Trời chuyển tối, một góc Hoàng cung.
Căn phòng này bày trí khá ngăn nắp, là phòng riêng của Thượng Nghi Lam Tuyền.
Lam Tuyền ngồi cạnh bàn, ánh mắt có gì đó mông lung, như thể đang hồi tưởng về quá khứ. Đứng trước mặt bà ta là Tiểu Uyển, cô đang không rõ mình làm sai điều gì. Đây là lần đầu tiên cô gặp trưởng quan có chức vụ cao như vậy, đã vậy còn là gặp riêng.
- Ngươi họ Dương?
- Nô tỳ... mồ côi từ nhỏ, kỳ thực cũng không biết họ mình là gì. - Tiểu Uyển thận trọng đáp.
- Vậy tại sao chứng thân cung của ngươi lại ghi "Dương Uyển Nhi"? Nói, ngươi còn giấu diếm điều gì?
Giọng Lam Tuyền lạnh băng. Đã nhập cung, cho dù làm lau dọn vệ sinh thân phận cũng phải rõ ràng, bằng không là phạm tội khi quân. Một khi lộ tẩy, không chỉ cung nữ đó chịu tội ngay cả trưởng quan như Lam Tuyền cũng liên lụy.
Tiểu Uyển bình tĩnh đáp:
- Nô tỳ trước khi vào cung được sư phụ truyền cho họ Dương, không hề giấu diếm điều gì hết.
- Ngươi làm sao quen biết Vũ Lâm quân Vệ Thống lĩnh?
- Nô tỳ chỉ gặp ngài ấy một hai lần, cũng không quá quen biết. - Tiểu Uyển vẫn ăn ngay nói thật.
Lam Tuyền lại nhíu mày.
Hôm nay bà ta đích thân đến Dụng Cần viện, cũng chính vì Vệ Thanh đánh tiếng qua.
Ban đầu Lam Tuyền rất kỳ quái. Vệ Thanh thân phận cao quý, tiểu cung nữ Tiểu Uyển này có gì đặc biệt mà lọt vào mắt xanh của hắn?
Quan trọng là, Vệ Thanh không phải loại thiếu hiểu biết. Quan hệ giữa Vũ Lâm quân và Điện Trung tỉnh lâu nay khá xa lạ, Vệ Thanh không đến mức tán gái lại dùng đến mối quan hệ này được?
Tận lúc này, Lam Tuyền mới hiểu ra ý tứ của Vệ Thanh.
Năm đó Lam Tuyền là thân tín của Vệ Hoàng hậu. Vệ Hoàng hậu bị hại, tộc chi bị vạ lây cả trăm người, kẻ chết người mất tích, già trẻ sơ sinh đều có. Tiểu Uyển có nét giống Vệ Hoàng hậu, bây giờ còn phát hiện họ tên không đúng như giấy tờ, chuyện xem ra không đơn giản. Rất có khả năng Tiểu Uyển chính là huyết mạch Vệ gia bị bỏ rơi, có lẽ Vệ Thanh cũng sinh nghi mới đẩy qua Lam Tuyền.
- Ta nghe nói, ngươi muốn làm nữ quan?
- Vâng, nô tỳ và đại ca thất lạc nhau. Nghe các cô cô nói làm nữ quan có thể dán cáo thị tìm người khắp nơi, vì vậy...
Lam Tuyền hơi bất ngờ, không nghĩ tâm tư Tiểu Uyển thật đơn thuần. Có điều, dán cáo thị tìm người chẳng phải là truy nã toàn quốc sao? Không biết ai lại đưa ý tưởng oái oăm này cho Tiểu Uyển.
- Ngươi còn có huynh trưởng?
Tiểu Uyển gật đầu.
- Huynh trưởng ngươi tên gì?
- Nô tỳ... không biết. Chỉ thường gọi là "Ca ca".
Lam Tuyền thất vọng, nếu biết được tên vị đại ca kia, truy lùng một chút không chừng có thể xác nhận thân phận Tiểu Uyển.
Đồng thời, bà ta cũng thở dài. Tiểu cung nữ này không chút tâm cơ, khiến lòng đề phòng của bà ta giảm đi không ít.
- Ngay cả tên còn không biết, ngươi tìm kiểu gì? Vả lại, đợi ngươi làm xong nữ quan, cũng là chuyện mấy năm nữa. Ài, vậy đi, ta tìm cho ngươi một họa sư, ngươi vẽ ra chân dung của người đó. Để lâu chỉ e hình dáng cũng quên mất, lúc đó muốn tìm không khác nào mò kim đáy bể.
- Đa tạ đại nhân.
Tiểu Uyển mừng rỡ, cách này tại sao cô lâu nay lại không nghĩ tới?
Lam Tuyền vươn tay nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Tiểu Uyển, giọng bà ta trầm ấm hơn rất nhiều:
- Tiểu hài tử, khoan vội đa tạ ta. Không biết chừng sau này ta phải nhờ vào ngươi đó...
...
Cùng lúc đó, ở một gian phòng khác.
Một vị nữ quan đang ngồi trước bàn trang điểm. Khuôn mặt ả tuy đã cố trang điểm kỹ lưỡng vẫn không thể che hết dấu vết tuổi tác. Trên người quan phục màu xanh lục, xem ra cũng là hàm ngũ phẩm như Lam Thượng nghi.
Cung kính đứng cạnh là một nữ quan mang quan phục lục phẩm màu nâu.
- Nô tì tham kiến Quan Chính đại nhân.
Người đang ngồi xem ra là Vi Hoa, chưởng quản Quan Chính ty. Cung nữ trong cung, trừ hầu cận Thái hậu Quý phi, còn lại đều chịu sự giám sát của bà ta.
Trong Lục Cục, ai cũng biết Vi Quan Chính và Lam Thượng nghi bất hòa từ lâu, bất kỳ chuyện gì cũng ở thế ngươi chết ta sống.
- Cung nữ ở Dụng Cần Viện, huấn luyện ra sao rồi?
- Bẩm đại nhân, kiến tập đã xong, đều đã vào quy củ.
Vi Hoa tỉa tỉa móng tay, hạ giọng:
- Ở đó có phải có một người tên Tiểu Uyển?
Tống cô cô đầu tiên không ngờ Vi Hoa lại để ý tiểu cung nữ như Tiểu Uyển, cũng không đoán ra ý tứ của bà ta là gì. Chỉ là Tiểu Uyển rất biết điệu thấp, Tống cô cô lâu nay rất ưa thích, liền đánh liều khen ngợi:
- Vâng. Nha đầu này tính tình điềm đạm, không thích tranh đua, bản lĩnh lại không kém nam thị vệ là bao. Nô tỳ thấy cô ta có tiềm năng, liền giao cho làm nữ sử. Tương lai nếu làm tốt có thể thi chọn nữ quan. Nô tỳ còn định tìm lúc phù hợp dẫn tới gặp đại nhân...
Tống cô cô hớn hở còn chưa hết câu, đã nghe giọng Vi Hoa bất mãn:
- Có tiềm năng? Ngươi làm Ti Chính một thời gian, thế nhưng mắt nhìn người hình như lại tệ đi thì phải?
- Thứ cho nô tì ngu muội, xin đại nhân chỉ bảo. - Tống cô cô không hiểu mình sai ở đâu, ôm cánh tay run rẩy.
Vi Hoa đứng lên, liếc xéo Tống cô cô nói:
- Những người khác mới vào cung không nhìn ra. Nhưng như ngươi chẳng lẽ không phát hiện, Tiểu Uyển kia giống ai?
Tống cô cô lúc này mới tỉnh ngộ, giật thót nói:
- Ý đại nhân nói đến... Hiển Cung Hoàng hậu?
- Nếu không phải sáng nay ta tình ngờ đi ngang, bắt gặp Lam Tuyền thái độ bất thường, chỉ e một thời gian nữa sẽ bị bà ta dắt mũi đi lúc nào không biết.
- Có phải đại nhân lo lắng, Lam Thượng nghi sẽ bồi dưỡng Tiểu Uyển thành...
Tống cô cô đưa tay kinh hô.
Cung phi nữ quan, tuy đều là nữ nhân trong hậu cung, bản chất lại khác biệt. Đối với nữ quan, vào cung không phải để làm phi tần cho Hoàng đế, diện mạo sắc đẹp không quan trọng, cũng không phải lo tranh giành sủng hạnh. Đương nhiên, nếu Hoàng đế Hoàng tử nổi hứng đói bụng ăn quàng, thèm cảm giác mới lạ phi đến Điện Trung tỉnh đòi hành dâm, nữ quan vẫn phải phục vụ, may mắn thậm chí thành phi tử. Tuy nhiên xác suất này vô cùng thấp.
Tiểu Uyển phôi mỹ nhân, lại chưa vào quan chế, quả thật hoàn toàn có thể đi con đường này. Chỉ là, Tiểu Uyển xuất thân giang hồ, ưa thích luyện võ, tính tình ngay thẳng đơn thuần, rất khó tồn tại trong cung cấm.
Nghĩ vậy Tống cô cô nói:
- Theo ngu ý của nô tì, Tiểu Uyển làm nữ quan không sai. Nhưng muốn làm phi tần, chỉ e rất khó...
Vi Hoa nghiến răng:
- Ngươi dám chắc sao? Ngươi nên biết năm đó Lam Tuyền là thân tín của Vệ thị. Hành vi thói quen của người kia, Lam Tuyền đều nắm rõ. Tìm được người diện mạo như Tiểu Uyển, ả ta không nổi ý nhào nặn thành Vệ thị thứ hai mới là chuyện khó tin đó.
- Vậy, nô tỳ phải làm thế nào? - Tống cô cô ấp úng.
- Loại mầm họa đó còn giữ trong cung, không sớm thì muộn cũng sẽ gây hại. Tìm cách đuổi nó đi.
- Nhưng... nha đầu đó liên quan đến Chung Nam sơn cùng Lý mỹ nhân, có cả ý tứ của Quan Gia bên trong. Hơn nữa, còn có Vệ Thống lĩnh gửi gắm...
Nói đến đây, Tống cô cô đổi giọng nhỏ xíu, cả người càng thêm run rẩy.
Quả nhiên, Vi Hoa trừng mắt hạnh mắng:
- Lý mỹ nhân thì hay lắm sao? Ngươi quên mất mình phục vụ cho ai? Đã vậy, rõ ràng ngươi biết còn có Vệ Thanh, nói rõ nha đầu kia liên quan đến Vệ thị. Chuyện này nương nương biết được, ngươi gánh nổi hậu quả sao?
"Nương nương" trong lời Vi Hoa, chính là đương kim Hiển Túc Hoàng hậu Trưởng Tôn thị.
Vi Hoa đem cả Hoàng hậu ra uy hiếp, Tống cô cô biết ở lại cũng vô ích, chỉ đành mím môi nói:
- Nô tỳ... biết phải làm gì rồi. Nô tỳ xin cáo lui.
...
Tiểu Uyển bước ra khỏi phòng Lam Thượng nghi, trong lòng vô định.
Lam Thượng nghi đột ngột nói một câu không đầu không đuôi, lại còn ngỏ ý giúp cô, Tiểu Uyển hoàn toàn không hiểu được tâm tư của bà ta. Cô chỉ cảm giác đối phương hình như không có ý hại mình.
- Uyển tỷ... Uyển tỷ...
Có tiếng gọi, Tiểu Uyển quay đầu nhìn, mãi một lúc mới thấy một bóng người lấp ló đằng xa.
- Tiểu Danh Tử, đệ sao lại ở đây?
Tiểu Danh Tử nọ là một tiểu thái giám, chừng 13 14 tuổi.
Thời gian qua làm nử sử, Tiểu Uyển tình cờ quen biết tiểu thái giám này. Tiểu Danh Tử tính tình khá dễ gần, thêm nữa xuất thân cũng nghèo khó, hai người nhanh chóng thân thiết.
Tiểu Uyển vào cung cũng đã vài tháng, nhưng lại không hòa nhập được sinh hoạt trong cung lắm. Thời gian rảnh cô đều luyện kiếm, không như mấy sư tỷ muội đồng môn A Bích Sở Linh, suốt ngày lo tranh chấp nhau.
Tiểu Danh Tử liếc ngang liếc dọc, xác nhận không có ai khác xong lon ton chạy lại:
- Hìhì, đệ đặc biệt đến tìm tỷ đó, hỏi mãi mới biết tỷ ở đây. Ủa... tỷ bị Thượng nghi triệu đến làm gì vậy?
- Không có gì đâu, hỏi vài câu rồi thôi. - Tiểu Uyển cười nhẹ.
Tiểu Danh Tử làm bộ nghiêm trọng:
- Tỷ phải cẩn thận đó. Thượng nghi là thân tín của Hoàng hậu năm xưa. Cung nữ trong cung, không ai không ăn ít đau khổ của bà ấy. Tỷ có gì thì cố nhịn một chút là xong thôi.
- Ừ... tỷ biết rồi. Mà đệ tìm ta có chuyện gì?
Tiểu Danh Tử vỗ đầu nhớ ra:
- Chuyện tỷ cần, đệ đã hỏi thử rồi, có điều...
- Không được à? Không sao, ta cũng biết việc này rất khó...
Tiểu Uyển hơi thất vọng, nhưng ngay lập tức lại vui vẻ. Cô rất cảm kích Tiểu Danh Tử. Hắn kỳ thực rất tốt bụng, từ khi nghe Tiểu Uyển kể về đại ca, liền xung phong chạy đông chạy tây nghĩ cách giúp cô.
- Ấy, tỷ nghe đệ nói hết cái đã. Đúng là không hỏi được tin của đại ca, nhưng bù lại tìm được người có thể sẽ biết...
- Thật sao? Là ai? - Tiểu Uyển không giấu được sự chờ mong.
- Khâm Thiên Giám Yến đại nhân.
- Khâm Thiên Giám? Chẳng phải là nơi bói toán bốc quẻ gì đó sao?
Tiểu Danh Tử gật đầu, nhìn vẻ mặt lưỡng lự của Tiểu Uyển nói:
- Đúng vậy. Nhưng Tiểu Uyển tỷ cũng đừng vội khinh thường. Nói cho tỷ biết, ngay cả Quan Gia có quốc sự hệ trọng cũng đều hỏi Yến đạo trưởng đó.
- Không phải khinh thường... - Tiểu Uyển lắc đầu.
Toàn Chân giáo cũng là đạo sĩ, chẳng qua Toàn Chân giáo xem trọng luyện tinh - khí - thần hơn, đối với bói toán không xem trọng mấy.
-... Chẳng qua tỷ nghĩ, bọn họ là đại quan, muốn gặp mặt đã khó, hỏi một việc cỏn con như vậy...
Tiểu Danh Tử thần thần bí bí nói:
- Hề, việc này tỷ yên tâm. Vị đại nhân này có một tật xấu, đó là hơi ham tài một chút. Chỉ cần có đồ đạc nhìn vừa mắt, ông ta đều nhận giúp hết. Tỷ không biết đâu, Yến Đại nhân có thiên nhãn đó, chỉ cần nhìn mặt tỷ một cái, liền biết số mệnh tỷ ra sao...
Tiểu Uyển hơi lưỡng lự. Vừa rồi Lam Thượng nghi đã hứa tìm giúp họa sư phác thảo chân dung, bây giờ lại có Tiểu Danh Tử tìm được đạo sĩ có "thiên nhãn".
Dù sao thêm một cách xác suất cũng tăng theo, Tiểu Uyển vui vẻ gật đầu.