Vệ Minh vội vàng xin lồi vì đã thất lễ, rồi theo hộ vệ Giám Thiên các. Nào ngờ vị Ninh tông chủ này không ngại hiềm nghi, lại theo hắn tới đây. Vệ Minh thấy Thanh Thu đang ôm cây đàn nhìn chăm chăm người ta một cách vô lễ, hắn đành quay người lại nói: "Vừa rồi trong phủ xảy ra chút chuyện, khiên Ninh tông chủ chê cười rồi".
Ninh Tư Bình dường như khổng nhìn thấy ánh mắt của Thanh Thu, đáp: "Nếu cần Ninh mồ ra tay tương trạ, thê'tử đừng ngại lên tiêng".
Vệ Minh cười: "Không cần, đa tạ Ninh tông chủ, chút chuyện mọn này đâu cần tói sự tương trợ của Thiên phủ. Nào, ta và ngài cần phải quay về bữa tiệc tiếp tục vui vẻ thôi".
Hắn thấy Thanh Thu không bị tốn hại gì, bèn cùng Ninh tổng chủ kéo người ròi đi. Trước cửa Giám Thiên các khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Thanh Thu ngấn ngơ đứng đó, chau mày nhăn mặt.
Nàng đang nghĩ đến một việc mà không sao thông suốt được, rô't cuộc Ninh tông chủ kia là thần thánh phương nào, tại sao lại thấy quen đến thê?
Hồng Ngọc và đám a hoàn thầm thờ dài trong lòng, xem ra thế từ quả nhiên rất thích Thanh Thu, nghe nói nàng xảy ra chuyện, đến tiệc rượu vói khách quý cũng chẳng màng, vội chạy về thăm nàng. Lẽ nào sau khi đi đánh trận trở về, khấu vị của thê'tử lại già đi, thích nữ tử lỡ thì ư?
Đột nhiên nghe Thanh Thu hét lên một tiêng, mọi người kinh ngạc hỏi có chuyện gì, nàng nâng cây đàn lên nói không thành lòi: "Cây đàn này... cây đàn này..
Cây đàn này không phải Lục Y, vừa rồi vì hoảng loạn nên Thanh Thu không đế ý, lúc này cúi đầu xem xét, lại nhận thấy cây đàn rất lạ. Mặc dù cũng là cố cầm bảy dây, nhưng màu sắc, chất gồ kém hơn rất nhiều, cán bản không phải là Lục Y đã theo bên nàng suất mười năm nay!
Trong một cán phòng ngủ nhỏ xíu của Giám Thiên các, Thanh Thu đang ngẩn ngơ ngồi nhìn cây đàn bị đánh tráo. Trước khi Hồng Ngọc đi, nàng ta chỉ đế lại một cây nến, ánh sáng trong phòng mờ nhạt, thậm chí còn khổng sáng bằng ánh trăng ngoài cửa số. Nàng không sao ngủ được, chông cằm bất an ngẫm nghĩ.
Cây đàn đó là một cây đàn tốt, vẫn luôn theo bên nàng, dù gia cảnh lụn bại, Thanh Thu cũng không nờ bán đi.
Thế tử từng nói, cày đàn này là vật tươngtruyền qua các đòi của Thiên phủ ở Bắc Vu,còn vì chuyện đó mà nghi ngờ nàng có quan hệ với Thiên phủ. Khi đó nàng chỉ coi như hắn nói lung tung, cây đàn này là vật đính ưóc của nhà họ Cao, chẳng liên quan gì đến Bắc Vu cả. Nhưng tối nay sau khi gặp chủ nhân Thiên phủ, nàng lại bắt đầu thấy nghi ngờ.
Lẽ nào, người ấy năm đó không chết ngoài biên ải, mà đến Bắc Vu làm chủ nhân Thiên phủ gì đó sao?
Suy nghĩ này có chút khó tưởng tượng, khiên lòng bàn tay Thanh Thu rịn mồ hôi, tim đập thình thịch. Nàng không lên tiếng về việc cây đàn bị tráo, cũng có thế vừa rồi tên trộm đó đêh là vì cây đàn, hoặc Lục Y đúng là vật cũ của Thiên phủ, giờ họ muốn lấy lại nên sai người tói. Nhưng đàn đế trong tủ, muôn tìm quả thật quá dễ, không đền nỗi phải lật tung cả phòng lên như thê? Hơn nữa tên trộm đó sau khi lấy Lục Y đi, lại làm thêm một chuyện thừa nữa là để lại cho nàng một cây đàn giông hệt, tên trộm này có bệnh gì chăng!
Khống Lương Niên có chút thấp thỏm, muôn ngồi lắng nghe tiếng đàn trong bữa tiệc để bình ốn tâm trạng. Tống Củng lại tới chọc y, ghé sát vào tai y cười cố quái: "Khổng huynh, có phải đang nhớ nàng đầu bếp không?".
Y có chút nổi nóng: "Hiền đệ, đệ uống nhiều roi'".
"Ha, huynh xin đệ đưa huynh đến đây, lẽ nào không phải vì nàng ta? Nghe đệ nói này, nữtử nhà tử tế có ai không muốn được gả cho huynh, sao huynh cứ thích Thanh Thu? Haizzễ" Hắn lắc đầu thờ dài, vẻ như vổ củng tiếc cho một con mọt sách ngu muội. Mấy hôm nay Tông Củng đã hiểu ra,
Vệ Minh sẽ không đế Thanh Thu đi, Khống Lương Niên chắc chắn sẽ phải thất vọng.
Khống Lương Niên không trả lời, chi cúi đầu nhấm rượu, thinh thoảng ngẩng lên nhìn đoàn sứ giả đến tù B c Vu kia một cái. Việc đàm phán giữa hai nước thật tốn thời gian, thời tiết càng ngày càng lạnh, không chừng đoàn sứ giả Bắc Vu này sẽ ờ lại đây qua mùa đông. Y sớm đã nghe nói hoàng thượng có ý muốn viện hàn lâm phái ngưòi theo đoàn sứ giả Bắc Vu sang bên ấy giao lưu, đồng thòi nhậm chức ở đó năm năm. Y vô'n có ý định đi, chỉ mong trước khi ròi khỏi Bắc Vu có thể làm xong việc chung thân đại sự, thành thân vói Thanh Thu. Trong thời gian y tói Bắc Vu nhậm chức, Thanh Thu sẽ cùng đi với y.
Có điều việc này khó thành, Thanh Thu không bằng lòng, thế tử cũng chẳng chịu thả người, nghe ý Tống Củng, thì thế tử Vệ Minh kia hình như có ý với Thanh Thu, việc này thế là rắc rối rồi.
Rượu cạn thức ăn hết, khách chủ đều vui. Sau khi tan tiệc, Tông Củng đứng dậy định đi tim Vệ Minh, đồng thời nghe ngóng xem Linh Ngọc tiếu thư có hài lòng vói sự sắp xếp ngày hổm nay không. Tuyết Chỉ đại gia kia cũng từng rời tiệc tói gặp nàng ta, gặp được ngưòi mình sùng bái chắc hán Linh Ngọc rất vui. Nhưng Vệ Minh lại cáo lỗi lui trước biến mất rất nhanh, dường như vội vàng giải quyết việc gì vậy, phần tiễn khách do quản gia lo liệu.
Tống Củng đành quay người đi tìm Khống Lương Niên, định cùng sư huynh của mình rờiđi, ai ngờ y cũng biến mất, không biết từ lúc nào mà nhanh thê?
Khống Lương Niên không ngồi kiệu tiễn khách của phủ thế từ, mà một mình thong thả đi tới một nơi tôĩ tăm ánh trăng không thế chiếu tói. Y nhìn ngó xung quanh, đến một chỗ bị khuất rồi dừng lại, khẽ ho lên một tiêng, giông như đang đợi gặp ai. Dù gì Khống Lương Niền cũng chưa từng làm
việc này, ở đây gần ngoại ô, buổi tôi tĩnh lặng tói rạn người. Một cơn gió thối qua, bên cạnh y đã xuất hiện thêm một người nữa, khẽ nói: "Khổng huynh tại sao lại buồn bã không vui?".
Khống Lương Niên nhìn khuôn mặt ấy, trong lòng dấy lên cảm giác xa lạ không sao thích ứng được, nghĩ ngợi rồi đáp: "Ninh tông chủ, ngài và ta thật sự không cần gặp lại nhau, ta là thần tử Nam Vu, ngài là chủ nhân Thiên phủ Bắc Vu, cần tránh mọi hiềm nghi mói phải".
Ninh Tư Bình biết tính tình Khống Lương Niên rất bảo thủ, cũng không đế ý những lòi xa lạ âỳ, cố nén giọng đáp: "Ta có lòi muôn hỏi".
"Xin cứ nói."
"Thế tử Vệ Minh kia có quan hệ gì vói Thanh Thu, hắn có tâm ý Thanh Thu ư? Thanh Thu tói giờ vẫn chưa chịu xuất giá, không phải sao?"
Ninh Tư Bình hỏi liền một hoi như thế, khiên Khổng Lương Niên không thể trả lời từng câu một: "Thích hay không, ta không biết, nhưng rõ ràng hắn đang ngán cản việc ta cầu thân Thanh Thu".
Đến nay, tên tuổi của Vệ Minh rất nổi ở Bắc Vu, không ai không biết hắn là danh tướng của Nam Vu, nghe đến tên hắn, hai mắt Ninh Tư Bình bồng sắc lạnh: "Tâm tư của Vệ Minh khó dò, núi Vọng Xuyên của Bắc Vu rõ ràng bị hớ với hắn. Không ngờ Thanh Thu lại ở trong phủ thế tử, vẫn mong việc của Khống huynh sớm thành mói được".
Nhắc tói trận chiến ấy, Khống Lương Niên lại cảm thấy tự hào, nhưng không kìm được bất bình thay Thanh Thu: "Ngài yên tâm, ta đã hứavới ngài sẽ thay ngài làm được. Song nếu sớm bie't có ngày hôm nay thì hà tất trước đó lại đính ước? Thanh Thu cổ nương đã vi ngài mà đế lỡ tuổi thanh xuân, phải khoác lên minh cái danh của nữ tử lờ thì. Nàng choi đàn hay như thế, mà lại phải làm một trù nương vì sinh nhai, ngài đúng là hại nàng quá thảm".
"Đúng, là ta sai." sắc mặt đôì phương càng thêm trắng bệch, sự tinh nhanh trong ánh mắt không còn nữa, Ninh Tư Bình ngậm ngùi nói: "Ta vốn tưởng, nàng sớm đã gả đi rồi".
"Ngài cũng biết, Nam Vu từ trước tới nay rất xem thường những người có tuối mà chưa được gả, nàng bị người ta nói là quả phụ chưa chồng, làm sao còn nhà nào tô't tìm tới nàng? Cũng may ngài chưa quên, đợi đến Bắc Vu rồi, ngài nhất định phải đôi tốt vói nàng.” Khống Lương Niên dường như đang vô cùng buồn phiền.
"Đương nhiên rồi, Khống huynh yên tâm, bao nhiêu năm nay... ta chưa bao giờ quên nàng." Giọng nói mang phần u tịch của Ninh Tư Bình khẽ vang trong không trung. Muốn quên một người, thật quá khó, nêu không y đã không đích thân xông pha nguy hiếm tói Nam Vu, đón vị hôn thê là thật, còn đón ai, chỉ trong lòng Ninh Tư Bình mới rõ.
Rõ ràng trong lòng vổ cùng kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng được đối sang một chiếc giường khác, Thanh Thu vẫn ngủ tới khi mặt trời đã lên cao của ngày hổm sau. Chăng còn cách nào, gần đây nàng quen dậy muộn, chi cần Hồng Ngọc không đến gọi nàng, thì chuyện lớn tói đâu cũng không bằng được giấc ngủ. Thanh Thu mở mắt ra, nhất thòi không biết mình đang ở đâu, cán phòng nhỏ hẹp chẳng chút hoi ấm quen thuộc. Ngược lại nàng phát hiện một người đang ngồi trước bàn, y phục màu trắng cùng khuôn mặt anh tuâh nhìn nàng cười, lại vô cùng quen thuộc.
Thanh Thu chớp mát, rồi lại dụi mắt, nàngkhông nhìn nhầm, hình như đúng là thế tử. Nhưng hắn là một nam tử, sao có thể ở chỗ ngủ của nàng được, thê'tử nghĩ nàng là ai? Nàng nên hét lên gọi người tói, hay ném đồ đạc vào người hắn đế hắn phải cút đi? Cũng may tôi qua mặc nguyên quần áo đi ngủ, Thanh Thu chỉ còn biết hoảng loạn đứng dậy chinh đốn y phục, lắp bắp hỏi: "Thê'tử, sao người lại ở đây?".
Hỏi xong rồi nàng mói hôi hận, tại sao hắn ở đây còn phải giải thích ư? Người này bây giờ lúc nào cũng làm ra vẻ nàng là người của mình rồi, còn có thể nói được điều gì tô't đẹp đây.
Quả nhiên, Vệ Minh đứng dậy đi tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: "Tối qua Thanh Thu bị hoảng sợ, đương nhiên ta phải qua thăm hỏi mói phải".
Vệ Minh càng dịu dàng, Thanh Thu lại càng lùi về phía sau, "Người là quý nhân lại bận rộn, bên ngoài còn nhiều việc lón đang chờ người giải quyết, chăng qua chỉ là gặp trộm thôi, chuyện nhỏ như vậy đâu cần người phải đích thân tới đây".
"Cũng không bận lắm, bữa tiệc tối qua xem như thành công. Việc đàm phán là một cuộc chiến trường kỳ, thậm chí còn khiên người ta mệt mỏi hơn là ra chiến trường chém giết. Những việc có thế giao cho ngưòi khác làm, ta hà tất phải nhọc lòng?" Hắn đứng đó nhìn quanh căn phòng, chau mày nói tiếp: "Chỗ này không thế ở lâu, đế nàng ở cùng Hồng Ng ọc cũng không tiện, ta sẽ cho người thu dọn một căn phòng trong Giám Thiên các. Nàng ờ đó, xung quanh có hộ vệ, chắc chắn sẽ không gặp phải những chuyện như tối qua nữa".
Thanh Thu phiền não, nàng đang tìm cơ hội đế nhắc tói việc xin ra khỏi đây, sao thế tử lại cho người thu dọn phòng ốc, rô't cuộc nàng nên nói hay không? Vệ Minh đi đến cửa bồng quay người lại, "Cây đàn này ta tặng nàng, không thích ư?".
Hắn chỉ cây đàn bị đánh tráo, thì ra là thê'từ đã đặt cây đàn này ờ đấy! Chuyện mà cả đêmThanh Thu nghĩ không ra, lại được giải đáp chỉ bằng một câu nói thản nhiên của hắn, nàng kinh ngạc: "Người tặng?".
"Không sai, cả ngày nàng ôm Lục Y đi lại khắp nơi không sợ người ta đô' kỵ sao? Ta tự ý quyết định tráo cây khác cho nàng, bao giờ nàng tói chỗ ta, ta sẽ trả lại." Vệ Minh làm vậy cũng không có ý gì khác, nghĩ đến việc đây là cây đàn do vị hôn phu của nàng tặng, hơn nữa lúc nào nàng cũng kè kè bên nó không ròi, hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mặt khác mang cây đàn của nàng đi, có thế giữ chân chủ nhân của nó, không ngờ vừa mới đối đã gặp trộm, cũng coi như trong họa có phúc.
Thanh Thu chằng biết phải nói gì, có chủ nhân như thế này sao? Câm đồ của người khác, còn không chịu hỏi nàng một câu, nàng tức giận: "Người làm vậy là ăn trộm!".
"Đừng nói những lòi khó nghe như thế, ta giúp nàng bảo quản thôi. Con ngưòi nàng là của ta, đồ của nàng đương nhiên cũng là của ta. Nếu muốn lấy lại, nhớ tói tìm ta." Nói rồi Vệ Minh cưòi ha ha bỏ đi.
Đàn do thế tử tráo, nhưng ngưòi lật tung đồ đạc lên nhất định không phải hắn. Lẽ nào tên trộm không phải đến vì cây đàn, hoặc có thể do không tìm được Lục Y thật, nên mói đảo lộn căn phòng lên như thế. Là ai được nhỉ? Những người biết Lục Y ở trong tay nàng không nhiều, Vệ Minh là một, Huống Linh Ngọc là hai, những người khác lại khổng hiếu về đàn, còn hai người nữa là tiểu tử họ Cao đã chết và Tuyết Chỉ.
Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gi, Thanh Thu chuẩn bị đi rửa mặt, tiện thể quay về căn phòng cũ sắp xếp lại đồ đạc. Lúc này ngoài cửa ồn ào một đám người bước vào, đều là a hoàn, đại nương phục vụ trong Giám Thiên các. Bình thường Thanh Thu chỉ thấy họ quen mặt, giờ đây họ vây lấy nàng một tiêng Thanh Thu cô nương, hai tiêng Thanh Thu cô nương, gọi hết sức thân mật. Tiếu a hoàn nhanh nhẹn còn cầm khăn mặt và chậu gỗ, chuẩn bị hầu nàng rửa mặt chải đầu.
"Thanh Thu cô nương, phòng bên kia đã thu dọn xong cho cô nương rồi, đồ đạc trước kia của cô nương cũng đã mang qua, cô nương có muôín sang xem không?"
Phòng ở bên nào, thế tử làm thật?
"Thanh Thu cổ nương, bình thường cô dùng loại phâh gì, sao sắc mặt nhìn trắng hồng thế?"
Nàng án ngon ngủ kỹ, đương nhiên sắc mặt trắng hồng rồi.
"Thanh Thu cô nương, ta mang cây đàn này qua bên ấy giúp cô, nhé?"
"Được rồi, đừng nói nữa." Hồng Ngọc xuất hiện kịp thòi, lẳng lặng quét mắt nhìn khắp mọi ngưòi một lượt, nói: "Thanh Thu, thế từ vừa dặn bắt đầu t ừ hổm nay, tỷ sẽ ở trong Giám Thiên các, chúc mừng tỷ".
Hồng Ngọc miệng thì nói chúc mừng, nhưng vẻ mặt lại vổ cùng thờ ơ, không giống đám người kia ghen tỵ có, ngưỡng mộ có. Nàng ta sớm biết sẽ có ngày này, mấy lần thế tử chỉ là trêu đùa Thanh Thu, nhưng càng ngày lại càng có tình cảm. Nàng ta có nên bấm lại vói quận vương phi chi tiết mọi chuyện không?
Mọi ngưòi cùng lên tiếng chúc mừng, khiến Thanh Thu khóc không được cười chăng xong.
Chuyện này là thế nào đây, nàng vừa ngủ dậy, liền phải cùng ăn cùng ngủ vói thế tử, đi làm chủ nhân hay sao? Nàng lập tức xua hai tay: "Không, ta không đi".
"Cô nương nói gì thế, đây là phúc lớn, thế tử của chúng ta còn chưa lập thất, được người chiếu cố thư ong yêu, là phúc tu mấy đời đấy."
"Đúng thê' chúng tôi đều nhìn thấy cả rồi, sáng sớm thế tử đã đi từ đây ra, cười rất vui vẻ. Thanh Thu cổ nương, được thế tử sủng ái là chuyện vui."
Ánh mắt của đám nữ tử đều liếc về phía chiếc giường, làm khó cho thế tử rồi, căn phòng đơn sơ thế này, mà giường lại nhỏ thế kia. ẻ-
Chiếc giường đương nhiên rất lộn xộn, Thanh Thu đỏ bừng mặt không biết nên nói gì. Chuyện liên quan tói sự trong sạch của minh nên nàng đành ho khan một tiêng rồi cất lời: "Không phải, thế tử
"Cô nương nói gì thế, đây là phúc lớn, thế tử của chúng ta còn chưa lập thất, được người chiếu cố thương yêu, là phúc tu mấy đòi đấy."
''Đúng thê' chúng tôi đều nhìn thấy cả rồi, sáng sớm thế tử đã đi từ đây ra, cười râ't vui vẻ. Thanh Thu cô nương, được thế tử sủng ái là chuyện vui."
Ánh mắt của đám nữ tử đều liếc về phía chiếc giường, làm khó cho thế tử rồi, căn phòng đơn sa thê'này, mà giường lại nhỏ thế kia...
Chiếc giường đương nhiên rất lộn xộn, Thanh Thu đỏ bừng mặt không biết nên nói gì. Chuyện liên quan tói sự trong sạch của minh nên nàng đành ho khan một tiêng rồi cất lời: "Không phải, thế tử sáng sớm đã đến đây hỏi chút chuyện, không phải như mọi người nghĩ đâu".
"Ồ.. ."Mọi ngưòi cùng đồng thanh ồ lên, tỏ ý biết rồi, lúc này nàng mói hiếu càng giải thích càng mờ ám. Tóm lại có giải thích cũng không rõ được, lúc này mà nói với bọn họ rằng mình chưa bán thân, không muốn được thế tử nạp, thì trong mắt ngưòi ta nàng lại trở thành kẻ không biết tốt xấu gì. Nàng chỉ có cách nói rõ với thế tử, lấy lại Lục Y. Cứ thế này mà tiếp tục ở lại phủ thê'tử thì cả đòi nàng đừng mong sông yên ốn.
Hồng Ngọc bảo mọi ngưòi lui ra, ngồi xuống cạnh nàng: "Thanh Thu, có phải tỷ vẫn kiên tri vói những gì mình từng nói, muôn được tự do, thực sự không thế chịu được nữa sẽ rời phủ?".
"Đương nhiên, thê’ tử giờ đang ỏ đâu?"
"Vừa thay y phục ra ngoài rồi." Hồng Ngọc ngập ngừng rồi nói: "Chuyện này tỷ phải nghĩ cho kỹ, đừng nói là thế tử, cho dù tỳ đồng ý thi vẫn còn phải qua cửa của quận vương phi. Tỷ không đồng ý, thế từ lại không buông tay, trước mắt tỷ nghĩ gì không quan trọng, hiếu không?".
Thanh Thu cũng là người thổng minh, nghĩ một lúc đã hiếu ý của Hồng Ngọc. Vói thân phận và tuổi tác của minh, nàng cũng không xứng đế làm chính thất của thế tử. Nàng là một nha đầu bán thân, lúc nào thế tử cần sẽ tìm đến, giữ trong phòng hầu hạ, như vậy phía quận vương phủ cũng sẽ không phản đôì gì. Nhưng nàng không phải là một nha đầu bán thân, nêu ở lại, thì đương nhiên phải có danh phận, quận vương phi sao có thế đồng ý cho một nữ tử lớn tuối không lấy được chồng ở bên cạnh con trai mình, thế chăng phải sẽ khiên người khác chê cười ư? Tóm lại việc này dù giải quyết thế nào cũng vẫn là nàng không đúng, nàng thậm chí còn không bằng một nha đầu, thật khiến người ta không sao chịu nổi!
Hồng Ngọc là ngưòi hầu hạ bên cạnh quận vương phi, bản thân nàng ta rất trưng thành vói bà, có thế nói ra những lòi như thế thật hiếm thấy. Chuyện này, chỉ sợ sớm đã truyền tới tai quận vương phi rồi, lúc ấy nàng ta phải làm sao?
Hồng Ngọc lại nói: "Thực ra nếu thật sự được thê'từ nạp, cũng là chuyện vui hiếm thấy. Vi vậy đôi với thế tử, tỷ không nên tùy tiện hành xử như thế, nói không chừng còn phải cần người che chờ".
Thanh Thu trả lòi chắc như đinh đóng cột: "Ta không cần, ta thấy mình phải đến quận vương phủ tìm Vệ thúc trước đã, nhò' thúc ấy xin với vương phi sớm cho ta rời khỏi đây".
Thòi gian này, phải nói là rất nhàn nhã, nhưng thế tử lại hết lần này tói lần khác tìm cách trêu trọc nàng. Nêu nói nàng không có cảm giác thì là giả, nhưng những cảm giác khổng rõ ràng ấy cứ lởn vởn mãi không chịu rời bỏ Thanh Thu. Nàng đã hai mươi hai tuổi, không muôn sống cổ đon cả đòi, kiếp này chằng mong gả được cho một ngưòi tử tế, nhưng đến khi nào mối nhân duyên ấy mói tim đến nàng chứ? Thế tử không phải lựa chọn tốt, Khống Lương Niên cũng không phải, bỗng chốc nàng thấy buồn bã. Nếu năm đó không có trận chiên kia, nàng đã được gả vào nhà họ Cao, hà tất đến nối này?
Nghĩ tói đây, trái tim nàng đột nhiên đập rất nhanh, chủ nhân Thiên phủ nàng gặp tối qua, tại sao lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc đến thê? Không, nhất định là do suy nghĩ nhiều thôi, y là vị hôn phu của Tuyết Chỉ, Tuyết Chỉ sẽ gả cho y, nhất định cũng chỉ vì có cảm giác giống nàng. Nếu không năm đó, ngoài tiếu tử họ Cao ra chẳng ai lọt được vào mắt Tuyết Chỉ, giờ lại thay lòng đối dạ. Nghĩ đến tình cũ chuyện xưa, Thanh Thu bất giác mỉm cười vì cây Lục Y này, Tuyết Chỉ phải đến nửa nám không thèm nổi chuyện vói nàng, coi nàng như người xa lạ, bây giờ nghĩ lại cũng thật vổ vị. Cây đàn Lục Y, nàng sớm nên vứt đi mói phải, còn vì nó mà phải trải qua cảm giác kinh hãi tôi qua.
Thanh Thu không đến xem cán phòng thế tử bô'trí cho minh, mà nhân lúc hắn không có trong phủ, nàng tới phủ quận vương tìm lão quản gia, vừa ra khỏi cửa đã gặp Khống Lương Niên đang đứng gần phủ thế tử.
Ph thế tử tọa lạc ở một noi khá vắng vẻ, cách xa đường cái, xung quanh râ't yên tĩnh, vì vậy Khổng Lương Niên đứng đợi ngay dưói gốc cây cách cửa phủ không xa. Gió thu thối qua, vài chiếc lá khô chầm chậm roi xuống, một cảnh tượng thật đìu hiu. Nhưng y chăng bận tâm, ngược lại còn có hứng làm tha, hận không có giấy bút trong tay, phú một bài. Đang trong lúc say sưa. Khống Lương Niên nhìn thấy Thanh Thu ra khòi phủ thế từ, liền vội vàng đi tói chặn đường.
Thanh Thu bất lực đứng lại, để y - một người đường đường là hàn lâm - phải đứng đại ỏ ngoài này, thật sự cũng hơi ái ngại. Nàng thở dài: "Khống hàn lâm, ngài hà tất phải làm thế này, chúng ta chăng qua mói chỉ gặp nhau một lần. Thật hiếm gặp ai có trái tim như ngài, những gì cần nói ta đã nói rồi, mời ngài về đi".
"Ta có chuyện cần nói, có thế mòi nàng theo ta đến một chỗ khác không." Nhìn thấy mắt Thanh Thu có vài phần phòng bị, y cười khổ, cũng khó trách nàng nghi ngờ. Hành động thế này thật không phù họp với tác phong nho nhã nghiêm túc thường ngày của Khống Lương Niên, chỉ là có những lòi không thế nói rõ ngay, mà đứng trước cửa phủ thế tử thật không thích họp.
"Có gì xin ngài nói thẳng, ta vói ngài cùng đi với nhau e rằng sẽ khiên ngưòi ta dị nghị." Thanh Thu không chịu đi, nàng với y không thân thiết, Khổng Lương Niên ra vẻ thần bí này thật phiền phức, dù sao nàng cũng không tin rằng người này thật lòng muôn lấy nàng.
Nhưng y lại tỏ vẻ bối rối. "Chuyện này... liên quan tới việc cố nhân nhờ cậy, Lương Niên nhất thòi không thế nói rõ, mòi nàng đi một chuyến".
Nàng vừa nghe tới hai từ "cô'nhân” liền đau đầu, vị thư sinh bảo thủ này lúc nào cũng mang cô' nhân ra để nói chuyện, tựa như thật sự có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc nàng vậy. Thôi được, cho y cơ hội nói rõ ràng, nói xong, sau này đừng đến tìm mình nữa. Nàng nghĩ một lúc rồi đáp: "Thanh Thu phải tới quận vương phủ, trên đường tói đó có một trà quán cũng có thế coi là khá yên tình. Nếu Khống hàn lâm không chê nơi đó sơ sài thi mòi tói đấy".
Thanh Thu muôn nói tới trà quán của nương tử họ Triệu, ngồi nói chuyện ở đó chắc khổng sao, hẹn xong địa điếm, nàng đi trước, Khổng Lương Niên lập tức theo sau.
Trà quán của nương tử họ Triệu hôm nay không đông khách, nàng ta đang gảy bàn tính, thấy Thanh Thu và một nam tử kẻ trước ngưòi sau bước vào, suýt nữa thì tính sai. Nhân lúc mang trà lên, nàng ta mói quan sát kỹ, sau đó giơ ngón tay cái hướng về phía Thanh Thu, ý là nam tử này rất được.
Thanh Thu không màng tói việc nàng ta nhướng mày nháy mắt vói minh, đưa thẳng Khống Lương Niên vào trong phòng riêng duy nhất của trà quán. Nơi đây là một gian phòng nhỏ tách biệt hăn vói bên ngoài, khổng sợ người khác nhìn thấy nói ra nói vào. Sau khi ngồi xuôíng, nàng nói:
"Khống hàn lầm có gì, mòi nói".
Khống Lương Niên suô't dọc đường đi đã đắn đo chọn từ để nói, không biết phải mở miệng thế nào. Trong việc này, y ăn nói vụng về, lòng vẫn luôn hôi hận tại sao lại nhận lời với người ta, giúp người ta đưa Thanh Thu đếnBắc Vu. Bất luận thế nào, y cũng không nên giấu Thanh Thu như thế. Tối qua, khi gặp Ninh Tư Bình, y nghĩ, cách tốt nhất bây giờ chính là cho Thanh Thu biết lý do vì sao minh lại kiên quyết muốn thành thân với nàng, tin rằng nhất định nàng sè phù họp vói mình.
"Thanh Thu, bao nhiêu năm nay, nàng vẫn không chịu xuất giá, thật chẳng dề dàng gì, ta hiếu, đều vì Cao huynh đệ..
Lòi vừa nói xong, Thanh Thu đã chặn ngay: "Khổng hàn lâm hiểu lầm rồi, ta không xuâ't giá bởi vì chưa tìm được người phù họp. Liên quan gì đến Cao huynh đệ Thấp huynh đệ nào ò đây?”.
Những lời này lại khiên Khống Lương Niên cho rằng trong lòng nàng oán hận: "Cho dù thế nào, ta cũng có trách nhiệm phải chăm sóc cho nàng. Hai năm đầu nàng không chịu gặp ta, bây giờ ta đã biết tình hình của nàng, nhất định khổng thế ngồi nhìn không đế ý tói, gả cho ta thật sự khó như vậy ư?".
"Khống hàn lâm, Thanh Thu mặc dù còn chưa xuâ't giá, nhưng không thê thảm tới mức như ngài nói, không cần ai phải hy sinh nhảy vào nước sồi lừa bỏng đế cứu ta. Nói tới việc xuất giá, Khổng hàn lâm ngài bộ dạng như bô'thí, chỉ là vì phải lấy nên mói lấy. Chẳng có chút vui vẻ tình cảm nào, thử hỏi, ta sao có thế gả cho một người như vậy? Trong lòng ngài nhất định sẽ nghĩ, ta là một nữ từ đang nôn nóng muôn tìm người đế thành thân, một người vói điều kiện tốt như ngài tói hỏi, chắc chắn sẽ lập tức xuất giá ngay, đúng khổng? Chi một câu cố nhân ủy thác mà ngài nói ra, thật là lý do họp tình hợp lý biết bao. Lẽ nào ta phải phôi họp vói ngài, để ngài trở thành một huynh đệ có
tình có nghĩa?"
Nàng nói không hề khách khí, Khống Lương Niên lập tức đỏ bừng mặt. Y vốn chịu sự giày vò của lư ong tâm, thê từ vừa mất, đúng là không nên nhanh như thế đã muôn cầu thân người mói. Chỉ là khi ấy thừa tướng phu nhân và quận vương phi muốn hai người gặp mặt, trong lòng y bèn tính toán một việc khác.
Ai ngờ Thanh Thu từ chôi, y thầm thở phào nhẹ nhõm. Khống Lương Niên vôín định đại hôn sự được quyết định xong, hai ngưòi có thòi gian ở riêng vói nhau y sẽ kể cho nàng nghe chân tướng sự việc, nhưng mãi không có cơ hội. Y cùng Ninh Tư Bình lén lút bàn bạc việc này đã khiên bản thân vô cùng bôì rối. Giờ lại bị nữ tử này nói mình không có ý tốt, Khổng Lương Niên càng cảm thấy oan uống, nhưng lại nói không ra lời.
Một lúc lâu sau y mói đáp: "Nàng nghe ta nói hết đã, cho dù không muốn gả cho ta thì hãy nhận ta làm nghĩa huynh, để ta có thế chăm sóc nàng vậy. Sau khi hai nước đàm phán có kết quả, ta sẽ cùng đoàn sứ giả Bắc Vu, đến Bắc Vu dạy học giao lưu, thòi gian là năm năm, triều đình ân chuấn cho phép ta mang theo gia quyên. Lương Niên nhận sự ủy thác của cố nhân, lòng cũng muôn được chăm lo cho nàng tô't han, mâỳ năm nay chưa làm tròn trách nhiệm...".
Y nói vổ cùng thành khấn, Thanh Thu lại chẳng cảm động chút nào, nghĩa huynh muội? Nàng quan sát Khống Lương Niên hồi lâu, thấy y không chút giả dôi, lại khóc không được cười chẳng xong. Nói đi nói lại, người này vẫn là do cô'nhân ủy thác, cô'nhân của y ủy thác ch o y chăm sóc nàng, nàng không nhất định phải đón nhận, đúng không? Thanh Thu đành phải nói thẳng: "Nghĩa huynh muội gì chứ, ta còn đang muốn đề nghị ngài đi mua mấy a hoàn tùy thân mang theo luôn.
Những người trẻ trung xinh đẹp có rất nhiều, ngài chọn mấy kẻ không cha không mẹ có mệnh khố một chút, nhất định sẽ thỏa mãn ý muốn chăm sóc cho kẻ yếu thế của ngài. Nói gì mà cô'nhân ủy thác, ta không muốn ròi khỏi Việt Đô, quay lưng ròi bỏ quê hương đi đến nơi nghèo nàn ấy, đang sông yên lành sao phải phiền phức thê?”.
Nam Vu thuộc phía nam, Bắc Vu thuộc phía bắc, ngưòi miền Nam vốn vẫn cho rằng người miền Bắc sôíng ở một nơi hoang vu. Nàng sông ở đây rất yên ổn, tại sao phải tói đó chịu khố?
Khống Lương Niên vẫn nhất quyết khuyên nhủ: "Nàng hà tất phải cô'chấp như thế, phủ thế tử dù sao cũng không phải noi có thể ở lâu. Tại sao không theo ta tới Bắc Vu một chuyến, ta đảm bảo nàng đi rồi sẽ không hối hận".
Điều duy nhất nàng hối hận chính là hứa hôn vói tiếu tử nhà họ Cao, lại còn lằng nhằng mãi không dứt với Khống Lương Niên, phủ thế tử có ở được hay không, đâu đến lượt ngưòi khác lo.
Nghĩ tói đây, nàng đứng dậy khách sáo đáp: "Ờ đây trà râ't ngon, ngài có thế từ từ thưởng thức, Thanh Thu phải đi trước".
"Chờ đã... còn nhơ hôm đó nàng đã hỏi ta, nàng xuất giá hay không thì liên quan gi tới ta. Ta đã nói nguyển do thì một thòi gian nữa nàng sẽ tự hiếu. Giờ hắn cũng đến rồi, hai người gặp mặt, nàng sẽ hiếu thôi."
Thanh Thu đã đi tói cửa, tính tiền trà vói nương tử Triệu gia, chi nghe được vế trước của câu, quay đầu lại đáp: "Ta không muôn hiếu gì cả, hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau".
Ra khỏi trà quán, Thanh Thu lại thở dài thườn thượt, Khổng Lương Niên có lẽ là một người tốt, nhưng người tô't cũng biết làm việc xấu. Nàng là giống hoa sinh ra ờ Nam Vu, tại sao phải tói Băc Vu sống, mau tói quận vương phủ làm cho xong việc của mình thì hơn.
Thanh Thu đến phủ quận vương, gặp lão quản gia, nói ra tình hình trước mắt của mình, ông giậm chân luôn miệng than đáng tiếc. Dường như được thế từ thu nạp là việc tốt không bằng, còn bảo nàng ra ngoài nghe ngóng xem, cả thành Việt Đô này, không có nữ tử nào không muốn được gả cho thế từ.
Ai cũng nói nàng đang được hường phúc lớn, nhưng thứ phúc này nàng lại chẳng muốn, nàng không xứng với thế tử hay Khổng hàn lâm. Nàng cũng không đến mức dùng mọi thủ đoạn đế xuất giá bằng được, thu nạp làm thiếp, cũng không đến mức tóc đã bạc mà chẳng ai lấy, thà rằng nàng theo Khổng Lương Niên tói Bắc Vu.
Trong lúc tức giận, Thanh Thu chăng còn tâm trạng đâu tói gặp những người ở thiện phòng. Từ sáng sớm đền giờ, chỉ toàn gặp chuyện bực mình, nàng mói chỉ uống chút trà, chưa án gì cả, nên rất đói. Chăng mấy khi ra khỏi phủ, sau khi ròi phủ quận vương, nàng bèn thong thả đi dạo trên con phố lớn náo nhiệt nhâ't, chọn một quán mỳ trổng có vẻ sạch sẽ vào ăn.
Trời thu trong lành dịu mát, những lá cỏ màu xanh trắng được các cửa hàng treo ngoài cửa bị gió thối bay phất phơ. Mấy đứa trẻ cầm chong chóng chạy qua, từ xa xa vọng lại tiếng cười vui vẻ, còn
cả âm thanh huyên náo của ncd làm ăn buổn bán... Thanh Thu cầm chặt khăn tay trong lòng căm hận: Sao nàng lại không gả được chồng chứ? Các nữ tử lớn nhỏ trên phổ' xem ra ai cũng sống tô't han nàng, làm gì có ai nhiều tuối như vậy rồi mà còn cuốn tóc lên thê'này. Thật ngượng muốn chết, còn bị người ta chi trỏ, nếu xuất giá sớm, giờ nàng đáu cần ờ đây phiền muộn.
Một bát mỳ Dương Xuân chỉ có nước dùng suông được đặt trước mặt nàng, Thanh Thu đói phát run. Bát mỳ Dương Xuân không chút váng mờ thôi cũng tạm chấp nhận, nàng rút đũa ra định ăn, đột nhiên phía sau có người lên tiêng: "Mỳ này mà nàng cũng ăn được?".
May mà Thanh Thu giữ bình tĩnh, nêu không đã làm đố bát mỳ, nàng nghệt mặt ra đứng dậy, quay người định hành lễ, bị Vệ Minh giữ, khẽ nói: "Đang ở bên ngoài, không cần hành lề".
"Thế..."
Hắn cười khẽ sửa lại: 'Thải gọi là công tử".
Bà chủ tiệm mỳ quên mất là mình đang thả mỳ vào nấu, đứng ngây ra nhìn màn này, lòng nghĩ, vị công tử kia không phải anh tuần bình thường, không biết có quan hệ gì vói cô nương kia.
"Cổng tử, sao người lại tói đây?" Nàng nhìnxung quanh, không có đám hộ vệ lạnh lùng kia theo sau, thế tử mặc áo vải màu trắng, thật giông như người đọc sách nho nhã. Xem ra tâm trạng thế tử rất tốt, nàng thắc mắc: "Sao không có người đi theo?".
Vệ Minh mỉm cười đáp: "Để họ theo, ta làm gì cũng không thấy hứng thú, hôm nay chi có nàng và ta. Chẳng phải nàng muôn án cơm ư, đi theo ta, ta đưa nàng đến một nơi có nhiều đồ ăn ngon".
Thấy trong tay Thanh Thu vẫn còn cầm đũa, hắn dịu dàng rút đôi đũa khỏi tay nàng đặt xuống bàn, tiện thể móc ra một ít bạc lẻ đặt lên đó coi như trả tiền. Bà chủ vui sướng luôn miệng cảm tạ, Thanh Thu đành phải đi theo, lấm bẩm: "Một bát mỳ cùng lắm cũng chỉ năm đồng thôi...".
Thế tử như vậy, cũng thật hiếm gặp. Thôi, thế tử có tiền, nếu nàng mở phường đậu phụ, hy vọng ngày nào cũng gặp được những khách nhân hào phóng như thế.
Vệ Minh thấy nàng đi theo, mắt nhìn phía trước, giông như tự nói vói chính mình: "Nghe nói, nàng đến quận vương phủ?".
Nàng lập tức nhớ tới những chuyện không vui ấy, buồn bã đáp: "Vâng, lâu rồi khổng gặp lão quản gia, nô tỳ tới thăm ông ấy".
Hắn đền đây, là vì nàng sao? Nàng chỉ là một nữ tử bình thường không thể bình thường hơn, một trang nam tử xuất sắc như thế tử, mấy khi nàng được gặp. Có lẽ trong lòng nàng sớm đã bị sự đùa cọt của thê'tử làm cho rung động, mồi lần gặp hắn, nàng phải mất râ't lâu mói khôi phục lại được nhịp tim. Hôm nay Vệ Minh đột ngột xuất hiện, càng khiến nàng bất an.
Rốt cuộc nàng vẫn kìm được thắc mắc trong lòng, đành cúi đầu bước đi. Sáng sớm đã bị đám a hoàn tới làm loạn, lòng nàng phiền muộn, đương nhiên không muốn bị người ta coi như đồ vật, bị nạp làm thiếp, hình như còn thấp kém hơn. Nàng hận mình không ra gì, nên dùng một nửa dũng
khí đối đáp vói Khổng Lương Niên trước đó đế thẳng thắn từ chối hắn, nhưng vị thế từ này, e rằng nàng càng kháng cự, càng kích thích hắn.
Nàng thận trọng hỏi: "Công tử, chúng ta đi đâu đây?".
"Ta đưa nàng đến một noi yên tĩnh, ăn chút gì trước đã." Trong thành Việt Đô càng ngày càng náo nhiệt, phồn hoa hơn sáu năm trước nhiều, hán muôn đi dạo một vòng.
Thanh Thu chằng còn muốn ăn nữa, bất lực nói: "Thê'này về lễ khổng họp, nô tỳ sao... xứng đi cùng công tử".
Vệ Minh dừng bước, niềm vui ngập lòng đột ngột bay mất, chầm chậm quay ngưòi lại hỏi: "Nàng không muốn ở bên ta đến thế sao?".
Vừa rồi Vệ Minh không đáng sọ như vậy, Thanh Thu đột nhiên cảm thấy hắn đáng sạ chẳng kém gì đám hộ vệ kia. Nàng muốn cúi đầu xuống thấp tói mức không thấp hon được nữa, tốt nhất là cả người chui xuống đất. Nhưng hắn không tha, ngay giữa phố nâng cằm nàng lên, khiến Thanh Thu nối cáu. Thanh danh, thanh danh của nàng.
"Ta giữ nàng lại Giám Thiên các, là vì nghĩ chỗ ờ cũ của nàng không an toàn. Yên tâm, ta khổng ép nàng, sẽ có ngày tự nàng nghĩ thông suốt thôi." Trong giọng nói của Vệ Minh mang chút lạnh lùng, giông như vì sự không biết điều của nàng đã làm hắn giận.
Nàng lại nghĩ khác, cái gì mà không ép, bị người ta nói tói mức này rồi, giờ còn nói không ép.
Hai ngưòi kẻ nào cũng mang nồi tức giận trong lòng, chẳng ai đế ý tói một đôi mắt u ám bên đường đang chớp liên tục khi chứng kiến cảnh ấy.
Vệ Minh cuôi cùng cũng tha cho nàng, lại bước tiếp, còn tiện tay cầm tay nàng, đồng thời mở miệng ngán cản Thanh Thu vùng ra: "Nàng muốn nhiều ngưòi nhìn thấy, thì cứ kêu đi".
Nàng cắn môi im lặng, tay hắn rất âm, lòng bàn tay có vết chai, chắc do thưòng xuyên luyện võ mà ra, Thanh Thu bị Vệ Minh kéo lên đi song song, khiến mọi người đều phải ngoảnh lại nhìn. Nàng vội kéo hắn vào một con hẻm vắng vẻ ít người qua lại, hạ giọng nói nhanh: "Thế tử, người thân phận tôn quý, a hoàn trong phủ ai nấy cũng như hoa như ngọc. Hon nữa quận vương phi cũng có ý tác thành cho người vói tiểu thư Huống Linh Ngọc. Nổ tỳ tuổi đã nhiều lại chẳng có gi đặc biệt, tính tình lưòi nhác, có thề nói chằng tốt đẹp gì cả, người hãy cho nô tỳ ròi phủ, được không?".
Không phải nàng không hiếu, mà việc này không thế kéo dài thêm nữa, lằng nhằng sẽ khiến quận vương phi ra tay can thiệp, lúc ấy còn phiền phức hơn.
Nhưng ngay sau đó bàn tay nàng bị bóp chặt tói đau nhói, Thanh Thu không nhịn được khẽ rên lên, nước mắt trào ra, nghe tiêng thế tử lạnh lùng hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ như thê?".
Cố ngăn nước mắt, nàng gật đầu. Không sai, nàng quả thực nghĩ như thế, hay là đem những lòi đã nói với Khống Lương Niên ra nói với hắn rằng: Nêu không được tổ chức hôn sựđàng hoàng, không
sông với nhau tới đầu bạc răng long, thì nàng không thèm? Rõ ràng là chuyện cười, có thể kiếp sau nàng được đầu thai làm một người may mắn han, nói không chừng thế tử sẽ mang kiệu tám ngưòi khiêng tới đón nàng, còn kiếp này thi đừng mộng tường.
"Là vì Khổng Lương Niên sao? Đừng tường ta không biết, trước đó nàng đã gặp hắn."
Nói mãi, nói mãi, Vệ Minh bất giác mất tự chủ nghiêng người về phía trước, chính hắn cũng không hiểu tại sao mỗi lần đối mặt vói Thanh Thu, đều như hắn ép buộc. Bản thân thấy nàng nước mắt ròng ròng, Vệ Minh lại có chút khổng nỡ, thả lỏng lực ở tay, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Thanh Thu, tay kia đưa lên quệt nước mắt cho nàng.
Thanh Thu muôn thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng vổ ích, mặt nghệt ra nhìn xem Vệ Minh định làm gì. Lúc này hắn đang thương xót lau nước mắt cho nàng, vừa rồi sao không nhẹ tay hơn? Chằng qua do đau quá nên nàng mói khóc, chỉ có một giọt, gió thối sẽ khô, có cần lau không?
Gần rồi, lại gần rồi, nàng nên gạt phắt bàn tay đó ra hay đế mặc hắn chạm vào mặt mình?
Chính vào lúc đó, bụng nàng kêu òng ọc khiên động tác vô cùng dịu dàng tình cảm của Vệ Minh khựng lại. Ngay sau đó âm thanh ấy lại vang lên, Thanh Thu ngượng ngùng khẽ dùng sức thoát khỏi hắn. Vệ Minh phải cố gắng lắm mói không phá lên cười: "Xem ra nàng đói lắm rồi, đi ăn cơm trước đã".
"Được..."
Đột nhiên từ phía sau Vệ Minh, lao tới một mũi ám khí, hắn đã nhận ra sự khác thường ngay trước đâỳ, liền kéo Thanh Thu quay người. Ám khí đó cắm phập vào một thân cây khiên nó gãy đôi, có thế thấy người này cổ Ý ra tay ám sát. Hắn nhìn về nơi ám khí bay ra, chỉ thấy đầu hẻm có một bóng ngưòi, trong chóp mắt đã biên mất. Vệ Minh hiện tại không đem theo ai, lại lo Thanh Thu hoảng sợ, nên không đuối theo, khổng biết là kẻ nào ra tay tàn nhẫn như vậy.
Thanh Thu vốn không biết xảy ra chuyện gì,khó khăn lắm mới thoát được sự bức bách của thế tử. Nàng thờ phào nhẹ nhõm, ngay giây sau lại bị Vệ Minh kéo sát vào người, còn nghe thấy tiếng động, noi hai người vừa đứng vô duyên vô cớ có một thân cây gẫy làm đôi. Thanh Thu kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì thê?".
Vệ Minh nhìn cái cây đó một lát rồi nói: "Về thôi".