Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng Chương 147

Quần áo hai người chẳng biết lúc nào đã bị Mạc Kỳ Hàn thuần thục cởi sạch trong lúc hôn, môi dời đến vành tai khéo léo của Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng cắn, thiên hạ trong lòng khẽ run lên, trên má đỏ kéo dài đến bên tai.

"Mạn Mạn, bộ dạng ôn nhu này được chứ?" Mạc Kỳ Hàn hỏi nhỏ.

Lăng Tuyết Mạn quẫn, khép mắt thật chặt, một câu cũng nói không nên lời, ngượng ngùng cắn môi, không muốn nói được, cũng không dám nói không, tim đập chưa bao giờ nhanh như vậy, nàng không khỏi tự hỏi mình, nàng cam tâm tình nguyện thừa nhận hắn là tình nhân của nàng sao? Sự tình phát triển đến bây giờ, nàng chưa tính là bị ép buộc, mà là thật sự có không tuân theo đạo đức cùng hắn yêu đương vụng trộm sao?

"Mạn Mạn, nói chuyện, ta muốn nghe nàng nói được." Mạc Kỳ Hàn dời môi tới bên môi nàng, ôn nhu mê hoặc nói.

"Được… được rồi." Gò má Lăng Tuyết Mạn nóng rực, đụng chạm đến mặt của hắn, tay nhỏ bé để trên ngực hắn không khỏi khẩn trương nắm chặt.

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi cười khẽ, bàn tay to từ trên lưng nàng dời đến trước ngực, một tay xoa nơi mềm mại đẫy đà, môi từ cần cổ dời xuống, hôn xương quai xanh của nàng, dời xuống đóa mai hồng khẽ liếm vòng quanh một vòng, nhẹ nhàng ngậm chặt, khẽ cắn, mà bàn tay kia nhẹ áp sát, chậm rãi vân vê, lòng bàn tay cực nóng mơn trớn mỗi một tấc thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng, khơi lên từng trận lửa nóng bỏng, nàng nhịn không được yêu kiều ra tiếng, "Ừm ừm, thông dâm tình nhân…"

"Mạn Mạn, thích hành động của ta đối với nàng không?" Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Mạc Kỳ Hàn ở trước ngực Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, tà khí trong mắt tuôn hừng hực, bờ môi tràn đầy tươi cười, tiếng nói mị hoặc như nam châm thâm nhập vào đầu óc của nàng, làm cho nàng ngượng ngùng bịt chặt mắt, nói nhỏ đến không thể nghe thấy, "Thích!"

Sung sướng nhướng mày, Mạc Kỳ Hàn một lần nữa dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu nhẹ trêu, "Mạn Mạn, ngực nhỏ của nàng đã lớn hơn một chút, phát hiện chưa? Ha ha, đây chính là công lao của ta!"

"Cái gì, cái gì?" Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, nhất thời quẫn nhưng không có chỗ chui, xấu hổ đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, gắt giọng: "Ngươi… ngươi không biết xấu hổ, lời như thế ngươi cũng nói được?"

"Ha ha, Mạn Mạn không cần e lệ, ta và nàng thân mật như thế, nói một chút cũng không sao a." Mạc Kỳ Hàn giữ hai tay nhỏ bé đang đẩy hắn, sủng nịch tươi cười.

Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, bĩu môi, sẳng giọng: "Vậy một khi đã thân mật như vậy, liền nói cho ta ngươi tên gì?"

"Không thể nói." Mạc Kỳ Hàn cười lắc đầu, "Thật không thể nói, bởi vì bây giờ còn không phải thời điểm cho nàng biết."

"Ngươi lại đem ta ra đùa!" Lăng Tuyết Mạn mất hứng, miệng cong lên, "Ngươi không tin ta, sợ ta tố giác ngươi sao?"

"Không phải, nàng đừng hỏi, nàng chỉ cần nhớ kỹ, ai cũng có thể hại nàng, mà ta tuyệt đối sẽ không, ngược lại ta còn sẽ liều mạng bảo vệ nàng." Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, giọng vô cùng kiên định.

"Không nghe, không nghe!" Lăng Tuyết Mạn bắt đầu chơi xấu, hai tay bịt kín lỗ tai, "Ta không nghe gì hết, ta cũng không biết ngày mai ta có thể sống sót hay không, ngộ nhỡ ngươi không kịp tới cứu ta, ta chết mà không biết nam nhân muốn thân thể ta là ai, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?"

"Ha ha, nàng chết không xong!" Mạc Kỳ Hàn cười nói.

"Mặc kệ, ngươi nói đi, ngươi không nói sẽ không được chạm vào ta!" Lăng Tuyết Mạn thử uy hiếp.

Mạc Kỳ Hàn mang ý cười thật sâu, mày giãn ra, nói: "Được, ta nói, ta tên là Tam."

"Thật sự?" Lăng Tuyết Mạn không nghi ngờ gì, hơi giật mình hỏi: "Vì sao kêu là Tam? Khó nghe quá!"

"Bởi vì nhà ta họ Trương, ta là lão tam." Mạc Kỳ Hàn nói mặt không đỏ tim không đập mạnh, cực kỳ tự nhiên.

"À." Lăng Tuyết Mạn hiểu biết gật đầu.

Mạc Kỳ Hàn bật cười không thôi, "Vậy bây giờ có thể chạm vào nàng sao?"

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc gật đầu, lẩm bẩm, "Tam? Tam? Sao cha nương ngươi lại cho ngươi cái tên quê mùa như vậy? Thật không có tài nghệ, xem tên của ta thật hay nha, người cũng như tên, tên của ta hay, bộ dạng ta cũng xinh đẹp, tên ngươi khó nghe quá! Khẳng định diện mạo ngươi cũng khó coi, cho nên mới không dám cho ta nhìn thấy phải không?"

Lăng Tuyết Mạn tự phán đoán như vậy, khiến cho Mạc Kỳ Hàn vừa muốn hôn lên nàng cũng phải dừng lại, buồn bực ngẩng đầu lên nói: "Nói cái gì đó? Dung mạo bản công tử so thị vệ Vô Giới cứu nàng đẹp hơn một trăm tám mươi lần, không tin chờ ta quang minh chính đại cưới nàng xong, chính nàng hỏi hắn, nếu hắn dám nói hắn tuấn mỹ hơn ta, ta nửa đời sau sẽ hầu hạ nàng!"

"Ách, ngươi… ngươi thật muốn cưới ta à?" Lăng Tuyết Mạn co quắp.

"Vô nghĩa! Ta không phải dâm tặc thật, có thể ăn sạch sành sanh liền ném nàng sao?" Mạc Kỳ Hàn trắng trợn nói.

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, không cho là đúng, "Chờ ngươi có bản lĩnh cưới ta rồi nói sau."

"Ha ha, nha đầu nàng chờ đi, có lẽ trong vòng một năm, hoặc là hai ba năm sau, nàng sẽ là vật trong túi bản công tử!" Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp , bàn tay to đặt ở trên lưng Lăng Tuyết Mạn bắt đầu di động, tà mị nhếch môi, "Mạn Mạn, tối nay ngày cực tốt cảnh cực đẹp, đừng sống uổng, trước hết để cho ta tận tâm yêu nàng, nhé?"

Âm cuối lười nhác giơ lên, môi lại phủ trên đẫy đà trước ngực, cảm giác tê dại cực nóng lập tức truyền khắp toàn thân, Lăng Tuyết Mạn khẽ run thân mình, kìm lòng không đậu bắt được hai vai Mạc Kỳ Hàn, miệng nhẹ dặn dò, "Tam, ngươi nhẹ chút -"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, thầm nghĩ, cái tên Tam thật là khó nghe, loại thời điểm này mà kêu không phải tên của hắn, cảm giác rất bực tức!

"Đừng kêu Tam, kêu là Tình nhân đi." Mạc Kỳ Hàn bất giác lên tiếng.

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn nghe lời, không có nghĩ nhiều.

Hôn một đường xuống phía dưới, hôn khắp mỗi một chỗ trên thân mình thơm ngát của nàng, bàn tay to cũng phủ theo mỗi một tấc, từ bụng bằng phẳng trợt xuống giữa hai chân nàng, nhẹ áp sát chậm vân vê, ngón tay dài chui vào nơi u mật của nàng, chậm rãi ra vào.

Hai gò má Lăng Tuyết Mạn nhiễm lên đỏ ửng say lòng người, trong cơ thể nóng như lửa đốt, khó nhịn càng thêm gần sát thân mình Mạc Kỳ Hàn, bốn cánh môi kề nhau, hắn thở dốc dồn dập, khuôn mặt tuấn tú tuôn ra sóng tình, giờ phút này trong mắt ngoại trừ đè nén ẩn nhẫn, không còn cái khác, không nhịn được, thì thầm: "Mạn Mạn ta muốn nàng được không?"

"Ưm, ngươi… ngươi cần gì phải hỏi ta?" Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng nói không ra lời.

Mạc Kỳ Hàn đã nhịn đến trên trán đổ mồ hôi như đậu, vô cùng khàn khàn, "Đương nhiên phải hỏi, trước kia là ta chiếm đoạt nàng, về sau ta muốn nàng cam tâm tình nguyện đem thân mình cho ta."

"Ta nếu không muốn thì sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở mắt.

"Nàng sẽ không thể không đồng ý, bởi vì ta là nam nhân định mệnh của nàng." Mạc Kỳ Hàn cười quỷ dị, tự tin cuồng ngạo.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mi-hau-hi-lanh-hoang/chuong-111/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận