Tứ nữ đứng ở chỗ kia, dường như tạo thành một phong cảnh tịnh lệ, làm cho ánh mắt tất cả thiếu niên đều bị hấp dẫn đến trên người các nàng. Liễu Mộng Nhiên nhã nhặn lịch sự, Bạch Hàn Tuyết lãnh ngạo cao gầy, Khinh Nhu mềm mại nhu thuận, Thượng Quan Vũ Phượng kiêu căng u oán. Bốn người bốn vẻ đẹp khác nhau, làm cho tất cả nam tử ở đây thất thần, đặc biệt khi chú ý tới tứ nữ đều xinh đẹp, dụ hoặc mê người. Làm cho đám nam nhân nhìn thấy đều miệng đắng lưỡi khô.
Đặc biệt thời điểm ánh mắt quét đến đôi chân dài của Bạch Hàn Tuyết, hô hấp cả đám càng thêm gấp gáp.
Nghệ Phong nhìn tứ nữ trước mặt, Nghệ Phong tinh tế quan sát, nhưng thật ra rất khó phân ra ai thắng một bậc. Nghệ Phong thích nhu thuận của Liễu Mộng Nhiên, cũng thích vẻ mềm mại của Khinh Nhu. Đối với đôi chân dài của Bạch Hàn Tuyết cũng có hứng thú vô cùng. Nghệ Phong duy nhất không có quá quan tâm chính là Thượng Quan Vũ Phượng, thế nhưng phải thừa nhận, vẻ đẹp của nàng không thua kém ba người kia.
Quần hoa khoe sắc?
Trong lòng Nghệ Phong đột nhiên toát ra một câu như vậy, tứ nữ này thật xứng với bốn chữ trên.
Tứ nữ đều là một trong thập đại mỹ nhân của học viện Trạm Lam, đối với các nàng Nghệ Phong cũng không xa lạ. Nghệ Phong mỉm cười nhìn bốn người, trong lòng đánh giá xem rốt cuộc ai thắng một bậc.
Chu Bằng nhìn cử động này của Nghệ Phong, hắn vươn tay vẫy vẫy trước mắt Nghệ Phong nói:
- Ta nói huynh đệ này, ngươi nghe ca ca khuyên đi, không có hy vọng với bọn họ đâu! Nữ nhân tuyệt mỹ như vậy, không phải ngươi có thể đi thông đồng được!
- Ha ha, chưa thử qua ngươi vì sao biết được?
Nghệ Phong nhìn Chu Bằng cười nói.
Chu Bằng trắng mắt nhìn hắn nói:
- Nếu như ngươi có thể thông đồng được một người, ngươi sau này chính là đại ca của ta, không, cho dù gọi ngươi là sư phụ cũng không thành vấn đề!
- Đừng!
Nghệ Phong vội nói, có một đệ tử như Lý U, hắn cũng đã cảm giác đau đầu rồi, thêm một người nữa thực sự sẽ chết người.
Nhớ tới Lý U, Nghệ Phong bắt đầu tìm kiếm hắn, lại phát hiện Lý U đã nhập sân nhảy ôm một nữ nhân nhảy múa. Điều này làm cho Nghệ Phong ngạc nhiên, lúc nào tốc độ đối phó nữ nhân của tiểu hài tử xấu xa này cũng nhanh như vậy rồi?
- Tiểu thư mỹ lệ! Có thể mời nàng nhảy một bản hay không?
Thời điểm đáy lòng Nghệ Phong nghĩ có phải là qua mời Liễu Mộng Nhiên nhảy một bản hay không, một câu nói đầy tự tin vang lên bên tai Nghệ Phong.
Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tướng mạo coi như anh tuấn vươn tay đứng ở trước mặt Trương Diễm, hiển nhiên là bị khuôn mặt xinh đẹp của Trương Diễm hấp dẫn tới.
- Xin lỗi! Ta đã có hẹn!
Trương Diễm đối với chuyện cự tuyệt như vậy hiển nhiên thập phần thành thạo, nàng cười hướng nam tử trước mặt nói.
Trương Diễm nguyên tưởng rằng nam tử sẽ rời đi, thế nhưng khuôn mặt nam tử này lại vẫn tươi cười như trước nói:
- Nàng nói chính là hai vị trước mặt này sao? Ha ha. Lấy khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư, bồi hai vị này khiêu vũ tuyệt đối là vũ nhục!
Chu Bằng nghe nam tử nói thế, trong nháy mắt nổi giận, câu dẫn lão bà hắn cũng thôi đi, đó nói rõ lão bà hắn đẹp. Thế nhưng cư nhiên vũ nhục hắn như vậy, cái này không phải hắn có thể chịu được. Bất quá Chu Bằng cũng biết đây là quốc yến, tùy ý kéo ra một người, tại đế đô cũng tính nhân vật phong vân, hắn cố nén lửa giận trong lòng, hướng nam tử nói:
- Các hạ không cảm thấy ngươi nói chuyện có chút khó nghe sao?
Tư Đạt là người thừa kế thế tập bá tước, đối với đại đa số quý tộc có thế lực của đế đô đều nhận thức, mới vừa rồi hắn chú ý tới Trương Diễm, tuy rằng Trương Diễm so ra kém bốn vị kinh diễm trong sân kia, thế nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có. Đặc biệt thời điểm chú ý tới Nghệ Phong và Chu Bằng ngồi ở bàn cuối, đối với hai người rất khinh thường. Tại đế đô, tuy rằng nhà hắn không tính là thế gia nhất lưu, thế nhưng ít nhất so với các bá tước không có quyền thế thì mạnh hơn nhiều, ít nhất cũng coi như trên thế gia nhị lưu!
Nên Tư Đạt không để ý đến Chu Bằng, tiếp tục hướng Trương Diễm nói:
- Tiểu thư mỹ lệ, đi với ta được không?
Trương Diễm nhíu mày, hướng Tư Đạt nói:
- Xin lỗi! Trượng phu ta đã thay ta cự tuyệt ngươi rồi!
Trên mặt Tư Đạt lúc này mới đỏ lên một chút, dùng tay chỉ vào Chu Bằng và Nghệ Phong nói:
- Chỉ cần các ngươi buông tha vị tiểu thư này, ta cho các ngươi nghìn vàng, thế nào?
Nghệ Phong thiếu chút nữa cười ha ha, hắn đi về phía trước một bước, một cái tát quét tới Tư Đạt, tiếng da thịt va chạm chói tai vang lên, trên mặt Tư Đạt lập tức xuất hiện ấn ký năm ngón tay đỏ hồng.
- Ngươi quỳ xuống gọi vài tiếng gia gia, ta cũng cho ngươi nghìn vàng, thế nào?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Lúc này Tư Đạt cảm giác toàn bộ đầu còn choáng váng, nhìn khắp bầu trời toàn là sao lớn sao nhỏ xoay tròn, sau một lúc lâu, hắn mới cảm giác sắc mặt nóng đến lợi hại.
- Ngươi dám đánh ta?
Tư Đạt bụm mặt, hướng Nghệ Phong cả giận nói. Đấu khí trên người cũng lóe ra. Nếu Tư Đạt không cố kỵ đây là quốc yến, sợ là đã sớm động thủ rồi.
Hai người Trương Diễm cũng bị Nghệ Phong doạ sợ, bọn họ chưa từng có nghĩ đến Nghệ Phong sẽ trực tiếp lớn mật như vậy, trên quốc yến cư nhiên một lời không hợp động thủ.
- Hắn ăn gan báo hay sao vậy trời? Cư nhiên dám động thủ trên quốc yến cũng, lẽ nào hắn không sợ hoàng đế Trạm Lam trách cứ sao? Hắn là một quý tộc nghèo túng, nháo sự ở trong yến hội, cho dù bị thắt cổ cũng là chuyện thường a.
Nghĩ vậy, Trương Diễm và Chu Bằng cùng kinh hãi.
- Nếu như ta nguyện ý, ta dám giết ngươi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, trong ngữ khí lại đầy sát ý lăng lệ.
- Tốt! Tốt! Tốt cho một quý tộc nho nhỏ!
Tư Đạt tức giận nói, nếu không phải hiện trường quá mức ồn ào, đồng thời vị trí bọn họ có chút xa, sợ là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt mọi người.
Nghệ Phong không để ý đến một tên hề như vậy, nhãn thần tiếp tục nhìn các nàng Liễu Mộng Nhiên, hiển nhiên khuôn mặt tứ nữ hấp dẫn hơn tên này gấp trăm ngàn lần, thấy có cả đám lòng tự tin mười phần đi vào mời khiêu vũ, Nghệ Phong nhìn ra, tựa hồ bọn họ đều chừa Bạch Hàn Tuyết lãnh ngạo và Thượng Quan Vũ Phượng ra, đại thể đều lựa chọn Khinh Nhu cùng Liễu Mộng Nhiên.
Nghệ Phong cười cười, thầm nghĩ hai nàng này thật đúng là tình nhân đại chúng. Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết không kém so với bọn họ, thế nhưng nhân khí lại thua một bậc.
Tư Đạt thấy Nghệ Phong cư nhiên không thèm nhìn hắn, hắn nhất thời nổi giận, hắn chưa từng có nghĩ tới sẽ có đãi ngộ như vậy, hắn trừng mắt hướng Nghệ Phong nói:
- Ngươi chờ đó, ta muốn thỉnh hoàng tử đến xem, ngươi động thủ ở trên quốc yến, sẽ có hạ tràng gì.
Nghệ Phong bật cười, hướng Tư Đạt nói:
- Vậy ngươi đi gọi đi, hi vọng hoàng tử điện hạ có thể làm chủ cho ngươi.
Tư Đạt hừ một tiếng:
- Ngươi chờ bị lăng trì đi!
Trương Diễm nhìn Tư Đạt cư nhiên thực sự đi tới chỗ hoàng tử, nàng kinh hãi vạn phần, tiểu nhân vật như bọn họ, căn bản không thể trêu vào đại quý tộc. Nhìn dáng dấp Tư Đạt, hiển nhiên có vài phần ảnh hưởng.
- Làm sao bây giờ? Nhìn dáng dấp người này. Sợ là hoàng tử điện hạ thực sự sẽ làm chủ cho hắn.
Nghệ Phong nhìn ánh mắt sợ hãi của Trương Diễm và Chu Cằng, hắn cười cười, hướng hai người nói:
- Hai người yên tâm, hoàng tử điện hạ dám làm chủ cho hắn, ta sẽ cho cả hai đẹp mặt.
Trương Diễm thật không ngờ Nghệ Phong còn có tâm tình nói giỡn, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Đều lúc nào rồi mà còn nói giỡn, nhanh tới chỗ hoàng tử điện hạ xin lỗi. Thỉnh cầu hắn tha thứ!
Nghệ Phong nghe được trong ngữ khí của Trương Diễm nồng đậm thân thiết, trong lòng cũng có chút cảm động. Chỉ là cũng không giải thích, đáy lòng than thở, hắn quả thực không thích hợp nói thật, mỗi lần nói thật, luôn luôn làm người không tin.