Chương 36 Cậu đang chờ đợi ai? “Vu Tiệp!” Nhóc Trịnh nhìn Vu Tiệp nãy giờ cứ ngồi ngẩn ngơ, chắc là cô đang có tâm sự rồi.
Vu Tiệp sực tỉnh, cố gắng nở một nụ cười, định dùng nó để che dấu tâm trạng rối bời của mình, đó đã là lần thứ n cô ngồi ngẩn ngơ nhìn quyển sách rồi.
“Sao thế?” Nhóc Trịnh đưa tay sờ trán cô, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng, từ khi quay lại trường đã được mấy hôm rồi tâm trí cô cứ như đang chu du đâu đó. “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”.
Vu Tiệp cố gượng cười, hạ giọng nói: “Không, có lẽ gần đây mình ngủ không ngon lắm”. Trong lòng có chút lúng túng, cho dù cô không nói dối, nhưng hình như gần đây cô bị yếu thần kinh thật, lúc nào ngủ cũng nằm mơ.
Thấy bạn học xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kì, Vu Tiệp khẽ tránh bàn tay nhóc Trịnh, đưa mắt ra hiệu cậu đừng làm phiền người khác, đây là phòng tự học trong thư viện mà.
Ánh mắt Trịnh Phong thoáng vẻ không vui, nhưng nụ cười vẫn ấm áp, cậu kề sát tai cô, thì thầm: “Buổi tối mình đưa cậu đi uống canh an thần bổ não”.
Vu Tiệp không nhịn được cười “phì” một tiếng, mọi người xung quanh lại quay đầu nhìn về phía họ, cô le lưỡi vẻ hối lỗi rồi vội vàng vùi đầu vào đống sách vở.
Nhóc Trịnh thấy cô đã tươi cười trở lại thì trong lòng yên tâm hơn một chút, nhưng những nghi vấn vẫn lởn vởn trong đầu cậu, rốt cuộc thì cô phiền não vì chuyện gì? Chẳng lẽ Tấn Tuyên lại đến quấy rầy cô? Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt cậu dần trở nên u tối, vẻ mặt cũng phức tạp khó hiểu hơn.
Buổi tối vừa về đến phòng, Châu Cẩn – bạn cùng phòng Vu Tiệp nói với cô: “Lúc nãy có điện thoại tìm cậu, là con trai”.
“Ai thế?” Trái tim Vu Tiệp như nhảy lên tận cổ, trái tim trở nên cuống quýt, các dây thần kinh bỗng căng ra.
“Anh ta không nói”. Châu Cẩn thấy tự nhiên Vu Tiệp cao giọng thì nhìn cô vẻ nghi hoặc, cô nàng đang đợi điện thoại ư? “Tớ bảo anh ta gọi di động cho cậu, anh ta bảo thôi”.
“Anh ấy có nói gì nữa không?” Vu Tiệp hồi hộp kéo Châu Cẩn lại gần, lẽ nào là Tấn Tuyên, cô vừa lấy di động ra vừa đợi Châu Cẩn trả lời, di động vẫn còn pin, nếu là Tấn Tuyên thì anh đã gọi cho cô rồi, người đó có phải anh không? Bao nhiêu câu hỏi cứ bám riết lấy cô mãi không thôi.
“Không nói gì hết”. Châu Cẩn khẽ cười, vỗ nhẹ vào đầu cô, ai mà lại làm cho tiểu ni cô căng thẳng đến mức đó, người con trai trong điện thoại không giống giọng của Trịnh Phong. “Lúc nãy Trịnh Phong không đưa cậu về hả?”.
“Cậu ấy vừa về!”. Vu Tiệp không có được câu trả lời cô cần, bỗng thấy hụt hẫng, nhăn nhó đặt cuốn sách vào kệ rồi cầm di động vào phòng tắm.
Liệu có phải là Tấn Tuyên không, đã bảy ngày rồi, anh không đến tìm cô! Vu Tiệp thẫn thờ đứng trước gương, rồi lại quay sang nhìn chiếc điện thoại di động, trong lúc tâm trí rối loạn cô đã bấm gọi số 10086, di động vẫn chưa bị cắt cước gọi mà! Khi nghe thấy tài khoản còn hơn năm mươi tệ, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi oán hờn, anh muốn gọi điện thì tại sao không gọi vào di động, biết rõ buổi tối chắc chắn cô phải đi tự học, tại sao lại gọi về kí túc, vì có gọi thì cô cũng không nghe được! Nếu giận cô thật thì vì sao lại gọi điện đến? Cái trò gì thế này? Vu Tiệp bực bội nắm chặt di động trong tay, nhìn trừng trừng gương mặt phẫn nộ của mình trong gương.
“Vu Tiệp, điện thoại!” Bên ngoài bỗng vọng vào tiếng Châu Cẩn.
“Xịch” Vu Tiệp mở toang cửa lao ra ngoài, hồi hộp nhận điện thoại từ tay Châu Cẩn, cô cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Alô? Xin hỏi ai đấy?”.
“Vu Tiệp, chào bạn, tôi là Vương Phong, là thành viên của Hội sinh viên, có chuyện này muốn phiền đến bạn”. Một giọng nam hơi the thé. Hơi thở cố kìm nén của Vu Tiệp bỗng bị giọng nói ấy châm thủng, dần dần cô lấy lại vẻ bình thản, không phải… không phải anh.
“Alô, alô, Vu Tiệp, bạn còn ở đó không?” Đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, liền cất tiếng gọi.
“Ừ, tôi đây, bạn nói đi”. Giọng cô yếu ớt như đang bị ốm nặng, có lẽ cô bị ốm thật rồi.
“Về hoạt động tình nguyện cuối cùng ở trường mình lần trước, Hội sinh viên muốn viết một bản báo cáo, nghe Trịnh Phong nói bạn viết rất tốt, có thể phiền bạn viết hộ một bài, để đăng lên tập san của trường được không?” Vương Phong sau khi nghe cô trả lời thì yên tâm nhờ vả.
“Ừ, được, được...” Vu Tiệp mệt mỏi nhận lời, trong đầu không còn nghe thấy những lời nào khác, đến khi trong điện thoại vọng đến tiếng cúp máy, cô mới kịp hoàn hồn lại, ngẩn ngơ gác điện thoại.
“Ai thế?” Châu Cẩn thò đầu ra khỏi giường, thấy vẻ mặt Vu Tiệp có vẻ không được vui cho lắm.
“Không biết”. Vu Tiệp thẫn thờ đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
“Con bé này mấy hôm nay bị làm sao thế nhỉ? Rớt mất hồn à?” Thấy thái độ của Vu Tiệp như vậy Châu Cẩn hậm hực nói, chẳng lẽ đó là di chứng khi yêu sao? Không đúng, Trịnh Phong ngày nào cũng đi đi về về cùng, phải vui mới đúng chứ, thật là kì quặc khó hiểu, nói không chừng con bé này yêu đương khác người cũng nên.
Tối hôm đó Vu Tiệp mất ngủ thật, mang đôi mắt như gấu trúc xuất hiện trước mặt Trịnh Phong, khiến cậu giật nảy mình. Trịnh Phong vội kéo cô lại gần.
“Sao thế? Vẫn ngủ không ngon à?” Sự quan tâm của cậu có mùi vị của nắng.
Vu Tiệp bất giác muốn tìm một vòng tay để dựa dẫm, nhưng cô lại lùi bước, dời khỏi cậu: “Có lẽ mùa thu sắp đến rồi, con người cũng vì thế mà trở nên dễ dàng trở nên đa sầu đa cảm”. Cô muốn nói thế để thổi bay những phiền muộn trong lòng, ngờ đâu kết quả lại không như cô mong muốn.
“Vu Tiệp”. Nhóc Trịnh vẫn kéo cô lại gần bên mình. “Tan học xong chúng ta đi chơi đi, tôi có cách để tối nay cậu ngủ ngon”.
Vu Tiệp nhìn ánh mắt lo âu của cậu, cười an ủi: “Nhóc Trịnh đáng yêu, vất vả cho cậu quá!”. Chính cô cũng không biết tại sao gần đây tâm trạng mình lại sa sút đến thế, còn cậu thì chỉ muốn làm mọi cách để cô được vui, điều đó khiến cô rất cảm động.
“Được rồi, tan học xong ở phòng đợi tôi nhé”. Nhóc Trịnh choàng vai cô rồi hai người cùng đi đến nhà ăn.
Nhóc Trịnh đưa cô đến sân trượt băng!!!
Thấy đám trẻ ở đó rất hào hứng, Vu Tiệp không nhịn được cười, đã nhiều năm cô chưa chơi trượt băng rồi, càng không biết được rằng trong trung tâm bách hóa của phố đi bộ này cũng có một phòng trượt băng.
“Đến đây”. Nhóc Trịnh vừa thay giày xong, đứng lên đưa tay về phía cô.
“Lâu quá tôi không trượt rồi”. Vu Tiệp chau mày vẻ lo lắng, hai tay bám chặt vào lan can, không dám tiến lại phía Trịnh Phong.
“Tôi dẫn cậu”. Nhóc Trịnh trượt đến bên cạnh Vu Tiệp, nắm lấy bàn tay trái của cô và mỉm cười khuyến khích.
Vu Tiệp căng thẳng buông tay ra, hai tay chụp ngay lấy nhóc Trịnh, cơ thể lắc lư lảo đảo: “Không được, không được”.
“Yên tâm, có tôi mà, trượt đi”. Nhóc Trịnh giữ chắc lấy tay Vu Tiệp, dẫn cô từ từ trượt ra sân. “Nào, thả lỏng ra, đi bộ từng bước”. Cậu kiên nhẫn chỉ bảo từng bước một cho cô trượt.
Một lúc sau, Vu Tiệp đã tìm thấy cảm giác khi xưa, nhóc Trịnh thấy cô bắt đầu thuần thục thì đưa Vu Tiệp trượt ra giữa sân.
Xoẹt, càng trượt càng nhanh, hai người họ như thể đang bay, Vu Tiệp lúc đầu căng thẳng đến lúc này đã trở nên thoài mái hơn. Khi đã trượt thành thục cô có cảm giác như cơ thể mình đang bay lên, không khí vun vút bay qua bên tai, cơ thể như nhẹ bẫng, càng trượt càng nhanh, bước chân cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhóc Trịnh luôn mỉm cười dẫn cô trượt theo, thỉnh thoảng quay ngược người trở lại, nắm lấy tay cô, nụ cười rạng rỡ như trôi vào tim cô, như ánh đèn sáng rực trong đêm tối làm tiêu tan mọi nỗi buồn. Vu Tiệp cuối cùng đã reo lên vui sướng, vui quá, nhanh nữa, nhanh nữa đi.
Nhóc Trịnh thấy vẻ sung sướng của cô thì mọi nỗi lo âu đều tan biến, cô đã vui trở lại rồi.
Hai người bay lượn tự do trong sân trượt như một cặp tình nhân đang tận hưởng niềm hạnh phúc, tiếng cười vui vẻ và ánh mắt luôn chăm chú nhìn nhau khiến những người xung quanh ghen tị, rất nhiều cặp tình nhân trẻ khác cũng đòi phải giống họ, trượt thật nhanh và thật giỏi.
Sau gần một tiếng cùng nhau trượt băng vui vẻ hai người hào hứng cùng nhau rời khỏi đó.
Trịnh Phong đưa cô ra khỏi trung tâm bách hóa, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của Vu Tiệp thì khẽ nở một nụ cười trong lòng: “Mệt không?”. Vu Tiệp khó khăn lắm mới hít thở bình thường trở lại được đáp: “Cũng được, lâu quá không vận động rồi”.
“Về tắm một cái, bảo đảm đêm nay ngủ sẽ ngon”. Nhóc Trịnh đưa tay vén phần tóc mái bết dính mồ hôi cho cô, vẻ mặt xót xa, cậu vẫn thích một Vu Tiệp nhưng tràn đầy sức sống trước kia, gần đây cô rất giống một con búp bê robot bị hỏng, thỉnh thoảng lại ngừng hoạt động vô duyên vô cớ, cậu không thích thấy cô như vậy.
Vu Tiệp cười, gật đầu cảm kích: “Cám ơn, hôm nay tôi rất vui!”. Tâm trạng cô trong buổi tối hôm nay đúng là vui nhất trong mấy hôm gần đây. Nhóc Trịnh đối với Vu Tiệp rất ân cần khiến cô không biết nói gì hơn.
“Cậu vui, nên tôi vui”. Giai điệu quen thuộc trong một bài hát nào đó bật ra khỏi miệng cậu, nhưng lại nghe rất hay, nhóc Trịnh đáng yêu, đúng là làm cho ai ai cũng yêu mến.
Nhóc Trình vui vẻ dẫn Vu Tiệp sang đường để bắt xe buýt về trường.
“Tít tít”. Âm báo quen thuộc của tin nhắn vang lên, nhóc Trịnh cảm thấy bàn tay nhỏ bé bên cạnh mình đang run rẩy, cậu quay sang nhìn Vu Tiệp, gương mặt cô không chút biểu cảm, vẫn nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt thản nhiên, chăm chú nhìn dòng xe đang lướt nhanh hai bên đường. Nhóc Trịnh cúi xuống nhìn hai bàn tay đang đan lấy nhau, thấy lòng mình đang có sự thay đổi, nhưng lại không lên tiếng sợ rằng khoảnh khắc này sẽ tan biến.
Vu Tiệp đứng chờ ở trạm xe buýt, có vẻ như lúc nãy cô đã quá vui, nên bây giờ bỗng trở nên lặng lẽ, giống như một đóa quỳnh nở muộn trong đêm, lặng lẽ nở ra những đóa hoa thơm ngát.
“Cậu có tin nhắn”. Nhóc Trịnh không kiềm chế được, đành lên tiếng nhắc nhở.
“Tin nhắn rác, gần đây toàn bị thế, phiền phức”. Vu Tiệp cười thờ ơ, vẫn không định mở di động ra xem.
“Cậu có thể gọi 10086 để báo mà”. Nhóc Trịnh nắm bàn tay lạnh giá kia, đêm nay có gió, xem ra mùa thu sắp đến rồi.
“Mặc kệ nó là được rồi, tôi không muốn phiền phức đến thế”. Vu Tiệp bỗng đưa tay chỉ Trịnh Phong, xe đến rồi.
Hai người lần lượt lên xe, Trịnh Phong đứng ở đầu xe bỏ tiền xu vào, còn Vu Tiệp đi xuống dưới tìm ghế ngồi. Trịnh Phong tìm mãi không thấy có đồng tiền lẻ nào trong túi, nên đành đứng ở gần cửa xe, chờ những hành khách kế tiếp lên để đổi.
Sau khi đổi tiền xong Trịnh Phong đi tiến xuống phía dưới, liếc thấy Vu Tiệp nhanh chóng nhét di động vào túi quần jeans, cậu thoáng ngập ngừng, mỉm cười tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cô.
Vu Tiệp cười khẽ với cậu, ánh mắt lại tràn ngập tâm sự, không phải tin nhắn cô đang đợi.
Nhóc Trịnh nắm lấy tay cô, khẽ đặt lên đùi mình: “Mệt rồi, ngủ một chút đi, đến trường tôi sẽ gọi”. Tay kia khẽ kéo đầu cô tựa lên vai mình.
Vu Tiệp ngoan ngoãn dựa vào vai cậu, nhắm mắt lại, mọi xúc cảm trên gương mặt đều tan biến, cô không thể mỉm cười thêm được nữa.
Nhóc Trịnh cảm thấy cơ thể cô đang dần thoải mái hơn, nhưng trong lòng cậu lúc này lại như có tảng đá nghìn cân đè nặng, cô đang đợi điện thoại của ai đó! Cô đang phiền muộn vì ai đó! Ngoài người đó thì còn có thể là ai khác? Một câu hỏi vốn đã có đáp án, nhưng lại khiến cho tâm trạng vui vẻ của cậu phủ một lớp buồn phiền.
Hai người, hai tâm trạng, dựa vào nhau trong chuyến xe buýt ấy, đêm đầu thu sao khung cảnh bỗng trở nên mù mịt đến thế.
Hết chương 36. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian sớm nhất.