mạng lên cầu thang, đứng trước văn phòng Dương Lam Hàng nhàng gõ cửa, trong lòng thầm cầu mong ta có ở đó, đáng tiếc bên trong nhanh chóng truyền ra giọng rất: “Mời vào.” Lăng Lăng lặng lẽ cầm cửa đẩy ra chút, đưanhìn chung quanh bên trong.
Dương Lam Hàng nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bàn tay cầmchiếc tách sứ màu trắng. Không biết cái gì hấp dẫnmànhìn xem vô cùng chăm chú, lông mi hơi khép, đôi mày khẽ chau,đôimang theo u sầu yên tĩnh nhìn xuống dưới lầucách đầy ý vị…
Hôm naymặcchiếc áo sơ-mi màu xám nhạt, cổ áo mở hai nút, trong cao nhã có nét tùy hứng. Ánh mặt trời ban trưa nhảy qua khung cửa chớp màu trắng tinh khiếtvướng bụi trần, đem những tia sáng chóichút e dè soi lên thân ảnh đứng bên cửa sổ, vẽ lênđường viền vàng lấp lánh bao lấy thân người, làm toát lênththúy sâu xa khiến người khác phải suy tư. Trong lòngđột nhiên chùng xuống, theo bản năng dờitầm, thầm nghĩ: Một người đàn ông có khí chất đến nỗi ánh sáng ngũ quang thập sắc còn phải làm nền,đúng là tội nghiệt!
“Thưa thầy…” Côvào cửa, cung kính chào: “Em chào thầy ạ!”
Tầmanh ta chuyển qua, chất lỏng trong tách sứ trắng sóng sánhngón tay trắng trẻo của anh ta, loang loáng màu trà xanh. Dương Lam Hàng yên lặng nhìn, mỗibiểu, mỗiđộng tácđềubỏ qua.
Mà, chỉ phátda giày anh taxịn, sáng lấp lánh, còn có thể phản chiếu cằm dưới hơi nhọn, sống mũi thẳng tắp của anh ta…
Cơn gió cuối thu thổi qua khe hở cửa chớp,chịu nổiđơn tịch mịch mà thổi tung chồng tài liệu đặtbàn làm việc làm phát ra tiếng loạt xoạt nhè… Trừ lúc đó ra, phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở của hai người đều trở nênràng.
Lăng Lăng chờ đến khimuốn ê ẩm, vụng trộm liếccái nhìn Dương Lam Hàng vẫncó dấu hiệu muốn mở miệng, quyết định tự mình giới thiệu trướcchút: “Em tên là Bạch Lăng Lăng!”
“Tôi biết!” Anh ta cứng nhắc cử động thân mình, đặt tách trà trong tay xuống, thuận tay rút miếng khăn giấybàn laungón tay,rànglau rất sạch nhưng vẫn cúi đầu laungừng… Lăng Lăng lại có thêmlý do để chán ghét anh ta: Có bệnh sạchnghiêm trọng!
“Thực xin lỗiquấy rầy thầy, em…” Bình thường trong tình huống như vậy,hẳn trước tiên nên“Có người bảo em đến đây…” nhưngsuy nghĩ cả buổi vẫnbiết phải xưng hô như thế nào với cái người ngoài nickname rahoàn toànbiết gì cả kia, trong lòng chua xót, nhất thờibiếtgì.
Thấynghẹn lời, Dương Lam Hàng tiếp lờicòn chưaxong: “Có phải vì chuyện nộp đơn ngày mai?”
Cô sửng sốtchút, tò mò nhìn về phíamặt ung dungềm tĩnh của anh ta. Đề tài thạc sĩ củaliệu có thể nghiên cứuchút xem cái đầu này làm từliệu gì! Rất có ý nghĩa nha!!!
“Mời em ngồi.” Anh ta chỉ chỉ sô-pha, chờngồi xuống, anh ta mới kéo ghế qua, ngồi đối diện, thậm chí đến dáng ngồi cũngtao nhã. “Tại sao em lại chọn tôi làm giáo viên hướng dẫn?”
“Bởi vì mọi người đềuthầy rất tốt, kiến thức học thuật rất lợi hại.”
Anh ta bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóng, nụ cười trong trẻo hơn cả trẻ.
“Cảm ơn lời khen của em.”
Cô cũng cười theo, nụ cười còn đángngây thơ hơn cả anh ta: “Emđó!”
Xin thứ lỗitừlà học sinh ba tốt, luôn tôn kính thầygiáo. Tất nhiên,ngu đến mứcvới sếp tương lai của mình lý do quan trọng nhất là: Bởi vì thầy biến thái, em chán ghét thầy! Nhưng trừ thầy raai chịu nhận em cả!
Dương Lam Hàng cong ngón tay gõ gõ vào môicủa mình, che lại ý cười nơi khóe miệng, nhưng tronganh ta toát lên thần thái rất sáng lạn: “Tôi vốn nghĩ em có thành kiến với tôi, định đề cử em đến tổ của thầy Chu.”
“Dạ?” Nụ cười củahơi cứng đờ, nghethầy Chu khoa Vật liệu nổi tiếng hiền lành.
Hiện tại sửa miệng còn kịp? Hình như làkịp rồi!
Cô cố nén hối hận trong lòng,chếtsờn: “Không cần đâu ạ, emtheo thầy có thể học được nhiều thứ.”
“Nếuvậy, em chọn chuyên ngành Khoa học Vật liệu, môn chuyên ngành chọn loại thứ nhất.”
“Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn thầy Dương.”
“Ôn thi thế nào rồi? Em có gặp khó khăn gì?”
Cô vừa chubị đứng dậy rời, nghecâu hỏi này mớic nhớ ra mục đích chính của mình: “Dạ cóchút… Em vốnhọc chuyên ngành này, môn chuyên ngành với em màrất là khó…” Côthầm quan sát thần sắc anh tachút, vừa chạm đến thần thái chính trực liêm khiết tuyệt đốingười anh ta, câutiếp theo liền bị nuốt ngược trở vào.
“Đề năm nay quả thực có hơi khó.” Dương Lam Hàngxong, từbàn cầm lên ba tờ giấy đưa cho. Cô tò mò nhìn thoáng qua,đó viết ngay ngắn tên đề mục, đáp án, bao gồm cả phân tích cụ thể.
Có phảivượt thời giangianvậy?! Cái này nhìn hơi giống đề thi nha.
“Đây là đề ôn tập, em cầm về coi kỹ xem, chỗ nàohiểu có thể đến hỏi tôi bất cứ lúc nào.” Anh ta lại trịnh trọng bổ sungcâu: “Không nênhỏi người khác.”
Cô vì muốn xác định phỏng đoán của mìnhchút nên khéo léo hỏi: “Em chỉ cần ôn tập cái này là đủ ứng phó với bài thi thạc sĩ sao thầy?”
Anh ta nhìn, màutựa như hoa tulip, trong đen tuyền ánh lên sắc tím thẫm: “Năm nay chắc là đủ…”
Lăng Lăng cảmmáu nóng chảy ngược lên đầu, tay cầm bài tập run runngớt. Ngoài hưng phấn ra,khỏi bị tập “văn kiện cơ mật” này dọa cho hơi kinh hoảng. Cô tayluống cuống nhìn Dương Lam Hàng,mặt anh ta vẫn duy trìung dung lạnh nhạt như.
Đó là lần đầu tiên,bắt gặp được sắc tím thẫm lóe lên rồi biến mất trong đôiđen của anh ta, cũng là lần đầu tiênnhận ra… Dương Lam Hàng người này thsâulường được!
Cô căng thẳng thu thập bài tập, đứng lên: “Vậy emtrước,quấy rầyviệc của thầy nữa ạ.”
“Em chờchút.” Khitới cửa, Dương Lam Hàng gọilại: “Thi thạc sĩ áp lực rất lớn sao?”
“Không sao ạ.”
Anh ta nhìn, do dựchút rồi mới: “Em so với lúc bảo vệ tốt nghiệp… gầyrất nhiều.”
Đề tài này… Lăng Lăngtìm được ngôn từ nào để đối đáp. Cô xấu hổ sờ sờ hai mánóng lên của mình, chạm qua mới, đúng là gâyít.
“Không cần tạo cho bản thân áp lực quá lớn, chỉ cần kết quả của em cao hơnểm chuquy định của trường là được… Không cao hơnểm chucũngquan trọng, trong khoa còn vài chỉ tiêu thạc sĩ kỹ thuật.”
“A.” Côbiết đáp lại ra sao, suy nghĩ hồi lâu mới bật ra đượccâu: “Chào thầy ạ!”
“Chào em.” Anh ta rất ga-lăng giúpmở cửa, tiễnra khỏi phòng.
Côđến đầu cầu thang, lúc chubịxuống nhìn thoáng quaanh ta vẫn còn đứng trước cửa, nhìn theorời.
Lăng Lăngcách nào lý giải được lờicử chỉ kỳ cục của anh ta, trong lúc mơ hồquên mất dướilà cầu thang, liền trượt… Cũng may kịp thời vịn lấy thành cầu thang nênbị ngã xuống. Cho nên,lại bổ sung thêmlý do chán ghét anh ta: Nói năng hành độngthể hiểu nổi!
******
Vừara đến cửa khoa Vật liệu, Trịnh Minh Hạođứng dưới tàng câybước nhanh lại, quan thỏi: “Thế nào rồi?”
Cô cthận nhìn xung quanh, thần thần bí bí kề sát vào tai Trịnh Minh Hạo, chìa ra mấy tờ giấy: “Là Dương Lam Hàng cho em, hình như là đề thi năm nay.”
“Ừ!” Trịnh Minh Hạo cthận coi kỹ: “Đáp án chuđều giúp em làm sẵn, bạn của em mặt mũi quả!”
“Tất nhiên rồi!” Cô ngg đầu lên, tươi cười vô cùng tự hào: “Anh ấy thựclà“nhà khoa học” rất xuất sắc, cuộc đời anh ấy là phải theo đuổi giải Nobel.”
“Giải Nobel?! Từ bao giờ em lại chơi với loại bạn bèbình thường như thế hả?”
“Hứ!” Cô tức giận vỗlên: “Anhbình thường chắc, anh ngoài hút thuốc, đánh bạc, uống rượu, đá bóngcòn có thể làm gì?! Anh biết viết hai chữ “lý tưởng” sao?”
“Anh…”
Thấy Trịnh Minh Hạo bị mình đả kích đến nghiến răng nghiến lợi, raoán hận đầy người, ttìnhcực kỳ vui, ánh mặt trời so với ngày thường còn sáng chói hơn.
Cô lấy lại bài tập: “Anh muốn ăn gì? Em khao!”
“Em đừng tưởng mời anh ăn cơm là có thể bù đắp lại thồn thương tích của anh!”
“Được rồi, bạn học Trịnh Minh Hạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn, em phải làm sao để an ủi thồn mong manh của anh đây?”
“Rạp chiếu phim của trường hôm nay có “Đại Thoại Tây Du”(*), em bao!”
“Thật hả?!” HaiLăng Lăng lập tức phát sáng.
“Đại Thoại Tây Du”, bộ phim siêu cấp nhảm nhí nhưng siêu cấp cảm động của Châu Tinh Trì này vẫn luôn là phimthích nhất của.
Tháng trước Lăng Lăngpostercực kỳ vui, vừa định mua vénhận racòn kịp, buồn bực hếtbuổi sáng. Trịnh Minh Hạo đến đưa tài liệu cho,gụcbàntiếng nào, lo lắng hỏi này hỏi nọ, sau lại nghelà vìcó xem được “Đại Thoại Tây Du” lần thứ tám, thiếu chút nữa hộc máu mà chết.
Trịnh Minh Hạobiết, trong bộ phim kia cócâu thoại vô cùng thtình: “Nếu nhất định phải cho mối tình nàykỳ hạn, ta hy vọnglàvạn năm.” Cô nghe bảy lầnhết bảy lần đều cảm động muốn khóc.
Cô từng lauvới Liên Liên: “Nếu có chàng trai nào có thểtớvạn nămdù anh ấy có giống Tôn Ngộ Không cả người đầy lông tớ cũng chấp nhận…” Liên Liên tức giận đến mức lấy cuốn sách về mạchện đập vào đầu: “Bệnh sợ tìnhcủa cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Đây là bệnh, đừng sợ tốn tiền,chữa!”
******
Quầy bán vé của rạp chiếu phim trường nằm gần căn-tin, lúc Lăng Lăng mua vénghegiọng khinh khỉnh của bạn học: “Phim từ tám đời rồi mà cứ chiếuchiếu lại,chán phèo!”
“Tớràng nghechiếu phim “Kim cương” mà…”
“Mấy người trong hộiện ảnh nghĩ cái gì vậy chứ?!”
“…”
…..
Tay Lăng Lăngcầm tiền bỗng cứng đờ, quay đầu liếcnhìn Trịnh Minh Hạochờdưới tán cây. Cô nhớchủ tịch hộiện ảnh trường có quan hệ rất tốt với Trịnh Minh Hạo. Côchia tay Uông Đào từ lâu, tại sao anh ta lại đối xử vớitốt như vậy… Chẳng lẽ là?
Cô dẹp bỏ ý nghĩ quái dị này ra khỏi đầu, Trịnh Minh Hạo làm sao có khả năng thíchđược chứ. Xem ra thói tự kỷ cũng lây truyền nữa.
Mua vé xong, Lăng Lăng vuicầm hai tấm vé chiếu phim chạy về phía Trịnh Minh Hạođứng dưới tán cây. “Emchọn chỗ đẹp nhất…”
Trịnh Minh Hạogì, ánhxuyên qua, nhìn ra phía sau. Cô kinh ngạc quay đầu, Uông Đào cùng Lý Viđứng đằng sau,người cũng mặc đồng phục đá bóng giống như Trịnh Minh Hạo.
Cô đứng chết trânchỗ, toàn thân cứng đờ. Cơn gió thê lương thổi bay những phiến lá vàngcây bạch hoa, rơimái tóc đen nhánh tung bay trong gió củarồi chậm rãi trượt xuống…
Trịnh Minh Hạo kéo cánh tay: “Đi thôi,ăn cơm.”
“Ơ…”
Cô vừa định cất bước, Uông Đào bỗng nhiên chạy qua đây, tungcú đấm vào má phải Trịnh Minh Hạo. Trịnh Minh Hạo nhìn đám đông chung quanh,gì.
Lúc này là giờ caoểm của căn-tin, bọn họ mặc đồng phục đá bóng của đội mình vốnthu hút ánhngười khác. Một đấm này của Uông Đào, cơ hồ làm cho mọi sinh viên đều dừng bước, nhìn về phía họ.
Xấu hổ trong lòng Lăng Lăng bịđấm mà Uông Đàohề nể nang thượng lên mặt Trịnh Minh Hạo xóa sạch,giận dữ đẩy Uông Đào: “Chúng tachia tay rồi, em kết bạn với ai là tự do của em, anh dựa vào đâu mà đánh người!”
“…”
Uông Đào đối mặt với chất vấn củathể trả lời, quay mặt về phía Trịnh Minh Hạo: “Tớ biếtgian lậnbị hủy tư cách lên thẳng thạc sĩ, nhưng mỗi lần thi tớ đều ném bài cho cậu. Cậu đánh nhau với sinh viên trường ngoài, là tớ giúp cậu chặnnhát dao kia… Trịnh Minh Hạo, tớ là bạn thân nhất của cậu mà cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?”
Trịnh Minh Hạo giải thích: “Không phải như cậu nghĩ, tớ vàấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường? Cậu thíchấy, cậu tưởng tớ nhìnra sao…”
Mặt Trịnh Minh Hạo biến sắc, nhìn Uông Đào vớithể tin được.
Lăng Lăng bất giác lùi ra saubước, vé xem phim trong lòng bàn tay bị vò nhăn nhúm.
Trịnh Minh Hạo đứng thẳng, nhìngì.
Lăng Lăng khcầu nhìn anh ta, khcầu chờ mong anh ta phủ định lời của Uông Đào.
Nhưng anh ta lại gật đầu,với Uông Đào: “Đúng vậy! Tớấy, so với cậu còn lâu hơn, nhiều hơn