Nghệ Phong lần thứ hai trở lại phòng khách, thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai, toàn thân phảng phất như được tẩy rửa, cảm giác trong lòng dị thường thư sướng.
Nghệ Phong theo tiếng đàn nhìn lại, bóng người quen thuộc đánh huyền cầm, dáng dấp vô lo vô hỉ, làm cho người ta có một cảm giác thanh thuần thoát tục. Ngồi xếp bằng nơi đó, giống như tiên nữ trên chín tầng trời hạ phàm, làm cho người ta si mê trong đó. Có thể Ngu Phi không có vẻ đẹp làm cho người ta điên đảo như Điệp Vận Du. Thế nhưng có một vẻ đẹp làm cho người khác không dám khinh nhờn. Phảng phất như Thiên Sơn tuyết liên, tinh thuần thoát tục.
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn Ngu Phi, khó giấu diếm ánh sáng lã lướt. Nghệ Phong nhìn nữ nhân trước mặt cùng mình từng có duyên gặp một lần, khóe miệng cũng lộ vẻ mỉm cười. Cứ như vậy chăm chú nhìn vào nàng!
Tuy rằng Nghệ Phong và hoàng đế Trạm Lam về tới ghế trên, thế nhưng cũng không kinh động bất luận kẻ nào, ánh mắt cả đám đều ngưng tụ ở trên người Ngu Phi. Nghe tiếng đàn du dương, cả đám lộ ra thái độ si mê.
Liễu Mộng Nhiên đối với cầm kỳ thư họa rất có hứng thú, cho dù là Nghệ Phong ngồi trở lại chỗ, nàng như trước không có nhận thấy được, ánh mắt chăm chú nhìn trên người Ngu Phi, tản ra vẻ đẹp nhã nhặn lịch sự, làm cho Nghệ Phong nhìn nàng có chút si mê. Nghệ Phong cũng không có quấy rối Liễu Mộng Nhiên, an vị tại chỗ lẳng lặng nhìn Liễu Mộng Nhiên, nghe làn điệu thanh u, cảm giác toàn thân dễ chịu vô cùng.
Hoàng đế Trạm Lam nhìn thấy Nghệ Phong nhìn chăm chú vào Liễu Mộng Nhiên như vậy, đáy lòng có chút ước ao như Liễu Mộng Nhiên, hiển nhiên Nghệ Phong cực kỳ thương yêu nàng.
Tiếng đàn không có biến hóa quá lớn, vẫn như nước suối kéo dài lưu động, cũng không có sản sinh ba động quá lớn. Tiếng đàn cũng có thể ảnh hưởng tâm tình con người. Toàn bộ mọi người trong đại điện trở nên tâm bình khí hòa.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngu Phi rốt cục kết thúc cầm khúc của nàng. Thế nhưng mọi người chưa có phục hồi tinh thần như trước, cả đám si mê. Liễu Mộng Nhiên ở cầm thuật cũng coi như có chút thành tựu, tuy rằng cực kỳ hưởng thụ, thế nhưng trước hết từ loại trạng thái này đi ra.
Nàng phát hiện Nghệ Phong mỉm cười nhìn nàng, sắc mặt ửng đỏ, đồng thời cũng vui vẻ hô:
- Thiếu... Nghệ Phong, huynh đã trở về!
Nghệ Phong gật đầu, nắm tay Liễu Mộng Nhiên, quay đầu nhìn về phía Ngu Phi. Thấy nàng vô hỉ vô bi như trước, lẳng lặng ngồi ở kia.
- Cầm kỹ của Ngu Phi quả nhiên tuyệt diệu, ta so ra kém xa!
Liễu Mộng Nhiên nhìn Ngu Phi, có chút cảm thán nói.
- Sao nói vậy! Mộng Nhiên của ta cũng không kém, chỉ là ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cầm kỹ của Mộng Nhiên, có cơ hội khảy cho ta một bản.
Nghệ Phong hướng Liễu Mộng Nhiên cười cười. Đối với cầm kỹ của Ngu Phi, hắn rất bội phục, chỉ bất quá nghĩ đến lần trước nàng thua ở trong tay mình, nhiều ít có chút đắc ý.
Liễu Mộng Nhiên không rõ vì sao Nghệ Phong lại lộ ra vẻ đắc ý, cũng biết nơi này không tiện hỏi. Cũng theo ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía Ngu Phi.
Ngu Phi tự nhiên chú ý tới Nghệ Phong, nàng không để lại vết tích gật đầu với Nghệ Phong, xem như là chào hỏi. Điều này làm cho Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, hắn thật không rõ nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Có thể trong mắt nữ nhân này, hắn và người trong phòng khách không có gì khác nhau!
- Bệ hạ! Ngu Phi ngưỡng mộ cầm kỹ của Điệp Phi cao siêu. Lần trước Ngu Phi đã thua trong tay Điệp Phi. Thỉnh bệ hạ có thể để Điệp phi lần thứ hai chơi một bản!
Nghệ Phong hiển nhiên đối với sự tình lần trước nhớ mãi không quên, ánh mắt chuyển dời đến hoàng đế Trạm Lam.
Những lời này của Ngu Phi nhất thời để ánh mắt mọi người chuyển dời đến trên người Điệp Vận Du, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua chuyện tình lần trước Ngu Phi thua ở trong tay Điệp Vận Du. Đặc biệt Ngu Phi nói một câu ‘ta không thích nữ nhân’. Càng ở đế đô lan truyền ra. Đương nhiên bọn họ càng muốn nghe tiếng đàn của Điệp Vận Du. Nhìn hai vị nhạc công cao siêu nhất đế đô sẽ như thế nào?
Hoàng đế Trạm Lam quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du nói:
- Điệp phi, ý của nàng như thế nào?
- Ngày hôm nay thân thể ta không khỏe! Không đánh đàn được!
Điệp Vận Du nhàn nhạt nói, thậm chí không có liếc mắt nhìn hoàng đế Trạm Lam. Nếu như người thường sợ là đã sớm đưa đi ra ngoài lăng trì. Thế nhưng trước mặt chính là Điệp Vận Du. Hoàng đế Trạm Lam sớm biết bản tính Điệp Vận Du, cũng không làm gì được nàng.
Ngu Phi thấy Điệp Vận Du trực tiếp cự tuyệt như vậy, nàng ngược lại hướng Điệp Vận Du nói:
- Tỷ tỷ thực không muốn tỷ thí một lần nữa cùng Ngu Phi sao?
Điệp Vận Du cảm giác được từng đạo nhiệt hỏa nhìn đến trên người nàng, nàng chỉnh lại thắt lưng, nhất thời lại có một đám nam nhân máu mũi phun trào:
- Muội muội nói đùa, chỉ bất quá ngày hôm nay thực sự thân thể ta không khỏe. Nếu như muội muội nguyện ý mà nói, lần sau đến Thúy Lâm Các của ta tỷ thí!
Ngu Phi nghe Điệp Vận Du nói, mặc dù có chút thất vọng, thế nhưng lại cũng không nói nhiều lắm. Ngu Phi vốn không phải là người có thể miễn cưỡng người khác!
Điệp Vận Du tự nhiên không muốn so đấu ở đây, nàng cũng không cho rằng nàng đánh đàn dễ nghe. Chỉ là khi ánh mắt của nàng chuyển tới trên người Nghệ Phong, thấy vẻ mặt Nghệ Phong nhìn nàng nghiền ngẫm. Tựa hồ cười vì nàng mượn cớ thân thể không khỏe, Điệp Vận Du cũng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, hỗn đản này cư nhiên còn dám cười, lần trước so đấu với Ngu Phi chính là ngươi.
Nghĩ vậy, Điệp Vận Du cũng không có hảo ý liếc mắt nhìn Nghệ Phong, Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du liếc mắt nhìn hắn, đáy lòng hắn có chút phát lạnh, quả nhiên hắn nghe được Điệp Vận Du nói:
- Cầm kỹ của Nghệ Phong đế quân cũng rất mạnh, lần trước thời điểm đi ra ngoài du ngoạn của đám người Tiêu Công. Nghệ Phong đế quân diễn tấu qua một khúc, để ta cảm thấy kinh ngạc!
Nghệ Phong nghe những lời này của Điệp Vận Du, hắn cảm giác đau đầu. Quả nhiên thấy ánh mắt Ngu Phi chuyển hướng hắn.
- Nghệ Phong, đây là thực sự?
- Không! Tuyệt đối không có!
Nghệ Phong thấy nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Điệp Vận Du, nữ nhân này còn thấy hắn thiếu phiền phức sao. Huống chi lần trước có thể thắng Ngu Phi là may mắn. Cầm kỹ chân chính của Nghệ Phong so với Ngu Phi còn kém rất nhiều.
Ngu Phi thấy Nghệ Phong nói như vậy, đầu lông mày của nàng liền nhíu lại. Nghệ Phong nói nàng không tin!
- Vậy mời chơi một bản đi!
Ngu Phi chăm chú nhìn vào Nghệ Phong, trong ánh mắt rất có chờ mong.
- Cái kia, hay là thôi đi! Ta đánh đàn rất kém, sẽ bêu xấu mà thôi!
Nghệ Phong không muốn tự rước lấy nhục. Không có Mặc Tình trong tay, nhất định không thể so sánh với Ngu Phi.
- Nghệ Phong đế quân cần gì phải cự tuyệt. Nếu Điệp phi, Ngu Phi và tất cả mọi người tin tưởng ngươi, ngươi thử đánh một bản đi!
Hoàng đế Trạm Lam cũng rất muốn biết, Nghệ Phong có phải là thật có thủ đoạn như vậy không. Hắn nghe nói qua Nghệ Phong thi từ nhất tuyệt, lẽ nào cầm kỹ cũng có thể nhất tuyệt sao? Thiên hạ còn có nhân vật toàn năng như vậy sao?
truyện được lấy từ website tung hoanh
- Nghệ Phong...
Liễu Mộng Nhiên cũng bị khơi dậy tâm hiếu kỳ, đầy chờ mong nhìn Nghệ Phong. Đối với Liễu Mộng Nhiên mà nói, cầm kỳ thư họa đối với nàng có lực dụ hoặc trí mạng. Nghệ Phong thỉnh thoảng cho nàng thi từ để nàng trầm mê. Thế nhưng trong lòng từng thiếu nữ đều có mộng mơ, nàng đương nhiên hi vọng Nghệ Phong là hoàn mỹ, hi vọng Nghệ Phong ở phương diện cầm kỹ cũng không thua thi từ. Tốt nhất là, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông! Đây mới là bạch mã vương tử trong lòng Liễu Mộng Nhiên, mặc dù có chút hy vọng xa vời. Thế nhưng lại thực sự là mộng tưởng trong lòng nàng!
Nghệ Phong thấy nhãn thần Liễu Mộng Nhiên chờ mong nhìn hắn, thầm nghĩ xấu mặt thì xấu mặt đi, Dù sao đi nữa thua trước mặt Ngu Phi, xấu mặt cũng coi như không quá mất mặt, chỉ là sau này độ khó thông đồng nữ hài tử lại khó khăn một chút.
Nghĩ vậy, đáy lòng Nghệ Phong rất hận Điệp Vận Du, thầm nghĩ buổi tối ngày hôm nay nhất định tìm nàng hành hạ một trận.