Mật Thám Phong Vân Chương 41: Thuấn di?

Tất cả quay qua nhìn.

Lăng Phong thở ra, ít nhất kéo dài được một lúc.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh không kịp nghĩ ngợi, nay qua rồi Lăng Phong mới thấy sợ hãi dâng lên. Vừa rồi chậm một khắc nữa là Phong ca lại xuống gặp hai anh trâu ngựa rồi. Nhớ lại cảnh tượng quần nhau với con chó trước kia, lúc đó hắn đã cho rằng chuyện anh hùng cứu thế xuất hiện chỉ là thứ viễn vông, nay đúng là có thật, không khỏi nhếch muốn cười. Chỉ là vừa cử động đã đau nhe răng nhếch miệng.

Người tới là một lão nhân, đầu tóc rối mù che gần hết mặt, vác một cây gậy cong queo, phía đuôi gây treo một cái túi vải, nhìn rất hài hước. Dáng dấp tuy loạn xạ nhưng không rách rưới bẩn thỉu, miệng vẫn đang nhai nhồm nhoàm.

"Thuấn di?" Lăng Phong há hốc mồm.

Lão nhân kia không biết đi như thế nào chỉ trong nháy mắt từ trong góc đã ra giữa sân đứng. Lăng Phong muốn dụi mắt nhưng không đưa tay lên được.

Hà Mạch Dũng không dám đưa mắt dò xét lão ta, một đòn đánh bay kiếm cộng thêm câu nói của lão khiến gã thực sự sợ hãi.

- Ra mắt tiền bối, vừa rồi không biết vãn bối làm sai chuyện gì?

- Đang ăn gà có đứa phá rối, mất hứng. - Lão nhân liếc nói.

- Tiền bối, sư huynh chỉ là...

Diễm Tuyết Cơ vừa định nói gì đó thì đứng cứng lại.

"Điểm huyệt?" Lăng Phong một lần nữa ngơ ngác.

Lần này Lăng Phong nhìn được, lão nhân kia phi ra hai cái xương gà lên người Diễm Tuyết Cơ và Hà Mạch Dũng, làm cả hai đứng yên không thể nhúc nhích.

Đối với người hiện đại như Lăng Phong, điểm huyệt không quá khó tin như thuấn di. Tuy nhiên muốn điểm huyệt khiến người khác đứng yên, ngoài việc biết huyệt vị chính xác, phải điều khiển lực đạo tinh thuần. Đặc biệt nếu đối thủ có võ công càng cao, vậy phải có bí pháp kèm theo, không phải cứ muốn điểm là người ta đứng yên ngay được. Thế mà lão nhân này cứ làm như không, buồn buồn vứt xương gà vô tình trúng huyệt của người ta vậy.

Quả thật không thể tiếp nhận ngay được. Trước kia xem phim ảnh nhiều, Lăng Phong luôn nghĩ mấy trò này do kỹ xảo vẽ vời cho hoành tráng thôi. Qua đêm nay Lăng Phong mới biết trời cao đất rộng là gì.

Lăng Phong quên béng mất, cái khả năng "thần thức" của hắn đáng ra cũng chỉ có trong phim.

Lão nhân không biết từ lúc nào đã lại gần, cúi xuống xoa xoa vài cái vào ngực Lăng Phong, hắn chỉ thấy như có cái bàn là là qua là lại trên ngực.

- Tiểu huynh đệ, thần thức ngươi dùng và của cô bé kia hay đấy, chốc nữa về nhớ nghiên cứu với nhau. Hôhô.

- Đa tạ... tiền bối. - Lăng Phong khó khăn đáp.

- Bộ pháp ngươi dùng cũng rất thú vị, có thời gian ta sẽ hỏi chuyện.

Sau đó lão bước tới, vác Hà Mạch Dũng lên vai, cảnh tượng rất quái dị. Thân thể Hà Mạch Dũng không hề nhỏ bé, thậm chí còn to như con trâu mộng, thế mà lão kia cứ nâng như bịch bông, thậm chí bước đi nháy một cái đã cách cả chục bước.

"Rõ ràng là thuấn di". Lăng Phong lẩm bẩm. Hắn cũng cảm giác đỡ đau ngực hơn, quả thật kỳ diệu.

Lăng Phong còn chưa kịp hỏi tiếp điều gì thì lão nhân đã biến mất.

- Mặc lão, lão không sao chứ?

- Không sao, người kia thật kinh khủng.

- Kinh khủng?

- Đúng vậy, chiến ý của hắn cao hơn ta rất nhiều.

- Chiến ý?

Nhìn thấy tình hình Lăng Phong còn vết máu trên miệng, Mặc lão cũng không muốn dông dài ở chỗ này.

- Trờ về lão sẽ giải thích cho công tử sau.

- Được.

Lăng Phong cùng Mặc lão khó khăn đứng dậy, định bước đi thì sực nhớ còn ngân phiếu chưa lấy.

Quả thật ở đây cũng chỉ Lăng Phong này mới thế, mạng vừa lượm về liền nhớ đến tiền.

Nghĩ là làm, hắn liền quay lại, nhìn nhìn Diễm Tuyết Cơ. Sau đó nhếch miệng cười đểu một cái, đưa tay từ từ luồn vào trong cổ áo của nàng.

Diễm Tuyết Cơ hai mắt phun hỏa, cả người run bần bật lên vì tức, nàng ta không nói được.

- Hêhê, nha đầu, ta đang tìm ngân phiếu. Đừng có cử động, mất công bản công tử chạm chỗ không nên chạm. Mà dù sao cô cũng là nha hoàn của ta, chạm thì đã sao.

"Ưưư" Diễm Tuyết Cơ tức muốn bể phổi, tay của tên kia thế mà đang ôm trọn bầu ngực nàng, còn cố ý nắn nắn bóp bóp.

"M* tuyệt thật, vừa to tròn vừa êm. Cực phẩm. Chỉ tiếc đồ lót gì mà lắm lớp như thế, xúc cảm không tốt lắm."

Lăng Phong châm chọc:

- Ấy, mỹ nữ, chưa gì đã sung sướng rồi sao?

"Cái trò điểm huyệt này, chắc chắn phải học." Lăng Phong cười dâm nghĩ. Lại nói, hắn tới đây gần năm trời mới được chạm nữ nhân.

- Mà nàng để ở đâu vậy? Sao tìm mãi không thấy?

"Ưưm" Diểm Tuyết Cơ không nói được ra thành lời, chỉ phát ra tiếng từ cổ họng. Mắt đã đỏ lên.

Nhận thấy ánh mắt giết người của Tuyết Cơ, Lăng Phong liền rút tay ra, ức hiếp nữ nhân làm quá không phải tác phong của hắn. Nhưng lại không kìm được đưa tay vừa vuốt má nàng ta nói:

- Hóa ra nàng nói dối, không mang theo ngân phiếu ra đây. Làm sao đây? Hay là cảm phiền nàng theo ta về làm con tin một thời gian, sư huynh nàng chồng đủ tiền thì sẽ thả nàng ra.

- Công tử, nàng ta không đơn giản. - Mặc lão nghe câu này liền nhắc Lăng Phong.

Bình thường lão sẽ không chặn Lăng Phong lại, để hắn làm theo ý mình. Nhưng lần này khác, nữ nhân này võ công chỉ e không kém tên sư huynh kia, hơn hẳn lão, đem về không ai có thể khống chế được.

Diễm Tuyết Cơ vẫn đang nhìn Lăng Phong chằm chằm, cả người cố dãy dụa, chỉ cần nàng thoát khốn ra, đảm bảo tên này chết vạn lần không đủ.

- Hừ, thách thức ta. Bản công tử đây chuyện gì cũng được, riêng đàn bà trừng mắt là không được.

Nói rồi bế Diễm Tuyết Cơ lên, chỉnh hai tay nàng ta ôm cổ, cứ thế nghênh ngang đi. Mặc lão chỉ thở dài. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

- À, quên nói cho nàng biết, nàng rất xinh đẹp, làn da trơn bóng, chậc chậc.

"Hừm"

- Vừa rồi lão nhân kia nói thần thức của ta và nàng nên tìm hiểu một chút đấy, không nhớ sao?

"Ưưm"

- Đồng ý? Tốt.

"Ư..."

Một cặp hai người, một nói một hậm hực cứ thế đi ra cuối phố.

Hiện tại Lăng Phong đang bị thương, mặc dù lão nhân kia đã xoa gì đó cho hắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt hẳn. Kể ra như thế còn đỡ, Lăng Phong vẫn chấp nhận được. Chứ nếu bị một chưởng gãy hết xương mà lão già kia xoa có hai cái đã trở về như cũ đảm bảo Lăng Phong sẽ ngất chỗ này vì không tin nổi.

Lăng Phong quyết định đem Diễm Tuyết Cơ về khách điếm gần đó. Hắn đang nghĩ sẽ bắt nàng ta điểm chỉ vào một cái giấy nợ chẳng hạn.

...

Lát sau, một con hẻm nhỏ kinh thành.

Ban đêm cổ đại khá yên tĩnh, thanh lâu thì vẫn sáng đèn, nhưng khách điếm thì thường đóng cửa sớm. Thời đại này hiếm có chuyện các cặp đôi thuê nhà nghỉ gì đó tấp nập qua đêm, đều là tận dụng bụi cỏ mà dã chiến.

Một tên tiểu nhị đang gật gà gật gù.

- Này, tỉnh, thuê phòng.

- Oáp, có ngay có ngay.

Gã mở mắt ra nhìn thấy khách đến thì không khỏi thấy kỳ lạ.

Chỉ thấy một thanh niên bế một cô nương đẹp như tiên trong lòng, có lẽ sắp phải bàn chuyện "quan trọng". Nhìn xem, làn da nàng kia còn đỏ hồng, chắc cũng đã thèm muốn lắm. Chỉ có điều đi thêm lão già bên cạnh làm gì? Nhất phượng song long? Hay là bắt cóc hiếp dâm?

- Nhìn cái gì? Có phòng không?

- Ấy có có. Không biết đại gia cần một hay hai phòng?

- Hai.

Tiểu nhị rốt cục cũng làm ở đây nhiều năm, biết vài chuyện cứ nhắm mắt cho qua đi. Mặc kệ bắt cóc với chả song long, liền nhanh tay nhận bạc chỉ phòng.

...

Lát sau.

- Cô việc gì phải nhìn ta như vậy? Xem ta ăn nguyên một chưởng đến giờ vẫn còn đau, xem cô, chả bị thương chỗ nào, còn được người bế.

Lăng Phong lầm bầm:

- Nói cho cùng, ta còn chưa nhận 5 vạn bạc đấy.

Diễm Tuyết Cơ bây giờ cũng chả buồn kêu nữa.

Nàng bị trói ngồi trên ghế, cả tay cả chân đều bị khóa ngoặt ra sau. Trong lòng nàng chửi tổ tông tám đời kẻ trước mặt lên. Nam nhân kiểu gì quá vô sỉ. Chẳng lẽ còn nghĩ nàng ta là ác ma? Vừa bị điểm huyệt, còn trói chắc như vậy. Lăng Phong chịu bị chửi thôi, hắn không có võ công, lúc này dại gái là tiêu.

Đoạn trò chuyện tiếp theo của Mặc lão còn khiến nàng suýt nữa ngất xỉu.

- Đây là Nhuyễn Cân tán, uống vào sẽ khiến cơ thể không phát lực được, mỗi lần uống chừng này hiệu quả vài canh giờ.

- Dùng hết một lần thì sao? - Lăng Phong thiên chân vô tà hỏi.

- Không nên, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Diễm Tuyết Cơ nghe vậy liền cố gật đầu theo. Nàng không ngờ lão già này có cả Nguyễn Cân tán, nên biết loại thuốc này xuất xứ từ Tây Vực, tuyệt đối không bán ngoài đường mà mua được.

Chẳng ngờ bị Lăng Phong nói một câu:

- Nàng ta là cao thủ, chắc không sao đâu.

"Trời." Diễm Tuyết Cơ ngất, còn gì là thân thể hoa ngọc.

Mặc lão rất không an tâm với Diễm Tuyết Cơ, nàng ta có võ công. Mặc dù từ đầu chưa thể hiện lần nào, nhưng lão là người đánh nhau một lúc với Hà Mạch Dũng, lão biết cân lượng tên kia ra sao. Vì vậy có thể đoán cô gái này tuyệt đối đáng sợ. Lăng Phong cứng đầu cứng cổ đưa cô ta về đây, lão đành hy vọng vào thuật điểm huyệt của lão nhân kia. Đối với cao thủ có nội lực tốt, mấy sợi dây trói này, chỉ sợ kể cả cái Nhuyễn Cân tán này chả ăn nhằm gì.

Nhìn thấy bộ dạng nghé con bị đánh chưa chừa của Lăng Phong, Mặc lão nói:

- Theo lão đoán, huyệt đạo của cô ta sẽ trở lại sau 1 đến 2 canh giờ nữa. Cái này không chắc, người kia thần bí, lão hy vọng có thể dài hơn.

Mặc lão không biết Lăng Phong muốn làm gì với cô gái này, chả lẽ cứ trói mãi. Còn Lăng Phong thì quá mệt, quên mất tiêu.

- Nếu công tử mệt mỏi cứ nghỉ trước.

- Được.

Mặc lão ở lại canh chừng, Lăng Phong chợp mắt một lúc.

Lúc Lăng Phong tỉnh lại thì tinh thần đã cảm thấy khá tốt. Chuyện vừa rồi Lăng Phong xôi hỏng bỏng không, tiền không gái không lại còn bị thương, vì thế mới quyết tâm đưa Diễm Tuyết Cơ về theo.

Nhìn Mặc lão tinh thần căng lên trông chừng Diễm Tuyết Cơ, Lăng Phong liền bảo lão đi nghỉ.

- Nàng ta vừa uống Nhuyễn Cân tán, công tử nên cẩn thận, có chuyện thì báo động cho lão một tiếng.

Mặc lão đã rất buồn ngủ cố nói thêm rồi rời đi.

Diễm Tuyết Cơ có lẽ bị thuốc phát huy tác dụng, cũng đã nghiêng cổ về một bên ngủ. Lăng Phong nhìn mỹ nhân ngủ ngồi, tay bị quặt ra sau, cả bộ ngực to ưỡn ra trước, thật là rõ ràng giết người không dao.

Một lát.

Lăng Phong dần nhịn không đươc, bình thường hắn chính là sắc lang, không có cơ hội còn muốn chiếm tiện nghi, nói gì là có cơ hội trước mắt thế này.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mat-tham-phong-van/chuong-41/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận