Dưới tình huống hai đời cốc chủ liên thủ, nguyên bản một đám trưởng lão mấy năm, thậm chí hơn mười năm cũng không xuất hiện trước mặt đệ tử Lạc Hà Cốc, lúc này đều xuất quan, nhìn những trưởng lão này. Khiến đám võ giả ở lại Lạc Hà Cốc làm khách, cả đám đều dại ra, bởi vì bọn họ phát hiện, có ít người vài chục năm trước cũng coi như nhân vật nổi danh trên đại lục.
Phát hiện như vậy khiến mọi người sợ hãi than, đặc biệt là Lưu Tinh. Hắn vẫn thấy Tinh Nguyệt Tông của hắn rất mạnh. Thế nhưng lúc nhìn thấy đám trưởng lão kia bay nhanh ra, lúc này mới phát hiện trăng sáng và đom đóm khác nhau. Đáy lòng rốt cục cũng minh bạch, vì sao phụ thân hắn nhiều lần nhắc nhở, tuyệt đối không nên trêu chọc Lạc Hà Cốc. Chỉ cần Lạc Hà Cốc biểu hiện thực lực như vậy, diệt Tinh Nguyệt Tông căn bản không tốn sức.
Những người này sợ hãi than, đồng thời cũng nghi hoặc không thôi. Không rõ Lạc Hà Cốc làm sao, vì sao giống như lâm vào nguy cơ thật lớn vậy. Toàn bộ Lạc Hà Cốc hiện ra trạng thái kinh hoảng. Trong lòng mọi người nghi hoặc không thôi, lấy thực lực Lạc Hà Cốc, chẳng lẽ còn có thế lực dám trêu chọc sao?
Chỉ là, những người này cũng cực kỳ thông minh, thấy đệ tử Lạc Hà Cốc chiêu đãi bọn họ rất hời hợt. Cả đám cũng xin cáo lui rời đi, lúc này Lạc Hà Cốc tự nhiên sẽ không lưu bọn họ. Khách sáo vài câu giữ lại, sau khi những người này ra ngoài, Lạc Hà Cốc cũng tuyên bố phong cốc.
Lạc Hà Cốc cử động như vậy, khiến những người này đều cảm thấy mình may mắn và thông minh. Thầm nghĩ khẳng định Lạc Hà Cốc phát sinh đại sự, hơn nữa không muốn để bọn họ biết. Chỉ là cả đám nhớ tới Tam Tinh Hồng Môi, tất cả đều hưng phấn mười phần, cũng không quan tâm Lạc Hà Cốc nữa, thế lực như vậy, không phải bọn hắn có thể quan tâm.
Trừ Lưu Tinh nhìn phương hướng Lạc Hà Cốc tràn đầy tàn nhẫn ra, tất cả mọi người đều bay nhanh rời đi.
Mà sau khi những người này rời khỏi, đám trưởng lão thực lực không thấp, đồng thời độ dung hợp cao, đều tiềm nhập trong Thánh trì. Cùng lúc đó tiềm nhập còn có hai đời cốc chủ.
Thế nhưng, mặc kệ những người này nỗ lực thế nào, đều không đến được đáy ao. Sắc mặt đám trưởng lão cực kỳ tái nhợt nổi lên mặt nước, bắt đầu tiêu trừ di chứng khi tiến nhập Thánh trì.
Trữ Huyên nhìn đám trưởng lão xuất hiện, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Bởi vì nàng phát hiện, trong đó có hai trưởng lão thực lực không kém nàng chút nào, thế nhưng lại kiệt lực như trước.
Trữ Huyên chăm chú siết tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt ao. Trong ao chỉ còn lại có hai vị cốc chủ, nếu bọn hắn cũng không có thu hoạch gì mà nói, vậy...
Thời gian trôi qua từng chút, đối với tiểu công chúa Lạc Hà Cốc. Mọi người cực kỳ thương yêu và tôn kính. Lấy thiên phú cùng độ dung hợp của Tình Nhi với Thánh trì, rất có khả năng sánh ngang cốc chủ đời thứ nhất của Lạc Hà Cốc.
Thế nhưng, lúc này lại biến mất cùng một thanh niên trong Thánh trì. Đối với Lạc Hà Cốc là đả kích ra sao. Cả đám ngừng thở, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào mặt Thánh trì, cùng đợi hai vị cốc chủ có thể tìm tiểu công chúa trở về.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, mặt nước rốt cục có một chút rung động. Lạc Hà Cốc Chủ từ trong đó xông ra, Trữ Huyên nhìn Lạc Hà Cốc Chủ lắc mình đến bên bờ, bước nhanh đi tới bên người hỏi:
- Thế nào rồi?
Ở Lạc Hà Cốc Chủ lắc đầu, trái tim mọi người trầm xuống. Trữ Huyên càng cắn răng một cái, chuẩn bị nhảy vào trong ao. Thế nhưng nàng còn chưa làm, đã bị Lạc Hà Cốc Chủ nắm lại:
- Thực lực của ngươi lẽ nào trên ta sao?
- Cho dù chết. Ta cũng muốn chết cùng hắn.
Trữ Huyên giãy dụa, chăm chú nhìn Lạc Hà Cốc Chủ nói.
Những lời này, khiến Lạc Hà Cốc Chủ nhìn Trữ Huyên, đáy lòng không khỏi có chút ước ao với Nghệ Phong, có hồng nhan tri kỷ như vậy, cho dù chết, tiểu tử kia cũng chết không tiếc. Nhìn nhãn thần kiên định của Trữ Huyên, Lạc Hà Cốc Chủ hơi buông tay ra.
Hắn vừa buông lỏng, Trữ Huyên đã giãy dụa, thẳng tắp nhảy xuống ao.
Thế nhưng, nàng làm như vậy để Lạc Hà Cốc Chủ hoảng hốt, vừa định thi triển đấu khí giữ Trữ Huyên, lại phát hiện Trữ Huyên bị một cổ năng lượng nhu hòa đưa lên bờ.
- Nữ oa, Thánh trì không phải ngươi có thể khiêu khích.
Trong ánh mắt của đám người Lạc Hà Cốc Chủ, một thân ảnh già nua xuất hiện.
Lạc Hà Cốc Chủ nhìn nhân ảnh này, cũng không quản Trữ Huyên, nói:
- Phụ thân, có tin tức của Tình Nhi hay không?
- Hai người bọn họ nhất định còn sống.
Những lời này khiến mọi người thở dài một hơi.
- Tiền bối! Hai người bọn họ hiện ở nơi nào? Người không thể cứu bọn họ lên sao?
Trữ Huyên nhìn lão cốc chủ nói.
Lão cốc chủ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Tuy rằng ta muốn lặn xuống đáy ao, thế nhưng lại bị ảo cảnh ngăn chặn. Căn bản vào không được, ta chỉ có thể bảo chứng hai người bọn họ còn sống, cái khác ta bất lực.
- Ảo cảnh?
Lạc Hà Cốc Chủ kinh ngạc, nhìn lão cốc chủ tràn đầy nghi hoặc.
Lão cốc chủ gật đầu:
- Ta cũng thật không ngờ dưới Thánh trì, cư nhiên có một tòa ảo cảnh thật lớn. Nếu như ta không đoán sai mà nói, dưới Thánh trì này hẳn là có một tòa cung điện. Buồn cười, chúng ta ở bên Thánh trì nhiều năm như vậy, lại không biết dưới Thánh trì có bí mật bực này.
Sắc mặt Lạc Hà Cốc Chủ cũng trở nên cực kỳ cổ quái:
- Phụ thân, ý của người là?
- Nghĩ hẳn là vị tiền bối cao nhân nào đó lưu lại, hơn nữa chỉ sợ Thánh trì này cũng là hắn kiến tạo. Thủ đoạn như vậy, quả thực có thể nói là nghịch thiên.
Lão cốc chủ có chút ít hướng tới nói.
Một câu nói này, khiến mọi người nhịn không được hít sâu một ngụm lương khí. Nhớ tới năng lượng thánh trì bạo động vừa rồi, đủ để phá hủy Lạc Hà Cốc bọn họ, năng lượng như vậy chỉ là di tích mà người khác lưu lại, vậy người kia cường đại đến mức nào?
- Vậy có cần nghĩ cách khác hay không?
Lạc Hà Cốc Chủ thấy phụ thân như vậy, hắn không khỏi nghĩ đến con bài chưa lật trong cốc.
Nguyên bản Trữ Huyên còn lo lắng không thôi, lúc này mở miệng nói:
- Không cần. Nếu như là ảo cảnh mà nói, Nghệ Phong có thể ứng phó.
Những lời này, khiến ánh mắt mọi người tập trung trên mặt Trữ Huyên, lão cốc chủ cũng ứng phó không được ảo cảnh, Nghệ Phong có thể ứng phó sao?
- Ngươi vững tin?
Nhãn tình Lão cốc chủ sáng lên.
Trữ Huyên gật đầu, tung một quả bom nói:
- Bản thân Nghệ Phong có thể chế tạo ảo cảnh.
Những lời này, khiến hai vị cốc chủ liếc mắt nhìn nhau. Đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, cuối cùng lão cốc chủ gật đầu nói:
- Vậy chờ một chút xem đi. Hi vọng tiểu tử kia có thể sáng tạo kỳ tích.
Lạc Hà Cốc Chủ thấy phụ thân hắn nói như vậy, tuy rằng sốt ruột, thế nhưng cũng không dám phản bác.
...
Mà thời điểm mọi người ở trên mặt đất sốt ruột, Nghệ Phong và Tình Nhi đã tới đáy ao. Nghệ Phong thật không ngờ, sóng lớn kia lại đánh bọn họ vào đáy ao, thời điểm bọn họ còn chưa phản ứng tới được thì đã tiến nhập trong một ảo cảnh.
Cũng may là thực lực hai người không thấp, hơn nữa Nghệ Phong và Tình Nhi phản ứng rất nhanh, bị cổ năng lượng cường đại kia đập trúng, mặc dù có chút huyết khí cuồn cuộn, thế nhưng cũng không thụ thương quá lớn.
Hơn nữa Nghệ Phong là Y Sư bát giai, chút thương thế ấy căn bản không làm hắn để vào mắt, vô cùng đơn giản xử lý giúp Tình Nhi, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Nghệ Phong ca ca!
Tình Nhi thấy ở dưới đáy ao cũng có chút sợ hãi, cầm lấy tay Nghệ Phong hô.
Nghệ Phong cầm bàn tay nhỏ bé của Tình Nhi, khẽ cười nói:
- Không có việc gì. Theo ta đi, đây chỉ là một ảo cảnh mà thôi.
- Ảo cảnh? Ảo cảnh viễn cổ?
Tình Nhi hiển nhiên cũng biết, có chút lo lắng hỏi, trình tự giống như ảo cảnh, mê hoặc người cực kỳ dễ, bọn họ có thể đi ra ngoài sao?
- Yên tâm đi. Muội đi theo ta là được.
Nghệ Phong khẽ cười nói, nếu như trước đây Nghệ Phong có thể cảm thấy đau đầu. Thế nhưng từ truyền thừa lần trước, lý giải của hắn đối với ảo cảnh đạt được cấp độ không thuộc về mình, muốn tìm chỗ xuất nhập trong ảo cảnh này cũng không khó.
- Uhm!
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Tình Nhi nghe Nghệ Phong khẳng định nói, trong lòng cũng có chút tin tưởng.
Đi ra khỏi ảo cảnh này, Nghệ Phong không có dùng quá nhiều thời gian, tuy rằng ảo cảnh này cực kỳ ưu tú, nhưng chỉ cần không phải ảo cảnh cấp nghịch thiên, đối với Nghệ Phong cũng không phải vấn đề quá lớn.
Mà Tình Nhi bước ra khỏi ảo cảnh này, cũng thật không ngờ Nghệ Phong phá giải nhanh như vậy tiệp, chỉ là nàng phản ứng tới, hưng phấn nói:
- Muội biết Nghệ Phong ca ca có thể dẫn muội đi ra.
Nghệ Phong cười cười, ánh mắt nhìn về phía dưới, ở vị trí kia. Có một tòa bảo tháp thật lớn, bảo tháp cổ xưa mười phần, thế nhưng nằm ở đáy hồ lại không có một chút ẩm ướt, ngược lại khiến người ta có một cảm giác đồ sộ.
- Bảo tháp thật xinh đẹp.
Tình Nhi không khỏi cảm thán nói. Ánh mắt chăm chú nhìn đỉnh tháp. Ở vị trí đỉnh tháp, Nghệ Phong phát hiện có tản ra thánh quang, quang mang này đảo qua trên người, khiến tử khí trong cơ thể Nghệ Phong tựa hồ bắt đầu tiêu tán. So với năng lượng Thánh trì, hiệu quả tinh lọc của thánh quang này có thể nói là rất kinh khủng.
- Thánh Thủy!
Tình Nhi chỉ vào đỉnh bảo tháp, trừng to mắt kinh hô.
Nghệ Phong nhìn lại, quả nhiên thấy đỉnh bảo tháp, có một bóng nước hình minh châu thật lớn, mà những thánh quang này chính là phát ra ở nơi đó.
Nghệ Phong nhìn dịch thể hình minh châu kia, hắn hít sâu một ngụm lương khí, minh châu lớn như vậy, Thánh Thủy trong đó nhiều bao nhiêu a?
Nguyên bản Nghệ Phong còn lo lắng một giọt Thánh Thủy không thể bài trừ tử khí trong nguyên hồn, thế nhưng hiện tại không lo lắng một chút. Nhiều Thánh Thủy như vậy, chút tử khí kia sẽ biến mất không còn một mảnh.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Tình Nhi, hiển nhiên Tình Nhi cũng bị chấn động rồi. Nghệ Phong hít sâu một hơi, kéo Tình Nhi nói:
- Đi thôi. Đi xem bảo tháp này rốt cuộc là cái gì.
Nói xong, Nghệ Phong và Tình Nhi thẳng đi tới đỉnh bảo tháp. Nghệ Phong tới đỉnh bảo tháp, ánh mắt nhìn Thánh Thủy phía trước, nhưng vẫn không hề động thủ lấy Thánh Thủy đi.
Tình Nhi thấy Nghệ Phong như vậy, rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, Nghệ Phong giải thích nói:
- Đi lên nhìn một chút, ở đây ngưng tụ nhiều Thánh Thủy như vậy, tất nhiên có cổ quái.
Nghe Nghệ Phong nói như vậy, Tình Nhi mới hơi gật đầu, thầm nghĩ dù sao Thánh Thủy này đã là của mình, không nóng lòng một thời.
Mà Nghệ Phong nghĩ không sai, năng lượng ở đây nồng hậu như vậy, mượn Thánh Thủy, muốn đẳng cấp nhiếp hồn sư tiến vào thất giai, căn bản không phải vấn đề quá lớn.