Mưa Ở Kiếp Sau Truyện ngắn 21


Truyện ngắn 21
Vô minh

Tôi khép mắt ngồi thiền đến gần nửa đêm. Khi mở mắt, tôi không thấy bình an. Tôi không bước qua được nỗi buồn, sự hối hận và tuyệt vọng từ hôm mẹ mất. Tôi có lỗi với mẹ, lỗi ấy lớn lao và sẽ còn trì kéo tôi xuống vực sâu trong trăm năm còn lại. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu hết tội lỗi ấy. Tôi đã làm mẹ thất vọng, và chết trong nỗi thất vọng đó. Tôi đã bỏ mẹ đi, không gọi điện, không viết thư về. Tôi đã bắt đầu hiểu tại sao có khi con người không có chọn lựa nào khác ngoài sự im lặng. Những gì tôi đã trải qua, tôi đời đời không nói được. Tôi chỉ giống mẹ mà thôi. Không ngờ điều đó đã giết mẹ. Tôi không thực sự biết có phải mẹ chết vì thất vọng hay không, nhưng tôi biết mẹ đã chết trong thất vọng. Có khác gì đâu. Sự thất vọng đã được cái chết khắc vào mây vào núi, trở thành vô tận. Tôi không còn một dịp nào để thay đổi nó, mọi sám hối đều vô vọng. Nhưng cho đến đêm nay, tôi vẫn chưa hiểu chiều sâu và sự mênh mang của nỗi thất vọng mẹ tôi mang. Mẹ thất vọng vì trong đời mẹ, tất cả đều sai, chỉ có tôi có thể làm cho tất cả trở nên đúng, nhưng tôi đã không làm. Tôi đã trở thành điều sai lớn nhất trong đời mẹ. Tôi hiểu tất cả những chữ trong những câu đó. Nhưng cộng lại, tất cả vẫn mơ hồ, và quá rộng lớn. Tôi muốn được khóc, được kể lể như một đứa con gái úp mặt vào lòng mẹ trút hết mọi nỗi niềm. Nhưng tôi không làm được. Tôi khóc, nhưng không kể lể được, giữa mẹ và tôi vẫn là sự im lặng. Mẹ chết rồi, tôi vẫn không phá vỡ nó được. Mẹ vẫn yêu tôi, tôi biết, và tôi yêu mẹ, hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng tôi hoang mang, mẹ chết rồi nỗi hoang mang vẫn còn đó, lớn thêm lên từng ngày. Làm sao cho mẹ hiểu tôi, cho tôi hiểu mẹ. Làm sao cho tôi hiểu tôi, cho mẹ hiểu mẹ. Còn có nơi chốn nào, thời khắc nào? Hai mươi hai năm tôi sống với mẹ. Và bây giờ, tôi mong một lần thôi, úp mặt vào lưng mẹ, thôi đã trễ rồi.

Tôi khóc, và trong lúc khóc, tôi cầu xin Đức Phật Bà đến với tôi. Tôi buồn và tôi sợ. Sao tôi có một mình, nhỏ bé và lạc đường. Tôi sẽ tan thành nước, thành gió đêm nay, tôi biết như vậy, tôi không còn gánh vác được nỗi buồn này nữa. Tôi khấn vái, van nài, xin Đức Phật đến với con, một lần, trong giờ phút con cần nhất, để con không tan rã trong nỗi khổ đau này. Hãy cho con biết là Phật Bà nghe thấy tiếng của con, hãy làm cho xào xạc một chiếc lá trong phòng, hay bừng cháy một đốm nhỏ nơi chân hương, hay vẳng lại một tiếng chuông rất nhẹ từ thinh không, hãy cho con một dấu hiệu của sự huyền diệu, và nghìn lần từ bi.

Chợt tim tôi lạc nhịp, tôi nín thở. Tôi thấy bóng ai vừa đi qua cửa. Dù tôi không quay lại, nhưng tôi vẫn thấy. Tôi đang ngồi trước bàn thờ, lưng xoay ra ngoài.

"Mai đã Lăng nghiêm, Bát nhã bao nhiêu ngày để diệt ngã?"

Tiếng nói vang lên từ trước mặt, bên phải. Chi đã đến ngồi trên bậc thềm, dưới chân những bức tượng. Mặt nó nghiêm nghị, nhưng dịu dàng, và rất buồn.

"Mai chưa đi đến đó đâu. Mai chỉ mới đi vài bước nhỏ nhoi đầu tiên của một con đường rất dài."

"Vài bước ấy là vài bước gì, nói em nghe."

"Mai học tha thứ."

"Mẹ mất rồi Mai học giùm mẹ, tha thứ cho cha?"

"Chi có gặp mẹ Mai không? Mẹ như thế nào?"

"Mẹ của Mai yên lặng và vẫn sẽ còn yên lặng còn vương vất trong nỗi buồn cho tới khi chúng ta nói được với cha điều cần nói, bằng thứ ngôn ngữ duy nhất mà ông hiểu. Thứ ngôn ngữ đó rất giống với sự trả thù."

"Oán cừu này chồng lên oán cừu kia, người ta không thoát ra được. Phải học tha thứ để thế giới tốt đẹp hơn."

"Người ta tha thứ nhau thì thế giới tốt đẹp hơn sao?"

"Ừ. Ít nhất là nó thanh thản, an lành hơn."

"Chỉ có Mai an lành hơn chứ thế giới không an lành hơn đâu Mai à. Mai đã hèn, lại còn ảo tưởng."

"Một thế giới bớt oán cừu không phải là một thế giới an lành hơn sao?"

"Có một thứ được an lành, đó là tội lỗi. Khi tội lỗi được an lành thì tất cả những thứ khác không còn an lành. Tội lỗi được an lành thì tiếp tục, đời này qua đời khác. Nó thản nhiên bước vào những ngôi nhà có tường nhưng không bảo vệ được những người ở bên trong nó, thản nhiên đi qua những trái tim trinh trắng và ngu khờ, thản nhiên vùi dập những đời người, những đời người rất dài."

"Tất cả tai ương không phải một mình cha gây ra."

"Không phải một mình cha?"

"Ông ngoại đã đuổi mẹ khỏi nhà khi bụng mẹ bắt đầu to không giấu được nữa."

"Ông ngoại không có chọn lựa nào khác. Ông thuộc về một thế hệ, một nề nếp mà trong đó một chuyện như vậy có thể giết ông."

"Và cha không biết điều đó, không biết trước sự trừng phạt của cái nề nếp đó đối với mẹ của Mai và mẹ của Chi. Rồi sau đó có lẽ cha không biết được hết chiều sâu và chiều dài của nỗi buồn mà cha gây ra."

"Cha không biết vì không thèm biết mà thôi."

"Ừ, người ta chọn không biết những thứ không êm ấm cho họ."

"Vậy thì phải nói cho cha biết chứ. Phải cứu cha khỏi sự mê muội chứ."

"Cha không cần Chi hay ai cứu ông hết. Ông muốn sống cuộc đời như vậy, đó là lựa chọn của ông. Và nếu trời cho ông những gì ông muốn, hãy cứ để mặc ông."

"Những điều ông muốn là tội lỗi, cũng để mặc ông à?"

"Tại sao chúng ta lại phải sửa lại điều đó?"

"Nếu không là chúng ta thì ai bây giờ?"

"Mai không biết cách nào để nói hết. Vả lại, cha biết để làm gì? Có làm cho mẹ sống lại, cho mẹ và dì Lan và bắt đầu lại cuộc đời họ vào mười bốn và hai mươi hai tuổi của những cô gái mặc áo màu cánh sen mang guốc gỗ trong một thành phố êm đềm được đâu."

"Và mẹ chết rồi, Mai vào chùa, Mai châm trà cho thầy, Mai tưới hoa cho thầy, Mai mua dép cho thầy mang, để thầy dạy Mai biết tha thứ. Mai hèn hạ trốn những việc mà Mai còn phải làm mà tưởng mình thanh cao. Nếu thờ Phật, sao không làm cái việc Phật làm, là đưa người ta ra khỏi chốn u mê, đưa cha mình ra khỏi chốn u mê? Tụng tụng niệm niệm một vạn ngày có làm cho ai thức tỉnh đâu. Chỉ có ném tội lỗi họ làm vào ngay trước mặt họ. Ngay trước mặt và không có lời lẽ nào hết."

"Vậy thì Mai hèn hạ. Mai không làm được việc đó. Nó quá sức chịu đựng của Mai."

"Mấy người tu thiền có khi chịu chặt một cánh tay để tỉnh ngộ, thầy chưa kể cho Mai nghe mấy chuyện đó sao? Sợ đau thì làm sao biết được sự thật."

"Thôi cứ để Mai hèn hạ."

"Không ai có quyền nói ừ, tôi hèn hạ hết."

"Tại sao không?"

"Vì cha đã thuê tên tài xế úp lên mặt con bé con một chiếc gối, chỉ sáu phút thôi thì em phải bỏ xác thân em để làm một con ma mồ côi. Mai tưởng cái chết mềm mại như cái gối đó à? Không đâu. Tên tài xế chưa dám sờ mũi em ngay. Hắn lấy xe đạp đi ăn một đĩa lòng, uống ba cốc rượu rồi quay lại. Lúc hắn thò tay xuống dưới gối, ấn mấy ngón tay sát nhân vào mặt đứa bé con xem em đã chết thật chưa, thì dưới làn da mỏng manh thịt đã bắt đầu cứng…"

"Thôi Chi đừng nói nữa. Chi kể chuyện đó để làm gì?"

"Để Mai không quên. Để Mai muốn hèn hạ cũng không được."

"Hèn hạ thì đã sao? Nếu Mai can đảm thì có khác gì đâu? Những thứ đó có nghĩa gì khi chính đời sống không có ý nghĩa gì."

"Đời sống vô nghĩa khi Mai so sánh nó với cái gì?"

"Với sự bình an vĩnh cửu ở Niết bàn, khi con người đã thoát khỏi nơi đây."

"Không có một nơi như thế Mai à. Niết bàn là thứ ảo ảnh lớn hơn tất cả mọi ảo ảnh."

"Thế giới này mới không có thực. Dục vọng dựng lên thế giới, chứ thế giới không có thực. Niết bàn không có dục vọng. Mai biết rõ như vậy. Chúng ta chưa bừng tỉnh dậy khỏi giấc mơ này."

"Nếu vậy thì Mai đang nằm mơ thấy mình nằm mơ. Niết bàn là giấc mơ ở trong một giấc mơ."

Chi đừng nói như vậy. Mai biết đường Mai đi còn xa lắm, nhưng ít ra, thầy đã đốt lên một đốm sáng ở phía xa làm phương hướng, để Mai bước đi, lần mò đặt bàn chân này sau bàn chân kia trên con đường dài băng qua rừng. Lời nói Chi như những thứ dây leo cỏ dại chằng chịt vướng mắc trên đường đi. Mai không muốn nghe nữa. Không bao giờ.

"Chi đi đi. Mai đã đuổi Chi một lần rồi. Chi không nhớ sao? Mai không muốn nghĩ tới cây roi bằng dâu tằm của ông pháp sư thêm một lần nữa. Chi không sợ đau sao?"

"Mai hiểu sai hết rồi. Em đi không phải vì em bị đánh đau, mà vì em thương Mai không chịu được những ngọn roi người ta dành cho em. Em chết nhỏ dại, chết vô tội, em đã trở thành thiên thần rồi. Không ai đánh em đau mà đuổi em đi được. Chỉ có tình yêu."

"Chi không phải thiên thần đâu. Chi là ma quỉ."

Tôi chợt nghe những chữ cuối tôi nói vang lên trong căn phòng vắng và sau đó, căn phòng im lặng lạ thường. Mọi thứ chợt ngưng bặt, không có tiếng thở của gió ngủ trên đám lá cây bên ngoài, tiếng côn trùng và lũ chim đêm muôn thuở xạc xào. Sự im lặng kéo dài, tím ngắt, thẫn thờ. Chỉ còn tiếng tim tôi đập phập phồng, điêu linh. Tôi chợt sợ tiếng tim của mình trong đêm tối, tôi sợ lồng ngực tôi, tôi không biết nó ôm ấp, chứa chấp những đam mê nào, lắng nghe những tiếng gọi nào từ mịt mùng.

Tôi cúi đầu, nhắm mắt niệm nhanh:

"A di đà Phật. Nam mô A di đà Phật."

Một lúc sau tôi nghe tiếng của Chi, rất khẽ và rất chậm, từ phía sau bức tường ở trước mặt tôi:

"Không có Phật đâu. Chỉ có em thôi. Mấy bức tượng này là Phật của mấy người kia, còn em là Phật của Mai. Ánh sáng Mai đi tìm nó trong mắt em chứ không đâu hết. Mai chưa bao giờ nhìn vào mắt em một lần, nhìn thật sâu. Mai phải nhìn xuyên qua biển đen và vô số hang động tối tăm, ở nơi mặt trăng mặt trời không rọi tới, mới tới nơi có ánh sáng từ đuôi chiếc sao chổi đã vỡ ra, đã lạc đường rơi vào vũ trụ của chúng ta. Mai chưa bao giờ dám nhìn. Mai sợ. Còn sợ thì chưa tu được đâu."

Tôi nhắm siết mắt, ôm chặt tai.

"Không. Không bao giờ. Chi đi đi."

"Qua rằm Mai vào Sài Gòn nhé. Không, em không đưa Mai tới Muôn Hoa nữa đâu. Mọi chuyện của em Mai đã làm hỏng tan hoang rồi trước khi nó xảy ra, em không thể làm lại được. Em buồn ghê gớm. Em không ngờ ý chí của Mai lại mạnh mẽ như vậy. Em không ngờ sự lầm lạc, dại khờ cũng có sức mãnh liệt của nó, em đành buông tay. Em gọi Mai vào Sài Gòn không phải để nhờ vả Mai chuyện gì nữa. Em không còn cần Mai. Em không còn tin ở Mai. Em gọi Mai vào đó, để chị em mình chia tay. Không phải Mai đuổi em, mà em bỏ Mai. Lần này là thật. Vĩnh viễn. Em sẽ trả lại cho Mai: thân thể của Mai, tâm tưởng của Mai. Đôi mắt em đã mượn để nhìn, cái miệng để nói chuyện, mái tóc để mơ màng. Em sẽ trả lại cho Mai: da thịt để biết sự êm ái cùng những lằn roi, trái tim để yêu mến và uất hận, nước mắt để thương nhớ và quên lãng.

"Thôi đừng nói nữa."

Tôi biết sự trống vắng sau khi Chi đi rồi. Nó tan hoang hơn tất cả các nỗi buồn. Không phải chỉ là sự hụt hẫng thương nhớ, mà là nỗi sợ căn cơ nhất của một sinh linh trước hư vô, trước sự hủy diệt. Có lẽ sự thật của chúng tôi là đây, và nó làm cho tôi run sợ: Chi là tôi và không toàn vẹn, chúng tôi chỉ là một phần của nhau. Khi rời nhau ra, chúng tôi không trấn áp được nỗi chênh vênh của mình để tiếp tục tồn tại bằng một cách nào đó. Chúng tôi chỉ là một, một nguyên tử. Khi bị đập tan, những mảnh vỡ không còn là những mảnh vỡ của nguyên tử đó, chúng không còn là mình, cũng không thể biến mất đi; chúng thay đổi khi cái nhân đã vỡ. Tôi sẽ không còn biết mình là ai. Sự thay đổi giống như cái chết để được tái sinh, nhưng sau khi tái sinh, tôi linh cảm, sẽ không còn dấu vết của tôi nên tôi không thể màng tới sự sống sau đó.

Trời ơi, tôi còn ngụp lặn trong cái ngã như thế này sao?

"Tại sao chúng ta không chia tay nơi đây, bây giờ? Tại sao lại phải trở lại Sài Gòn?"

"Tuy em đã ở với Mai từ lâu, nhưng Sài Gòn là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Với lại, em muốn Mai nhìn thấy em đi khỏi trong thanh thản. Mai phải vào Sài Gòn, chúng ta sẽ chia tay trong đúng cái khung cảnh mà chúng ta đã gặp nhau. Để mai sau nhớ lại, sắp xếp lại ký ức, em thuộc về Sài Gòn. Em không muốn ám ảnh Hà Nội của Mai, dù là trong trí nhớ. Mai sẽ gọi em là kỷ niệm, hay một giấc mơ cũng được, của Sài Gòn."

Tôi đi không xin phép thầy, không xin phép dì Lan và dì Thư. Buổi sáng, lúc dì Thư đi chợ, tôi nhờ cô thợ may nhắn lại là tôi đi, không biết có còn quay lại Huế hay không. Tôi đến ga chờ tàu. Tôi biết là tôi chưa thể về Hà Nội được dù tôi không có một lời giải thích nào cho chuyện đó. Tôi lấy vé vào Sài Gòn.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/88952


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận