Ma Giới Đích Nữ Tế Chương 534 : Vua miệng lưỡi

Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh

Chương 534: Vua miệng lưỡi

Dịch giả: Hoàng Ma
Biên Dịch: Lychan
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu



Thấy hai thủ hộ ma đế đỉnh phong kinh hãi, Trần Duệ lại bỏ thêm một câu: "Hẳn hai vị đã hiểu được, vì sao nhiếp chính vương Hắc Diệu phải bức huyết mạch duy nhất của Bạch Dạ đại đế tới Ám Nguyệt rồi chứ!"

Những lời này đúng là thêm dầu vào lửa, Oliver và Cowen liếc nhau, cùng thấy sự rung động trong mắt đối phương.

"Nhiếp chính vương Hắc Diệu đày con trai Green của Bạch Dạ đại đế đến Ám Nguyệt" khác hoàn toàn với "Hắc Diệu biết rõ huyết mạch của Bạch Dạ có được sự chấp nhận của Đọa Thiên Sứ chi kiếm nên cố ý đày thái tử đi". Một điểm mấu chốt nhất, đó là bản thân Hắc Diệu không có được sự chấp nhận của Đọa Thiên Sứ chi kiếm.



Tranh quyền đoạt lợi và thay đổi thời đại trong vương tộc cũng chẳng lạ gì trong một đế quốc. Rất nhiều thế lực cũng cam chịu cái tình trạng này, nhưng thần khí cho phép người thừa kế thì lại khác hoàn toàn.

Thần khí tượng trưng cho đế quốc, cũng là trấn quốc chi bảo, bảo hộ đế quốc. Ý chí của thần khí đại diện cho hưng suy của cả đế quốc, vương giả của đế quốc tất phải được thần khí chấp nhận. Đây không chỉ là truyền thống của ma giới, mà còn là điều kiện tiên quyết để các vương giả đế quốc tranh đấu. Hắc Diệu không thể sánh bằng hai vị đại đế Katherine và Raizen, ngoại trừ vì thực lực thì thần khí cũng là một nhân tố mấu chốt.

Chính là thế, Hắc Diệu mới luôn vác cái danh nhiếp chính vương chứ không thể danh chính ngôn thuận xưng đế. Bọn người George tướng quân mới đó đủ lý do để công khai nghi ngờ và phản đối Hắc Diệu.

Hiện giờ nghe thuyết pháp của "Guile", đúng là Hắc Diệu không đạt được sự chấp nhận của thần khí, lại vì cướp lấy quyền lực mà không để ý đến ý chí của thần khí, đày một mạch của thái tử Green đi, lại chèn ép chặt chẽ. Đây cũng không phải là vấn đề quyền lực luân chuyển, mà quan hệ đến tương lai của cả đế quốc, và cả việc Hắc Diệu lừa gạt cả đế quốc nữa.

"Nguyên lão đế quốc, mang ý nghĩa quang vinh vô thượng, nhưng đồng hành với quang vinh là trách nhiệm càng nặng nề hơn, đó chính là dốc hết sức để bảo hộ thần khí! Bảo hộ đế quốc! Không biết... hiện giờ còn có bao nhiêu gia tộc nguyên lão, còn có bao nhiêu nguyên lão nhớ được lời thề nguyền mà mình đã từng lấy sinh mệnh để đảm bảo đây?

Trần Duệ đã không còn là gà mờ chẳng biết gì về tam đại đế quốc, hắn nhìn ra sự do dự của hai nguyên lão, làm gì cũng phải đúng cách, thế là phun ra một câu đầy đạo đức cao thượng.

Oliver và Cowen cùng trầm mặc, bây giờ đã qua năm phút từ lâu rồi, nhưng hình như hai người cũng quên hạn định này, không có ý định ra tay gì. Trên thực tế, sau khi nhìn thấy thần khí phản ứng, chiến ý và sát ý của người thủ hộ như họ đã tan thành mây khói. Điều duy nhất cần tự hỏi là phải tiếp thu và xử lý chuyện này thế nào. Đây không chỉ liên quan đến thần khí, mà còn liên quan đến cả gia tộc, vương tộc và vận mệnh của đế quốc.

Bọn họ vốn có thể nghi ngờ không chỉ có một người được thần khí chấp nhận, nhưng sự thực là, sau khi Bạch Dạ đại đế vẫn lạc ba trăm năm trước, Mejia là người đầu tiên khiến cho Đọa Thiên Sứ chi kiếm có dị động, cũng là người duy nhất. Không thể nghi ngờ, đó chính là chủ nhân thực sự của thần khí, trên thực tế, điều đó cũng tương đương với chứng minh ai mới là "chân mệnh thiên tử" của Đọa Thiên Sứ đế quốc.

"Chúng ta cứ coi nó là một thanh kiếm bình thường đi, có lẽ một thanh kiếm chấp nhận chẳng chứng minh được cái gì cả. Ta hiểu, gia tộc nguyên lão có lợi ích của mình, nhưng mà, lợi ích này chỉ tồn tại trên điều kiện tiên quyết là lợi ích của cả Đọa Thiên Sứ đế quốc! Hai vị đều là cường giả tiền bối, kinh nghiệm phong phú, hắn cũng hiểu rõ, hiện giờ Đọa Thiên Sứ đế quốc kinh tế thì suy yếu, quân sự suy nhược. Nhiếp chính vương Hắc Diệu chỉ lo cho ham muốn cá nhân của mình, đối nội thì điên cuồng vơ vét của cải, chèn ép người đối lập, không tiếc làm trái ý chí của thần khí. Đối ngoại thì khúm núm nịnh bợ, dùng cực nhiều tiến cống để đổi lấy cái gọi là hòa bình, giao sinh tử vào tay người khác! Đây là Đọa Thiên Sứ đế quốc mạnh nhất ma giới ba trăm năm trước hay sao? Nếu cứ như thế này, bị diệt chỉ là vấn đề thời gian! Nếu như cả đều quốc đều bị diệt, vương tộc cũng tốt, gia tộc nguyên lão cũng tốt, còn có thể giữ được cái gọi là vinh dự và ích lợi hay sao?"

Oliver và Cowen đưa mắt nhìn nhau, nhắm mắt cũng trả lời được vấn đề này, nhưng mãi mà không thể nói nên câu. Những đế quốc diệt vong ấy chính là ví dụ tốt nhất, vương tộc hoặc gia tộc từng quang vinh một thời, kết cục sẽ bị diệt sạch, mai danh ẩn tích hoặc trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu, quốc gia phụ thuộc, làm gì còn lợi ích hay tôn nghiêm đáng nói?

Hơn nửa ngày, Cowen mới thốt ra một câu: "Nếu đã lo lắng cho đại cục, vì sao Mejia điện hạ không đáp ứng lời cầu hôn của nhiếp chính vương..."

"Nực cười! Lúc trước Âm Ảnh đế quốc có phản loạn, vì sao nữ hoàng Katherine không vì 'chú ý toàn cục' mà sát nhập vào phe cánh vương tộc phản nghịch? Nếu thế thì còn có Âm Ảnh đế quốc ngày hôm nay sao?" Trần Duệ không che giấu chút khinh miệt nào, cười lạnh: "Vương giả được thần khí chấp nhận là vương giả chân chính, cũng không phải là vật bài trí hay lệ thuộc gì cả! Vương giả chân chính sao lại phải khuất phục kẻ phản nghịch đáng xấu hổ? Hắc Diệu vì sao lại phải dùng cái lý do vô sỉ hạ lưu này để tấn công Ám Nguyệt? Bởi vì Mejia điện hạ mới là người mà thần khí chấp nhận! Mới là hy vọng chân chính làm cho Đọa Thiên Sứ đế quốc thịnh vượng!"

Không đợi hai người phản bác, Trần Duệ lại nói ra chuyện thật: "Nàng dẫn dắt nhân dân Ám Nguyệt, không cần đến thời gian mười năm đã biến Ám Nguyệt suy bại cả trăm năm trở thành lãnh địa phồn hoa cường đại nhất ma giới! Đây là còn bị Hắc Diệu dùng thủ đoạn ngăn cấm! Hắc Diệu có làm được không? Hắn thống trị đế quốc ba trăm năm đã làm được những gì? Dùng cái gọi là góp vốn để lừa gạt tiền tài các lãnh chủ? Tiến cống cho hại đại đế quốc để đổi lấy hòa bình tàn tạ? Làm trái ý chí của thần khí, lừa gạt cả đế quốc? Dùng cái cớ đáng xấu hổ để bóp chết chủ nhân chân chính của đế quốc và thần khí?"

Thực lực của hai nguyên lão trác tuyệt, nhưng đối diện cái mồm luyến thoắng, bắn liên thanh thế kia thì không ứng đối nổi, Oliver miễn cưỡng chống cự một câu: "Tài ăn nói của các hạ còn sắc bén hơn xa thực lực" rồi không hé răng thêm câu gì nữa.

Trần Duệ không khách khí hưởng thụ câu "khen ngợi" này, làm một người tung hoành BBS (Bulletin board system) và diễn đàn, chìm đắm, chìm đắm vào ACG (Animations, Comics and Games) hơn mười năm, thể lực không tốt, nhưng miệng lưỡi chẳng lẽ còn không đến mức nghịch thiên hay sao, còn không phải vua miệng lưỡi hay sao?

Hơn nửa ngày, Cowen chậm chạp nói: "Ta không thể phủ nhận, những lời ngươi nói là thật. Nhưng mà, một đế quốc không có đơn giản như một lãnh địa."

"Ta hiểu, hơn nữa ta còn hiểu, cho dù hai vị đồng ý, nhưng do lợi ích của đế quốc hoặc là của gia tộc, cũng không thể tỏ vẻ gì. Dù sao, đây là một thế giới dùng nắm đấm để nói lý. Ta không cần hai vị tỏ vẻ gì, thậm chí hôm nay cũng không cần mang Đọa Thiên Sứ chi kiếm đi..."

Oliver nhướng mày: "Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Ta hy vọng từ đáy lòng, hy vọng vương tộc và gia tộc nguyên lão bảo tồn nguyên khí, không cần hi sinh vô ích vì tư lợi của Hắc Diệu. Không chỉ là vì lợi ích của đế quốc, mà còn vì mình.


Những lời này rất thành khẩn, Oliver và Cowen trao đổi một ánh mắt, lại nói: "Ngươi thành thật trả lời một vấn đề đã, nếu như bây giờ chúng ta lại liên thủ công kích, ngươi có thể chạy trốn hay không?”

Trần Duệ trầm ngâm một lát, gật đầu chắc chắn.

Đây không phải là khoác lác, Ngự Tinh Biến, thêm Hóa Ruồi, Tinh Không chi môn lại cả Ma thuẫn nữa, nếu vận khí tốt, thậm chí còn có thể mang Đọa Thiên Sứ chi kiếm đi. Nhưng mà đối phương có hai ma đế đỉnh phong, hi vọng của điều sau cực nhỏ, hơn nữa, nếu như thế còn bại lộ Phệ Thần mặt nạ và Ma thuẫn, có thể mang đến phiền toái còn lớn hơn.

Oliver nhìn ra Trần Duệ không nói khoác, hơi gật đầu: "Nếu như thế thì ngươi đi đi. Nhưng mà, không cần đánh chủ ý với Đọa Thiên Sứ chi kiếm nữa, dù thế nào thì chúng ta cũng là người thủ hộ bí khố, lần tới tuyệt không lưu thủ."

"Đa tạ, ta nhận ân tình này của hai vị, ta biết, hai vị đang nể mặt trưởng công chúa, chủ nhân của thần khí. Chẳng qua, ta sẽ không buông bỏ Đọa Thiên Sứ chi kiếm." Trần Duệ đảo tròng mắt: "Chúng ta đánh cuộc nhé? Trong vòng mười ngày, ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy được thanh kiếm này. Nếu thất bại, ta sẽ trở về Ám Nguyệt mang Mejia điện hạ tới đây, thế nào?"

Oliver và Cowen nghe được câu cuối cùng đều sáng mắt, Cowen cảnh giác hỏi một câu: "Nếu ngươi thắng thì sao?"

"Cowen đại nhân thật cẩn thận, không ngờ tôn trọng ta như vậy." Trần Duệ mỉm cười: "Như vậy đi, nếu như ta may mắn thắng, chỉ cần đại nhân giúp ta thực hiện hy vọng lúc trước kia là được rồi."

"Hy vọng?"

"Ta không yêu cầu xa vời bắt người thủ hộ thực hiện lời thề sinh mệnh, cũng không bắt buộc các người đối phó Hắc Diệu. Chủ hy vọng trong tràng tranh đấu này, hai vị có thể hết sức bảo tồn lực lượng của vương tộc và gia tộc nguyên lão. Không hơn nữa."

Hai người vốn cho rằng đối phương sẽ lấy Đọa Thiên Sứ chi kiếm làm tiền đặt cược, không thể tưởng được lại là yêu cầu này, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp.

Trần Duệ vô lương dùng danh nghĩa thần khí phát lời thề, lại lén lút chơi đùa một lúc trong kho chứa vật của siêu cấp hệ thống. Vung tay lên, một khối lưu âm thạch trôi nổi trên không trung.

"Ta cáo từ trước, có mấy lời không tiện nói, lát nữa thỉnh hai vị nghe một chút."

Nói xong, Trần Duệ lại chạy về cửa lớn, nhanh chóng rời khỏi phạm vi nội khố.

Oliver nhìn ra khối lưu âm thạch kia không vấn đề gì, khẽ vẫy tay, khối lưu âm thạch kia đã xuất hiện trong tay: "Hóa ra là nhắn lại thời hạn, một giờ? Được rồi, đến lúc đó xem ngươi định bày trò gì."

"Oliver, trưởng công chúa điện hạ và Đọa Thiên Sứ chi kiếm..."

"Ta là vương tộc, cũng là thành viên của hoàng thất. Nếu chỉ đơn giản là vấn đề của một người và một thanh kiếm, ta sẽ không chút do dự thực hiện lời thề bảo hộ đã từng phát ra. Nhưng chúng ta không chỉ bảo hộ một món thần khí, quan trọng hơn là cả đế quốc."

Lão Cowen thở dài một tiếng: "Đúng vậy, chẳng qua, giống như lời tên kia nói, loại người như Hắc Diệu có thể thay mặt cả đế quốc hay không?"

"Thực lực." Oliver trầm mặc một lúc lâu, đưa ra đáp án: "Chiến tranh thảo phạt Ám Nguyệt lần này có thể là trận chiến quyết định vận mệnh của cả đế quốc. Nếu như trưởng công chúa đại biểu cho ý chí của thần khí, như vậy..."

"Nghe ngươi nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy... Wawumu của gia tộc sẵn sàng góp sức với Ám Nguyệt cũng không phải sỉ nhục gì. Ma giới có câu cổ ngữ, trứng chim, không nên đặt chung vào một giỏ."

"Lão bằng hữu, ngươi không sợ ta truyền mấy lời này ra sao?" Oliver mỉm cười: "Trên thực tế, ta có dự cảm, lần này nhìn như thảo phạt không có gì đáng ngại sẽ mang tới rất nhiều điều đáng lo. Có lẽ... sẽ có chuyện không thể tin được phát sinh. Giống như kỳ tích vừa phát sinh trước mắt chúng ta vậy..."

Tám điểm, Trần Duệ trở lại lữ quán chấm điểm cho biểu hiện hiện của mình ngày hôm nay. Mặc dù Đọa Thiên Sứ chi kiếm chưa đến tay, nhưng nếu vận khí tốt thì mang cả tiền lời về cũng không phải vọng tưởng.

Siêu cấp hệ thống đúng là bảo bối nghịch thiên phát ra tác dụng mấu chốt, chỉ là công năng của kho trữ vật kia đã thuận tiện quá mức. Đáng tiếc luôn luôn bận bịu, nếu không phải tĩnh tâm tham ngộ ảo diệu của siêu cấp hệ thống một chút mới tốt. Không thể đế phát sinh tình huống bị mất hiệu lực bởi vì tinh thần lực bị chặt đứt.

"Dạ yến đế đô, cũng sắp bắt đầu rồi..." Trần Duệ đang dưỡng thần chợt mở mắt, lấy ra một cái máy thời gian ma pháp, nhìn qua rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao ban đêm, trong lòng hiện ra một thân ảnh xinh đẹp tóc vàng mặc quần trắng: "Nàng có thấy không? Công chúa điện hạ của ta."

Lãnh địa Ám Nguyệt, trấn Lôi Tư, ngoài đại trướng trung tâm quân doanh.

Cô gái tóc vàng nhìn lên tinh không óng ánh trên trời, trong cặp mắt tím lạnh lùng thường ngày hiện ra sự tưởng niệm nhàn nhạt.

Nguồn: tunghoanh.com/ma-gioi-dich-nu-te/chuong-534-ewMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận